Mục lục
[Việt Nam] Thiêng Liêng (Tập 1): Chuyến Đi Của Cuộc Đời
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:




100

MO GIÀ OA KIÊU

_Hôm nay cảm ơn cô rất nhiều. Bây giờ thì tôi xin phép đi về.

Tới khi cô gái ngừng thổi sáo đất thì PA NU như người mê sực tỉnh. Cậu ấy đưa ánh mắt ngơ ngác nhìn sang cô gái này và cúi đầu cất giọng xúc động.

_Xin lỗi, nhưng anh khoan đi chút...

Cô gái thấy PA NU đứng giậy định dời khỏi đột ngột cất giọng khe khẽ. PA NU khi nghe xong cũng đã xững người lại nhìn cô gái này đầy vẻ ngỡ ngàng và bối rối không hiểu ý cô ta là gì. Cô gái thấy vậy cũng liền đứng lên và nói tiếp với một giọng như cũ.

_Tôi chỉ là rất muốn biết tiếng sáo của mình sao lại cuốn hút anh đến vậy mà thôi.

_Là chuyện đó sao...quả thật tôi cũng không biết phải nói thế nào nữa...khúc nhạc ấy...đối với lòng dạ của tôi lúc này...

Khi nghe cô gái này hỏi xong PA NU vẫn ngơ ngẩy mà im lặng trong một thoáng rồi cũng ấp úng đáp lại. Cô gái nghe vậy liền bước một bước về phía PA NU,ánh mắt sáng lấy lánh của cô ta nhìn thẳng vào mắt cậu và cất giọng thấu hiểu.

_Trông anh như vậy...có khi nào là đang có chuyện buồn chăng ?

_Tôi...là có chuyện lo nghĩ, không biết phải làm sao nữa. _PA NU thành thật nói.

_Đó là gì vậy...ư...Xn lỗi. Tôi đã tò mò quá rồi....

Cô gái này cất giọng thắc mắc vào lúc đầu nhưng sau đó chuyển thành giọng áy náy. Trong khi nói và đến khi dứt lời thì cô ta vẫn tiếp tục nhìn PA NU với ánh mắt lấp lánh xuyên thấu như cũ. Nhận lấy ánh nhìn đó mà PA NU bỗng nhiên nghĩ tới MI NA và trong đầu hiện ra ý nghĩ rằng hai người này có điểm tương tự nhưng cũng rất trái ngược mà không biết phải giải thích ra làm sao nữa. Và rồi cậu lại thấy mình tiếp tục mở miệng cất lời.

_Đó là một chuyện khiến tôi hoang man, tôi sợ phải nghĩ về nó, sợ phải đối mặt với điều ấy. Vậy mà tôi không thể hoàn toàn bỏ qua nó được. Tôi không biết phải làm sao nữa.

_ Các BỀ TRÊN ở ĐỀN THÁP TỐI CAO đã dạy tôi rằng. Trong đời người sẽ gặp phải nhiều nỗi sợ hãi nhưng không được phép trốn chạy mà phải đối mặt và vượt qua những nỗi sợ hãi bằng hết sức mình. Chỉ có vậy ta mới mong tìm được sự bình yên thật sự trong lòng...Tôi... xin lỗi... tôi đã nhiều lời rồi...Đối với anh thì tôi chỉ là kẻ xa lạ.

Cô gái chăm chú nhìn và nghe từng lời của PA NU xong liền đáp lại bằng giọng bình thản đến kì lạ. Tuy vậy sau đó cô ta thay đổi thái độ trở nên dè dặt và ngần ngại hơn ở trước mặt cậu. Trong lúc đó PA NU cũng lắng nghe lời của cô ta với một vẻ sững sờ đến nỗi sau khi cô ta ngừng mà cậu vẫn đờ người ra. Nhưng rồi PA NU vừa xua tay vừa cười hiền lành và nói giọng ngượng ngịu.

_Không đâu. Cô đâu có lỗi gì. Đây là tôi tự nói ra chứ. Không biết tại sao nhưng tôi thấy muốn nói chuyện đó với cô. Và những lời của...CÁC MO BỀ TRÊN ấy...tôi sẽ cẩn thận ngẫm nghĩ. Có lẽ được chia sẻ với một người xa lạ như cô là điều tốt với tôi đấy. Thôi bây giờ đã sáng lắm rồi, tôi phải nhanh chóng về lo việc. Cám ơn cô về khúc nhạc và...nói chung là mọi thứ...

_Vâng. Anh đi cận thận. Và trên đường đi anh để ý chỉ cần thấy trụ đá trồi lên từ dưới làn nước của con lạch này là đã có thể yên bụng rằng đã ra khỏi vùng đất của ĐỀN THÁP TỐI CAO rồi.

Cô gái vẫn đứng nguyên một chỗ mà cất giọng bình thản đáp lại PA NU trong khi cậu bắt đầu quay bước đi ngược về phía KHU NHÀ KHÁCH mà đoàn người TRÂU VÀNG đang ở. Khi cậu đã đi xa hẳn. Từ sau một gốc cây cách đó vài bước chân có một người đàn bà già nua,tóc trắng để xõa,mặc váy cùng khăn choàng đơn giản vội vã bước ra. Bà ta đi thật nhanh đến bên A RA thì khom mình cúi chào nàng rồi cất giọng kính cẩn.

_OA KIÊU đã về rồi, thưa BỀ TRÊN.

_Bà vậy là đã xong việc.

A RA vẫn im lặng đứng bên bờ con lạch mà cất giọng khoáng đạt trong khi ánh mắt nàng hướng lên bầu trời trên cao. MO già này tiếp tục cúi người đáp lại A RA với giọng kính cẩn như cũ kèm theo một sự ngập ngừng.

_Vâng thưa BỀ TRÊN. Cũng xin cho phép già này được hỏi cớ sao NGƯỜI lại ra đây ? Hơn nữa là...

_Suốt ba ngày qua ta ở trong PHÒNG ĐÁ XÁM lo chuyện lớn kia, đến khi ra khỏi đó vẫn thấy thân thể này tràn trề sức mạnh. Ta quả rất hài lòng về chuyến đi tới TRÂU VÀNG. Chưa lúc nào ta cảm thấy tốt như hiện nay. Bởi vậy ta có hứng thú ngắm trời đêm trong tiếng du dương của sáo đất...Còn việc bà muốn hỏi nhưng ngần ngừ chưa dám có phải là, kẻ nhỏ nhoi kia sao có thể hầu chuyền cùng ta phải không ?

A RAnghe xong lời MO già OA KIÊU nói rồi đáp lại với giọng khoáng đạt như trước,ánh nhìn của nàng đã chuyển sang nhìn bà ta và nàng bắt đầu từ từ bước đi hướng về ĐỀN THÁP TỐI CAO của RẮN CHÍN ĐẦU này. OA KIÊU liền cất bước theo sau,vừa đi bà ta vừa cất giọng bối rối xen lẫn lo ngại giống như nét mặt của mình lúc này.

_Vâng, thưa NGƯỜI. Qủa thật già này không ngẫm ra được lí do. Gìa không mảy may cảm nhận thấy chút sức mạnh nào toát ra từ cậu trai kia. Lẽ nào...già này đã yếu kém đến vậy rồi chứ ?

_Chẳng cần hoảng lên...cảm nhận của bà vẫn còn tốt lắm. Ta cảm nhận kĩ lưỡng cũng không thấy cậu trai người TRÂU VÀNG này nắm giữ chút sức mạnh nào. Tuy vậy ... kể từ lần đầu gặp nhau ta đã thấy được một thứ khác nơi cậu ta. Không ngờ rằng ... TRÂU VÀNG lại tặng cho ta nhiều món quà đến vậy.

A RA đang bước đi thì chợt dừng lại và hai mắt nàng ta khẽ chớp một cái,nét mặt điềm nhiên trong thoáng chốc trở nên sống động hơn với ý cười nơi khóe môi hơi cong lên rồi lại trở về như cũ. Sau đó A RA vừa bước tiếp vừa nói giọng bình thản nhưng lại toát ra một sức mạnh ghê gớm khiến cho hết thảy cây cối của một vùng rộng lớn xung quanh co rút lại.

MO già OA KIÊU ở phía sau cũng vội dừng rồi vội đi tiếp đúng theo nhịp của nàng trong khi khuôn mặt nhăn nhúm với đôi mắt nheo nheo của bà ta chợt nhiên đờ ra ngây ngẩn. Bà ta như vậy mất một lát rồi sau cùng cũng có thể cất lời giọng không giấu nổi sự choáng váng cùng thắc mắc.

_NGƯỜI và cậu trai trẻ đó…là đã từng gặp nhau từ trước rồi ư ? Và OA KIÊU một lần nữa to gan xin hỏi rằng thứ mà chỉ có NGƯỜI mới cảm nhận được...ấy là gì vậy, thưa BỀ TRÊN của tôi ?

_Ta hiểu nỗi choáng váng của bà. Cũng như ta vốn đã định nói cho bà biết về chuyện này. Vậy nên OA KIÊU của chúng ta không cần phải thấy có tội như vậy. Đúng thế. Ta và cậu ấy đã từng chạm mặt nhau một lần trong chuyến đi sang TRÂU VÀNG. Lần đó hắn chính là một kẻ để mắt lo lắng cho đứa con gái xấu xí như NAI LA. Và lần này hắn đã hết sức tôn trọng,lễ phép với một MO hèn mọn của ĐỀN THÁP TỐI CAO này. Bà nghĩ đi...ta chắc chắn bà sẽ hiểu ý ta...

A RA quay người lại,dáng hình cùng gương mặt toát lên vẻ uy nghiêm cao vợi. Nàng tiếp tục cất giọng bình thản tràn đầy sức mạnh như cũ. MO già OA KIÊU nghe A RA nói xong nét mặt và giọng nói cất lên đều là một sự lễ phép cùng phấn khởi mà đáp lại A RA.

_OA KIÊU này đã hiểu ra rồi, thưa BỀ TRÊN. Một khi cậu ta khiến NGƯỜI hài lòng tới vậy thì ĐỀN THÁP TỐI CAO sẽ cho kẻ dưới theo dõi sát sao. Để tới lúc đó, khi chúng ta bắt đầu cho bước cuối cùng của chuyện lớn...

A RA vẫn một dáng hình điềm nhiên trong khi nghe MO già OA KIÊU thưa bày. Sau đó nàng nhẹ nhàng lắc đầu,khuôn mặt với ánh mắt sáng lấp lánh ngước nhìn dải mây trắng vắt ngang nền trời cùng nét cười như có như không mà tiếp tục cất giọng bình thản như cũ.

_Không cần. Vào lúc này chưa cần để mắt tới cậu ta. Bởi ta chưa hoàn toàn hài lòng với cậu trai trẻ ấy. Và ta thấy cần thêm những lần gặp tiếp theo cho hai bên. Hơn nữa...đó phải giống hai lần trước, phải là tình cờ. Phải nói rằng A RA này đang mong đến ngày đó. Để xem cậu ta làm thế nào với khúc mắc trong lòng kia sau khi nghe được lời khuyên của ta. Khi ấy ta sẽ biết được món quà đến từ TRÂU VÀNG này đáng giá tới đâu,có thật làm ta hài lòng.

_Vâng. Thế thì OA KIÊU này cùng ĐỀN THÁP TỐI CAO xin nghe theo ý NGƯỜI. Với cậu trai trẻ kia, chắc chắn sẽ còn ra mắt trước NGƯỜI mà thôi. Câu trả lời đang đợi chúng ta ở phía trước rồi. Bởi chúng ta đều biết rằng BỀ TRÊN luôn luôn có thể nắm bắt và sai khiến mọi thứ theo ý mình. Còn bây giờ đây, chúng ta có phải là đã có thể thấy vui mừng khi đám cưới sắp diễn ra và nó sẽ diễn ra theo đúng ý chúng ta không ạ ?

MO già OA KIÊU một lần nữa vừa khom lưng cúi mình xuống trước A RA vừa cất giọng kính cẩn mà lần này còn trong đó còn toát ra vẻ sùng bái sâu sắc. A RA nghe vậy liền hạ tầm mắt nhìn xuống bà ta. Nét cười trên khuôn mặt nàng đã trở nên rõ ràng hơn khi nàng cất giọng nghe vẫn hết sức bình thản nhưng bây giờ đây lại tạo ra cảm giác lạnh lẽo,buốt giá cực kì đáng sợ.

_Bà nói không sai. Về đám cưới của ÔN NẶC, em trai yêu quý của ta, tới ngày mai cuối cùng sẽ xảy ra dù có kẻ đã từng...

_BỀ TRÊN cho đến lúc này vẫn còn thấy không hài lòng về toan tính của CAY A sao ? Cô ta cũng là muốn tìm cách để chia bớt nỗi lo cho NGƯỜI. Dù sao đây cũng là lòng thành.

OA KIÊU vội cất giọng tha thiết. A RA với nét mặt và giọng nói vẫn toát lên sự bình thản mà cực kì lạnh lẽo đáp lời bà ta.

_Điều này ta hiểu rõ, nên mới không trách tội cô ta. Đối với ta thì hiện nay không có gì có thể là đáng ngại, nếu có thì đây cũng là cái gía đổi lại việc phá tan HÒA ƯỚC. Bà nếu ở trong tình cảnh ta hẳn cũng sẽ làm thế.

_Vâng. BỀ TRÊN quả là luôn thấu hiểu rõ ràng hết mọi ý nghĩ của con người. Mụ già này đang rất nóng lòng chờ đợi buổi lễ. Không thể vì kẻ nào hay thứ gì như HÒA ƯỚC này ngăn cản chuyện lớn của chúng ta được.

OA KIÊU với nét mặt và giọng nói toát lên niềm hứng khởi đáp lời A RA. Còn nàng thì nét mặt và giọng nói dành cho bà ta đã chuyển sang vẻ ân cần quan tâm hiếm có.

_Ta biết để tới được bước này thì bà quả thật đã phải đi một quãng rất dài, rất xa. Bà đã bỏ ra rất nhiều công sức vào chuyện lớn lao đó kể từ trước khi A RA này ra đời. Ta thật lòng muốn biết mà không dùng đến sức mạnh xuyên thấu của mình.

_Vâng...xin BỀ TRÊN cứ hỏi già này.

Nghe xong những lời của A RA thì MO già OA KIÊU bỗng ngây người ra trong một thoáng rồi cúi đầu lấy giọng chắc nịch đáp lại. A RA với nét mặt hài lòng mà gật đầu rồi một lần nữa cất giọng ân cần hiếm có.

_Được rồi. Là ta muốn hỏi. Rằng bà có lúc nào muốn quay về nơi mà từ đó ra đi ? Cũng như...nếu có thể thay đổi thì liệu bà có ra đi ?

_Nơi đó sao, thưa BỀ TRÊN ? ... Xin thành thật với lòng mình rằng...Nơi ấy...màu vàng của nước sông,màu vàng của đất đai, màu vàng của những cánh đồng kê mạch...vị bánh kê, bánh mạch hấp nóng trong những ngày gió tuyết mùa đông...mọi thứ vẫn luôn in đậm trong lòng mụ già này. Tuy thế tôi chưa từng có ý định quay về khi chuyện lớn chưa thành, càng chưa từng nghĩ đến thay đổi tình cảnh của mình.

MO già OA KIÊU quay hẳn người về hướng bắc,hai mắt cũng dõi nhìn xa xăm về nơi đó mà cất giọng xúc động. A RA im lặng lắng nghe mà không nhìn bà ta sau đó lại vừa bước tiếp về phía tòa ĐỀN THÁP TỐI CAO của RẮN CHÍN ĐẦU vừa cất giọng điềm nhiên dịu nhẹ.

_Ta tin bà. Vượt qua rất nhiều vùng đất, những TRÂU VÀNG, HỜ RĂM...để tới được đây. Trên vai có gánh nặng phải đương đầu với khó khăn không tưởng, từ sống tới chết là cực kì mỏng manh... Bà dốc sức vì chuyện lớn. Các người muốn dùng việc xảy ra ở vùng đất phương nam này đổi lấy sự vững bền của dòng dõi CHÚA TỂ đang nắm giữa miền đất phương bắc mà mình theo giúp. Nhưng bà hiểu rõ là theo sau việc này sẽ là cảnh tượng gì. Đến khi đó không có một vùng đất nào có thể thoát khỏi, gồm có vùng đất của dòng CHÚA TỂ phương bắc kia. Các người không lo cho là quê hương của mình sao ?

_Thưa BỀ TRÊN. Điều đó thì già này đã nghĩ thông từ lâu. Và nhóm chúng tôi một khi ra đi là đã lựa chọn sẽ chấp nhận mọi điều mà chuyện lớn ấy mang lại. Dòng CHÚA TỂ của PHƯƠNG BẮC cũng có chung suy nghĩ đó nên mới đồng ý để chúng tôi ra đi. Bởi chúng tôi và họ đều hiểu. Rằng việc này là không thể tránh khỏi và đáng lẽ xảy ra ngay tại PHƯƠNG BẮC. Nay chúng tôi dốc sức chỉ là thay đổi nơi xảy ra chuyện đó. Dù sao thì vùng đất của mình tránh được cuộc chiến giữ dội của hai phía trước đó ... vẫn là hơn. Còn một khi cảnh tượng kia bắt đầu thì, ở đâu cũng vậy. Dòng CHÚA TỂ của chúng tôi từ lâu đã sẵn sàng đón nhận.

MO già OA KIÊU đã quay lại,đi theo sau A RA,nét mặt bà ta trùng xuống mà cất giọng nặng nề đáp lại nàng. Còn A RA vẫn tiếp tục bước đi trong khi nghe lời của bà ta. Sau đó nàng dừng lại quay người đối mặt bà ta rồi bình thản cất giọng nhẹ bẫng nhưng chứa đựng nguồn sức mạnh ghê gớm còn lớn hơn lần trước.

_Các người hết lòng cho quê hương của mình, đáng quý. Nếu như hết thảy những kẻ ở VÙNG ĐẤT PHƯƠNG NAM này đều giống như các người thì chuyện của chúng ta ngay đến bắt đầu cũng không thể rồi. Tuy nhiên, ở đây cũng như trên đời luôn có những kẻ như CA ĐÔ...

_BỀ TRÊN quá khen, già không dám nhận. Trước sao thì từ nay về sau già sẽ như vậy. Ý của già là một khi đã thông xuốt thì sẽ dốc lòng cho việc lớn lao kia và chỉ nó mà thôi...

MO già nhìn thấy dáng hình cùng gương mặt A RA toát lên nét bình thản mà cao quý đầy uy quyền đang nhìn mình tức thì cất giọng chắc nịch. A RA nghe xong lại cất giọng bình thản như cũ nhưng luồng sức mạnh kia đã giảm bớt đi khá nhiều.

_Thông suốt. Các người đã từ bỏ sức mạnh của phe ánh sáng mà tiếp nhận sức mạnh đến từ nơi bóng tối sâu thẳm kia. Điều mà theo số đông những kẻ trên đời này cho là trở nên xấu xa đến không thể chấp nhận được. Chuyện đó đã xảy ra như thế nào ?

_Thưa BỀ TRÊN, đó là khi chúng tôi bắt đầu cho rằng không có gì là tốt hay xấu mà chỉ là có thấy đáng hay không đáng mà thôi.

MO già vẫn một giọng chắc nịch đáp lại. A RA nghe xong liền cười phá lên với những tiếng khanh khách nghe rợn người vang vọng khắp bốn phía rồi cất giọng sảng khoái.

_HA, HA. Đáng hay không đáng, nói cho cùng đều do suy nghĩ và lựa chọn của các người mà thôi phải không nào. Thế này chẳng phải là thú vị lắm sao.

_Vâng , thưa BỀ TRÊN.

MO già cúi đầu,lễ phép đáp lại. A RA nghe vậy đã lấy lại vẻ điềm nhiên một lần nữa quay người đi. Và sau đó hai người im lặng trở về ĐỀN THÁP TỐI CAO của RẮN CHÍN ĐẦU khi vầng mặt trời chiếu rọi khắp nời bằng thứ ánh sáng rực rỡ.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK