Mục lục
[Việt Nam] Thiêng Liêng (Tập 1): Chuyến Đi Của Cuộc Đời
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



117

NHỮNG NGƯỜI CON CỦA TRÂU VÀNG

Anh em của TRÂU VÀNG bị canh giữ ở một góc trên sân KHU NHÀ LỚN của PHƠ RÔM ÁNH SÁNG thuộc RẮN CHÍN ĐẦU. Ai nấy đều bị trói chặt,ngồi gục đầu vào vai nhau. Dẫu vẻ mệt mỏi hiện rõ trên gương mặt họ nhưng không ai dám để cho mình ngủ thiếp đi. Cặp mắt họ vẫn gắng mở ra đăm đăm nhìn về tòa nhà chính. Họ đang mong ngóng biết tin về cuộc họp của HỘI ĐỒNG BỘ LẠC ở RẮN CHÍN ĐẦU này. Không phải chỉ là chuyện sống chết của họ mà chính là chuyện còn mất của HÒA ƯỚC. Sau cùng thì cuộc họp trong tòa nhà chính của KHU NHÀ LỚN kia cũng chấm dứt.

Khi những BỀ TRÊN của RẮN CHÍN ĐẦU lần lượt ra về. Cảnh này đã khiến mặt mày anh em của TRÂU VÀNG trở nên sống động hơn,vừa có nét mong ngóng lại đầy căng thẳng. Ngay lúc đó có người của HỘI ANH EM COI GIỮ PHƠ RÔM ở đây cùng với CA ĐÔ bước về phía họ. Thấy CA ĐÔ không bị bắt trói thì ánh mắt của anh em bên TRÂU VÀNG đã ánh được lên chút ít tia hi vọng. Mặt họ càng hiện rõ nét mong ngóng hơn. Cuối cùng người này đã tới sát chỗ anh em của TRÂU VÀNG bị gữ và nhanh chóng cất giọng trịnh trọng.

_HỘI ĐỒNG BỘ LẠC của RẮN CHÍN ĐẦU sau khi xem xét, bàn định thì đã đưa ra quyết định là...người của TRÂU VÀNG không có tội.

_Hẳn rồi...TRÂU VÀNG chúng tôi vốn là không có tội mà.

Anh em của TRÂU VÀNG lúc này vẫn còn ngây người ngồi trên nền sân mà dương mắt chăm chăm vào người của HỘI ANH EM COI GIỮ PHƠ RÔM ở PHƠ RÔM ÁNH SÁNG một lát rồi cùng đồng loạt cất tiếng. Ngay sau đó một người với nét mặt uất ức cất lên giọng mệt nhọc.

_RẮN CHÍN ĐẦU cứ vậy mà bắt rồi thả anh em bên TRÂU VÀNG chúng tôi. Chuyện này là oan cho chúng tôi mà các người không cho chúng tôi giãi bày lấy một tiềng. Từ đầu tới cuối đều là do RẮN CHÍN ĐẦU tự quyết.

_Thật ngang ngược mà. _ Một anh khác cũng mệt nhọc cất tiếng .

_Là HỘI ĐỒNG BỘ LẠC của RẮN CHÍN ĐẦU thường hay ngang ngược vậy. Nhưng chuyện lần này, sự ngang ngược của HỘI ĐỒNG BỘ LẠC bên RẮN CHÍN ĐẦU mà nói thì TRÂU VÀNG của chúng ta nên thông cảm cho họ. _ CA ĐÔ ôn tồn nói.

_ĐẦU LÃNH CA ĐÔ nói chí phải. Dù sao lần này HỘI ĐỒNG BỘ LẠC của RẮN CHÍN ĐẦU cũng đã xét việc công bằng, trả lại trong sạch cho TRÂU VÀNG chúng ta. Cũng xin được hỏi, vậy là anh em của TRÂU VÀNG chúng tôi sẽ được thả ra phải không ?

PHÓ LÃNH BÊN PHẢI của CA ĐÔ với nét mặt,giọng nói thể hiện rõ đồng tình với lời của chàng ta. Và PHÓ LÃNH BÊN TRÁI của PA NU cũng gật đầu hưởng ứng. Anh em của TRÂU VÀNG còn lại nghe rồi cũng hiện ra nét mặt chấp nhận với ý của người bên họ và chờ đợi lời đáp của người phía kia. Ngay lúc đó người của HỘI ANH EM COI GIỮ PHƠ RÔM ở nơi này đã lên tiếng.

_Thật ra HỘI ĐỒNG BỘ LẠC của RẮN CHÍN ĐẦU chúng tôi đã đồng ý sẽ không bắt mọi người phải chịu tội. Nhưng trước mắt chúng tôi sẽ đưa mọi người về KHU NHÀ KHÁCH dành cho bên TRÂU VÀNG.

_Vậy là các người vẫn còn ngờ vực hoặc e ngại chúng tôi rồi.

Một người của TRÂU VÀNG tức giận nói. Nhiều người khác cũng gật đầu tỏ ý đồng tình. Thấy vậy PHÓ LÃNH BÊN TRÁI của PA NU vội lên tiếng.

_Tôi cũng ấm ức như các anh đây. Nhưng mà bực thật, lúc này chúng ta phải bình tĩnh. Như là chúng ta nên tìm hiểu xem các chị em của TRÂU VÀNG cũng được trở về chứ ?

_Anh em xin hãy yên lòng. Chị em đã được sắp xếp tới KHU NHÀ RIÊNG thuộc về CHÚA TỂ TỐI CAO ÔN NẶC của RẮN CHÍN ĐẦU để theo hầu MỴ NƯA MI NA. Cũng nói luôn là MỴ NƯA MI NA vẫn rất ổn. _ CA ĐÔ nhẹ cười và đáp.

_Đúng thế. RẮN CHÍN ĐẦU chúng tôi đã sắp xếp như vậy. Hơn nữa chúng tôi cũng sẽ để những anh em của TRÂU VÀNG đang bị thương nặng ở đây để họ được chạy chữa cho tốt. Và chúng tôi vẫn sẽ dốc lòng tìm kiếm những người của TRÂU VÀNG còn chưa thấy. Người của TRÂU VÀNG cũng nên nhìn cho rõ là RẮN CHÍN ĐẦU chúng tôi vốn không hề quá đáng.

Người của HỘI ANH EM COI GIỮ PHƠ RÔM ở PHƠ RÔM ÁNH SÁNG vừa đập tay lên vai CA ĐÔ vừa cất giọng hào hứng. Anh em của TRÂU VÀNG nghe lời anh ta nói xong thì ai nấy đều phải suy nghĩ rất nhiều. Và phần đông bọn họ thật chưa biết phải làm sao tiếp theo. Khi ấy nét mặt CA ĐÔ cũng hiện rõ nét bối rối mà giữ im lặng. Đúng lúc này PHÓ LÃNH BÊN PHẢI của CA ĐÔ liền lên tiếng.

_RẮN CHÍN ĐẦU tính như thế thì TRÂU VÀNG chúng ta nên nghe theo. Có vậy mới chứng tỏ cho họ thấy lòng thành của chúng ta. Chắc hẳn ĐẦU LÃNH CA ĐÔ cũng có chung một ý nghĩ đó.


_Đúng vậy. CA ĐÔ này quả có suy nghĩ như thế. Vậy thì TRÂU VÀNG chúng ta xin nhờ RẮN CHÍN ĐẦU chăm sóc anh em bị thương và chuyện tìm người.

CA ĐÔ vào lúc này đang suy nghĩ rất nhiều chuyện đến nỗi thừ người ra nhưng cũng đã tỉnh táo lại ngay mà gật đầu đáp lại với giọng nhờ cậy hết sức thành thật. Những anh em của TRÂU VÀNG khác nghe được vậy thì đành gật đầu tỏ ý hưởng ứng. Nhìn thấy thế người trong HỘI ANH EM COI GIỮ PHƠ RÔM của nơi đây cũng tỏ ra vừa lòng mà cất giọng.

_Vậy xin mời anh em của TRÂU VÀNG đứng hết lên để chúng tôi cửi trói. Rồi chúng ta sẽ cùng nhau đi về KHU NHÀ KHÁCH dành cho MỴ NƯA MI NƯƠNG bên TRÂU VÀNG các người.

_Được rồi. Chúng tôi làm đây.

Anh em của TRÂU VÀNG đồng loạt lên tiếng và gắng gượng đứng lên để người trong HỘI ANH EM COI GIỮ PHƠ RÔM của noiwi đây đi tới lấy gươm chém đứt dây thừng trói tay. Và rồi trên đường được đưa về KHU NHÀ KHÁCH dành cho MỴ NƯA MI NƯƠNG và MO LỬA của TRÂU VÀNG đang nghỉ lại, quả thật hết thảy anh em của TRÂU VÀNG bước đi lặng lẽ không ai nói một tiếng nào. Bên người trong HỘI ANH EM COI GIỮ PHƠ RÔM của nơi nàu đi trông trừng và dẹp đường cũng có chung biểu hiện đó. Hai bên đi khá nhanh trong một khung cảnh đèn đuốc rực sáng của người đi lại khắp các nẻo đường. Rõ ràng lúc này tình hình vẫn khiến mọi người căng thẳnglo lắng rất nhiều. Cuối cùng thì anh em của TRÂU VÀNG cũng về được tới KHU NHÀ KHÁCH dành cho MỴ NƯA MI NƯƠNG và MO LỬA của bên họ.

_Chúng tôi đây. Là MỴ NƯA MI NƯƠNG. Và MO LỬA, CHỦ TẾ BÊN TRÁI của ĐỀN THỜ ĐỨNG ĐẦU ở TRÂU VÀNG. Chúng tôi thay mặt BỘ LẠC TRÂU VÀNG của mình xin nhờ anh giử lời đến HỘI ĐỒNG BỘ LẠC của RẮN CHÍN ĐẦU. Rằng hết thảy TRÂU VÀNG rất lấy làm cảm ơn họ khi đã xem xét đối xử công bằng với người của TRÂU VÀNG ở đây.

MO LỬA của TRÂU VÀNG cất giọng ôn tồn hướng vào người thuộc HỘI ANH EM COI GIỮ PHƠ RÔM của nơi này. Ấy là bây giờ đây hai người đang đứng ở trong sảnh lớn của tòa nhà chính nơi KHU NHÀ KHÁCH của người TRÂU VÀNG. Lúc này MI NƯƠNG đang ngồi trên sập mà lặng lẽ nhìn vào đám anh em đứng từ phía cửa ra tới ngoài hiên nhà. Khi MO LỬA của TRÂU VÀNG vừa dứt lới thì người của HỘI ANH EM COI GIỮ PHƠ RÔM ở đây đã lên tiếng ngay với giọng điệu vội vã.

_Vâng, tôi chắc chắn sẽ chuyển lời của bà. Thôi việc của tôi đến đây cũng đã xong. Tôi xin phép được ra về.

Khi nghe anh ta nói xong MO LỬA của TRÂU VÀNG và MI NƯƠNG cùng hơi cúi đầu đáp lại. Rồi anh ta cùng với những người của HỘI ANH EM COI GIỮ PHƠ RÔM ở đây còn lại nhanh chóng đi khỏi KHU NHÀ KHÁCH này. Trong lúc đó trên khuôn mặt với những nét hốc hác,mệt mỏi của anh em bên TRÂU VÀNG trẻ tuổi đã ngập tràn nước mắt. Họ nhìn MỴ NƯA MI NƯƠNG và hơn hết là MO LỬA của bộ lạc mà chẳng khác gì đang nhìn bậc sinh thành ở TRÂU VÀNG xa xôi của mình. Và rồi cùng lúc có những tiếng thổn thức của anh em cất lên.

_Thưa MO LỬA...chúng con, chúng con...

_Được rồi, được rồi. Các cậu không cần phải nói gì bây giờ đâu. Trước hết mọi người hãy đi nghỉ cho lại sức đã. Có gì cứ để tới mai.

MO LỬA của TRÂU VÀNGvới nét mặt xúc động cùng đôi mắt đỏ hoe mà nhìn anh em của TRÂU VÀNG rồi cất giọng đầy xót xa và thương cảm dành cho họ. Và những chàng trai trẻ tuổi của TRÂU VÀNG nghe vậy thì cứ gật đầu răm rắp rồi gắng sức dìu nhau thêm một đoạn nữa từ nhà chính sang nhà bên. Để rồi họ cứ thế đổ vật xuống mặt sàn của những tấm phản lớn. Họ thật sự đã chìm vào giấc ngủ ngay lúc đó. Vậy là anh em của TRÂU VÀNG đã hoàn toàn nghe theo MO LỬA của bộ lạc mình mà tạm bỏ qua hay quên đi mọi thứ cho dù đó có là cậu trai trẻ TRƠ RIÊNG đang ngồi rúc vào xó nhà kia.

_MỴ NƯA MI NƯƠNG, đến lúc này thì chúng ta xem như không có gì để chờ đợi nữa rồi. Cũng như anh em của TRÂU VÀNG chúng ta, thật tình tôi xin MỴ NƯA hãy cố gắng đi ngủ. Mọi chuyện đành phải để sau mới biết được.

MO LỬA của TRÂU VÀNG quay lại,ái ngại nhìn MI NƯƠNG trong khi nói bằng giọng khuyên nhủ với nàng. Ở gần đó CHIA PAO cũng gật đầu lia đia với nét mặt đồng tình. MI NƯƠNG sau một khoảng im lặng cuối cùng đã cất giọng hờ hững.

_Được rồi, MI NƯƠNG này đây không làm phiền các người thêm nữa.

Nói xong MI NƯƠNG đứng giậy đi vào trong gian phòng riêng của nàng. Và CHIA PAO cũng hối hả theo sau. MO LỬAcủa TRÂU VÀNG nhìn theo dáng hình của hai người đó. Bà lặng lẽ thở dài khi nghĩ đến chuyện MI NƯƠNG khi thường luôn dịu dàng,đằm thắm mà dạo gần đây đã trở nên gay gắt và cố chấp. Mọi chuyện MO LỬA của TRÂU VÀNG chỉ có thể nghĩ rằng đều là do áp lực từ nỗi đau mất con mà lại không thể chia sẻ với ai đang đè nặng trong lòng của nàng. Vậy rồi bà ấy đành lặng lẽ cùng MO trẻ hầu cận trở về phòng riêng bắt đầu tu tập. Bà ấy cho rằng đây là lúc rất cần phải tìm lại đầy đủ sức mạnh vốn có mới lo liệu được mọi việc đang diễn ra.

Cuối cùng thì KHU NHÀ KHÁCH này cũng chìm vào trong màn đêm vắng lặng. Một giấc ngủ yên lành thật sâu đối với rất nhiều người đã ngỡ rằng không thể có được nữa. Tuy vậy giấc ngủ vẫn là một điều xa vời đối với MI NƯƠNG. Cuộn mình trong chăn đệm êm ái vậy mà nàng chỉ cảm thấy một cảm giác hoang man tràn ngập trong lòng.

Biết rằng tính tình của bản thân ở trước mặt mọi người buổi nay thật quá đáng. Những gì xảy ra ở KHU NHÀ LỚN của PHƠ RÔM ÁNH SÁNG này vào hôm nay đã khiến mọi người cho dù là MO LỬA của bộ lạc đi nữa phải hoảng hốt,căng thẳng,lo lắng ghê gớm. Thế nhưng chính MI NƯƠNG với tính tình trở nên khó hiểu của nàng đã lại đặt thêm một phần gánh nặng nên vai họ. Mọi điều đến sau cùng đều có nguyên do của nó. Chỉ là làm sao họ có thể hiểu cho nàng đây.

Khung cảnh buổi sáng hiện ra mồn một trong trí nhớ MI NƯƠNG. Khi ấy đoàn người của TRÂU VÀNG bên nàng bởi gặp phải vụ sạt đất mà phải rẽ đi lối khác để tới KHU NHÀ LỚN của PHƠ RÔM ÁNH SÁNG này. Mọi người đã đi theo sự chỉ dẫn của một chàng trai của TRÂU VÀNG dám chắc là biết đường. Không còn lựa chọn nào khác khi người bên RẮN CHÍN ĐẦU phân công đã chẳng may bị thương mà rời khỏi đoàn. Có vậy đoàn người mới đến kịp dự đám cưới của MI NA và CHÚA TỂ TỐI CAO ÔN NẶC của RẮN CHÍN ĐẦU theo đúng ý nàng.

Khi đó,qua một lúc lâu thì đoàn người của TRÂU VÀNG rẽ sang lối khác. MI NƯƠNG cùng MO LỬA của bộ lạc và CHIA PAO im lặng ngồi trên lưng voi nhìn ra ngoài. Không có hứng nói chuyện,đã nhiều ngày rồi MI NƯƠNG luôn vậy. MO LỬA của bộ lạc và CHIA PAO cũng đành chịu đựng nàng. Cũng thường không có hứng ngắm nhìn khunh cảnh bên ngoài,bởi thế nàng hay khép mắt lại. Tuy thế lúc đó MI NƯƠNG đang nôn nao,hồi hộp chỉ sợ đến muộn lỡ mất dịp quan trọng của MI NA. Bởi vậy nàng hướng ánh mắt hững hờ ra ngoài nhìn cảnh vật lước qua để chắc chắn là mọi người đang đi nhanh hết sức có thể.

Lúc đó MI NƯƠNG đã thấy được rằng đoàn người của TRÂU VÀNG đã đi vòng được một đoạn khá xa. Người cùng voi đã từ đường lát gạch mà vượt qua cầu đá để rồi bước trên đường đất. Nhà cửa hai bên đường càng lúc càng thưa thớt. Đến khi nào đó hai bên đường chỉ còn là những vườn cây dày đặc hay những bãi hoang rộng lớn. MI NƯƠNG bỗng nhận ra khung cảnh hai bên đường đứng yên một chỗ hay đúng hơn là con voi mà nàng đang ngồi ở trên lưng của nó đã dừng bước. Không hiểu chuyện này là sao khiến MI NƯƠNG thấy khó chịu mà lên tiếng.

_Sao mọi người có thể dừng lại...đi tiếp đi chứ ?

_Tôi thấy ĐẦU LÃNH PA NU đã cùng với anh bạn dẫn đường trèo khỏi lưng voi mà xuống đi bộ ra xa. Xem chừng, khi họ trở lại đây chúng ta mới biết được chuyện đó là sao. Xin MỴ NƯA MI NƯƠNG bình tĩnh chờ đợi.

Khi đó MO LỬA đã cất giọng ôn tồn mà đáp lại nàng trong khi bà với MO trẻ hầu cận và CHIA PAO cũng đang có chung một nét mặt bối rối,lo âu mà nhìn về phía trước. Nhưng MI NƯƠNG chẳng hề thỏa lòng trước lời đáp từ MO LỬA của bộ lạc,trái lại càng thấy khó chịu hơn nữa tới mức bực giọc hiện rõ hết ra mặt và giọng nói.

_Đến tột cùng là có chuyện gì ? Sao luôn có trục trặc nảy sinh ?

_Điều này ...

MO LỬA của TRÂU VÀNG khi đó chỉ nói được vậy rồi cũng im lặng. Bà ấy dường như cũng không biết phải làm sao để đối phó với nàng. Chính bà ấy dường như cũng đang phải chịu đựng một điều gì đó ở trong lòng mà không thể chia sẻ được với ai. Đây là lúc này khi nhớ lại thì MI NƯƠNG chợt có suy nghĩ đó. Còn vào lúc ấy thì nàng không thể bận lòng để ý đến chuyện gì khác ngoài việc đoàn người phải dừng lại. Đối với nàng khi đó việc chờ đợi thật khổ sở cho dù nếu so với cảm giác lúc này thí đó chẳng là gì.

Sau một quãng ngắn mà đến lúc này thì MI NƯƠNG chắc chắn là vậy,thì PA NU và chàng trai kia đã hối hả quay lại. Họ đứng cùng chỗ với hai PHÓ LÃNH của PA NU cách voi của nàng chỉ vài bước chân. Qủa thật khi đó rõ ràng không chỉ có nàng hay MO LỬA của TRÂU VÀNG với MO trẻ theo hầu và CHIA PAO ở trên lưng voi mà hết thảy anh em còn lại đều sốt ruột muốn biết chuyện này là thế nào. Suốt từ khi PA NU và chàng trai kia đi ra chỗ khác thì những anh em này đã bàn tán không ít. Chỉ là MI NƯƠNG không nghĩ là có thể nhớ rằng đã nghe những gì từ họ.

_ĐẦU LÃNH PA NU có thể nói cho chúng tôi biết đây là thế nào hay chưa vậy ?

Khi đó chính MI NƯƠNG đã định lên tiếng bởi không thể chờ đợi lâu hơn nữa vậy nhưng MO LỬA của TRÂU VÀNG đã có lời trước nàng. Và khi đó có vẻ mọi người đều giật mình trước tiếng nói như quát nạt của bà. Nhưng rồi khi họ còn đang sững sờ trước thái độ gay gắt của MO LỬA của TRÂU VÀNG thì PHÓ LÃNH BÊN PHẢI của PA NU đã đi tới và cất giọng lễ phép.

_Thật là có chuyện lớn rồi thưa MỴ NƯA MI NƯƠNG và MO LỬA. Có lẽ là bây giờ đây hai BỀ TRÊN xuống hẳn đây để chúng tôi sẵn bề thưa chuyện.

_Bà xuống đi. Chúng ta cùng xuống.

MI NƯƠNG còn nhớ rõ khi đó nàng đã cướp lời MO LỬA của bộ lạc. Không chỉ vậy mà nàng còn đứng lên tỏ rõ ý muốn xuống. MO LỬA của TRÂU VÀNG thấy vậy cũng vội đứng lên theo và nói vọng xuống dưới.

_Được rồi, vậy chúng tôi ở trên này sẽ xuống hết. Anh em hãy giúp một tay.

_Vâng, vâng...

Khi đó có lẽ mấy người đứng ở dưới thấy dáng vẻ đó của MI NƯƠNG thì không khỏi sửng sốt đến ngây người may có lời của MO LỬA của TRÂU VÀNG mới khiến họ sực tỉnh. Và hai PHÓ LÃNH bên dưới PA NU vội vàng giơ tay cẩn thận đỡ từng người ở trên lưng voi xuống. Ngay khi vừa đứng yên lành trên nền đất của một bãi hoang thì nàng đã nhìn MO LỬA của bộ lạc với ánh mắt thúc giục. Mà xem ra chính MO LỬA của TRÂU VÀNG cũng muốn mau chóng làm rõ chuyện này nên đã nghiêm giọng.

_Chúng ta đã ở đây rồi, các cậu nói đi.

_Vâng, vâng. Chúng tôi cũng đang hoang mang lắm rồi ạ. Chuyện là đám cưới sẽ bị kẻ xấu đánh phá. Mà e là mọi người ở đây sẽ đổ hết lên đầu người của TRÂU VÀNG chúng ta.

PHÓ LÃNH BÊN TRÁI của bên TRÂU VÀNG với nét mặt,giọng nói căng thẳng đáp lời MO LỬA của bộ lạc này. Từng lời của anh ta khiến MO LỬA của TRÂU VÀNG cũng như nàng thật càng nghe càng choáng váng. Nghe xong,bà ấy với hai mắt trừng lớn đã chuyển ánh nhìn ngờ vực từ anh ta sang PHÓ LÃNH BÊN TRÁI rồi dừng lại ở PA NU và chàng trai trẻ dẫn đường đang đứng nấp sau lưng cậu mà tiếp tục nghiêm giọng.

_Đây vốn là chuyện không thể sảy ra. Các anh nghe nó từ đâu ? Hơn nữa còn một hai chắc chắn. Đừng nói với ta là ĐẦU LÃNH PA NU đã nghe được nó từ cậu trai trẻ này nhé.

_Đúng ạ, chính thằng nhóc này. Nó cùng một ruộc với những kẻ xấu nên biết ạ. Bọn chúng còn không muốn đoàn chúng ta đây tới dự đám cưới nữa. Đường bị sạt, người dẫn đường bị thương đều là cố ý. Sau cùng là thằng nhóc này nhận dẫn đường mà lại cố ý dẫn sai.

PHÓ LÃNH BÊN TRÁI của TRÂU VÀNG tức giận lên tiếng trong khi hai mắt anh ta đang nhìn tròng trọc vào TRƠ RIÊNG như muốn ăn tươi nuốt sống cậu ta. Còn TRƠ RIÊNG này thì MI NƯƠNG vẫn còn nhớ rất rõ là nét mặt càng lúc càng sợ sệt,toàn thân cũng run lên bần bật. Và cậu ta lắp bắp lên tiếng.

_Các anh...xin, xin bỏ qua cho tôi. Chẳng phải...chẳng phải ĐẦU LÃNH PA NU đã đồng ý rồi sao ?

_Anh bình tĩnh đi nào, PHÓ LÃNH BÊN TRÁI à. Đúng là hai ta đã đồng ý với ĐẦU LÃNH PA NU là sẽ để yên cho cậu ta mà. Chúng ta cần lo gấp là phải làm thế nào với chuyện xấu đang xảy ra đây này. Cũng xin MO LỬA cho chúng tôi được biết là phải làm sao đây ạ ?

PHÓ LÃNH BÊN PHẢI của TRÂU VÀNG vỗ vai rồi cất giọng khuyên nhủ với PHÓ LÃNH BÊN TRÁI của bộ lạc này để cho anh ta bớt giận. Tiếp đó người này hướng về phía MO LỬA của TRÂU VÀNG mà nói với giọng nhờ cậy tha thiết. Khi đó MO LỬA của TRÂU VÀNG dường như rất choáng váng trước những gì vừa nghe được và còn đang suy tính một cách đầy khó khăn với nét rối bời hiện rõ trên mặt bà. Còn với MI NƯƠNG điều mà nàng vừa hay biết vào lúc đó cũng thật đáng sợ. Sau nỗi choáng váng,sợ hãi là lo lắng đến lịm người dồn đến với nàng. Tuy thế vào lúc đó nàng đã ngay tức thì cảm thấy nôn nóng đến nỗi quên đi hết thảy sự mệt mỏi trước đó mà lớn tiếng gắt lên.

_Tính gì nữa đây, chẳng phải chúng ta cần đến ngay KHU NHÀ LỚN sao ?

_Không, không được...MỴ NƯA MI NƯƠNG xin hãy...

MO LỬA của TRÂU VÀNG khi đó vừa nghe thấy vậy đã hoảng hốt định ngăn nàng lại tuy nhiên MI NƯƠNG không chịu thôi mà quay sang nhìn xoáy vào bà rồi vẫn tiếp tục gay gắt.

_MO LỬA bảo ta hãy bình tĩnh mà suy xét cách khác đúng đắn hơn. Ta làm không được. Lúc này chúng ta đang ở đây yên lành còn MI NA và CA ĐÔ cùng biết bao anh chị em TRÂU VÀNG đang ở KHU NHÀ LỚN chịu cảnh hiểm nghèo. Chúng ta lại không giúp gì họ sao ? Bà nên nhớ rằng MI NA đã thay ta mà đi lấy CHÚA TỂ TỐI CAO của RẮN CHÍN ĐẦU. Hết thảy TRÂU VÀNG đang mang ơn cô ấy, mang ơn những người trong đoàn đưa dâu kia đấy.

_Tôi biết, tôi biết chỉ là...

Khi đó dáng vẻ cùng những lời nói của nàng khiến MO LỬA của TRÂU VÀNG dường như phải chịu một sức ép rất lớn. Bà dường như rơi vào tình cảnh rối quẫn đến nỗi muốn khuyên nàng mà khuyên cũng không xong,lời dừng lại giữa chừng mà không thể nói tiếp. Chính bây giờ nhớ lại,MI NƯƠNG càng thấy lạ lùng và khó hiểu cho tình cảnh đó của bà ấy. Nhưng khi đó nàng không để ý nỗi thống khổ của MO LỬA của bộ lạc mà chỉ có thể bốc lên cơn giận dữ với bà.

Hai BỀ TRÊN của TRÂU VÀNG lại không đồng thuận với nhau khiến hai PHÓ LÃNH ctrong bộ lạc đâm hoang mang. Họ lại nhìn tới PA NU với ánh mắt như cầu trợ giúp. Để rồi bây giờ đây MI NƯƠNG vẫn còn nhớ rõ hay đúng hơn là bị ám ảnh bởi vẻ mặt và ánh mắt bình tĩnh của PA NU cùng giọng nói vững vàng của cậu vang lên ngay sau đó.

_Thật ra PA NU cũng đã định cùng anh em tìm đường quay lại KHU NHÀ LỚN của PHƠ RÔM ÁNH SÁNG. Dù sao chúng ta không thể biết mà làm ngơ. Chúng ta tới ít nhiều gì cũng giúp được phần nào cho những người ở đó. Trong tình cảnh hiện nay thì mọi sự giúp đỡ đều cần thiết với họ. Nhưng lo lắng của MO LỬA của bộ lạc cũng rất đúng đắn. Vậy nên PA NU cho rằng chỉ có anh em chúng tôi là tới đó thôi. Còn MI NƯƠNG cùng MO LỬA và nhũng người khác trong bộ lạc nên ở đây chờ tin sẽ tốt hơn.

Khi đó từng lời của PA NU dường như là đã phá tan cảnh rối quẫn mà những người có mặt đang gặp phải. Hai PHÓ LÃNH của TRÂU VÀNG nhìn PA NU với ánh mắt và nét mặt tỏ rõ sự đồng tình,hưởng ứng. MI NƯƠNG khi đó cũng thấy không thể né tránh PA NU giống như lúc trước. Nàng thấy chỉ còn cách nhìn thẳng vào cậu ta rồi lạnh giọng.

_Cậu bắt ta phải ở lại đây ? Nhưng vì để cho anh em đi cứu giúp người của TRÂU VÀNG ở KHU NHÀ LỚN thì ta đồng ý với cách sắp xếp đó. Mà... cậu phải hứa sẽ phải dốc hết sức ra cứu người.

_Cảm ơn chị đã đồng tình. PA NU hứa với chị. Xin chị và MO LỬA hãy yên lòng mà ở lại đây.

MI NƯƠNG còn nhớ rõ PA NU vẫn một vẻ bình tĩnh cùng vững vàng mà đáp lại nàng rồi quay sang nói với hai PHÓ LÃNH bên dưới.

_Hai anh xin hãy nghe theo sắp xếp của PA NU. Một là PHÓ LÃNH BÊN TRÁI sẽ cùng tôi dẫn anh em tới KHU NHÀ LỚN cứu người. Còn PHÓ LÃNH BÊN PHẢI cùng TRƠ RIÊNG thì ở lại đây bảo vệ những người ở lại. Cũng xin anh và mọi người hãy vì tôi đừng làm khó TRƠ RIÊNG. Còn TRƠ RIÊNG...cũng đừng hoảng lên,chuyện cậu nhờ tôi sẽ cố gắng làm đến cùng.

_Được, được rồi. Trong những lúc như thế này thì ĐẦU LÃNH PA NU quả thật không hổ là con cháu của ĐẦU LÃNH ĐỨNG ĐẦU LA HẦU. Việc này cứ làm theo ý ĐẦU LÃNH. Nào các anh em đằng sau hãy đi theo tôi.

PHÓ LÃNH BÊN TRÁI của TRÂU VÀNG nghe xong liền gật đầu với nét mặt hưởng ứng mà cất giọng gấp gáp đáp lại trong khi khoát tay gọi những anh em của TRÂU VÀNG ở phía sau. Những người này khi đó cũng gắng sức lắng nghe lõm bõm được cuộc nói chuyện qua lại ở chỗ PA NU và đang sững sờ với điều mà họ mới biết được. Tuy nhiên ngay lúc nhận được tiếng gọi từ PHÓ LÃNH BÊN TRÁI của TRÂU VÀNG là họ đều nhanh chóng làm theo. Chắc hẳn lúc đó họ cũng thấy không còn cách nào khác. Anh em lên đường như vậy,MO LỬA của TRÂU VÀNG chỉ còn biết thở dài mà cất giọng ôn tồn.

_Được rồi. Anh em đã đồng tình với nhau mà có bước đi này. Vậy thì chúng tôi đây cũng đành nghe theo. Và anh em xin hãy đi nhanh cho kịp. MO LỬA cũng xin với các ĐẤNG THIÊNG LIÊNG của TRÂU VÀNG che chở cho anh em cũng như mọi người ở KHU NHÀ LỚN.

_Vâng, PA NU cùng anh em của TRÂU VÀNG xin được lên đường. Chuyện của mẹ con chị MI NƯƠNG và những người còn lại xin nhờ hết nơi MO LỬA.

PA NU đáp lời MO LỬA của TRÂU VÀNG với một giọng chất chứa tình cảm tha thiết cùng một nét mặt và ánh mắt toát lên sự lo lắng hướng về bà ấy cùng với nàng. Sau đó,trong khi MO LỬA của TRÂU VÀNG gật đầu đáp lại thì PA NU đã quay lưng bước đuổi theo những anh em ở phía trước. Chuyện này thật ra khi đó MI NƯƠNG không cho là đã nhìn thấy bởi ngay khi nói xong mấy lời cần thiết không thể không nói thì nàng đã ngoảnh mặt đi hướng khác. MI NƯƠNG cho rằng lúc đó nàng đã lại trở về cái vẻ hững hờ không muốn để ý đến người khác mà hơn hết chính là PA NU. Vậy mà lúc này thì MI NƯƠNG bỗng lại thấy được những hình ảnh đó,nét mặt đó,ánh mắt đó của PA NU kia.

Vậy là chỉ thoáng chốc đoàn người bên TRÂU VÀNG của nàng đã chia đôi ngả. Hầu hết anh em đi tới KHU NHÀ LỚN của nơi đây. Chỉ còn lại hai người cùng với nàng và CHIA PAO với MO LỬA của bộ lạc và MO trẻ theo hầu bà ấy vẫn ở lại bãi hoang này. Suốt khoảng sau đó,PHÓ LÃNH BÊN PHẢI của bộ lạc không dời mắt khỏi cậu trai trẻ TRƠ RIÊNG mà trông chừng không xót chút gì. Còn TRƠ RIÊNG cũng hết sức khép nép không dám hé răng lấy một lời.

Trong khi đó MO LỬA của TRÂU VÀNG đã khuyên được nàng trở lại ngồi nghỉ ngơi trong ngai gỗ ở trên lưng voi. Suốt khoảng ấy chính nàng cũng quay lại dáng vẻ hững hờ lặng lẽ như cũ. Thật ra vào lúc đó trong lòng của MI NƯƠNG cuộn lên từng đợt hồi hộp,căng thẳng,phấp phỏng lo âu mà hướng về KHU NHÀ LỚN của PHƠ RÔM ÁNH SÁNG này. Và MI NƯƠNG cũng cho rằng những người ở cạnh nàng cũng đều có chung nỗi niềm đó.

Khi mặt trời lên tới đỉnh rồi bắt đầu trôi về phía bên kia bầu trời thì đã có người tới bãi hoang này. Tuy nhiên đó không phải là người của TRÂU VÀNG quay lại mà là người của RẮN CHÍN ĐẦU theo lời chỉ dẫn của ĐỀN THÁP TỐI CAO bên họ mà đến. Khi đó MI NƯƠNG cùng MO LỬA của bộ lạc mới biết được tình cảnh đáng sợ đã xảy ra ở KHU NHÀ LỚN của nơi này cùng việc anh em của TRÂU VÀNG đã bị bắt giữ. Và những người trong HỘI ANH EM COI GIỮ PHƠ RÔM của nơi này thậm trí còn muốn bắt giữ luôn những người của TRÂU VÀNG ở đây.

Khi đó đám người của RẮN CHÍN ĐẦU này thật sự cũng khá đông. Và MI NƯƠNG hay MO LỬA của TRÂU VÀNG đều thấy không thể trốn tránh. Bởi dường như quãng ngày qua sức mạnh của bà ấy đã bị giảm bớt đi nhiều. MO LỬA của TRÂU VÀNG không thể chắc chắn đương đầu được với sự lùng bắt của HỘI ANH EM COI GIỮ PHƠ RÔM ở đây có thêm giúp đỡ từ ĐỀN THÁP TỐI CAO của RẮN CHÍN ĐẦU như thế này .

Hơn nữa nếu họ chạy trốn thì những người của TRÂU VÀNG còn ở trong tay RẮN CHÍN ĐẦU sẽ càng lâm vào cảnh hiểm nghèo hơn. Vậy nên họ đành thuận theo người ctrong HỘI ANH EM COI GIỮ PHƠ RÔM của nơi này rồi sẽ tính sau. Thế rồi người của HỘI ANH EM COI GIỮ PHƠ RÔM của nơi này đưa họ trở về KHU NHÀ KHÁCH dành cho MI NƯƠNG và giữ ở đây. Và mọi người chỉ còn cách chờ đợi suốt từ buổi chiều.

Để rồi cuối cùng tới quá nửa đêm thì MI NƯƠNG cùng những người ở KHU NHÀ KHÁCH này đã thấy số anh em của TRÂU VÀNG bị bắt giữ được trả về. Cũng vào lúc đó nàng mới biết có quá nhiều người bị chết,bị thương hoặc bị tha đi mất tăm ở nơi nào không rõ sống chết. Và oái ăm thay trong số những kẻ không rõ sống chết kia lại có PA NU.

Điều ấy thật khiến MI NƯƠNG cảm thấy rối quẫn. Nàng thật sự đã không muốn phải ở cùng với PA NU,không muốn nhìn mặt cậu ta,ngay đến nghĩ cũng không muốn nghĩ về cậu ta. Và lúc này đây PA NU đã biến mất đi đó,rất có thể đã không còn sống ở trên đời. Mà lí dó khiến cậu ta rơi vào cảnh này lại là vì TRÂU VÀNG hay nói đúng hơn là vì chị em nàng. Đối với MI NƯƠNG thật là rất đau. Nàng lại phải nghĩ và thậm trí còn không tránh khỏi lo lắng cho cậu ta như những người biến mất khác. Mà có nơi nào đó trong MI NƯƠNG còn cho thấy nàng đang nặng lòng hơn hẳn với con người mà nàng đang rất căm giận này.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK