97
KHI TRỜI SÁNG
Trời đã mờ sáng và tạnh mưa khi PA NU tỉnh lại sau một giấc ngủ dài. Cái đầu nặng trịch đau đớn,cậu ngơ ngẩn nhìn ngó xung quanh và nhận ra đang nằm ở bên bờ con lạch. PA NU nhòm lại chính mình và nhận ra áo khố mở rộng,da thịt hở ra. Nhìn thì rõ nhưng PA NU có nghĩ ngợi thế nào cũng không nhớ ra tại sao cậu lại ở đây trong tình cảnh kì quặc này. Tuy nhiên PA NU vẫn nhớ ra một chuyện. Thế là cậu ấy vội lúng túng sửa lại áo khố cho hẳn hoi nghiêm chỉnh rồi lảo đảo đứng lên và bước nhanh hết mức có thể.
Sau một hồi thì cuối cùng PA NU đã tìm về lại được chỗ mái che bằng lá dừa nước mà ở dưới đó là lò nung cái bát gốm mà cậu và MI NA đã làm tối qua. Trên đường đi PA NU đã rất lo lắng không biết cậu bỏ đi lâu như vậy thì lửa trong lò kia e là đã tắt mất rồi và cái bát đó còn chưa kịp nung xong. Nếu lửa còn cháy đi nữa thì cũng không đều,bát nung xong e cũng không đạt.
Càng nghĩ cậu càng thấy áy náy với MI NA và MAY MAY khi đã hứa với họ mà lại không làm đúng. PA NU càng thấy khó hiểu cớ sao tối qua lại bỏ đi rồi ngủ quên ở nơi khác. Thế này thì cậu làm sao đối mặt với họ đây. Mặt mũi PA NU đang rầu rĩ bước vào dưới mái thì mắt mở to không giấu nổi vẻ sững sờ với lửa ở trong khoang đốt của lò nung vẫn đang rực cháy.
Sau thoáng dừng lại PA NU liền bước nhanh tới ngồi xổm sát bên lò nung gốm. Nét mặt vui mừng với nụ cười ngây ngốc của PA NU đang ánh lên sắc đỏ của ngọn lửa đang tỏa ra từ bên trong miệng khoang đốt của lò nung. Rồi như nghĩ ra điều gì mà cậu vội nhỏm giậy lao đến đống củi ở phía ngoài.
Và trước mặt PA NU đống củi đã vơi đi gần nửa. Khuôn mặt của cậu vẫn một vẻ ngây ngẩn mà nghĩ thầm lẽ nào trước khi bỏ đi cậu đã dùng hết nhiều củi đến vậy. Còn không thì lẽ nào đã có ai đấy tới đây thay cậu trông chừng và thêm củi vào lò nung. Nghĩ vậy cậu vừa lấy tay bưng trán vừa quay tròn bốn phía,đưa mắt ra xa để mong tìm thấy người đó. Nhưng xung quanh không có bóng dáng của một ai. Và PA NU đành nghĩ có khi là cậu đã nhầm rồi chăng. Sau đó PA NU lững thững bước trở lại dưới mái lá.
PA NU vừa chăm chú nhìn vào ngọn lửa đang hiện lên trong khoang đốt của lò nung mà tiếp tục nghĩ. Rằng không hiểu sao từ đêm qua đến lúc này đầu óc cậu cứ mông lung,mờ mờ ảo ảo. Chuyện gì cậu cũng nghĩ không ra. Qua một lúc lâu sau,mặt trời cũng đã chiếu rõ khắp nơi,mặt đất cũng bắt đầu khô ráo. Từ phía con lạch vang lên tiếng bước chân dồn dập mỗi lúc một gần lại chỗ cậu hơn.
Trong khi PA NU vẫn còn chưa biết làm gì khác ngoài đứng nguyên một chờ đợi. Thì bước ra từ trong vườn cây là một đám người. ẤY là ÁT KA RA AI SA của RẮN CHÍN ĐẦU này. Và nàng ta mặc áo lụa xanh váy lụa tím theo đúng kiểu dáng của RẮN CHÍN ĐẦU. Rồi thêm MI NA với áo váy bằng lụa xanh nõn chuối và MAY MAY với áo váy bằng vải thô màu chàm cùng theo kiểu dáng của TRÂU VÀNG. Những người ở phía sau,mỗi người đều ăn mặc cùng kiểu với BỀ TRÊN mà họ theo hầu. Và AI SA đang vừa dắt tay MI NA bước nhanh vào trong mái che vừa cất giọng lanh lảnh.
_ĐẦU LÃNH PA NU, chào ngày mới. Bọn tôi đã quay lại rồi đây.
_ĐẦU LÃNH PA NU, thế là anh đã vất vả trông chừng ở đây suốt một đêm rồi. MI NA cảm ơn anh nhiều lắm.
MI NA nhìn PA NU với nét mặt và ánh mắt ngây thơ trong khi nàng cất giọng chứa đựng nỗi niềm áy náy. MAY MAY vào lúc này đã vượt lên hai cô gái trẻ mà sải bước tới sát cạnh lò nung gốm rồi với nét mặt háo hứng,chị ta cất tiếng đầy vẻ sốt ruột.
_Vất vả thì hẳn là ĐẦU LÃNH PA NU vất vả rồi. Nhưng mà cái vất vả này bõ công lắm chứ. Nào cái bát gốm ấy đã sắp nung xong chưa ?
_Mọi người nói vậy, tôi không có vất vả lắm đâu. Hơn nữa quả thật tôi cũng...cũng không phải lúc nào cũng ở đây. Và đống lửa cháy tới lúc này thì chính tôi cũng thấy có gì đó khó hiểu lắm...Tuy thế về cái bát thì xem ra là nó ổn.
PA NU với nét mặt ngượng ngịu đã lúng túng cất giọng. Chị béo MAY MAY và hai cô gái trẻ sau khi chăm chú nghe hết những lời cậu nói thì chuyển hết ánh nhìn cùng vẻ mặt vui tươi vào ánh lửa đã bắt đầu tàn lụi trong miệng lò kia. PA NU thấy vậy cũng thôi không nghĩ ngợi lung tung những chuyện đêm qua nữa. Cậu ta vội ngồi xuống lấy một khúc củi lớn bắt đầu cẩn thẩn phá dỡ lớp đât sét bọc kín miệng khoang chứa đồ của lò nung. Rồi sau đó PA NU lấy hai thanh củi làm thành cái kẹp cẩn thẩn kẹp vào thành chiếc bát và khéo léo nhấc nó ra khỏi khoang chứa đồ. Sau cùng cậu ta nhẹ nhàng đặt nó xuống nền đất trước mặt ba người con gái.
MI NA và MAY MAY hay là AI SA cũng đều tỏ ra cực kì thích thú muốn chạm ngay vào cái bát mới ra khỏi lò này. Nhưng họ đều biết là không thể làm vậy khi nó hãy còn nóng hổi thế kia. Và MAY MAY hồ hởi nói trong khi vẫn dán mắt vào cái bát.
_Nhìn thôi cũng đã thấy quá là khác so với thứ được đặt vào lò mà bắt đầu nung hồi tối qua rồi MỴ NƯA MI NA nhỉ ?
_Vâng. Tối qua đây chỉ là cái bát bằng đất sét vừa mềm vừa ướt. Mà lúc này thì nó đã là chiếc bát gốm cứng cáp rồi. Chị MI NƯƠNG mà thấy chúng ta làm được thế này thì sẽ rất là vui. Chị MAY MAY nhỉ.
MI NA nhẻo miệng cười rồi hướng ánh mắt lấy lánh những tia sáng tươi vui nhìn lên MAY MAY và cất giọng hồn nhiên đáp lại chị ta. Vừa nghe thế xong AI SA ở bên cạnh liền cất giọng sốt sắng.
_Ơ thế sao chúng ta không đem luôn cái bát này tới chỗ MỴ NƯA MI NƯƠNG để chị ấy tận mắt xem nhỉ ? Chắc chắc sẽ vui hơn nhiều là chỉ được nghe kể lại thôi đấy.
_Như thế có được không chị MAY MAY ?
MI NA sau khi ngơ ngác quay sang AI SA và nghe nàng ta nói xong liền quay lại về bên phía MAY MAY với nét mặt cũng như giọng nói chất chứa niềm mong mỏi. Trong khi đó MAY MAY cũng ngẩn ra nghe hai cô gái trẻ này nói rồi nhìn vẻ mặt MI NA sau đó ngẫm nghĩ một thoáng cuồi cùng gật đầu liền mấy cái và bảo.
_Ý này cũng được đấy. Tôi sẽ chiều ý hai BỀ TRÊN, bây giờ chúng ta sẽ đi luôn tới chỗ MỴ NƯA MI NƯƠNG. Đằng nào chúng ta cũng phải để cho ĐẦU LÃNH PA NU về nghỉ ngơi chứ nhỉ.
MAY MAY vừa nói vừa nhỏm phắt giậy,hai cô gái trẻ với nét mặt rất đỗi vui mừng cũng đứng lên theo. PA NU thấy ba người hồ hởi vậy thì cũng chỉ còn biết lấy tấm vải dày cẩn thận bọc chiếc bát gốm còn hơi ấm này ôm vào trong lòng rồi đi theo họ. Chẳng mấy chốc họ đã ra đến bờ con lạch nơi có mấy con thuyền đang đậu sẵn. Tiếp đó họ ngồi thuyền xuôi theo dòng nước một lúc thì cuối cùng đã cập vào cầu tàu của KHU NHÀ KHÁCH nơi MỴ NƯA MI NƯƠNG của TRÂU VÀNG đang ở tạị PHƠ RÔM ÁNH SÁNG của RẮN CHÍN ĐẦU này.
Khi ÁT KA RA của RẮN CHÍN ĐẦU cùng MỴ NƯA MI NA của TRÂU VÀNG với MAY MAY và PA NU đi vào trong sân của KHU NHÀ KHÁCH này thì cũng là lúc MO LỬA của TRÂU VÀNG bước qua cửa lớn của tòa nhà chính ra đón họ. Sau màn chào hỏi bà cùng với mấy người mới tới nhanh chóng đi vào trong gian nhà lớn dùng để tiếp khách. MO LỬA của TRÂU VÀNG cho người đem nước chè đến mời khách. Bà hướng sang phía AI SA mà cất giọng trang trọng.
_ÁT KA RA đây vốn cũng hay tới cùng MỴ NƯA MI NA của chúng tôi. Nhưng mà buổi nay có chuyện gì mà cô cất công giậy sớm, trước là tới chỗ MỴ NƯA MI NA sau thì đến chỗ bọn tôi đây,đến vậy ?
_Bà sai rồi nha. Đâu phải từ sáng sớm, thật là ta đi từ tối qua cơ. Đêm qua ta nghỉ lại chỗ MỴ NƯA MI NA của TRÂU VÀNG các người sau khi cùng chị ấy từ xưởng gốm cũ về đấy. Sớm nay ta cũng là đi cùng chị ấy tới xướng gốm rồi đi tiếp tới đây, phải không chị MI NA ?
AI SA vừa lắc đầu,xua tay vừa cười nói tưng bừng với MO LỬA của TRÂU VÀNG. Đến cuối cùng nàng ta nhắc tới MI NA. Và MO LỬA của TRÂU VÀNG nghe nàng ta nói thế quả thật khiến bà ấy có phần hơi ngỡ ngàng mà quay sang nhìn MI NA với ánh mắt không dấu nổi điều thắc mắc và tiếp tục cất giọng trang trọng.
_Ra là vậy. Nhưng theo như MO LỬA này biết thì MỴ NƯA MI NA cùng với ĐẦU LÃNH PA NU đã bắt đầu thử làm bát gốm dùng trong đám cưới sắp tới đây. Vậy chuyện đó làm tới đâu rồi nhỉ ?
_Vâng thưa MO LỬA, đúng là tối qua MI NA cùng anh PA NU đã bắt đầu thử lấy đất sét nặn ra một chiếc bát còn đốt lò nung nó nữa. Sau đó tôi và chị MAY MAY theo ÁT KA RA AI SA về KHU NHÀ KHÁCH của mình. Chỉ có anh PA NU vẫn ở lại trông lửa. Anh ấy vất vả một đêm và cuối cùng đã nung ra một cái bát rất đẹp nên chúng tôi đem nó tới đây cho chị MI NƯƠNG xem.
MI NA được MO LỬA hỏi thì trả lời bằng giọng ngây thơ giống với nét mặt của nàng lúc này. MAY MAY đứng bên MI NA từ khi nàng bắt đầu nói thì mặt mày đã tỏ ra cực kì phấn khởi,cười tít mắt. Đến khi MI NA vừa nói xong chị ta liền vừa chỉ tay vào cái gói đồ PA NU đang ôm trong lòng vừa cất giọng rộn rã.
_Đúng thế đấy MO LỬA ạ. Cái bát đó ở đây này. Tôi nói không ngoa chứ đó thật là một món đồ đẹp đẽ. Mà đáng quý hơn đây còn là công sức của MỴ NƯA MI NA và ĐẦU LÃNH PA NU. Vậy bọn tôi mới đem nó tới cho MỴ NƯA MI NƯƠNG xem. MỴ NƯA chắc chắn sẽ vui lắm ...
MAY MAY nói xong liền đứng một chỗ ngó nghiêng vào gian nhà phía trong nơi mà chị ta biết rõ đấy là phòng riêng của MI NƯƠNG với nét mặt và ánh mắt tìm kiếm rồi cất giọng có phần bồn chồn.
_Mà bây giờ MỴ NƯA MI NƯƠNG của tôi vẫn còn đang ngủ sao ? Hóa ra bọn tôi đến sớm quá sao...? Hơn nữa...MO LỬA bỏ qua cho MAY MAY lắm lời...sao càng nhìn tôi càng thấy buổi nay trông bà không được khỏe lắm vậy ?
Đang nói về chuyện MI NƯƠNG thì MAY MAY quay lại chăm chú nhìn MO LỬA của TRÂU VÀNG,chù chừ một lát không nhịn được sau cùng chị ta vẫn cất giọng đầy thắc mắc. MO LỬA của TRÂU VÀNG nghe MAY MAY nói vậy thì nét mặt quả đang lộ ra vẻ mệt mỏi trong thoáng chốc đã trở lên căng cứng giống với nỗi căng thẳng trong lòng bà lúc này. Tuy thế MO LỬA của TRÂU VÀNG dùng đến sự vững vàng trong suy nghĩ của mình để lấy lại vẻ bình thản nhưng vẫn không bớt đi được vẻ mệt mỏi trên mặt mà nói với MAY MAY.
_Cảm ơn chị MAY MAY đã lo lắng cho ta. Qủa sáng nay ta không được khỏe cho lắm. Hẳn chị sẽ lấy làm lạ với chuyện MO LỬA của ĐỀN THỜ ĐỨNG ĐẦU TRÂU VÀNG mà lại đau ốm. Nhưng dù là các MO của ĐỀN THỜ ĐỨNG ĐẦU ở TRÂU VÀNG thì có lúc không khá hơn người là mấy, thật xấu hổ thay. Mà về MỴ NƯA MI NƯƠNG thì cũng giống như ta. Hôm nay MỴ NƯA nàng ấy không được khỏe cho lắm. Âu cũng là do trận mưa đêm qua.
_MỴ NƯA MI NƯƠNG không khỏe, chị ấy ốm rồi sao ?
Giọng nói đồng loạt cất lên cùng nét mặt đều toát ra nỗi choáng váng,hoảng hốt,lo lắng cực độ của MI NA bên TRÂU VÀNG và AI SA bên RẮN CHÍN ĐẦU đều đang hướng về phía MO LỬA của TRÂU VÀNG. Khi đó MAY MAY bước về hướng phòng riêng của MI NƯƠNG. Vừa đi chị ta vừa cất giọng nói cùng nét mặt cau lại tỏ rõ sự lo âu đến nỗi sinh ra cảm giác bực bội vì khó chập nhận chuyện này với bà ấy.
_MỴ NƯA sao...sao có thể ốm được chứ, MO LỬA mau nói rõ cho tôi đi ?
Trong khi MO LỬA thấy MAY MAY như vậy mới phải đứng lên định phải bước theo ngay sau chị ta thì MI NA cùng AI SA cũng nháo nhác đứng giậy đi theo. PA NU cũng vậy,vừa rảo bước cậu vừa lên tiếng với giọng lo lắng.
_Chị ấy ốm...ốm thế nào vậy, liệu có gây ra chuyện xấu gì cho đứa trẻ ? Nhưng dù thế nào thì MO LỬA sẽ mau chóng làm chị khỏe lại như cũ đúng không ạ ?
_Khoan đã...mọi người đứng lại. MỴ NƯA MI NƯƠNG không khỏe thì mọi người càng nên biết là không thể xông hết một lượt vào chứ. Các người như thế này chỉ khiến MỴ NƯA mệt hơn. Trước hết để ta vào báo một tiếng đã. MỴ NƯA MI NƯƠNG cũng như...đứa trẻ...không đáng lo ngại gì.
MO LỬA đi vượt lên đứng lại trước mặt MAY MAY và lấy vẻ mặt cùng giọng nói đầy uy nghiêm. Lời của bà ấyquả thật đã khiến cho MAY MAY và ba người còn lại phải dừng bước nhìn nhau rồi nhìn lại mà gật đầu tỏ ý nghe theo. ÍT ra lời đáp của bà ấy dành cho PA NU cũng khiến cho cậu và hai cô gái trẻ vừa mới ngẩn người ra bởi câu hỏi rất cần thiết của cậu mà họ lại nghĩ không ra. Mấy người này với nét mặt bồn chồn đang đứng nhấp nhổm ở cửa trong khi đợi MO LỬA của TRÂU VÀNG đi vào nói với MI NƯƠNG. Sau một chốc thì cuối cùng bà ấy đi ra và từ tốn lên tiếng.
_MỴ NƯA MI NƯƠNG quả thật chỉ có thể gặp MỴ NƯA MI NA và chị MAY MAY trong một lát. Còn ÁT KA RA AI SA nên về nghỉ, có gì tới khi MỴ NƯA MI NƯƠNG khỏe hẳn sẽ rất vui lòng được gặp và trò chuyện với cô.
_À, ờ, vâng được rồi. Hẳn là phải vậy rồi. Người ta bị ốm mà ta đây còn quấy rầy thì thật chẳng ra làm sao. Thôi thì lần sau ta đến chỗ MỴ NƯA MI NA sẽ hỏi thăm chuyện MỴ NƯA MI NƯƠNG vậy.
AI SA nghe MO LỬA của TRÂU VÀNG nói thì ban đầu tỏ ra chưng hửng tuy nhiên vẻ mặt nàng ta nhanh chóng tỏ ra thấu hiểu rồi vừa gật đầu liền mấy cái vừa nói rồi nhìn mọi người và nói. Sau đó trong khi nàng ta cúi chào bà ấy rồi đi tới cửa ra sân thì MI NA và MAY MAY hớt hải bước vào phòng của MI NƯƠNG. Thấy vậy PA NU cất giọng hiền lành giống với nét mặt của cậu lúc này.
_Thế thì PA NU xin được đi xem chuyện của anh em TRÂU VÀNG ra sao rồi, thưa MO LỬA .
_ ĐẦU LÃNH vất vả rồi, sau đó cũng nên đi nghỉ ngơi thôi.
MO LỬA vẫn tiếp tục từ tốn nói với PA NU trong khi quay lại phòng riêng của bà. Còn PA NU cũng đi xem xét công việc của những anh em TRÂU VÀNG đúng như lời cậu nói.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK