Mục lục
[Việt Nam] Thiêng Liêng (Tập 1): Chuyến Đi Của Cuộc Đời
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:




92

KẺ TRÙM KHĂN

Trong màn đêm không trăng không sao của PHƠ RÔM ÁNH SÁNG. Một bóng đen với tấm áo choàng phủ kín thân mình đang lướt đi qua những vườn tăm tối. Nhưng trong chốc lát,theo mỗi bước chân kẻ này mà không gian xung quanh bỗng trở lên sáng rực một màu đỏ ối bởi những cuồng lửa hư ảo đang phát ra từ người hắn. Đám thú ăn đêm thấy hắn đều dương to cặp mắt sợ hãi mà đứng im không nhúc nhích. Và cây cỏ trong khoảnh khắc bị thứ ánh sáng kia chạm tới đều cụp lại.

Kẻ này đang vừa đi vừa nhớ lại về một đêm trước kia. Khi đó cũng như đêm nay hắn cũng lướt đi với tấm áo choàng này,trên cổ tay phải lại đeo vào chiếc bao cổ tay có gắn bộ ná bắn và mười mũ tiêu. Tuy vậy đêm ấy hắn vội vã hơn rất nhiều so với đêm nay. Bởi lúc đó hắn phải chạy đua với kẻ khác.

Và hắn vẫn nhớ rất rõ khi cuối cùng hắn có thể dừng chân lại chính là ở trên mảnh đất dưới chân một quả đồi thấp,phía sau những rặng cây và bên cạnh dòng suối nhỏ. Trước tầm mắt dưới lớp khăn trùm đầu của hắn hiện ra giữa ánh đuốc của đám lâu la mặt mũ chằng chịt đầy sẹo đang đứng xung quanh là một khu nhà sàn và lán trại. Một tên trong đám ấy vừa khúm núm nhìn hắn vừa nói bằng giọng ngượng ngịu.

_Thưa, thưa CHÚA TỂ. Thật là, thật là tức quá mà. Chúng ta đã nhanh thế rồi mà hai cha con kia vẫn chạy sớm một bước.

_Điều này thì chẳng trách hai cha con nhà này được. Nếu là ta thì cũng sẽ làm vậy. Lão già kia đương nhiên phải biết một khi nói ra những điều đó thì người của ĐA BAN sẽ nhanh chóng đến tìm cha con hắn. _ KẺ TRÙM KHĂN cười mà nói giọng lạnh lùng.

_Thế bây giờ Ngài bảo chúng con làm gì ạ ? Có phải là chúng ta sẽ bạt hết vạt rừng này để tìm cho được hai kẻ ấy không ạ ? _ Một tên khúm núm,mau mồm hỏi.

_Đúng, đúng. Bọn chúng chạy chưa xa đâu, có xa bằng nào thì cũng không nhanh bằng chân chúng ta được. Chúng ta đuổi theo mùi của hai đứa nó thôi nào anh em. _ Một tên gào lớn.

_Không cần. Bọn mày không tìm được hai đứa ấy vào lúc này đâu. _ KẺ TRÙM KHĂN vẫn nói giọng lạnh lùng.

_Sao lại thế ạ ? Ngài đã mong tóm được thằng già đó lắm cơ mà. _ Một tên khác bức xức rống lên.

_Đúng thế. Ta cần phải tóm được lão già đó . Có phải đi cùng trời cuối đất cũng phải tóm cho được. Nếu không điều hắn còn che dấu sẽ gây hại đến ta. Nhưng vào lúc này thì ...

KẺ TRÙM KHĂN bỗng chuyển giọng đầy tức giận. Những cuồng lửa hư ảo phát ra từ hắn càng bốc cao hơn,tỏa hơi nóng rực khiến đám lâu la đứng quanh cũng phải khiếp hãi mà tản ra xa hắn vài bước. Trong một lúc hắn im lặng thì cũng chẳng gã đàn em nào dám hé răng lấy nửa lời. Thế rồi sau đó kẻ này vừa lấy từ dưới tấm áo ra một nắm rễ cây để trong lòng bàn tay trái vừa nói bằng giọng quyết liệt.

_Chuyện về thằng già phải gác lại. Bây giờ đây ta và bọn mày cần phải đến ngay nơi tiếp theo. Lần này ta chắc chắn sẽ không để xổng mất con mồi nữa. Còn chúng bây...mau nhai nuốt hết chỗ rễ cây đã được làm phép này đi.

_Vâng, vâng. Chúng con ăn ngay đây ạ, lần này lại được hưởng bùa phép tuyệt vời của Ngài mà đi nhanh hơn rồi.

Tức thì hết thảy đám lâu la vừa đồng thanh la lớn với giọng nói và nét mặt mười phần sung sướng trong khi gã nào gã nấy nhanh tay bỏ tọt cái rễ cây vào miệng rồi nhai ngấu nghiến. Sau đó hết thảy lũ người ấy vặn vẹo thân mình đã nổi đầy gân guốc,trên những bộ mặt chằng chịt vết sẹo rực sáng cặp mắt đỏ ngầu. Rồi đám này bắt đầu cắm đầu lao về phía trước với những bước chạy thật xa,bước nhảy thật cao đến khó tin mà hai chân dường như không chạm đất.

KẺ TRÙM KHĂN nhìn đám lâu la của mình đang lướt đi cùng với hắn mà thầm nghĩ trong lòng. Rằng nếu không dùng bùa ngải lên đám người dưới thì bọn này cũng thật ăn hại chẳng thể giúp hắn trong việc sắp tới được. Vậy nên dù tiếc nhưng hắn vẫn thấy cần phải bỏ ra cái thứ mà hắn đã tốn khá nhiều công làm phép kia.

Thế rồi khi trời dần sáng tỏ thì đám người của hắn đã tới được nơi muốn đến. Một vùng đất khô cằn toàn cát nằm sát biển. KẺ TRÙM KHĂN đứng trên một triền cát thoai thoải,ở bên cạnh là một người đàn bà già nua tóc bạc trắng mặt đầy nết nhăn. Hiện ra trước mắt hắn và mụ già kia là cảnh tượng làng chài bên dưới.

Ở dìa làng trên bãi cát ven biển là trận giằng co dữ dội giữa đám tay sai của hắn và người của CHẠ DI. Khi đó những con thuyền của chạ biển này đang được cánh đàn ông con trai gắng sức đẩy ra biển,trên đó đã có rất nhiều đàn bà con gái người già và trẻ nhỏ. Rõ ràng người làng đang muốn dời khỏi đây trước khi người của hắn tới. Nhưng đã muộn cho những kẻ đáng thương này. Lũ đàn em của hắn đã tới kịp lúc, không phải mình nhóm đi cùng hắn mà còn đám đi với MO già của hắn.

Cánh đàn ông con trai của chạ biển này vốn dĩ là những người đi biển khỏe mạnh rắn rỏi nhưng đứng trước đám đàn em đã ăn ngải của hắn mà trở nên nhanh hơn,khỏe hơn gấp nhiều lần so với kẻ thường và hơn hết là chẳng biết đau thì chắc chắn là không thể đương đầu lại được. Qủa vậy,khi mà trong thoáng chốc hắn và mụ MO già đã thấy đám lâu la của mình điên cuồng vật ngã hết cánh đàn ông con trai của làng này rồi xông lên thuyền ném hết đám người làng còn lại xuống nền cát bên dưới.


Và rồi đám người CHẠ DI đã nhanh chóng bị những kẻ đàn em của hắn lôi tóm xềnh xệnh,lùa gom hết lại một chỗ. Tiếng la hét,khóc lóc của đàn bà con gái và trẻ nhỏ lúc đầu thật inh ỏi nhưng đã bị những tiềng gầm gào cùng những bộ mặt dữ dằn của đám đàn em của hắn dọa khiến cho im bặt. Đám này sau đó chỉ còn biết co rún người nép vào những tay đàn ông con trai của làng lúc đó đã bầm dập tả tơi vì trúng đòn đau.

_Thưa CHÚA TỂ. Vậy là chúng con, chúng con lại...để xống mất vài đứa rồi ạ. Tại mấy đứa ấy nhanh quá lại thêm một lũ liều chết ngăn cản nên mới...

Một gã lâu la với bộ mặt vẫn còn nguyên vẻ điên cuồng nhưng lại có giọng nói cuống luống thưa bẩm với hắn. Lúc đó hắn đã cùng MO già đã lướt gió xuống tới chỗ cánh tay sai đang bắt trói đám người CHẠ DI. Trong lúc hắn còn im lặng thì một gã lâu la khác vội gào lên với giọng chuộc tội.

_Nhưng xin CHÚA TỂ bớt giận, bọn con đã chia người chèo thuyền đuổi theo rồi, kiểu gì cũng tóm được chúng về.

_Bà nói là mầm non đó chính là con bé mù ở CHẠ DI sao?

KẺ TRÙM KHĂN này nhớ lại khi đó sau khi thấy im lặng đã đủ cuối cùng mới lạnh lùng cất tiếng. Mụ già đứng cạnh liền cúi đầu mà đáp lại bằng cái giọng hổn hển.

_Đúng vậy thưa CHÚA TỂ. Càng tới gần đây thì trong lòng mụ càng nổi lên một cảm giác lạ lùng. Đó chỉ có thể là sức hút của con bé đối với những kẻ là MO,THEM như mụ đây.

_Vậy thì được. Nhưng ta không muốn phải mừng hụt một lần nữa. Bọn mày hãy treo vài đứa ở đây lên thuyền rồi đốt thuyền cho ta. Còn bọn kia thổi tù và đánh trống lớn hết cỡ cho ta.

KẺ TRÙM KHĂN vẫn một giong nói lạnh lùng như cũ khi nhìn ra mặt biển phía trước. Đám lâu la với vẻ mặt băm trợn điên cuồng nghe vậy ngẩn ra nhìn hắn rồi nhìn nhau một lát. Rồi bọn chúng hừ lớn một tiếng và lao tới tóm vài người của CHẠ DI y như lời hắn. Sau đó trước mắt của hết thảy những kẻ có mặt ở trên bờ biển này hiện lên cảnh tưởng cột buồn của ba con thuyền lớn đều treo lủng lẳng người của CHẠ DI. Bên dưới lửa được châm vào thuyền mỗi lúc một lan rộng bốc cao. Hắn thấy rõ ràng là ai nấy trong đám người làng chài đều nhìn cảnh tưởng này với một vẻ mặt cùng ánh mắt đau đớn cùng sợ hãi tột độ.

_Bà con đừng khóc nữa, có sợ cũng chẳng được gì. Bữa nay chạ của bọn ta không may gặp phải kẻ xấu. Có chết thì chúng ta cùng chết với nhau, không ai bị chia lìa là coi như an ủi rồi.

Gã đàn ông lớn tuổi cầm đầu nhóm NHỮNG ĐỨA CON CỦA BIỂN thét lớn với giọng nói và nét mặt cứng rắn. Đám người của chạ này nghe mấy lời của gã kia thì đang dõi mắt trông lên mấy đứa bị treo ở cột buồm phía trước đều ngẩn ngơ quay lại nhìn gã rồi nhìn nhau. Lại đó cất thêm tiếng của một tên già nằm trong nhóm GIÀ CHẠ của CHẠ DI này .

_Anh ấy nói đúng, bà con hãy mạnh mẽ lên. Chúng ta chết mà nhà HOA MIA chạy thoát là được rồi. Nếu bọn xấu này mà có được HOA MIA thì không chỉ có CHẠ DI của chúng ta mà sẽ còn nhiều người của TRÂU VÀNG bị hại dưới tay chúng đấy.

Đám người của CHẠ DI đến lúc đó đều nhìn về phía tên già kia với ánh mắt tỏ rõ sự chấp nhận,còn bặm môi gật đầu tỏ ý sẵn sàng chịu trận. KẺ TRÙM KHĂN nhớ lại khi đó trước cảnh này thì hắn đã cười mà nói.

_Các người cho là đứa bé đó sẽ chạy thoát cho ta ư ?

_Hẳn nhiên rồi, chú của HOA MIA là tay đi biển cừ khôi. Ở trên biển thì không ai đuổi kịp anh ta đâu.

Đám đàn ông con trai ở CHẠ DI này cùng lúc thét lên với ánh mắt tự tin đầy vẻ thách thức trông thẳng vào hắn. Nhưng hắn khi đó đã hoàn toàn thoải mái trong lòng mà cười lớn rồi đáp lại.

_Họ nghĩ như vậy đấy, Mo già của ta nói xem lần này ta và họ ... bên nào sẽ được như ý đây ?

_Vâng thưa CHÚA TỂ. Qủa đúng là mụ đây vừa mới xem xong. Theo đó thì bữa nay bên có thể ăn mừng chính là chúng ta đấy ạ.

Mụ MO già lúc đó đã lại cúi đầu mà thưa bẩm với kẻ trùm đầu bằng giọng kính cẩn. Đúng khi mụ ta vừa dứt lời thì đám lâu la của hắn cùng nhau la hét ầm ĩ.

_Có thuyền, đúng là có thuyền quay lại rồi thưa NGài.

Khi đó hết thảy những kẻ có mặt trên bờ biển đều đứng thẳng phóng tầm mắt ra mặt nước phía trước. Và thứ lọt vào trong từng cặp mắt mở to trừng trừng khi đó không gì khác đúng là hai con thuyền đang mỗi lúc một lướt vào gần bờ hơn. Mụ MO già hất đầu ra dấu cho đám lâu la và hơn chục tên tức thì lao ra đợi con thuyền đầu tiên cập bờ là nhào tới vây khắp xung quanh. Và từ trên con thuyền đó một người đàn ông rắn giỏi và một người đàn bà tay này bế đứa bé trai,tay kia dắt tay đứa bé gái cùng đứng ở mạn thuyền nhìn xuống. Trong khi người đàn bà đang không giấu nổi vẻ sợ hãi,day dứt khổ sở thì người đàn ông này có một bộ mặt cứng rắn mà hét lớn.

_Là bọn ta đây, nhà HOA MIA đây. Người mà các người muốn bắt là chúng ta. Vậy nên thả ngay bà con trong làng chạ bọn ta ra.

_MO già của ta, lời của bà đã thành sự thật còn nhanh hơn mong đợi của ta nữa. Ha ha...

KẺ TRÙM KHĂN nhớ tiếp rằng vào lúc đó hắn đã lại cười mà nói đầy vẻ thỏa mãn. Trong khi đó hơn chục tên lâu la của hắn đang vây quanh con thuyền lúc này đã leo hết lên sàn,bắt trói hết bốn người của nhà HOA MIA đẩy xuống nền cát phía dưới. Sau đó đám người nhà HOA MIA được dẫn dải tới và bị mấy tên lâu la ấn xuống quỳ xụp trước mặt hắn. Lúc đó MO già đứng cạnh hắn liền bước tới,cúi lưng chăm chú nhòm vào con bé con mù lòa đang nép mình vào người dì của nó. Sau một lát thì mụ ta hỉ hả nói.

_Đúng rồi, đúng rồi...thật là con bé này rồi. Chúc mừng NGài. Cũng từ đây mụ già này có thể yên lòng bởi đã tìm được kẻ thay mình hầu chuyện với Ngài rồi.

_Tốt lắm. Ta sẽ giao con bé này cho mụ, hãy dạy dỗ nó thật tốt cho ta. _ KẺ TRÙM KHĂN cười đầy thỏa mãn.

_Vâng, xin Ngài cứ tin ở già này._ Mo già kính cẩn đáp.

_Chú của HOA MIA, sao anh lại quay về chứ ? _ Một tên trong bọn NHỮNG ĐỨA CON CỦA BIỂN thất vọng la lên.

_Anh có biết làm thế này là đã uổng công chúng tôi bị bắt rồi không ?_ GIÀ CHẠ ĐỨNG ĐẦU của CHẠ DI tức giận mắng mỏ.

Từ ngoài biển không có thuyền nào của CHẠ DI bên mình ra tới...lại trông về kẻ chạ thấy cảnh lửa cháy, thêm tiếng trống gọi người. Biết bà con đã chạy không thoát, sao nhà tôi có thể một mình chạy thoát chứ ? Nên nhà tôi quay về đây...

Chú của đứa bé mù tên HOA MIA kia vẫn quỳ trên nền cát đã quay người lại nhìn về phía đám người CHẠ DI với một nét mặt đầy đau đớn mà cất giọng xót xa. KẺ TRÙM KHĂN từ lúc bắt đầu thấy cảnh đám làng chài và mấy người nhà HOA MIA kia gặp lại nhau đã liền cười,mà tiếng cười từ rất khẽ đã mỗi lúc lớn hơn đến nỗi át hẳn tiếng của kẻ khác. Sau đó hắn từ tốn cất giọng.

_Thật cảm động. CHẠ DI các người đã hiểu cớ sao ta lại chắc chắn sẽ tóm được nhà cô bé HOA MIA này rồi nhỉ? Ha, ha. Chính nhờ việc nhà con bé HOA MIA này không lén trốn đi một mình mà lại đi báo cho các người cùng chạy đấy. Điều này xem nào...nói cho cùng thì là thế nào nhỉ, MO già của ta?

_Thưa CHÚA TỂ. Đó chính là lòng thương người mù quáng đã làm cho bao kẻ u mê. Và chúng ta thì chỉ việc đem yếu điểm này ra mà răng lưới cho chúng tự lọt vào thôi. Than ôi đây chính là cái giá cho bọn ngu xuẩn chỉ biết chăm chăm đi theo cái tốt đấy ạ. _ MO già đáp.

_Bà nói rất phải. Ha ha... _ KẺ TRÙM KHĂN cười lớn.

_Ông là người cầm đầu những kẻ này phải không ? Các người đến đây là vì HOA MIA của nhà chúng ta. Bây giờ nhà chúng ta đã ở trong tay các người rồi. Vậy thì ông hãy đem bọn ta cùng với đám người của mình dời khỏi đây, buông tha CHẠ DI này đi.

KẺ TRÙM KHĂN nhớ tiếp rằng khi đó người chú của HOA MIA đau đáu nhìn mấy con thuyền lửa cháy ngùn ngụt mới không chịu nổi nữa mà gồng mình,gân cổ dằn giọng nói với hắn. Còn hắn lúc ấy đang cười lớn bị người khác cắt ngang thì dừng lại sau đó lạnh lùng nói.

_Bà mau dẫn con bé đi theo ta nào. Còn bọn mày hãy dọn sạch cái chạ biển này cho ta.

_Vâng.

Lúc đó vừa nghe dứt lời của hẳn thì mụ Mo già liền giằng HOA MIA khỏi tay của dì con bé trong khi đám lâu la của hắn thì đồng loạt xông tới vung gươm vào đám người của CHẠ DI đang bị trói lại cạnh nhau. Tình cảnh khi đó rõ ràng là không một ai trong đám người của chạ biển này ngờ tới,những bộ mặt cùng ánh mắt hiện rõ cái vẻ vừa choáng vừa sợ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK