Mục lục
[Việt Nam] Thiêng Liêng (Tập 1): Chuyến Đi Của Cuộc Đời
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



123

CHUYỆN ĐÃ QUA

Cảnh tượng mờ ảo. Khắp nơi ánh sáng lấp lóa. Trời xanh mây trắng. Bãi hoang với cây cối lưa thưa. Xa xa. Một đoàn người voi đứng yên. Ở đây. Hai người đang bước chậm từng bước,vừa bước vừa nói chuyện với nhau.

_Tôi mong anh nói thật, sao lại dẫn mọi người đi mỗi lúc một xa KHU NHÀ LỚN của PHƠ RÔM ÁNH SÁNG này vậy ?

PA NU thấy mình đang nói những lời này với ánh nhìn chăm chú vào TRƠ RIÊNG. Trước dáng vẻ bức ép của cậu,nét mặt TRƠ RIÊNG hơi run nhưng anh ta vẫn nói giọng cứng cỏi.

_Tôi không có. ĐẦU LÃNH PA NU sao lại nghĩ vậy chứ ?

_Tôi không muốn đổ oan cho người khác đâu. Mà anh TRƠ RIÊNG có nhớ khi nãy tôi có hỏi cớ sao không rẽ lối vào khu vườn kia để nhanh tới KHU NHÀ LỚN ở đây hơn. Lúc đó anh đáp rằng không làm vậy được.

PA NU buồn bã lắc đầu mà nói với TRƠ RIÊNG. Nghe xong anh ta dường như không hiểu ý chàng là thế nào mà vẫn cố bình tĩnh hơn rồi cất giọng đầy vẻ tự tin.

_Vâng, thì đúng thật là vậy. Khu vườn ấy nằm trong vùng đất của ĐỀN THÁP TỐI CAO đó. Ai nấy trong PHƠ RÔM ÁNH SÁNG này đều biết là không thể tự ý xông vào trong.

_Nhưng PA NU biết rằng chỗ đó không còn ở trong vùng đất của ĐỀN THÁP TỐI CAO ở đây nữa…Trụ đá làm ranh rới của ĐỀN THÁP TỐI CAO này mà chúng ta nhìn thấy cách đó một đoạn đã cho biết điều ấy. Anh nói là nắm rõ lối đi này thì chắc chắn phải biết vậy rồi. Nhưng anh lại cố ý nói dối…PA NU còn cho rằng anh cũng là cố ý làm bị thương người dẫn đường của RẮN CHÍN ĐẦU, nhờ đó mà xin được thay ông ấy dẫn đường. Sau cùng là anh sẽ dẫn chúng tôi đi xa KHU NHÀ LỚN. Vào lúc này rồi, anh nói đi, tại sao lại làm vậy ?

PA NU đành cất giọng nói thật rành rọt mọi điều chàng đã biết hay đoán ra. Sau cùng PA NU hết sức quyết liệt dồn ép TRƠ RIÊNG phải khai thật. Dáng vẻ cùng giọng nói của TRƠ RIÊNG lộ ra nỗi hoang mang,lúng túng ghê gớm.

_Tôi ...

_Tôi đoán có lẽ đây không phải là ý của anh mà người khác chỉ cho anh làm vậy. Các người định đưa chúng tôi đi đâu, làm hại thế nào đây ? Anh nên nói thật đi thì chúng tôi sẽ không bắt tội anh đâu ?

PA NU thấy TRƠ RIÊNG như vậy lại không lỡ mà lên tiếng nhẹ nhàng hơn để khuyên nhủ anh ta nghe lời. TRƠ RIÊNG thấy thế do dự một lát rồi lúng túng bảo.
_Không...thật là, thật là...tôi không định làm hại mọi người. Chuyện dẫn đi sai đường cũng là muốn tốt cho mọi người thôi. Xin ĐẦU LÃNH hãy tin tôi.

_Sao cơ ? Dẫn đi xa KHU NHÀ LỚN ở đây bởi muốn tốt cho chúng tôi...Vậy là... đến KHU NHÀ LỚN ấy thì sẽ bị hại...Thế thì, lẽ nào KHU NHÀ LỚN xảy ra chuyện xấu gì rồi...Nói đi, anh phải nói hết cho tôi ngay nếu không...

Nghe TRƠ RIÊNG nói mà PA NU choáng xong lại nghĩ ra một chuyện càng choáng hơn mới vội cất tiếng hỏi cho rõ. Đến lượt TRƠ RIÊNG nghe xong lời của chàng mà hoảng sợ rồi lắp bắp.

_ĐẦU LÃNH đoán được chuyện này nữa sao...Nếu, nếu đã vậy. Thì...xin, xin anh...trước hết xin anh hứa là cứu anh trai của tôi đi đã...

_Cứu anh trai của anh. Mà người đó là ai mới được ? Thôi được rồi. PA NU này hứa với anh đấy. Rằng tôi và TỘC LA sẽ làm hết sức để che chở cho hai người. Chỉ cần anh lấy công chuộc tội, nói rõ mọi chuyện để chúng tôi còn biết mà kịp thời đối phó.

PA NU sửng sốt trước lời cầu xin của TRƠ RIÊNG,vội vàng lên tiếng làm rõ chuyện này. Không ngờ TRƠ RIÊNG chỉ chờ có vậy nói ngay,vậy nhưng chỉ một lát đã lại lúng búng.

_Có lời hứa này của ĐẦU LÃNH thì tốt, tốt quá rồi...Thật ra tôi chỉ biết là anh mình bảo là mọi người chúng ta không thể đến KHU NHÀ LỚN ở đây. Bởi vì ...ở đó sẽ có giết chóc...Là anh trai cùng người trong TỘC của chúng tôi với những kẻ nào khác nữa sẽ trà trộn vào trong đoàn đưa dâu của TRÂU VÀNG nhằm tiếp cận và giết CHÚA TỂ TỐI CAO của RẮN CHÍN ĐẦU là ÔN NẶC để trả thù. Đó, thật là tôi chỉ biết nhiêu đó thôi.

Khó khăn lắm TRƠ RIÊNG mới nói hết được. PA NU thêm choáng váng vì đó mà thấy rối tung. Chàng nói với TRƠ RIÊNG mà cũng là với chính mình.

_Được rồi, cảm ơn anh đã nói ra. Bây giờ đây thì chúng ta cần phải...như thế nào đây...khoan đã...mà anh trai của anh là ai...

_Anh của tôi là TRƠ RAI, là PHÓ LÃNH BÊN TRÁI ở dưới ĐẦU LÃNH CA ĐÔ. Mà đây là...thứ này...xin anh hãy đưa cho anh ấy vật này...Tôi chỉ còn biết trông chờ vào nó sẽ khiến anh ấy nghe theo ĐẦU LÃNH. Có phải chỉ cần anh ấy chịu dừng lại thì dù thế nào ĐẦU LÃNH PA NU cũng sẽ giúp chúng tôi được sống phải không ?

TRƠ RIÊNG vừa vội vã nói vừa lấy từ túi ra một bức tượng đồng nhỏ xíu dúi nó vào tay PA NU với bộ dáng cầu xin thảm thiết. Thấy vậy PA NU vội gật đầu và cầm lấy bức tượng mà nói.

_Đúng, tôi đã hứa thế rồi. Tôi sẽ cầm vật này và cố gắng để hai người được sống. Còn lúc này chúng ta phải quay vào để nói cho mọi người cùng biết.

_Vâng...thì...cũng chỉ còn biết vậy thôi...

TRƠ RIÊNG nghe thế mà thẫn thờ. PA NU vội kéo anh ta bước quay trở lại phía đoàn người TRÂU VÀNG đang đứng yên ở xa xa. Thế rồi bỗng mọi thứ tối xầm,bốn bề im lặng. Khi lại có ánh sáng,lại có tiếng động. Ấy lại là một khung cảnh mờ ảo. Từ sáng chuyển tối,từ ánh mặt trời tới ánh trăng thay nhau chuyến rọi ở phía trên. Rất đau đớn,thân thể nặng nề,không thể động đậy là những gì PA NU cảm thấy khi nằm trên một tán cây. Tầm mắt xung quanh PA NU vẫn chỉ là mênh mông những tán cây rừng với muôn ngàn những cánh chim bay lên xà xuống. Một tiếng nói yếu ớt bay tới bên chàng.

_Còn ...còn sống không vậy ?

PA NU biết đó là anh TRƠ RAI. Và cậu đáp lại cũng với giọng yếu ớt.

_Còn...tôi còn, mà...mà anh thế nào rồi ?

_Tôi...e là...bị trúng thương quá nặng...sắp không cầm cự nổi nữa...

_Không được...anh phải...phải cố lên. Tôi đã...hứa với TRƠ RIÊNG là...sẽ đưa anh về. TRƠ RIÊNG đang...rất lo cho anh. Còn có...

_Tôi biết ... biết chứ. TRƠ RIÊNG...nhưng...đành nhờ ĐẦU LÃNH trở về. ĐẦU LÃNH phải gắng sống trở về. Khi đó...xin NGÀI giúp tôi một chuyện...Rằng...đưa lại hai bức tượng này cho TRƠ RIÊNG...và nói với nó...Là, là TRƠ RAI này rất tiếc...không có lựa chọn. TRƠ RIÊNG...lại khác...từ nay nó được tự do theo ý mình...phải sống thật tốt...sống thay phần tôi và những anh em khác trong TỘC nữa...

_Sao...sao anh giống như trăn, trăn trối vậy.

_Đúng là trăn trối...là TRƠ RAI này dùng hết sức còn lại...mà nói với NGÀI. Mà kẻ kia...e với, với điều mà ta kể cho NGÀI...thì không đủ....tìm ra đâu. Và...nghĩ cho TỘC LA hay là...chính NGÀI...thì xin đừng, đừng tìm kiếm hắn. Bởi dính vào hắn...chỉ có thê thảm...xem bọn ta đi.

_Anh TRƠ RAI...đừng lo cho tôi. Xin anh hãy...giữ sức...phải gắng gượng để sống chứ mà.

PA NU thêm một lần nữa gắng gượng cất giọng rồi chờ tiếng TRƠ RAI đáp lại. Thế nhưng lần này đã trôi qua một khoảng khá dài mà chàng vẫn chưa nghe được lời đáp của TRƠ RAI. Thêm một khoảng lâu nữa,khi mặt trăng đã lặn rồi mặt trời lại lên chiếu thứ ánh sáng gay gắt xuống người PA NU. Rồi không chỉ TRƠ RAI mà ngay PA NU cũng không phát ra nổi một lời. Chàng thấy mình dần chìm vào bóng tối trong một cảm giác lạnh lẽo tới nỗi át hết đi mọi đau đớn.

Thêm một lần nữa PA NU thấy lại có được chút ít cảm nhận. Chỉ là chàng không thể mở nổi mắt ra. PA NU vẫn thấy lạnh và chỉ có lạnh. Cùng với tiếng chim chóc quen thuộc là tiếng gầm như của loài hổ dữ từ bên dưới vọng lên. Rồi xung quanh vang lên inh ỏi tiếng hú như của loài vượn. Rồi PA NU thấy như có những bàn tay nhỏ túm lấy mình. Ngay lúc đó chàng thấy người mình rơi xuống xuyên qua tán lá đập vào cành cây.

PA NU thấy mình đang được mang đi. Và rồi chàng thấy dường như toàn thân được nhúng vào trong một thứ gì đó ẩm ướt và ấm áp. Mọi thứ chỉ là cảm nhận chứ PA NU không thể nhìn thấy gì. Cứ vậy mà cái ấm áp từ bên ngoài thấm vào trong người PA NU khiến chàng thấy càng lúc càng thoải mái đến độ chìm dần đi không biết thêm gì nữa.




Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK