Mục lục
[Việt Nam] Thiêng Liêng (Tập 1): Chuyến Đi Của Cuộc Đời
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



102

CÂU TRẢ LỜI

Trên quãng đường trở về này,PA NU khi nghĩ lại suốt buổi tập dợt vừa qua đã không khỏi ngỡ ngàng với chính mình. Bởi trước khi buổi tập dợt bắt đầu cậu thấy khá mệt mọi,đầu óc ngây ngẩn. PA NU thật lo lắng sẽ không theo kịp mọi người. Thêm chuyện mọi người đã tập dợt lần này là lần thứ ba trong khi với cậu chỉ là lần đầu. Nhưng tới khi các bước của buổi lễ lần lượt diễn ra thì PA NU lại bị cuốn hút bởi những sự mới mẻ,khác lạ trong tập tục của RẮN CHÍN ĐẦU. Và đầu óc của PA NU rất tỉnh táo để mà chăm chú nghe,xem và làm theo một cách khá xuôi xẻ. Cậu thấy mừng vì điều đó.

Nghĩ về quang cảnh đám cưới giữa CHÚA TỂ TỐI CAO ÔN NẶC của RẮN CHÍN ĐẦU với MỴ NƯA MI NA của TRÂU VÀNG sắp sửa diễn ra theo các bước như thế vào ngày mai. PA NU đã không khỏi nhớ lại khoảnh cảnh đám cưới của chính cậu và MI NƯƠNG. Nghĩ tới MI NƯƠNG lại khiến cậu rịn mồ hôi sợ hãi. Nhưng khi PA NU đang gắng xua đi những ý nghĩ về người ấy thì một chuyện khác lại hiện lên suy nghĩ của cậu. Đó là cuộc trò chuyện ngắn ngủi với một MO trẻ hoàn toàn xa lạ của ĐỀN THÁP TỐI CAO ở RẮN CHÍN ĐẦU này. Và những lời nói của cô ấy cứ vang vọng trong đầu óc cậu. Lạ lùng rằng càng nghĩ về chúng thì PA NU càng thấy lòng mình trở nên dễ chịu hơn.

Trở về KHU NHÀ KHÁCH mà đoàn của cậu nghỉ lại rồi thì PA NU cũng như anh em khác nhanh chóng đi tắm rửa sạch sẽ cho hết bụi đường cùng nỗi mệt nhọc suốt một ngày qua. Riêng với PA NU thì cậu lại thấy trong suốt mấy ngày nay chưa có lúc nào thấy người tràn đầy sức sống như vào lúc này. Và PA NU đã có thể đưa ra quyết định cho khúc mắc vẫn khiến cậu khổ sở bấy nay. Trước hết cậu liền cùng anh em ăn bưã tối vừa mới được dọn ra.

PA NU bước từng bước thật vững vàng đi thẳng từ dãy nhà mà anh em của TRÂU VÀNG ở để tới nhà chính của KHU NHÀ KHÁCH này. Khi cậu bước vào trong gian sảnh lớn dùng tiếp khách thì vừa vặn MO LỬA của TRÂU VÀNG cũng từ trong buồng riêng của MI NƯƠNG đi ra. Bà ấy nhìn PA NU với vẻ mặt hơi có vẻ sửng sốt nhưng rồi đã cất giọng ôn tồn.

_ĐẦU LÃNH PA NU sao còn chưa ngủ mà lúc này vẫn đứng ở đây ?

_MO LỬA vừa mới xem bệnh tình cho chị MI NƯƠNG đúng không ạ ? Chị ấy sao rồi ?

PA NU vừa bước nhanh tới trước mặt MO LỬA của TRÂU VÀNG vừa nói giọng hiền lành giống với nét mặt của cậu vào lúc này. Bà ấy nghe vậy liền cười đầy vẻ cao quý mà cất giọng ôn tồn như cũ.

_Chuyện ấy thì ĐẦU LÃNH PA NU không cần lo lắng nữa rồi. MỴ NƯA MI NƯƠNG cho đến hôm nay đã coi như mạnh khỏe. Buổi mai chỉ cần cẩn thận một chút thì cô ấy có thể dự vào lễ cưới.

_Vậy thì...liệu bà có thể cho tôi vào thăm chị ấy một lát được không ? PA NU quả thật có chuyện muốn nói với chị ấy .

Khi MO LỬA của TRÂU VÀNG vừa đáp lời câu hỏi của PA NU thì cậu đã lại vội vàng lên tiếng với giọng nói cứng cỏi lạ thường trong khi ánh mắt lại toát lên một niềm mong mỏi lớn lao. Thấy cậu như vậy,nét mặt bà ấy lại một lần nữa hiện lên vẻ sửng sốt trong một thoáng rồi đã nhanh chóng lấy lại sự tỉnh táo. Tuy vậy bà ấy vẫn im lặng thêm một chút rồi mới chầm chậm cất tiếng.

_Ta hiểu là NGÀI dù sao vẫn không khỏi lo lắng cho MỴ NƯA. Đó có phải là chuyện MỴ NƯA nên hay không nên dự buổi lễ vào ngày mai. Vậy thì NGÀI chờ đây ? Ta cũng phải hỏi ý MỴ NƯA. Tuy MỴ NƯA đã khỏe nhưng vẫn ngại gặp mọi người.

_Vâng...là mong bà vào trong hỏi chị ấy giúp tôi ? Tôi sẽ ở ngoài này chờ, bao lâu cũng được.

PA NU cất tiếng với giọng nhờ cậy và nét mặt cậu hiện lên một vẻ kiên quyết hiếm có. MO LỬA của TRÂU VÀNG trong lòng thấy chàng trai này vào hôm nay dường như rất khác lạ. Bà suy nghĩ mà trong lúc này chưa tìm ra lí do,tuy thế vẫn gật đầu rồi quay vào trong buồng riêng của MI NƯƠNG. Sau đó PA NU chỉ biết đứng ngoài mà chờ.

Vậy nhưng càng chờ thì trong lòng PA NU càng thấy trong lòng dâng lên cảm giác bối rối,căng thẳng không yên. Lúc trước còn muốn MO LỬA của bộ lạc đi ra thật nhanh mà lúc sau lại sợ bà ấy đi ra. Đến câu trả lời của bà ấy dành cho cậu thế nào cũng cho PA NU thấy do dự,lúc muốn là có lúc muốn là không. Tuy thế cho đến khi bà ấy cuối cùng đã bước ra thì trong lòng PA NU đã như cũ muốn được gặp MI NƯƠNG. Ánh mắt của bà ấy chăm chú nhìn PA NU một lát rồi cất giọng vui mừng.

_MỴ NƯA MI NƯƠNG đã đồng ý rồi. NGÀI PA NU cùng với ta đi vào thôi nào.

_Vâng.

PA NU cất giọng căng cứng rồi nét mặt đang là vẻ mong chờ đã trở thành bối rối. Nhưng ngay sau đó cậu đã bước theo MO LỬA của bộ lạc vào trong buồng riêng của MI NƯƠNG. Đã tròn sáu ngày PA NU và MI NƯƠNG tuy ở cùng trong KHU NHÀ KHÁCH này thế nhưng lại không có một tiếng nào trao nhau dù là bâng quơ đi nữa. Cuối cùng thì cậu đã đứng ở trước mặt của người con gái với mình là đôi vợ chồng giả. Hai người biết rõ điều này,trước cũng đã nói rõ hết mọi chuyện,thuận lòng sau này vẫn coi nhau là chị em tốt. Đáng lẽ hai bên không không có gì phải ngại ngần,vậy mà lúc này PA NU thấy e dè trước MI NƯƠNG,cúi đầu không dám nhìn thẳng mặt nàng mà e dè cất tiếng.

_MO LỬA có nói rằng chị đã khỏi bệnh rồi. PA NU thật sự rất mừng.

_Đúng vậy. Tới hôm nay ta đã thấy khỏe lại rồi. MO LỬA bảo rằng cậu PA NU có chuyện muốn nói với ta. Nếu vậy trước hết mời cậu ngồi xuống đã. CHIA PAO trải chiếu cho cậu PA NU.

MI NƯƠNG chầm chậm lên tiếng với PA NU. Vào lúc này đây nàng đang ngồi trên sập,lưng dựa vào gối cao,chăn mỏng đắp lên tới bụng. Mọi người đều không thể nhìn thấy hai bàn tay của nàng đang bấu chặt vào tấm đệm lông ngỗng bên dưới. Ai nấy chỉ thấy da dẻ của nàng đã trở lại vẻ tươi tắn và đôi mắt cũng trong sáng như trước đây. Nét mặt của MI NƯƠNG tỏ ra hết sức bình tĩnh.

PA NU khi cuối cùng sau bao nhiêu mong chờ cũng nghe được lời MI NƯƠNG dành cho cậu đã cố gắng thật vững vàng mà ngưởng đầu lên để đối mặt với nàng. Và cậu tức thì nhận thấy dáng hình của MI NƯƠNG và hơn hết là cái nhìn chằm chằm của MI NƯƠNG dành cho cậu. Điều này khiến PA NU bỗng lại thấy bối rối nhưng vốn đã định sẵn trong lòng từ trước khi vào đây là phải làm nào thế nào. Vậy nên cậu vội lên tiếng.

_Không cần đâu CHIA PAO.

_Cậu đã không muốn ngồi thì đứng vậy. Bây giờ thì mời cậu nói ra cái chuyện kia.

MI NƯƠNG với khuôn mặt tuyệt đẹp vẫn nhìn thẳng vào PA NU bằng ánh nhìn cực kì bình tĩnh giống như giọng nói của nàng cất lên đáp lại cậu. Nhưng trong lòng MI NƯƠNG đang không ngừng đè nén rất nhiều cảm giác khác nhau. Là những run rẩy,lo lắng,căng thẳng,sợ hãi đủ hết. MI NƯƠNG thật sự đã choáng váng khi nghe rằng PA NU muốn gặp nàng. Ý nghĩ là cuối cùng điều mà nàng không mong muốn hơn hết đã tới. PA NU vậy là cuối cùng đã muốn đối mặt với nàng,với chuyện đêm ấy của hai người.

Cho đến lúc đó MI NƯƠNG vẫn rối bời không biết phải làm thế nào. Rằng nàng có thể chịu nổi chăng. Nhưng ngay sau đó nàng đã quyết với lòng mình. Rằng cái chuyện gì cần phải đến thì trước sau cũng sẽ đến. Hai bên không biết tránh mặt nhau thêm được tới lúc nào. Chi bằng đáp ứng PA NU gặp mặt nói chuyện một lần cho xong. Căm giận,đau đớn trong lòng MI NƯƠNG cũng muốn thoát ra suốt từ khi chuyện đó xảy ra rồi. Bởi thế bây giờ đây nàng và PA NU mới đang ở trước mặt nhau như thế này.

_MỴ NƯA MI NƯƠNG đã nói vậy rồi thì NGÀI PA NU cũng mau nói đi thôi. Đã khá muộn rồi, mọi người vẫn là cần đi ngủ sớm. Mai còn đủ sức mà dự vào đám cưới của MỴ NƯA MI NA.

MO LỬA vào lúc này đang ngồi trên chiếc sập nhỏ cạnh bên phản nằm của MI NƯƠNG vừa nhìn vào PA NU với ánh mắt mong chờ vừa cất giọng hối thúc với cậu. Nghe bà ấy nói vậy PA NU biết không thể chần trừ thêm nữa mà phải ngập ngừng lên tiếng.

_Vâng, thế thì PA NU xin nói...Chuyện là, chuyện là vào cái đêm bắt đầu việc nung gốm tôi đã...Tôi đã không nhớ được chuyện gì đã xảy ra, chỉ biết khi thức giấc là ở bên bờ của con lạch. Mà sau đó tôi lại...lại hay mơ, mơ thấy cùng một giấc mơ. Nó tuy chỉ là một giấc mơ không rõ ràng, lại rất đáng sợ. Nhưng...là không hiểu sao lại có hình ảnh của chị ở trong đó. Vậy nên có khi nào... đêm đó là chị cũng đã ở bên bờ con lạch. Và chúng ta là có gặp nhau chăng ?

Càng nói PA NU càng thấy trong lòng một cảm giác hoang mang tội lỗi dâng lên. Nếu không phải giấc mơ kia ám ảnh cậu suốt mấy hôm liền khiến ăn ngủ không nổi. Và cái ý nghĩ điên rồ xấu xa hình thành sau đó mà cậu không tài nào xóa đi được. Thì dù chết cậu cũng không muốn nói ra. Bởi vậy lúc này đây cậu lại không dám nhìn thẳng vào MI NƯƠNG mà cứ dần cúi mặt xuống.

Trong khi đó MO LỬA của TRÂU VÀNG đã khá là sửng sốt với những gì bà nghe được từ phía PA NU. Vẻ mặt của bà hơi cau lại còn đôi mắt nhước lên mà nhìn chằm vào cậu rồi nhìn sang MI NƯƠNG. Còn MI NƯƠNG chuẩn bị sẵn trong lòng là sẽ nghe được từ miệng PA NU về chuyện kinh khủng đêm đó. Là cậu ta sẽ tìm mọi lí lẽ để giãi bày cho cái điều đã gây ra với nàng. Sau đó cậu ta thể nào cũng xin cầu xin tha tội. Nhưng mà những điều cậu ta nói ra lại không giống vậy. MI NƯƠNG hết sức choáng váng,lại còn bị đặt một câu hỏi oái ăm với tình cảnh mà nàng đang gặp phải.

Đầu óc MI NƯƠNG ong ong lên,vậy nhưng biết rằng dù thế nào cũng phải trả lời PA NU. Hơn nữa thêm vào ánh nhìn đầy sửng sốt và không dấu vẻ thắc mắc của MO LỬA của bộ lạc dành cho nàng. Sau một lúc chỉ có im lặng và nhắm mắt,cuối cùng MI NƯƠNG đành phải từ từ mở mắt ra nhìn vào PA NU và cất giọng chắc chắn.

_Không có. Tối ấy đúng là ta và CHIA PAO có định đi tới chỗ lò gốm nhưng trời mưa nên đã quay về ngay. Chúng ta không hề đi ra tới bờ con lạch, càng không hề chạm mặt cậu.

PA NU đang cúi mặt nhìn xuống đầu mũi chân vừa nghe được từng tiếng hết sức rõ ràng,chắc chắn của MI NƯƠNG tức thì ngưởng mặt lên nhìn vào nàng. Thế rồi ánh mắt MI NƯƠNG vẫn đang chăm chăm nhìn thẳng vào cậu cũng như nét mặt bình tĩnh của nàng. PA NU trở nên vừa sững sờ vừa càng e ngại hơn. Lời đáp của MI NƯƠNG lại một lần nữa vang lên trong suy nghĩ của PA NU khiến cậu run run cất giọng.

_Thật, thật là thế sao ?

_Cậu nói xem ta có gì phải nói dối cậu sao ?

MI NƯƠNG vẫn một dáng vẻ một giọng nói như cũ ngồi ở trên sập mà đáp lại PA NU. Không ngở rằng MI NƯƠNG đã lại đưa ra câu hỏi đó cho cậu. Thật lòng PA NU đã cảm thấy chính cậu đã hồ đồ,suy nghĩ sai quấy ra đến mức nào rồi. Nét mặt vốn hiền lành của PA NU biến thành vẻ biết lỗi,vội cất lời.

_Không, không có. Chị MI NƯƠNG đã nói vậy thì đúng là vậy.


MO LỬA của TRÂU VÀNG sau khi nghe cuộc đối đáp qua giữa MI NƯƠNG và PA NU đến lúc này thấy PA NU mặt mày ngơ ngẩn không nói thêm gì nữa. Còn MI NƯƠNG sau khi nhìn chăm chăm mãi vào PA NU cuối cùng đã hướng ánh mắt đi nơi khác và cũng im lặng. Vào lúc này bà ấy lại nghĩ đến lo lắng vẫn quẩy quanh ở trong lòng mấy hôm nay kể từ đêm hôm đó. Thế nên MO LỬA của TRÂU VÀNG liền cất giọng ôn tồn.

_ĐẦU LÃNH PA NU thứ lỗi cho MO LỬA tò mò. Nhưng liệu ĐẦU LÃNH có thể kể sơ sơ cho ta biết về giấc mơ kia chăng ? Xem là ta có thể giúp gì cho cậu hay không ?

_Chuyện đó, chuyện đó...là...

PA NU khi nghe thấy những lời của MO LỬA của bộ lạc thì trong lòng hoảng hốt,nét mặt cũng hiện ra vẻ bối rối mà quay sang nhìn bà rồi ấp úng lên tiếng. Đúng vào lúc ấy PA NU cũng như bà ấy đều nghe thấy giọng nói của MI NƯƠNG cất lên đầy vẻ gay gắt.

_PA NU, chẳng phải cậu đã nói rằng cái giấc mơ đó rất đáng sợ ? Mà tôi thì không muốn phải nghe thêm điều gì đáng sợ, tồi tệ nữa. Loại chuyện đó chỉ khiến tôi thấy mệt mỏi, không khỏe. Và cậu...tôi nghĩ quên nó đi sẽ tốt cho cậu hơn. Nhớ đến những thứ như vậy chỉ gây hại.


PA NU và MO LỬA của TRÂU VÀNG cùng sửng sốt khi nghe thấy tiếng nói gay gắt của MI NƯƠNG. Và họ vội quay sang nhìn MI NƯƠNG thì lại nhìn thấy thêm nét mặt đầy vẻ khó chịu của nàng. PA NU càng thấy áy náy bởi đã khiến cho MI NƯƠNG thành ra thế. Cậu ngập ngừng một thoáng rồi biết phải làm sao mới phải vào lúc này,vậy nên đã cất lên giọng nói và nét mặt hết sức chắc chắn.

_Chị MI NƯƠNG...đã nói thế rồi thì PA NU sẽ nghe theo. Tôi sẽ không nói và cũng sẽ quên nó đi.

MI NƯƠNG sau khi nghe được PA NU đáp vậy,lồng ngực đang bị đè nặng đến tưởng chừng sắp chết ngạt đã trở nên nhẹ nhõm dễ thở hơn. Nàng khẽ thở liền hai nhịp rồi gật đầu với PA NU và nói giọng mệt mỏi.

_Được rồi. Nếu không còn chuyện gì nữa thì mọi người về nghỉ đi. MI NƯƠNG cũng rất muốn ngủ rồi. MO LỬA biết là chúng ta còn phải dành sức để dự đám cưới của MI NA vào sáng mai.

_Được, được. MỴ NƯA đã nói vậy thì chúng tôi cũng không quấy rầy thêm nữa. ĐẦU LÃNH PA NU theo tôi mau đi thôi.

MO LỬA của TRÂU VÀNG thấy MI NƯƠNG tỏ rõ ý không muốn nói chuyện nữa. Bà lại thấy dường như đã có điều không phải trong chuyện này. Tuy nhiên chuyện về nàng thì trước nay đều luôn nằm ngoài tầm nắm bắt cùa MO LỬA. Vậy là bà chỉ còn trông mong có thể nắm bắt gì đó từ nơi PA NU.

Chính vào lúc này MO LỬA của TRÂU VÀNG cảm thấy không nên bỏ ra nhiều sức để làm phép lên PA NU. Khi ngày mai ai nấy đều cần phải thật sảng khoái mà dự vào đám cứơi kia. Quan trọng là phần MI NƯƠNG. Quả thật cố gắng mãi mới khiến nàng trông tươi tắn trở lại. Chuyện vào buổi mai quan trọng hơn. Mà nỗi lo không rõ ràng này có khi sẽ khiến cho tình cảnh xâu đi một cách không đáng. Chuyện về PA NU thì nên để qua ngày mai rồi bà sẽ xem xét sau.

Bởi vậy MO LỬA của TRÂU VÀNG đã không có thêm lí do nào nữa để từ trối ý muốn của MI NƯƠNG và cất tiếng thúc giục với PA NU. Đến lúc này cậu cũng thấy là mình thật sự muốn vậy,sức lực của cậu không ngờ đã bị rút đi gần cạn chỉ trong một quãng ngắn ngủi khi phải nói chuyện với MI NƯƠNG. Vậy là PA NU vội cúi đầu chào MI NƯƠNG rồi đi theo MO LỬA của bộ lậc ra khỏi buồng riêng của nàng.

CHIA PAO suốt từ khi MO LỬA của TRÂU VÀNG cùng PA NU vào đây cho đến khi mọi người dời khỏi đã cúi mặt,đứng nép vào một góc. Cô nàng đã nghe thấy hết thảy mọi chuyện qua lại giữa ba người là MI NƯƠNG,PA NU và MO LỬA của bộ lạc. Đến lúc này khi chỉ còn lại MI NƯƠNG và CHIA PAO thì cô ta mới dám dón dén bước đến,run run cất giọng lo lắng.

_Xin tha cho CHIA PAO lắm, lắm lời. Nhưng MỴ NƯA MI NƯƠNG... MỴ NƯA, MỴ NƯAcô không sao chứ ạ ?

_Không sao. Ta vẫn rất ổn. Em yên lòng mà ngủ đi nhé. Ta cũng ngủ đây.

MI NƯƠNG vừa ngước nhìn CHIA PAO bằng ánh nhìn cực kì mệt mỏi,y hệt như nét mặt cùng giọng nói của nàng. Sau đó MI NƯƠNG tức thì nằm xuống,kéo chăn chùm kín lên đến cổ,nhắm mắt lại. CHIA PAO thấy vậy cũng chẳng biết làm thế nào khác đành trải chiếu rồi nằm,chỉ một lát sau đã ngủ ngáy ra tiếng. Trong khi đó MI NƯƠNG chưa thể nào ngủ được.

Chuyện vứa mới xảy ra đã khiến MI NƯƠNG thấy cõi lòng ngổn ngang. Nàng sửng sốt với những điều mà PA NU đã nói. Mà nàng còn sửng sốt với chính mình hơn nữa. Rõ ràng đã quyết lòng sửa soạn để đối mặt với chuyện đau đớn nhục nhã kia từ miệng PA NU kể ra. Vậy mà khi cậu ta lại tỏ ra là không nhớ gì,không biết gì hết. Thật ra theo lời PA NU thì có nhắc tới giấc mơ. Là mơ,còn nhập nhằng,không rõ ràng. Hay cho cậu ta còn dám hỏi MI NƯƠNG có gặp cậu ta vào đêm đó không nữa. Oái ăm cho nàng. Thừa nhận là có chuyện đó hay không lại thuộc về nàng. Cuối cùng chính nàng lại một lời trối sạch hết.

MI NƯƠNG thấy nàng hóa ra cho đến cuối cùng vẫn là không muốn chuyện đau đớn kia bị phơi bày ra cho kẻ khác biết. Vậy nên cho dù là PA NU kia đã quên thật hay quên giả cũng được. Chỉ cần là cậu ta không nói gì đến cái đêm hôm đó,đến cái bờ lạch ướt át đó nữa,mãi mãi không nói đến nữa là được. Bởi đối với MI NƯƠNG thì sự thật là chuyện khủng khiếp kia đã xảy ra. Nàng dù không muốn cũng phải chấp nhận. Và nàng đối với PA NU sẽ không thể nào trở lại như cũ,từ lúc này đây sẽ chỉ có căm giận. Tuy vậy nàng vẫn muốn rằng trong mắt người đời nàng vẫn mãi là MI NƯƠNG với tấm thân chỉ thuộc về BA ĐÔN,anh hùng của TRÂU VÀNG.

Trong khi đó PA NU khi trở về gian phòng mà cậu vốn cùng ngủ chung với các anh em của TRÂU VÀNG trên cùng một tấm phản lớn. Hai chân cậu đã mềm nhũn,cậu đã nằm vật ra phản. Nhưng rồi cậu nhanh chóng suy nghĩ lại hết những gì đã xảy ra khi gặp MI NƯƠNG mà quên luôn mệt nhọc. Cậu suy nghĩ mỗi lúc một sâu. Cuối cùng PA NU thấy được rằng dẫu sao thì điều cậu muốn làm,muốn biết. Cậu đều đã làm được,đều đã biết được.

Và câu trả lời của MI NƯƠNG dành cho cậu khiến cậu như trút được gánh nặng. Hơn nữa điều sau đó MI NƯƠNG dặn cậu thì cậu cũng thấy rất đúng đắn. Và PA NU dặn lòng sẽ làm theo ý MI NƯƠNG sẽ quên hết quên sạch những hình ảnh hay ý nghĩ không tốt kia đi. Thật ra lúc trước nó ám ảnh cậu và cậu cũng thấy là rất khó khăn để quên đi. Nhưng không hiểu sao lúc này đây PA NU lại tin chắc là sẽ làm được. Sau đó cậu giơi vào giấc ngủ lúc nào không hay. Mà còn ngủ một trận thẳng tới sáng.

Khi tỉnh giậy cùng anh em của TRÂU VÀNG ở xung quanh thì PA NU bỗng nhận ra là suốt một đêm đã không hề mơ mộng gì hết. Thay vào đó trong lúc múc nước rửa mặt cậu lại nhớ đến tiếng sáo đất đã nghe được từ một MO trẻ của RẮN CHÍN ĐẦU gặp ở gần ĐỀN THÁP TỐI CAO ở RẮN CHÍN ĐẦU vào đêm trước. Bỗng nhiên PA NU thấy dường như cậu đã từng nghe được nó ở đâu đó rồi. Cùng với nó là một điệu múa tuyệt đẹp và một cảnh tượng đỏ rực của lửa cháy từ nơi hố sâu.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK