Mục lục
[Việt Nam] Thiêng Liêng (Tập 1): Chuyến Đi Của Cuộc Đời
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



46

Âm Thanh Từ Lòng Đất

PA NU thấy mình đi loanh quanh trong rừng cây giữa làn sương mù dày đặc thế này không biết từ lúc nào. Cậu cũng chẳng hiểu tại sao mình lại ở đây và để làm gì. PA NU chỉ thấy đầu óc mình trống rỗng và chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi nơi này .Bỗng có tiếng nhạc từ đâu bay tới chỗ PA NU. Và rồi cậu thấy trong lòng có gì đó thúc giục mình bước về nơi đó. PA NU đi mỗi lúc một nhanh hơn và tiếng nhạc u buồn đến lạ lùng ấy cũng mỗi lúc gần lại hơn với cậu.

Thế rồi trước mặt PA NU hiên ra một mảnh đất trống khá tròn trịa. Khoảng giữa của nơi ấy có một người con gái mặc áo đỏ trên đầu gài ba chiếc lông chim đang mải mê nhảy múa. Nhìn xuyên qua đám sương mù một lúc lâu thì PA NU chắc chắn rằng cô gái ấy chính là MY NƯƠNG. Với nét mặt dửng dưng,chị gái của CƠ TIÊU rõ ràng là đang nhảy múa theo nhịp điệu của tiếng nhạc lạ lùng dường như phát ra từ lòng đất. PA NU cũng bị điệu múa của chị ấy cuốn hút đến nỗi đứng ngây ra,không thốt lên được một lời. Thế rồi mặt đất ở khoảng trống bỗng ầm ầm rung chuyển. Những vết nứt hiện ra ngay sau đó. PA NU thấy vậy liền hốt hoảng gọi to.

_Chạy lại đây với em, chị MY NƯƠNG. Đừng múa nữa, chị phải dời khỏi đó ngay. Nếu không mặt đất sẽ nuốt chửng mất chị đấy.

Vừa nói PA NU vừa lao về phía chị gái của CƠ TIÊU. Cậu gặp khó khăn khi mặt đất không ngừng trồi sụt dưới chân mình. PA NU gắng sức xoay xở mọi cách để nhảy thoát từ mảnh này sang mảng kia trước khi chúng kéo cậu ta sụp sâu vào lòng đất hay hất văng cậu ta lên trời.

Nhưng chuyện khiến PA NU lo lắng hơn hết là cho dù cậu ta hét lớn thế nào,có nhắc lại bao nhiêu lần. Thì chị gái của CƠ TIÊU ở phía trước vẫn mải mê nhảy múa như chẳng hề nghe thấy lời cậu ta cũng như nhìn thấy chuyện gì đang xảy ra. PA NU thấy mình quả thật đang chạy đua với những mạch rạn nứt đang mỗi lúc một lan tới gần nơi MY NƯƠNG đứng. Và rồi PA NU cũng đuổi kịp những mạch nứt kia mà tới được rất gần chị gái của CƠ TIÊU đến nỗi có thể với tay chạm được vào chị ấy. Không để chậm chễ,PA NU nắm ngay lấy bàn tay chị ấy khi nó đang lướt qua trước mặt cậu ta.

Đúng lúc đó PA NU chợt thấy như có một tia sét đánh trúng hai người. Mặt đất chỗ hai người đứng cũng sụp xuống. Hai người bỗng chốc rơi vào một vực sâu,lửa đang cháy ngùn ngụt dưới đáy. Trong thoáng ấy PA NU thấy rõ cậu ta vẫn đang nắm rất chắc bàn tay chị gái của CƠ TIÊU cũng như tiếng nhạc vẫn đang tràn ngập khắp xung quanh.

Thế rồi PA NU bật giậy,mở chòang hai mắt và thấy hiện ra trước mặt cậu ấy là CƠ TIÊU trong bộ áo và quần khố không giống với lần nói chuyện hai người cùng nhau lần trước ở dưới hiên nhà nữa. Câu ấy đang trợn mắt nhìn mình. Và trong khi PA NU đưa mắt nhìn một vòng xung quanh gian nhà mà cậu đang không hiểu sao mình lại ở đây. Thì CƠ TIÊU với nét mặt hớn hở,vừa lấy bàn tay ở bên vai lành lặn mà đấm thùm thụp vào ngực PA NU liền mấy cái vào cười nói tưng bừng.

_Cậu đã chịu tỉnh giậy cho tôi nhờ rồi đấy. CƠ TIÊU này phải đi báo ngay cho mọi người biết mới được.

Chưa nói dứt lời CƠ TIÊU đã bổ nhào ra cửa để PA NU lại một mình. Lúc này cậu đã nhớ ra nhiều thứ. Những cảnh tượng khi cậu dẫn MY NƯƠNG chạy khỏi nhà CHÚA TỂ của HỜ RĂM. Rồi chuyện hai người bị những chú chó đánh hơi thấy và bị cánh trai trẻ của HỜ RĂM đuổi giết mà phải chạy vào KHU ĐẤT THIÊNG của họ. Sau đó là, đúng rồi,là bác LA HẦU cùng anh em của TRÂU VÀNG cưỡi voi hiện ra thật đúng lúc. Và cậu cũng như MY NƯƠNG đã trèo lên được lưng voi của bác LA HẦU ra sao. Những cảnh đó từ từ lướt qua trong ý nghĩ của PA NU. Và điều sau chót là cậu nhớ mình dường như đã lao ra đỡ lấy mũi tên mà bên HỜ RĂM định nhắm bắn vào MY NƯƠNG.

Đúng rồi,PA NU nhớ mình đã làm được. Chị gái của CƠ TIÊU đã tránh được mũi tên ấy. Cậu còn nghe thấy chị ấy hét lên là mũi tên đã trúng vào mình ngay trước khi cậu lịm đi. Tức thì PA NU lấy hai bàn tay sờ khắp hai bên ngực rồi tới bụng. Nhưng cậu chẳng thấy có chỗ nào phải băng bó. Chỉ có một chỗ bị đau tức một chút. Nhưng rồi chợt nhớ ra CƠ TIÊU mới đấm vui vài quả vào ngực mình nên câu nghĩ nó mới đau như thế. PA NU bỗng nghĩ phải chăng đây cũng chỉ là giấc mơ như giấc mơ cậu và chị MY NƯƠNG bị rơi xuống vực sâu mà thôi. Có khi cậu vẫn còn đang chìm trong cơn mộng mị.

Đúng lúc đó CƠ TIÊU lại từ ngoài cửa lao vào. Theo sau cậu ấy là MI NA,MAY MAY và CA ĐÔ đang được một một bác lớn tuổi dìu lần lượt bước vào. Mọi người đều ăn vận sạch sẽ khác với tình cảnh nhem nhuốc xác xơ khi PA NU nhìn thấy họ ở trên đất HỜ RĂM. Khuôn mặt ai nấy đều hiện rõ niềm vui mừng cùng nỗi xúc động. Họ nhanh chóng vây quanh cái chõng mà PA NU đang nằm và nhìn cậu với ánh mắt rưng rưng. PA NU vội vàng nói ngay cái điều đang thắc mắc ghê gớm tiếng lòng.

_Đây là thật hay mơ ? Có thật là mọi người đang đứng trước mắt PA NU này không vậy ?

_Xem kìa, trông cậu ta ngây ngô chả khác gì thường ngày. Các anh chị đã thấy CƠ TIÊU này nói đúng chứ hả ? Cái cậu PA NU kia đã tỉnh lại, không bị làm sao, không nảy ra cái chuyện khó hiểu nào giống như chị MY NƯƠNG. Mọi người có thể yên bụng rồi nhé.

CƠ TIÊU nói giọng oang oang trong khi CA ĐÔ từ từ cất tiếng với giọng trầm ấm thấy rõ niềm mừng vui của mình.

_Đúng rồi, cậu ấy thật là không sao rồi. Mà cậu PA NU thân mến ạ, mọi thứ này là thật đấy, không phải là mơ đâu. Cậu đã ở trên đất TRÂU VÀNG chúng ta. Mọi hiểm nghèo đã đã qua hết rồi.

Trong lúc CA ĐÔ nói thì hai người là MAY MAY và MI NA cùng nhìn PA NU rồi gật đầu và mỉm cười.

_Nhưng rõ ràng tôi đã bị trúng tên cơ mà. Nếu đây là thật, nếu bác LA HẦU đã đưa được bọn tôi về TRÂU VÀNG…thì tôi phải bị thương nặng mới đúng chứ. Đằng này …


PA NU vẫn thấy lòng không yên mà nói tiếp với giọng lo sợ. CƠ TIÊU chưa để cậu nói hết lời đã giơ tay ra dấu ngăn lại. Ngay sau đó anh cậu cúi xuống lôi từ dưới cái gối PA NU kê đầu khi nãy ra một vật rồi cất tiếng đầy phấn khởi.


_Là cái này. Chính nhờ nó mà cậu thoát chết đấy. Mũi tên ấy không đâm vào cậu mà là đâm vào cái phù hiệu này này. Nó hóa ra còn tốt hơn hẳn những mảnh giáp bằng mây hay đồng cơ đấy. Qủa là ông bố LA NGAI của cậu chu đáo không ngờ nổi, tính đến chuyện này nữa.


Trong khi nghe CƠ TIÊU nói thì PA NU đã cầm lấy mảnh phù hiệu dòng TỘC LA của mình lên và dần hiểu ra mọi chuyện. Đến lúc này thì PA NU mới dám tin là thật, cậu thấy mừng quá. Vậy là cậu đã tưởng chết đến nơi rồi mà cuối cùng vẫn sống,lại được về TRÂU VÀNG rồi gần lại mọi người ở đây thế này nữa. PA NU áp mảnh phù hiệu vào ngực và cười hiền lành,trong lòng cậu thầm biết ơn nó siết bao. Rồi cậu nhìn quanh và bỗng ngây người ra mà nói giọng thấp thỏm,bồn chồn.

_Mà chị MY NƯƠNG thế nào rồi ? Chị ấy không sao chứ mọi người ? Chị ấy đã khỏe hẳn chưa vậy ?

_Khỏe rồi, MỴ NƯA MY NƯƠNG yêu quý của tôi đã khỏe hẳn rồi. Chính bà MO LỬA đã nói vậy đấy. May mắn làm sao cái chuyện hai người trở về lành lặn thế này. _Chị MAY MAY vội trả lời PA NU với giọng vừa mừng vừa tủi trong khi hai mắt đã rơm rớm.

_Chị MY NƯƠNG thật là không sao đâu mà, cậu yên bụng đi nhé PA NU. Chị ấy bây giờ đang ở chỗ bà Mo Lửa và ĐẦU LÃNH ĐỨNG ĐẦU, lát nữa sẽ đến thăm cậu thôi. Mà cậu thật là giỏi, một mình đến HỜ RĂM và đưa được chị MY NƯƠNG về.

Giọng nói trong trẻo của MI NA cất lên cùng nét tươi sáng trên khuôn mặt của chị ấy đã làm PA NU cảm thấy thật sự nhẹ nhõm. Cậu như trút được những nỗi nhọc nhằn đã phải nếm trải qua suốt một ngày dài đằng đẵng vừa qua. Lời khen ngợi của MI NA lại khiến cậu thấy ngỡ ngàng. PA NU vội vàng nói giọng hối lỗi.

_Chuyện ấy…thật ra…em cũng không biết tại sao dám làm vậy nữa. PA NU xin lỗi đã không báo với ai, khiến mọi người lo lắng.

_Ơ nhưng bọn tôi lại thấy cậu đã làm được quá đi ấy chứ. Cậu chẳng làm sai tẹo nào hết. Phải tôi cũng liều thế thôi. Chỉ có điều chắc sẽ không được như cậu. Chao ôi,sao bỗng nhiên tôi thấy cậu khác quá thế này. Cứ như trước đây tôi chưa từng biết cậu ấy.

Tới lượt chị béo MAY MAY vừa xua tay vừa rộn rang nói với PA NU. Chị ta nói một thôi một hồi rồi ngừng lại để thở mà ánh mắt vẫn nhìn PA NU chằm chằm đầy vẻ thích thú. Tiếp đó CA ĐÔ lúc này đã được dìu đến ngồi trên cái chõng bằng cạnh PA NU lên tiếng trong khi đặt tay lên vai cậu ta.

_Chị ấy đã nói hết những ý nghĩ trong lòng bọn tôi rồi. Cậu thật xứng đáng làm trai của TỘC LA, của TRÂU VÀNG chúng ta. Chắc chắn anh BA ĐÔN cũng như ĐẦU LÃNH ĐỨNG ĐẦU LA HẦU và ngài LA NGAI sẽ rất tự hào về cậu đấy .

PA NU nghe mọi người nói mà thu mình lại ngồi ôm chân,mặt mũi hiện lên vẻ bối rối. Xung quanh đều trông rõ là cậu choáng ngợp đến nỗi chẳng nói được tiếng nào. Trong đầu PA NU bây giờ thật ra đang nghĩ chuyện đưa được MY NƯƠNG quay về yên lành không ngờ lại khiến những người này trở nên như thế với cậu. Rằng có lẽ cuộc sống sau này của cậu sẽ thay đổi đúng theo mong muốn ấp ủ bấy lâu. Rằng đúng như CA ĐÔ vừa nói. Cậu đã làm cho TRÂU VÀNG hết sức hài lòng. Qủa là lần này cậu đã vừa giúp được chị MY NƯƠNG vừa giúp cho mình vậy. PA NU đang say sưa với ý nghĩ đó thì bỗng nghe thấy tiếng lắp bắp mà cậu không tin nổi là của CƠ TIÊU đang cất lên.

_Các anh chị đã nói…không sai. CƠ TIÊU này bây giờ xin có lời từ đáy lòng mình , nghĩa là, nghĩa là…Cám ơn cậu đã cứu chị gái của mình, PA NU ạ.

Qủa thật không chỉ PA NU mà ai nấy xung quanh đều sửng sốt mà quay lại nhìn vào CƠ TIÊU . Họ đều nhận thấy sau khi nói xong là anh chàng thở hắt ra như vừa trút đứng gánh nặng vậy. CA ĐÔ cười và nói giọng vui mừng.

_NGƯỜI làm tốt lắm, QUA Ơ LANG CƠ TIÊU ạ.

Đúng lúc ấy từ ngoài cửa bước vào một người con gái mặc bộ áo váy màu lam bằng lụa tha thướt. Đó là MI NƯƠNG và nàng đi cùng MO LỬA,một người đàn bà cao lớn mặc áo choàng trắng xám. Sau cùng là ĐẦU LÃNH ĐỨNG ĐẦU của TRÂU VÀNG với tấm khăn choàng màu nâu bằng vải thô cùng giáp đồng che ngực quen thuộc.

Ánh mắt MI NƯƠNG và PA NU nhanh chóng chạm vào nhau. Khuôn mặt của hai người đều toát lên một niềm xúc động,mừng rỡ và dường như có sự gần gũi thân thiết hơn hẳn trước đây. Hay ít ra là PA NU cảm thấy như thế. Và cậu lúc này đang rất nóng lòng được gặp,được tận mắt trông thấy chị ấy đang sống,thanh thản như trước. Cậu ta nghĩ có lẽ chị ấy cũng nghĩ vậy. Và PA NU đang rất muốn cất tiếng nói cho chị ấy biết mình không sao. Rằng cậu ta và chị ấy thật là đã thoát khỏi cảnh hiểm nghèo thật rồi. Nhưng LA HẦU đã nói ngay vào lúc đó.

_Thật là không thể chấp nhận được. Cậu đừng nghĩ rằng đã đưa được con gái của CHÚA TỂ TỐI CAO trở về TRÂU VÀNG hay lấy cớ đang bị đau mà nghĩ ta sẽ bỏ qua tội lỗi tày trời này. Ai cho cậu đi cùng người nhà của CHÚA TỂ TỐI CAO ? Cậu có biết đã khiến cho ta mất ăn mất ngủ ra sao không hử ?





Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK