28
Chuyện Ở Miền Cửa Sông
Giật mình choàng tỉnh trên lưng voi,Mi Nương mới biết mình đã thiếp đi từ khi nào chẳng hay. Ánh mặt trời chếch trên đỉnh đầu khiến nàng nhận ra vừa qua giữa trưa không lâu. Ở hai bên,Mi Na với May May có lẽ cũng thức giấc trước nàng một lát. May May vừa nhanh nhẹn giơ tay vén đám tóc lòa xòa trên mặt nàng vừa hỏi ngay.
_MỴ NƯA Mi Nương của tôi có thấy gì trong khi ngủ không nào ?
_Không…chẳng có gì đến với em._Mi Nương khẽ lắc đầu,đưa mắt nhìn mông lung và đáp.
_Lần sau mà, lần sau chị sẽ thấy thôi.
Gi ọng nói trong trẻo của Mi Na cất lên khiến Mi Nương quay sang phía em gái và bắt gặp ánh mắt cô gái trẻ ấy. Ánh mắt ấm áp quá,Mi Nương chỉ còn biết mín chặt môi và gật đầu đầy mạnh mẽ để đáp lại.
Và trong một thoáng Mi Nương chợt nghĩ. Qủa là từ sau cái đêm thấy mình bị trượt xuống một cách đau đớn khỏi bờ đá mà chẳng có cách gì níu giữ được,thì nàng không còn tới được nơi đó thêm lấy một lần nào. Để rồi mỗi lần khi thức giấc,mọi chuyện tiếp sau đều xảy ra gần giống thế này. Sự quan tâm,hỏi han của hai người chị em cùng cách trả lời thể hiện sự mạnh mẽ của nàng.
Nhưng thật tình Mi Nương làm vậy,tỏ ra mạnh mẽ chỉ là để mọi người yên bụng. Còn trong sâu thẳm cõi lòng,ruột gan nàng đang rối bời một suy nghĩ đáng sợ. Nàng không còn muốn đưa mình đến nơi đó nữa. Bởi nàng sợ những lần sau này sẽ luôn chỉ có một mình đối mặt với bờ biển hoang vắng,lạnh lẽo ấy.
Từ khi nào điều đó đã nhen nhóm lên ý nghĩ của MI NƯƠNG. Nàng không biết,cũng không muốn biết. Thứ Mi Nương muốn hơn hết vào lúc này là làm sao để xua đuổi nó ra khỏi cõi lòng đang bắt đầu dao động của nàng.
Trong lúc này hai chị em của Mi Nương cũng nhận ra vẻ bấn loạn vừa thoáng hiện lên trên nét mặt cố tỏ ra bình thản cùng ánh mắt hướng thẳng về phía trước của nàng. Hai người liếc nhìn nhau đầy lo lắng. Rồi chị hầu gái May May ghé sát vào tai Mi Nương và nói nhè nhẹ.
_Sao thế MỴ NƯA Mi Nương của tôi. Có phải lại cô đang nghĩ ngợi mấy cái điều nghe được ở mảnh đất của NHỮNG ĐỨA CON CỦA BIỂN rồi chăng ?
Và không đợi Mi Nương đáp lại, May May đã mau mắn nói trước.
_Cái này thì để tôi đoán nhé, xem ra chẳng khó gì. Chắc chắn là nói thế chứ nói nữa, thì cũng đâu thể nào lay chuyển được niềm tin vững bền như sắt như đá của cô đúng không?
Trong lúc ở bên phải chị béo May May hồ hởi nói thì ở bên trái Mi Na ra sức gật đầu đồng tình. Nhưng nhìn cảnh đó Mi Nương chỉ biết gượng cười. Bất chợt nàng cảm giác như mình đang dối gạt bọn họ,dối gạt chính mình. Và điều này làm Mi Nương hoảng hốt,nàng nhủ thầm muôn,ngàn lần trong bụng là phải xua tan điều tăm tối kia đi. Nàng phải làm được điều mà mọi người xung quanh vẫn đang nghĩ về mình.
_Tôi nghĩ đi nghĩ lại. Cuối cùng bỗng hiểu ra một điều, hai cô ạ. Những lời của Hoa Mia ý mà. Thật sự thì chúng cũng tựa như lời của ba bà Chủ Tế nói với chúng ta hồi trước thôi. Thì cũng là không ai cảm thấy gì về cậu BA ĐÔN, nhưng mà cô, chỉ mình cô thôi, cô Mi Nương lại làm được. Các bà Chủ Tế đã xem và công nhận như thế…Còn nữa …Hoa Mia dù có giỏi ngoài sức tưởng tượng của bọn mình. Nhưng có bằng nào thì hẳn là vẫn kém hơn các Chủ Tế chứ lại. Mà mấy bà ấy chẳng phải đã khuyến khích ông La Hầu nên đi tìm cậu BA ĐÔN hay sao ?
Lúc sau MAY MAY vừa phấn khởi vung vẩy hai cánh tay mập mạp của mình vừa rộn ràng nói thêm suy nghĩ của mình cho Mi Nương nghe. Khi chị ấy ngừng lại thì tới lượt Mi Na mừng rỡ nói.
_Oa, chị May May nói đúng, bây giờ em cũng nghĩ y như vậy. Mà em…em còn nghĩ về câu trả lời của chú Hoa Mia thế này này. Chú ấy bảo thế là do vẫn còn nơi mà chú ấy chưa biết, có thể lắm chứ. Còn nếu không, thì là cảnh bờ biển có trụ đá không có thật. Ý em là chỉ cảnh ấy thôi. Vì dù sao trong đó cũng đâu có thấy anh BA ĐÔN ra. Em thì em chỉ tin là những khi nào anh chị gặp nhau mới là cảnh thật cơ.
Những gì Mi Nương vừa nghe từ miệng hai người chị em tốt của mình quả thực khiến nàng sửng sốt lắm. Khuôn mặt nàng hơi co giật,đôi mắt nàng mở to nhìn đăm đăm vào khoảng không mơ hồ. Các ý nghĩ của nàng đang chuyển động dữ dội để đi đến chuyển biến đầy ngỡ ngàng.
Một chuyển biến mà MI NƯƠNG thấy thật may mắn,khi nhận ra nhờ nó mà nàng đã phần nào yên lòng cho quãng đường phía trước. Đúng rồi,chính là chúng,những điều này sao nàng không tự nghĩ ra được. Nàng đã luôn tự nhủ mình không nên lo lắng vì những điều mà nàng nghe được từ hai chú cháu Hoa Mia. Thế mà nàng đã không làm chủ được mình,để nó âm thầm ám ảnh mà bản thân không hề hay biết. Nhưng lúc này thì có vẻ như mọi thứ đã được sáng tỏ. Nàng cảm nhận rõ rằng lòng mình đã vơi đi rất nhiều. May mắn làm sao.
Rồi Mi Nương bỗng cười,lần này là nụ cười rất rạng rỡ. Và hai chị em của nàng thấy thế hơi ngỡ ngàng đôi chút nhưng đều thấy thật mừng. Nét mặt của ba người con gái trở lên vô cùng tươi tắn đến độ các anh em cưỡi voi đi đằng trước và bên cạnh cũng phải chú ý. Họ lấy làm thắc mắc mấy chị em đang nói gì mà vui vẻ như vậy. Thì Mi Na chỉ tay vào đầm nước có mấy chú trâu đang rầm mình ở gần đó. Ven bờ,một vạt cỏ lốm đốm hoa vàng có đàn bướm trắng rập rờn bay. Và cô gái trẻ thốt lên.
_Đẹp quá cơ hai chị nhỉ ? Chuyến đi này không phải là chuyến đi chơi, thăm thú đó đây. Nhưng với bao nhiêu là thứ em gặp trên dọc đường từ buổi đầu tới lúc này. Thì nó thật là thú vị quá đi.
_Ôi, cái cô Mi Na này còn trẻ con lắm. Dù đường đí có vất vả ra sao, chỉ cần được ở cùng chị gái thỏa thích nhìn ngắm xung quanh là sung sướng rồi cơ đấy. Anh em thấy đúng không nào ?
Những lời hóm hỉnh của May May tuy nhằm vào Mi Na. Vậy nhưng Mi Nương cũng hiểu chị ấy đang tìm cách làm mấy anh bên kia không nghi ngờ gì về những điều bọn nàng vừa nói riêng với nhau.
Quả là khi nghe thế,hầu hết cánh anh em cũng cười ầm lên làm Mi Na đâm ngượng ngịu một chút. Nhưng cô gái trẻ sao nhãng ngay chuyện ấy vì bị thu hút vào lời nói của Cơ Tiêu.
_ Lúc này khi đi được tới đây rồi ấy mà. Thì chúng ta chỉ còn mỗi chuyện là ung dung ngồi chờ anh BA ĐÔN hiện ra ở một nơi nào đó phía trước. Và xem nào. Khi đó chị Mi Nương thân yêu của tôi sẽ sung sướng đến không nói lên lời, rồi…xà đến ngay với anh ấy. Đến lúc ấy…hí,hí…bọn này sẽ rút êm dành chỗ cho hai anh chị tâm tình cho thỏa. Chắc chắn thế. Chứ lời của mấy ông tự xưng là Con Của Biển vừa rồi. Thì như anh Ca Đô đây đã nói với anh em đó, cứ bỏ qua một bên là tốt hơn hết. Làm sao khẳng định được là họ đi hết được biển đảo ở trên đời này nào.
Cơ Tiêu bật dậy,đứng chênh vênh trên bành voi,một tay chống nạch,một tay chém mạnh xuống như bổ củi mà nói hùng hồn. Và cậu chàng vừa ngồi xuống thì một tràng vỗ tay của mọi người xung quanh ròn rã đáp lại. Ngay đến chị béo May May và Mi Na cũng vỗ tay hưởng ứng tưng từng.
Cảnh tượng trước mắt khiến Mi Nương rất xúc động,nàng chỉ biết nhìn từ Cơ Tiêu sang Ca Đô và khắp lượt anh em với ánh mắt cảm ơn. Và Mi Nương nhận thấy thật sâu sắc một điều. Rằng nếu không có những người cùng đi này. Hơn hết là Mi Na,dẫu rằng hãy còn thơ trẻ đến nhường nào. Và chị May May nữa. Nếu không có họ luôn ở bên canh nàng trong chuỗi ngày qua. Thì nàng sao có thể vượt qua những khi cảm giác cô đơn dậy sóng trong lòng,những khoảnh khắc yếu đuối tưởng chừng nhưng chỉ còn biết ngã quỵ và khóc cho cạn nước mắt.
Càng ngày Mi Nương càng thấy rằng mình không hề được như những gì mà xung quanh vẫn ngợi ca Có chăng đó là vẻ ngoài của nàng,sự mạnh mẽ giả tạo. Còn thẳm sâu bên trong càng lúc nàng thấy mình yếu mềm đi,chơi vơi trong nỗi sợ hãi,âu lo.
Hít một hơi thật sâu,hai bàn tay giấu trong khăn choàng siết chặt lấy nhau,Mi Nương tự nhủ sẽ không xa đà trong miền miên man của suy nghĩ thêm nữa. Sau đó cùng tiếng thở ra nhè nhẹ,nàng đưa ánh mắt theo hướng nhìn của em gái. Mi Na đang say sưa ngắm nhìn cảnh vật trải ra trước mắt với một vẻ mặt thật hồn nhiên. Mi Nương ngắm em gái mà thầm ước giá nàng cũng có được cái cảm giác như Mi Na,nhưng không thể.
Dù vậy khung cảnh đẹp đẽ xung quanh,một vẻ đẹp trù phú của đất đai màu mỡ,cây cối um tùm đã làm cho tâm trạng của Mi Nương khá lên rất nhiều. Vậy là họ đã thực sự dời khỏi miền đồi cát trắng, cằn cỗi của Những Đứa Con Của Biển. Ba chú voi lại được bước đi xuyên qua những mảnh rừng rậm rạp,rộn ràng tiếng của bao loài muông thú hay những đồng hoang cỏ mọc cao lút. Dẫu sau cơn mưa giông dữ dội suốt từ đêm tới tận gần trưa đã càn quét khắp một vùng rộng lớn khiến các hồ,suối đầy nước và mặt đất trở nên lầy lội không ngờ. Mỗi bước voi đi,sình bùn bắn tung tóe bên dưới chỗ ngồi của mọi người. Thì đó cũng chẳng phải điều khó chịu nếu so với những trận gió quất tung mù đầy cát của vùng đất trước đó.
Đáng mừng hơn hết là sau cùng,qua tám ngày đường,tốp người đã tới được đây. Con sông mà BA ĐÔN đã chiến đấu và biến mất,cái nơi người ta nhìn thấy chàng lần cuối. Nhưng mong muốn mãnh liệt trong lòng của Mi Nương thì đây cũng sẽ lại là nơi BA ĐÔN trở lại bên nàng.
Và mọi người đang được chính Cơ Tiêu dẫn đường. Anh chàng đã từ trối người mà NHỮNG ĐỨA CON CỦA BIỂN cử ra để dẫn tốp tới ngôi chạ phía trước. Cơ Tiêu nói với các GIÀ CHẠ ở CHẠ DI ấy rằng,anh chàng đi tới vùng ấy một lần rồi nên cũng biết đường. ơn nữa Ca Đô cũng nói rằng chẳng nỡ làm phiền tới những người vừa mới trở về sau chuyến đi biển dài ngày lại phải tiếp tục cất bước. Biết vây nên các GIÀ CHẠ ở CHẠ DI vui vẻ chấp nhận.
Đúng là họ hoàn toàn có thể yên lòng đi theo Cơ Tiêu,bởi mỗi lần anh chàng chỉ tay về phía trước mà nói xem sắp tới sẽ hiện lên cảnh vật nào thì sẽ y như vậy . Đến một ngã ba,anh chàng hả hê nói.
_Các chị sửa soạn nhé, sắp được nhìn thấy vùng mà nước ngọt và nước mặn hòa lẫn vào nhau đấy.
_Thật vậy sao Cơ Tiêu, thế thì tuyệt quá đi mà. _ Na sung sướng reo lên
_Đúng, đúng. Cậu kể thế bọn tôi thấy tò mò lắm rồi. Mà tôi đang tưởng tưởng xem nước ở vùng cửa biển có cái vị thế nào đấy ? _ May May nhoài người ra đằng trước mà nói véo von.
_Cá là bà chị không đoán ra nổi. Một vị lờ lợ rật kì quặc. Thằng em này ngụp lặn mãi trong đó rồi nên biết rất rõ.
Cơ Tiêu xoay người sang phía mấy chị em,khoanh tay,vênh mặt cười và nói. Quả nhiên chẳng bao lâu sau,trải ra trước mắt mọi người một vùng mặt nước bao la,từ bờ bên này tới bờ bên kia có tính đến trăm sải tay cũng không hết được. Trên đó cùng với những đàn chim bay lượt theo từng làn gió mát rượi rào rạt thổi vào từ ngoài khơi. Tấp nập những con thuyền lớn,nhỏ đang lướt đi hay đã đậu lại hai bên bờ. Với những cánh buồm,cái giang rộng căng phồng đón gió, cái lại rủ xuống nép sát vào cột buồm. Họ còn bắt gặp những dáng hình đàn ông khỏe khoắn đang quăng hay kéo từng mẻ lưới để bắt cá. Lại có những cái vó rộng đến vài sải tay và sâu gần bằng một sải tay người đã,đang được người ta hạ cho chìm sâu xuống hay nhấc hẳn lên khỏi mặt nước.
Tốp người đi tiếp một đoạn nữa thì nhận ra đây là một bến thuyền đông vui. Trên cầu gỗ dẫn ra nơi những con thuyền neo đậu. Nhiều người qua lại khuân,vát hay gùi,đội những món hàng mang chất xuống mặt thuyền hay mang từ thuyền lên bờ.
Và mấy chị em còn ngỡ ngàng hơn khi thấy từ đằng xa một đám người tụ tập,huyên náo. Khi anh em thúc đàn voi đi tới gần thì ra đó là một phiên chợ. Bà con ở đây đang mang các thứ của mình đổi trác với người khác. Những bình,vò, những mảnh vải, những cuộc sợi,những bó lá cây lạ mà bọn người Mi Nương không quen mắt. Chị em ngồi trên mình voi ngắm ngía mọi thứ. Và May May còn khẽ suýt xoa riêng với Mi Na.
_Ôi chao, giá mà không vội, tôi với chị em cô cùng nhau đi bộ một vòng trong chợ có phải thích không. Mọi thứ ở đây chả kém gì phiên chợ ở CHẠ LỚN của bọn ta đâu đấy. Nhưng thôi lướt qua thế này cũng được rồi, cô Mi Na nhỉ ?
Mi Na khẽ gật đầu,mắt vẫn mải mê vào các thúng hàng bên dưới. Mi Nương đã nghe rõ từng lời tuy nhiên vờ như không thấy. Bởi nàng không biết nói gì khi mà cũng thấy cảnh vật thú vị nhưng vẫn chỉ muốn đi tiếp thật nhanh.
Tốp người càng lúc càng đi ngược lên phía trên của cửa biển. Họ đang đi dọc theo khu chạ khá rộng lớn trải dài ven bờ sông. Đó đây vang lên những tiếng chày giã gạo thì thụp,tiếng lách cách của thoi đưa trên khung cửi thật vui tai.Trong sân từng nhà, phấp phới bay những mảnh vải màu chàm,lam,xám,cẩm. Rồi những đàn gà,vịt lăng xăng bới tìm giun ở nền đất. Hoặc những chú lợn to béo với những vá đen trên tấm lưng trắng đang nằm ngủ ngon lành.
Thỉnh thoảng hiện ra trước mắt tốp khách phương xa là từng tốp đàn ông,đàn bà có người đựu trẻ nhỏ trên lưng đang cắm cúi trên những vườn rau,ruộng lúa. Mọi người còn thấy trên một khu đất cách chạ không xa những dãy lán gỗ có từng cuộn khói bốc cao lên trời. Cơ Tiêu huých vai vào Pa Nu ngồi cạnh,bảo.
_Mấy chỗ này thì cậu quen thuộc hơn bất cứ ai rồi, đúng chứ hả?
Và Pa Nu hiền lành gật đầu,khuônmặt thường hay lơ ngơ của cậu lúc đó trở lên vui tươi sống động hơn rất nhiều. Đúng là với Pa Nu thì những xưởng gốm,xưởng đúc đồng, hay xưởng khoan vòng đá chẳng khác nào ngôi nhà thứ hai của mình.
Hết thảy những điều mọi người đang thấy theo từng bước đi của mình đều khiến họ ngỡ ngàng trước sự giàu có của vùng đất miền cửa biển. Đấy thật là một cảm giác vừa lạ vừa quen. Bởi chăng ở đây vừa có bao nhiêu cảnh mới mẻ nhưng cũng có rất nhiều điều thân quen,những thứ vẫn thường diễn ra ở CHẠ Lớn hay là một ngôi chạ bên dòng sông nào đó.
Tốp khách phương xa đã nhanh chóng tìm được và hỏi thăm được mấy GIÀ CHẠ ở ngôi CHẠ bắt gặp trước hết. Và mọi người được các ông bà ấy dẫn đến khu lán mà bà con ở đây dựng cho anh em bị thương đang được chạỵ chữa.
Cho dù một lần nữa trong số anh em đó không hề có dáng hình thân thương của Ba Đồn. Tuy thế chị em Mi Nương cố gắng giữ vẻ bình thản và chia vui với khá nhiều người là ruột thịt của những ai đang dần dần bình phục. Những người đó sắp sửa cùng nhau trở về nhà ở khắp mọi vùng của đất Trâu Vàng này.
Nhưng Mi Nương và chị em của nàng cũng bắt gặp cảnh tượng siết bao đau buồn. Khi mà từ một góc vang lên tiếng khóc than của những nhà đã không quản đường xa tới nơi này để có thể tự tay chăm sóc người đàn ông,con trai của mình mong trị lành vết thương sớm ngày về quê. Quãng gần hai mươi lần mặt trời mọc rồi lặn kể từ lúc trận đánh cuối cùng của cuộc chiến với Rắn Chín Đầu kết thúc. Nó không hẳn dài lắm nhưng cũng đủ để vết rách nông liền sẹo mà vết rách sâu thì kéo da non. Đó cũng là chuỗi ngày với bao cố gắng của họ để níu giữ người thân ở lại bên mình. Nhưng có những vết thương quá nặng,dù cố gắng thì họ cũng đành buông tay.
Tận mắt trông sự ra đi của một người chắc đã từng rất khỏe mạnh và chiến đấu ngoan cường như Ba Đồn. Nhìn cảnh hai người đàn bà với tiếng nghẹo ngào của người mẹ già,tiếng nức nở của người vợ trẻ. Mi Nương chỉ biết đứng chết chân,mắt nhìn đăm đăm mà không nhỏ được một giọt nước mắt. Trong khi Mi Na và May May còn có thể tới ôm lấy những người phụ nữ kia chia sẻ nỗi buồn và an ủi họ. Sau đó khi tỉnh táo lại được Mi Nương vội vàng lao ra khỏi lán như trốn chạy khỏi sự tang tóc đang bao trùm trong ấy.
Nhưng khi người ta làm lễ cho người xấu số thì Mi Nương cũng đủ can đảm để quay vào,đứng bên May May mà người nàng run bần bật. Nàng lặng lẽ quan sát em gái đan những cây sậy mảnh dẻ thành hai dải thắt lưng và đưa cho mấy bà già đang tết những tấm áo bằng rễ cây khô. Các bà già là người nhà của anh em bị thương ,có người là bà con ở CHẠ này. Họ đem áo rễ cây cùng dải thắt lưng bằng sậy mặc lên người bà mẹ và vợ của kẻ mới qua đời. Hai người này không còn nức nở nữa mà chỉ ngồi lặng lẽ bên cạnh xác người con trai, người chồng của mình.
Xung quanh đều biết rằng hai người đàn bà đáng thương sẽ còn ngồi vậy đến chiều hôm sau. Khi bắt buộc phải đưa người đã mất đi vào lòng đất. Nhưng tốp người của Mi Nương không thể đợi quá lâu. Ca Đô và Cơ Tiêu bước tới thay mặt cho đoàn nghiêng mình kính cẩn cúi lạy người anh em vì bảo vệ bộ lạc mà cuối cùng đã ra đi.
Sau đó tốp người đến từ nơi xa,các GIÀ CHẠ,những anh em bị thương có đủ sức để bước đi cùng đông đảo bà con kéo đến khu mả của chạ này. Chốn ấy dựng hai cây cột tưởng niệm rất giống hai cột gỗ mà Mi Nương thấy trên cánh đồng ở giữa hai CHẠ TỘ và CHẠ XƯA vài hôm trước. Lễ cầu nguyện lần này do Mi Na và chị béo May May là người thay thế cho Mi Nương. Còn nàng vẫn chỉ có thể đứng nhìn lặng lẽ. Khi buổi lễ chấm dứt,mọi người đành vội vã chào bà con ở chạ này rồi đi tiếp ngay.
Mi Nương thầm hiểu Ca Đô cùng Cơ Tiêu hối hả lên đường thế là vì nàng. Họ không muốn cảnh đau buồn kia khiến nàng phải hoang mang. Mi Nương đã thấy MAY MAY nói nhỏ với Ca Đô điều gì đó khi Mi Na đang sửa soạn làm lễ. Còn Cơ Tiêu thì thào với Mi Na rằng không cần May May nhắc nhở thì chính Ca Đô cũng đã bàn với cậu ta nên làm thế.
Qủa thật Mi Nương cũng chẳng biết nếu mọi người nghỉ lại trong chạ này đến sau khi đưa ra mả xong thì liệu nàng có thể chịu đựng nổi không. Hay thân xác của nàng sẽ chẳng còn hơi sức nào. Một cảm giác tựa hồ như nàng thấy mình sao giống người vợ trẻ kia. Nàng thấy thật đáng sợ. Và nàng vẫn còn nghe văng vẳng bên tai những gì mấy bà già tết áo bằng rễ cây nói với nhau.
_Dù sao nhà đó vẫn may mắn hơn bao nhiêu nhà khác. Họ còn được ở cạnh nhau tới lúc chia lìa, trong khi có nhiều người con em Trâu Vàng vẫn biệt tăm dưới dòng nước lạnh lẽo ngoài kia.
Một bà nói vậy và một bà đáp rằng.
_Đúng thế, mà cái cô gái xinh đẹp quá trời kia chắc tới chạ của ta cũng là để tìm người nhà đánh trận chưa thấy về đấy. Lúc mới tới còn thấy mặt mày cô ấy tươi tỉnh mà trông cảnh kia thì…
_Không biết thế nào chứ mà vợ hay người yêu đi tìm người đàn ông của mình thì…Khổ thân, cô ấy còn trẻ quá.
Một bà cụ khác vừa đưa mắt nhìn Mi Nương vừa chép miệng nói giọng xót thương. Rồi nhận ra nàng biết mấy bà nói đến mình,liền đổi giọng an ủi.
_ Nhưng biết đâu điều kì diệu sẽ đến với cô ấy, đúng không các bà ? Cần hơn hết bây giờ đây là phải có niềm tin mạnh mẽ. Giống niềm tin của nhiều người vùng NÚI CỔNG TRỜI rằng một ngày kia Đấng Thiêng Tao sẽ quay lại đó.
_Đấng Thiêng Tao, là Người Cõi Trên ở đỉnh núi Cổng Trời hay núi Cấm đấy hử? Nghe đâu từ cách đây hai mươi mấy mùa lúa, ngọn núi Cấm ấy xảy ra trận lở đất khủng khiếp lắm. Nhưng trước đó Đấng Thiêng Tao với người của ông ấy đã dời đi rồi nên không có làm sao. Cũng từ đó chẳng ai thấy bóng hình của họ đâu nữa. Tuy nhiên người đời vẫn cứ truyền tai nhau câu sấm về Đấng Thiêng Tao. Rằng khi Núi Cấm cần chở tre thì Đấng Thiêng Tao sẽ quay lại thôi. Ý già có phải vậy không nhở ?
Người đàn bà trẻ hơn ngồi chung với mấy bà khi đó góp chuyện như thế. Và bà cụ được hỏi đã đáp lại.
_Ừ phải. Mà lúc tôi còn trẻ nghe hết thảy xung quanh nói ĐẤNG THIÊNG TAO đó kì lạ lắm, không phải là Mo, là THEM nhưng sức mạnh còn lớn hơn rất nhiều.
Ngay lúc ấy Mi Nương nghe mà đã hiểu bà cụ có dáng vẻ hiền hậu kia nói vậy chỉ là để mong nàng đừng tuyệt vọng. Nhưng nàng vẫn muốn tin vào chúng,nương theo chúng. Và không biết lẽ gì khiến Mi Nương chú ý,bị thu hút bởi những tiếng Đấng Thiêng Tao lạ lẫm ấy. Dường như nàng từng nghe cái tên đó rồi. Đúng rồi,là Đấng Thiêng Tao. Nhưng là khi nào và ai đã nói thì nàng không tài nào nhớ nổi.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK