17
Thăm Lại Chiến Trường
Sang ngày sau mọi người người giậy,ăn sáng và lên đường về CHẠ TỘ của Ca Đô. Vẫn như tối qua họ ung dung cưỡi voi,ngựa mà đi. Suốt quãng đường vang lên tiếng nói cười đối đáp qua lại giữa hai nhóm. Thật ra Mi Nương rất hiếm khi tham gia vào. Nhưng dường như Ca Đô nhìn sắc mặt nàng đã đủ cảm thông mà chẳng cần May May phải giải thích. Chàng ta đã nói nhỏ với anh em của mình đừng làm Mi Nương thấy phiền. Cứ để nguyên nàng chìm đắm trong suy nghĩ của riêng mình.
Mi Nương biết vậy. Trong cõi lòng ngổn ngang bao suy nghĩ của nàng. Nỗi nhớ nhung mong ngóng BA ĐÔN. Cái cảm giác mà vì những gian nguy bất ngờ ẩn chứa đầy những khó khăn phía trước đang đến với chị em mình. Nó đã bị át đi trong suốt ngày qua lúc này lại trào dâng mạnh mẽ. Có thể bởi ngôi chạ của anh em bên Ca Đô sắp sửa hiện ra. Đó cũng là bãi chiến trường in đậm dẫu vết của BA ĐÔN. Cũng từ đây nàng thấy mình như đang gần kề chàng rồi chăng. Vì thế Mi Nương thấy xốn xang gấp bội so với lúc lên đường. Vả lại thời gian đã trôi đi khá nhiều,hạn định mỗi lúc một gáp gáp. Như có những hồi trống giục giã đánh trong ngực của nàngMi Nương.
Nhưng cũng đôi khi cõi long của Mi Nương lắng xuống và chuyển sang một hướng khác. Những việc không ngờ ập đến với chị em nàng chỉ trong một ngày ngắn ngủi. Nỗi âu lo của nàng về trắc trở đang đợi mọi người ở phía trước khi mất đi ngựa và đồ đạc. Cuối cùng điều ấy vơt bớt khi họ nhận được giúp đỡ của GIÀ CHẠ Đứng Đầu ở CHẠ DI và tiếp tục lên đường. Thì đột nhiên xuất hiện con người này. Khi mà trước đó cái tên Ca Đô dường như đã gây ấn tượng cho chị em nàng. Để rồi nàng được gặp mặt chàng ta trong cảnh nhập nhoạng chiều qua. Lại thêm lời đề đột ngột đó.
Càng khó tin hơn khi Mi Nương gật đầuưng thuận,do nỗi thúc bách của mọi người. Hay thật ra chính nàng cũng không nỡ chối từ nó. Nhưng đồng ý rồi Mi Nương lại thắc thỏm chẳng yên lòng. Rằng nàng là người được đưa ra quyết định. Liệu quyết định ấy có hợp lẽ không. Ca Đô có đáng tin cận thật chăng. Dù chàng ta đã được hai cậu em hết lời khen ngợi. Khi ngồi trên mình voi đi trong đêm tối mịt mùng do một người xa lạ dẫn đường Mi Nương mãi trăn trở với ý nghĩ đó. Nàng cảm thấy mình bị xuôi theo Ca Đô còn vì một lẽ. Ngay lúc đầu thấy rõ mặt chàng ta,Mi Nương đã thấy người đàn ông này có nét vô cùng gần gũi với BA ĐÔN. Cảm giác như chàng phảng phất đâu đây trong con người xa lạ kia. Nó khiến nàng vừa theo lẽ thường nghi ngại vừa rất dễ động lòng.
Nhưng mọi thứ diễn ra tiếp theo quá tốt đẹp khiến Mi Nương vừa ngỡ ngàng vừa nhẹ nhõm thật sự. Thậm trí nàng còn thấy nếu từ chối Ca Đô mới chính là sai lầm. Nếu vậy chị em nàng chẳng thể hưởng sự thoải mái như lúc này đây. Mi Nương như đã trút được gánh nặng to lớn khỏi người. Để nàng toàn tâm toàn ý dõi về phương trời nơi có BA ĐÔN mà không phải bận lòng với những gì xảy ra xung quanh.
Chạng vạng hôm ấy chị em nàng về đến chạ của Ca Đô mà chẳng phải chịu sự mệt mỏi nào. Họ có nguyên một tối dài để nghỉ ngơi. Hơn thế mọi người có dịp thăm lại cánh đồng mênh mông sau chạ,bãi chiến trường hồi trước. Đi qua bãi cọc lấp ló nhô lên trên đám cỏ mà Cơ Tiêu phát hiện ra và chỉ cho chị em thấy. Giọng của anh chàng rú lên vang vọng khắp một vùng rộng lớn trống trải.
_Mấy chị có biết đây là gì không ? Chân bức lũy của bên mình đấy. Đặt nốt chân kia nữa của mọi người sang bên này. Là thật sự đi vào nơi hỗn chiến kinh động đến tận đất trời rồi đấy.
Mấy chị em đứng xững lại,thảng thốt phóng tầm mắt ra xa trong chốc lát. Rồi mọi người tiếp tục chậm bước trên nền cỏ non xanh đã kịp mọc lên che lấp nền đất trơ trụi vì voi ngựa dày xéo. Cho tới khi trước mắt họ hiện ra sừng sững hai cột gỗ lớn được chạm trổ đường nét giống như người đàn ông đang hiên ngang đứng trong nền trời tím đỏ. Ở phía sau còn nhiều nữa những cột gỗ thấp hơn và các căn nhà nhỏ xíu nằm dải rác lẫn cùng rừng cây tối thẫm. Hết thảy chúng đều nằm trọn vào hướng mặt trời lặn.
_Này, này. Đây là những cột mừng thắng trận lại cũng là cột nhắc nhớ đến những anh em đã mất của Trâu Vàng mà. Tôi nói thế đúng chứ hả ? Tôi đã trông thấy mấy cây cột y thế này rồi. _ Chị béo May May mặt mày xúc động chỉ vào một cây cột và la lên.
_Em biết. Họ được cắm ở đây. Thì hẳn chốn này là nơi chôn cất thiêng liêng của Trâu Vàng ta rồi._ My Nương lặng lẽ đáp.
Và mọi người dừng lại ở khoảng giữa của hai cột tưởng niệm,kính cẩn nghiêng mình cúi chào những con người đã về với các ĐẤNG THIÊNG LIÊNG. Trong khoảnh khắc tĩnh lặng vô cùng ấy,họ đứng đó nhưng quay mặt nhìn lại phía cánh đồng.
Các chàng trai bỗng lớn giọng kể lại những cảnh chiến trường khốc liệt và bi hùng. Mà chình mình đã trải qua hay tận mắt trông thấy. Còn cánh chị em,những người lần đầu đặt chân lên nơi thấm đẫm máu tươi này,với nỗi niềm thương xót đang cất lời cầu nguyện. Tiếng thì thầm lan đi theo những cơn gió bay lượt trong khoảng không cùng vầng mặt trời từ từ đi xuống lòng đất sâu.
_Chị em chúng tôi rất…rất mong. Rằng lời ca thiêng liêng này sẽ một lần nữa an ủi cho hồn thiêng của những người đã ngã xuống nơi đây..._Mi Na khẽ thì thầm.
Từ đáy lòng,Mi Nương và Mi Na cùng May May chẳng hề phân biệt những người đó là Trâu vàng hay Rắn Chín Đầu. Bây giờ đây ta hay địch nào còn quan trọng gì nữa.
Mi Na không chỉ cất tiếng hát. Toàn bộ thân hình cô gái bé nhỏ còn đang uyển chuyển múa điệu Nguyện Cầu. Trông nàng khi đó tựa như một cánh chim mỏng manh và tinh khôi nhẹ lướt trên mặt đất xanh biếc. Mi Nương nhìn cảnh tượng ấy và trong lòng dần thấy an lành trở lại. Nàng quay ra nhìn mọi người đứng quanh và nghĩ hẳn ai cũng cảm nhận được điều ấy như mình. Khuôn mặt của họ đều đã từ từ sáng tươi sáng lên theo từng bước chân mềm mại của em gái nàng. Và Mi Nương thấy như các ĐẤNG THIÊNG LIÊNG đã giử cô bé tới để an ủi nàng. Không chỉ có nàng mà rồi sẽ còn rất,rất nhiều những người khác nữa rồi sẽ nhận được sự giúp đỡ ấy.Mi Nương chắc chắn vậy.
Đến khi Mi Na ngưng tiếng hát và đứng lại rồi đi về bên cạnh người chị gái của nàng. Mọi người vẫn tiếp tục hướng ánh mắt trìu mến về phía nàng. Đúng lúc đó Pa Nu bỗng xoay người nhìn khắp một vòng rồi thốt lên.
_Nhưng tôi cứ ngỡ là quay lại đây thì thể nào cũng vẫn trông thấy hai bức lũy của bên ta và Rắn Chín Đầu. Chúng rất vững mà, đâu ngờ chỉ còn lại mấy cái cọc thế này…
Vẻ mặt Pa Nu khi dứt lời vẫn còn đầy cái vẻ thắc mắc. Nhưng cậu đã nghĩ ra có lẽ mình hỏi không đúng lúc. Sẽ chẳng ai buồn trả lời cậu. Ngay khi ấy Ca Đô đã ngoảnh mặt sang chỗ mấy chị em đang đứng rồi ôn tồn lên tiếng.
_Cậu Pa Nu này nghĩ đúng rồi đấy. Qủa là không biết bao nhiêu bà con Trâu Vàng ta dù tự nguyện hay bị ép buộc đã phải tốn rất nhiều sức lực để dựng nên hai bức lũy ấy. Nó đã rất vững trãi đến nỗi trải qua những ngày hỗn chiến dữ dội mà vẫn còn đứng trơ trơ ở đó. Nhưng trận đánh đã qua rồi, để chúng lại chỉ gây ám ảnh cho bà con ta. Nên tôi và anh em hai chạ ở đây đã tháo bỏ hết các khúc gỗ để dùng vào việc sửa chữa lại những mái nhà bị Rắn Chín Đầu phá hỏng.
_Thì ra là thế đấy. Bây giờ thì chúng tôi hiểu rồi. Các cậu làm vậy là phải quá đi chứ lại. Tôi nói đúng chứ hả cô Mi Nương ? _ Chị May May vừa phẩy tay vừa hỉ hả nói.
Mấy chị em vừa kịp gật đầu hưởng ứng chứng tỏ rằng mình cũng đang nghĩ y như vậy. Hai cô gái đặc biệt hướng đôi mắt cảm phục vào Ca Đô. Hơn hết là Mi Na,tuy là cô bé đã cố giấu nó sau lưng chị gái. Ca Đô dường như hơi ngại với điều này liền cười ngượng và quay đi tránh cái nhìn đó. Còn các anh em của Ca Đô được khen ngợi tỏ ra rất khoái trí đang nhao nhao định nói cái gì đó. Rồi xa xa từ phía chạ lác đác có hai dáng người đổ bóng trải dài trên cánh đồng đang tiến rất nhanh đến chỗ họ đứng. Và một người trong đó cất giọng thật lớn đầy hối hả.
_Mọi người đây rồi, làm em tìm mãi từ nãy đến bây giờ. Ta mau mau quay vào lành đi thôi. Cha em đã sửa soạn bữa tối cho các khách quý ở nhà mình đợi mọi người đó.
Trong lúc Ca Đô vừa nghe chưa hết câu của người đó đã vội chạy lại với họ. Thì mấy người bên phía MI NƯƠNG cũng đã nhận ra được đó là hai cô gái. Rồi Ca Đô và họ đến ngay sát gần chị em Mi Nương. Và May May phải ồ lên một tiếng và thì thào vào tai hai cô gái trẻ của mình.
_ Xem kìa ,trông cử chỉ cô ấy dành cho anh chàng Ca Đô này. Tôi chắc mẻm luôn là ...Là thế nào thì các biết rồi đấy.
_Cô ấy rất đẹp, em phải nói vậy. _ MI Nương nhìn cô gái lạ trước mặt mình đầy thân thiện,khẽ đáp lời May May.
_Em cũng thấy thế. Nhưng vẫn không bằng được chị đâu mà. Chị Mi Nương._Mi Na ở to đôi mắt nhìn và lí nhí nói.
_Xin lỗi thưa MỴ NƯA MI NƯƠNG, QUA Ơ LAN CƠ TIÊU cùng mấy anh chị em đây. Mọi người đến CHẠ TỘ của tôi từ hồi chiều mà tôi chưa ra mắt, chào hỏi được một tiếng. Tôi chắc rằng chàng Ca Đô cũng sẽ giới thiệu rằng tôi chính là con gái của GIÀ CHẠ ĐỨNG ĐẦU ở đây. Rất mừng được ra mắt hai BỀ TRÊN cùng mọi người. Tôi là Cha Sương.
Cô gái đó nói với giọng thật vui vẻ và tự tin. Trong lúc mấy chị em Mi Nương còn đang ngỡ ngàng thì Ca Đô nhẹ nhàng.
_ À phải, đây là Cha Sương. Chắc nàng ấy mất khá nhiều thời gian vì các chị em rồi. Vậy nên tôi nghĩ chúng ta chẳng nên làm uổng phí công sức Cha Sương. Mọi người sẽ được nếm tài nấu nướng của chị em ở CHẠ TỘ của ta. Nói không ngoa nhưng rất đáng thưởng thức đấy.
_Ô hô. Vậy là có cỗ bàn chờ mọi người này. Anh em bọn tôi may ghê được ăn ké. Hẳn là ngon lành lắm đây, hơn hết là có tay bà chị Cha Sương động đến chứ lại. Nào nào bọn tôi chạy trước đây, còn đỡ đàn bà con gái tí gì nữa nhỉ.
Anh em của CHẠ TỘ mặt mày hớn hở hẳn lên, xoa xoa hai tay vào nhau vừa hí hửng bảo vừa phóng đi. Ca Đô trông đám ấy chỉ biết lắc đầu. Cha Sương cũng nhìn theo thì cười tươi rói với họ. Rồi rất nhanh nàng ta lia ánh mắt của mình lướt qua và đứng lại chỉ trong một khoảnh khắc ở khuôn mặt của Ca Đô rồi chuyển hẳn sang và dừng hẳn nhìn thẳng vào Mi Nương. Ý nghĩa của nó rõ ràng nói nên rằng tốt hơn hết nên đi theo nàng chứ còn chần chừ gì nữa nào. Để đáp lại,ba anh chàng mà Cơ Tiêu dẫn đầu nhanh nhảu đi về hướng những ánh lửa bập bùng của CHẠ TỘ. Thấy thế May May mừng rỡ dắt tay Mi Na kéo đi cùng. Cha Sương cũng cất bước tới đi sóng đôi với Ca Đô. Nhưng đi được một đoạn chàng ta đột nhiên sững lại và nôn nóng ngoảnh ra sau tìm kiếm điều nào đó. Những người khác chưa kịp nghĩ ngợi gì cũng làm y theo.
Thì ra Ca Đô nhận thấy Mi Nương còn đang đứng nguyên trên cánh đồng có lẽ không muốn dời khỏi đó. Chàng ta và chị May May vội vã quay lại chỗ nàng. Khi hai người đến bên Mi Nương mới rõ khuôn mặt nàng toát lên đầy vẻ ngây ngất,luyến lưu cảnh vật nơi này. Không hẳn vậy,đầu óc của Mi Nương dường như không phải nhìn cùng một cảnh tượng mà họ cũng đang thấy. Đôi mắt với ánh nhìn say sưa của nàng đang chuyển hướng mông lung trong khoảng không gian bát ngát phía trước. Với mọi người những chố ấy trống không nhưng với Mi Nương nơi ấy tựa hồ đang diễn ra những cảnh tượng rất sống động. Nhưng Mi Nương cũng biết có người đến bên cạnh. Với vẻ lơ đãng nàng lên tiếng.
_ Chị May May…em đang thấy thật rõ ràng biết chừng nào. Rằng BA ĐÔN, chàng ấy đang hùng dũng cưỡi trên lưng voi chiến mà giao tranh với người của Rắn Chín Đầu. Khuôn mặt của chàng mới cương nghị làm sao. Và đôi mắt, đôi mắt chàng luôn luôn hướng thẳng về phía đất đai của ta bị chiếm giữ. Còn ở chỗ kia…BA ĐÔN, chàng ấy đã nhảy xuống đất, xông vào nơi hỗn chiến hơn hết. Em đang thấy rất rõ hai cánh tay chàng vung mạnh hai thanh kiếm. Và nữa. Mái tóc bồng bềnh của chàng…Nó đang tung bay trong gió bụi. Em đã thấy rồi,rõ mồn một chiếc khăn buộc trán mà mình đã thêu tặng. Mọi thứ hết sức rõ ràng. Liệu mọi người có thấy được giống em không?
_Không, rất tiếc là không. Nhưng mà tôi chắc chắn một điều là mai này chẳng lâu nữa đâu. Chúng ta sẽ được thấy BA ĐÔN bằng xương bằng thịt, chạm được vào người, nắm được tay của anh ấy. Tôi hoàn toàn tin như thế._ Lời của Ca Đô tuy nhỏ nhưng đây đầy qủa quyết.
_ Đương, đương nhiên là thế rồi. MỴ NƯA Mi Nương của tôi hãy tin vào cái anh Ca Đô này. Tôi là tôi cũng nghĩ thế đấy. Còn bây giờ MỴ NƯA đi theo bọn tôi thôi chứ nào._ Chị hầu gái May May vừa lo lắng vừa hấp tấp lên tiếng.
_Vâng, em đi đây.
Mi Nương vừa nói vừa nắm lấy bàn tay của May May để chị hầu gái này yên lòng. Rồi nàng cùng chị ta rảo bước tới chỗ mọi người đang ngóng đợi đầy sốt ruột. Ca Đô đi sau chót. Riêng May May khẽ thở hắt ra một cái. Bởi chị ta suýt nữa đã cuống lên vì câu nói trước hết của chàng Ca Đô kia. Chị ta chỉ sợ nó làm cho Mi Nương trong cơn xúc động sẽ lại một phen buồn thảm. Nhưng Ca Đô kia quả là rất biết ăn nói. Chỉ thêm vài câu phía sau đã làm cho mọi chuyện yên ổn và sáng sủa lên bao nhiêu. Nhờ hết vào Ca Đô này.
Trong khi ấy hai chàng trai Cơ Tiêu và Pa Nu đang dẫn đầu thế nào đó lại dần dần đi chậm và tụt lại đằng sau. Pa Nu vừa đi vừa nhìn tha thẩn vô tư lự không để ý đến Cơ Tiêu bên cạnh. Bỗng nhiên cậu nghe anh bạn thì thào.
_Aí chà con gái vùng này cũng khá ra phết đấy. Cứ nhìn cái cô nàng Cha Sương phía trước kia là biết. Kể ra cũng là một người đẹp hiếm có, đúng không hả ? Mà Pa Nu này, cậu nói thử xem so với hai bà chị của mình thì thế nào ?
Cơ Tiêu vừa đi với dáng khoanh tay trước ngực vừa nháy mắt với Pa Nu. Còn Pa Nu hơi ngớ ra một lát với vẻ mặt tỏ rõ là không biết gì. Nhưng cậu ta cũng lắp bắp nói.
_Cái gì cơ…thế nào…là thế nào ?
_Thì là ai đẹp hơn ai đó ?_ Cơ Tiêu cười cười khều bạn.
_ Nếu thế thì…khó quá. Mình không rõ...Mình thấy ai cũng đẹp….mỗi người một vẻ riêng.
Pa Nu lại ngẩn ra thêm lần nữa rồi thật thà trả lời. Ai ngờ cậu bị Cơ Tiêu đật luôn một cái vào đầu khiến người hơi chúi về phía trước. Rồi Cơ Tiêu nói giọng ngán ngẩm.
_Biết ngay mà, nói với cậu về con gái chán bỏ xừ. Mỗi chuyện nhận xét thôi cũng làm không xong. Nghe mình phán đây này. Đương nhiên là mấy người ấy đẹp thì miễn bàn rồi. Nhưng mà ngắm kĩ xem. Cái cô Cha Sương kia có lông mày hơi dậm quá, mặt cũng hơi to cằm lại nhọn. Nói chung là các nét làm sao mà hài hòa như chị Mi Nương của mình được. Mà mình nhận xét công bằng đấy, không thiên vị gì hết.
Nói rồi Cơ Tiêu để mặc cậu bạn Pa Nu ở lại phía sau vẫn với vẻ mặt ngẩn ngơ như kẻ ngốc mà vụt lên trước nhập bọn với mấy chị em.
Lúc mọi người trở vào chạ thì trời đã tối hẳn,nhưng khác với khung cảnh vắng vẻ của ngôi chạ họ mới dời đi. Ở đây mọi người hối hả đi lại thật nhộn nhịp giống như đang có hội hè vậy. Mấy chị em bọn Mi Nương còn ngỡ ngàng hơn nữa khi mà những người trong chạ trông thấy họ đều gật đầu chào một cái và nở một nụ cười hồn hậu với mình. Nhưng Pa Nu và hơn hết là cái anh chàng Cơ Tiêu thì có vẻ chẳng lấy gì làm ngạc nhiên cho lắm. Lần nào cũng thế họ đều rất tự tin giử những lời chào đáp lễ lại người trong chạ sau đó thì đi tiếp. Đến một chỗ ít người qua lại hơn hết. Cơ Tiêu liền quay sang nhìn các chị em gái rồi vênh cái mặt đầy vẻ khoái trí nói.
_ Mấy bà chị chắc chắn là đang có một thắc mắc to tướng từ nãy đến giờ phải không nào?
_Cậu Cơ Tiêu của tôi à, chẳng biết là cậu tinh mắt hay là có gì mà kiêu hãnh đến thế. Xin lỗi vì May May này mạnh mồm mạnh miệng nhé. Nhưng đã vậy thì cậu nên kể tuốt cho bọn con gái chúng tôi đỡ phải tò mò đi thôi._May May vừa vung vẩy hai tay vừa hối thúc bảo.
_Đương nhiên, đương nhiên chứ lại. Nhưng không cần tự mình Cơ Tiêu này lên tiếng đâu. Cứ để cái anh chàng Pa Nu này kể là được rồi. Cậu kể đi ngắn gọn vào đấy. _ Cơ Tiêu hơi lắc lư cái cổ đoạn chỉ ngay vào Pa Nu.
_Cậu bảo mình nói ư ? Cái này thì...các chị à...lí do chắc là bởi chúng em. Là Cơ Tiêu và em đã từng ở đây khá lâu, chắc là thế nên giờ mọi người vẫn còn nhận ra, còn tỏ ra mừng rỡ khi gặp lại nữa. Qủa thật bọn em cũng thấy vui lắm…
Pa Nu cũng suy nghĩ một lát rồi vui vẻ bảo. Không ngờ Cơ Tiêu chưa cho cậu ta nói hết đã nóng nảy xen vào.
_Nói như cậu mà cũng đòi nói. Thật là…thế thì đâu thành chuyện nổi chứ. Nghe tôi kể cho hẳn hoi đây này…
_ À QUA Ơ LAN Cơ Tiêu này. Cái ấy thì có lẽ không cần đâu, đằng nào lát nữa là MỴ NƯA MI NƯƠNG và chị em cũng rõ thôi. Lúc này mà kể ra trước mất hay đi. Mọi người nên tắm rửa cái đã cho tỉnh táo. Không thì đến khi vào mâm cỗ sẽ mệt đấy.
Đến lượt Ca Đô nói xen vào nhưng với giọng rất từ tốn. Và Cơ Tiêu nghe vậy chỉ còn biết theo lời chàng ta im lặng. Rồi hai bên trai gái tách ra đi sửa soạn cho cái buổi tiệc tùng rất đỗi bất ngờ thậm trí không cần thiết sắp sửa xảy ra.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK