Mục lục
[Việt Nam] Thiêng Liêng (Tập 1): Chuyến Đi Của Cuộc Đời
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



98

CÕI LÒNG MI NƯƠNG

MI NA đang ngồi trên chiếc sập mà MI NƯƠNG đang nằm. Nàng giương đôi mắt to tròn đẫm nước nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trắng bệch đầy vẻ mệt mỏi của chị gái. Đứng ở bên cạnh là hai cô cháu MAY MAY và CHIA PAO. Nét mặt họ cũng đều hiện rõ vẻ buồn bã. MI NƯƠNG trông thế lại thấy chướng mắt rồi gắt lên.

_Chị đã nói rồi, chị ốm không nặng, có MO LỬA chăm lo rồi. Sao em cứ khóc lóc mãi vậy.

_Em biết...biết vậy mà. MO LỬA cũng đã nói thế. Bà ấy còn nói...nói là đứa trẻ cũng không...không sao khi anh PA NU hỏi thăm nữa. Nhưng mà nhìn chị, trông chị thế này em lại...

MI NA vừa lấy tay quệt nước mắt vừa nấc cụt mà lúng búng đáp lời MI NƯƠNG. Khi nghe em gái nói có nhắc đến cái tên PA NU kia khiến nàng trong thoáng chốc đã rùng mình một cái. MI NƯƠNG cay đắng và sợ hãi nghĩ thầm rằng kẻ ấy vậy mà còn có mặt mũi quay về đây sao. Lẽ nào nàng vẫn cứ phải mặt đối mặt với hắn. Điều mà nàng biết rõ là không thể làm được. Tuy vậy MI NƯƠNG tự nhủ vào lúc này có thế nào cũng phải dằn lòng xuống và cuối cùng gắng gượng cất giọng bình tĩnh.

_Cậu ta...đang ở ngoài sao ?

_Vâng...anh PA NU cùng về, đang ở ngoài mà chị. Là MO LỬA bảo chị mệt cần nghỉ ngơi nên anh ấy không vào. Thế là chúng em chưa đem chiếc bát ấy vào cho chị xem rồi .

Cái run rẩy của MI NƯƠNG, may cho nàng là MI NA và MAY MAY đều không để ý thấy được. MI NA thì vẫn nức nở,thật sự càng lấy tay quệt nước mắt thì lại càng khiến nàng mờ mịt chẳng nhìn rõ được gì. Nghe MI NƯƠNG hỏi với giọng mà nàng thấy đã nhẹ nhàng so với lúc trước thì tưởng rằng chị gái đã bớt cơn bực mình nên mừng vui đáp lại chị gái.

Từng lời của MI NA đối với MI NƯƠNG vào lúc này thật đã làm bớt đi gánh nặng cùng nỗi sợ hãi trong lòng của nàng. Tuy thế một cảm giác uất ức lại âm thầm dâng lên trong lòng của MI NƯƠNG. Vậy ra kẻ ấy ngại,kẻ ấy không dám đến trước mặt nàng. Hay là kẻ ấy đang coi thường,cứ vậy mà rũ bỏ tội lỗi đã gây ra cho nàng ta. Từng ý nghĩ này chẳng khác nào từng lưỡi dao bén ngọt cứa sâu vào trong ruột gan của nàng ta,đau đớn dường như không chịu đựng nổi nữa. Tuy thế khi MI NA dứt lời thì MI NƯƠNG dẫu không muốn cũng phải tiếp tục lên tiếng.

_Cái bát ? Vậy là...có phải thứ mọi người đã thử làm tối qua ?

MAY MAY sau một hồi cố công cố sức vỗ vai xoa lưng dỗ dành MI NA khi thấy nàng ấy bị MI NƯƠNG tỏ ra bực bội một cách mà đến chị ta cũng hiểu không nổi. Đến khi hai chị em họ xem chừng xuôi xuôi bởi đã nói sang được chuyện nung gốm. Chị ta cũng thấy mừng ra mặt đợi khi MI NƯƠNG vừa cất tiếng hỏi với nét mặt tỏ ra rất để ý đến chuyện này đã liền cất ngay giọng hả hê đáp lại nàng.

_Đúng rồi. Đúng rồi MỴ NƯA MI NƯƠNG của tôi à. Chính là nó đấy. ÔI chao là bọn tôi đã lo lắng, đã thấp thỏm biết bao bởi cái chuyện nặn gốm với chả nung gốm này. Thế nhưng tới lúc này thì bên TRÂU VÀNG bọn ta thở được rồi. Hai BỀ TRÊN MI NA và PA NU đã xoay xở tàm tạm rồi đấy. ÍT ra thì mẻ đầu cũng thành món đàng hoàng. Kể ra công lớn hơn hết chính là PA NU ấy. Một mình ĐẦU LÃNH trông trừng lò gốm suốt đêm trong khi bọn tôi cùng ÁT KA RA AI SA trở về KHU NHÀ KHÁCH. Vậy nên tối qua nếu MỴ NƯA MI NƯƠNG có tới tận nơi thì chỉ gặp mỗi cậu ấy thôi.

_Là vậy sao ? Chuyện đó...chuyện nung gốm được vậy thì thật tốt. Và MI NƯƠNG này đã, tới cuối cùng đã không đến đó. Mọi chuyện ở đó...ta không biết, đúng không CHIA PAO ?

MI NƯƠNG khó nhọc nghe hết những lời nói của MAY MAY mà nàng thấy dông dài đến nỗi không thể chịu đựng tới hết được. Nhưng cuối cùng MI NƯƠNG vẫn thấy mình có thế cứ im lặng,toàn thân căng cứng mà nghe rõ ràng từng lời của chị ta. Rồi nàng lấy giọng cố sao nhẹ nhàng,bình thản hết mức có thể mà đáp lại. Vừa nói ánh mắt của nàng vừa nhìn xoáy vào CHIA PAO ở cạnh bên sập. Điều ấy khiến MAY MAY đứng cạnh cũng chẳng biết sao mà phải quay sang nhòm mặt cháu gái của chị ta một cái. Trong khi đó CHIA PAO thấy trong lòng phát run bởi cô nàng hiểu rõ ý của BỀ TRÊN cũng đã hứa với BỀ TRÊN của mình về chuyện đó rồi hớt hải lên tiếng.

_Vâng, vâng đúng thế ạ. Tại lúc đó bỗng thấy trời trở gió ghê quá. Thế là MỴ NƯA và con mới quay về luôn không có...không đến đó nữa. Vậy mà hai người chúng con vẫn chẳng tránh kịp vẫn bị ướt hết rồi MỴ NƯA thành ra bị ốm như thế này đấy ạ.

_Ta...nếu biết khi đó sẽ có mưa thì sẽ, dù thế nào cũng sẽ không đi. Nếu...Mà thôi. Ta đã nói rồi. Đây không phải lúc để lo nghĩ cho ta cơ mà. Hai người xem. MI NA chẳng phải nên dốc lòng dốc sức vào chuyện sửa soạn cho đám cưới hay sao, còn mấy ngày nữa đâu chứ. MAY MAY, nhờ chị đôn đốc bảo bang cô bé dại khờ này.

MI NƯƠNG sau khi nghe CHIA PAO nói hết thì ánh nhìn dành cho cô gái này trong thoáng chốc đã toát lên niềm biết ơn sâu sắc. Và rồi hai người trong lòng dường như có thể hiểu được cảm giác của nhau lúc này là cùng thấy phần nào trùng xuống,ngực cũng dễ thở hơn. CHIA PAO lại vội và im lặng cũi đầu. Trong khi đó MI NƯƠNG vẫn thấy cần phải gắng gượng tiếp tục thêm nữa. ÍT ra để cho hai người chị em của nàng không ngờ vực gì chuyện của nàng. Cũng là bởi giữa họ còn có lời phải nói cho hết lẽ.

Qủa nhiên MI NA và MAY MAY vừa mới nghe CHIA PAO nói xong còn chưa kịp nghĩ kĩ đã bị lời nói của MI NƯƠNG khiến cho nháo nhào. Hai người thấy là họ lại khiến cho người đang ốm mệt như MI NƯƠNG phải thêm phần lo lắng. Sau một thoáng dương mắt nhìn nhau đến ngây ra thì cuối cùng MAY MAY vội lên tiếng với giọng chắc nịch.

_Cái này thì MỴ NƯA cứ yên lòng đi, MỴ NƯA MI NƯƠNG của tôi ạ. MỴ NƯA MI NA của chúng ta trông thế này thôi nhưng cũng giỏi giang lắm cơ. Mọi chuyện cho đám cưới ấy mà, MỴ NƯA MI NA đều từng bước chăm chú sửa soạn đâu ra đấy hết đó. Hẳn nhiên là cô ấy được bên TRÂU VÀNG chúng ta lẫn bên RẮN CHÍN ĐẦU mà ÁT KA RA AI SA đi đầu cùng chung tay tận tình giúp đỡ rồi.

Khi MAY MAY vừa nói rổn rảng thì MI NA ngồi bên lúc này cuối cùng đã thật sự ngừng khóc và hớt hải gật đầu liền mấy cái tỏ ý là mọi thứ diễn ra đúng như chị ta nói. MI NƯƠNG nghe hết những lời của MAY MAY và thấy biểu hiện của MI NA. Trong một thoáng MI NƯƠNG nhắm mắt rồi chậm chạp mở ra,nhếnh môi cười rồi uể oải lên tiếng.

_Thế sao, tốt lắm. MI NA như vậy đúng là khiến mọi người được yên lòng thật rồi. Em thật xứng là MỴ NƯA tuyệt vời của TRÂU VÀNG. Chị đúng là đã lo thừa rồi...Thật ra MI NƯƠNG này mới là kẻ kém cỏi, luôn khiến người khác lo lắng. Mà thôi. Chúng ta nói chuyện đến đây thôi. MI NA à, em và chị MAY MAY quay về đi. Hai người cũng không cần phải tới thăm chị nữa. Gặp người ốm bệnh dù nhẹ như chị đối với người sắp làm đám cưới như em cũng không tốt đâu. Nào hai người hứa với em, về lo cho đám cưới đi.

_EM...em biết rồi. Bọn em hứa với chị mà. Chị MAY MAY nhỉ. Vậy nhưng chị không...không được nghĩ là mình luôn khiến người khác lo lắng rồi...rồi những gì như thế nữa nhé. Chị MI NƯƠNG đối với em rất...Em cũng muốn chị hứa với em. Rằng hôm đó chị sẽ khỏe mạnh và dự đám cưới của em nhé.

MI NA với nét mặt ngây thơ chăm chú nhìn MI NƯƠNG cười và nói ra những lời không hiểu sao lại khiến nàng thấy lo lắng sao đó, ngay khi chị gái vừa dứt lời thì nàng đã hớt hải vừa gật đầu vừa nói. MAY MAY đứng cạnh sập nhìn cảnh hai chị em như vậy cũng chợt nhiên chẳng biết làm sao dù cũng thấy lo lo sao đó. MI NƯƠNG thấy vậy đành khẽ thở dài rồi gắng gượng nhấc tay lên vuốt từng lọn tóc tơ mềm mại của MI NA rồi mỉm cười dịu dàng và cất giọng cố thật ấp áp dành cho em gái.

_Xem nào, xem ra chị lại khiến cho hai người phải nghĩ ngợi rồi. Chị mệt nên thành ra trái tính trái nết vậy đấy. Ừ, được rồi. Chị hứa là đến lúc đó sẽ hết bệnh, sẽ đến dự đám cưới của MI NA. Chẳng phải chị đã phải...phải vượt qua một quãng đường xa tới tận đây là vì cô bé đáng yêu của chị đó sao.

_Vâng .

MI NA nghe thế và cũng cảm nhận được nét dịu dàng chợt đến một cách tưởng như không thể có được từ MI NƯƠNG vào lúc này thì vui mừng lắm vừa đáp lại vừa mỉm cười rạng rỡ. MAY MAY ở bên cũng vừa gật đầu cười mà ánh mắt dưng dưng. Sau đó hai người đã nghe theo lời của MI NƯƠNG mà quay về KHU NHÀ KHÁCH của họ.

Còn PA NU đã có một ngày bận rộn như thường bởi những việc diễn ra đối với cánh trai tráng TRÂU VÀNG trong đoàn của cậu. Khi thì cậu sắn tay vào cùng làm với mọi người. Cũng trong hoàn cảnh như thế mà PA NU đã nghe lại được chuyện vào đêm qua. Khi trời sắp đổ mưa vậy nhưng vẫn chưa thấy chị MI NƯƠNG quay về nên MO LỬA đã cắt cử mấy nhóm anh em túa đi tìm. Tuy nhiên ngay sau đó,thật ra cũng là khi trời đã thật sự trút mưa xuống rồi thì chị ấy và CHIA PAO cuối cùng đã tự quay về. Bởi thế nên MO LỬA đã cho thổi tù và gọi mọi người về luôn.

Tuy nhiên không phải khi nào anh em của TRÂU VÀNG cũng để cho PA NU chung tay làm lụng với họ. Những lúc đó họ chỉ chấp nhận việc cậu cùng người PHÓ LÃNH đứng ở ngoài mà trông chừng rồi cuối cùng xem và đưa ra lời nhận xét thấy được hay không. Thường thì việc của cánh trai trẻ của TRÂU VÀNG quanh quanh chỉ là chăm lo cho voi,mài rũa gươm giáo,tập luyện võ nghệ. Riêng đối với PA NU thì chuyện anh em ăn uống,ngủ nghỉ,ốm khỏe thế nào cũng phải nắm rõ.

PA NU biết rằng bởi vì cậu là người dẫn đầu,dù cậu tin tưởng giao hết mọi việc cho hai anh phó bên dưới. Họ vẫn theo lề thói mà đem mọi chuyện thưa với cậu,hỏi cho đến lúc nhận được lời đáp của cậu mới thôi. Dẫu sao thì đây cũng là lần đầu PA NU cai quản nhiều người,nhiều việc đến vậy. Dù bên dưới hết lòng giúp đỡ,nghe lời thì chừng này việc với cậu nhiều lúc không khỏi thấy quá sức. Và hôm nay thật sự là PA NU thấy thấm mệt đến nỗi vào buổi tối vừa đặt mình xuống là cậu đã ngủ ngay.

PA NU càng lúc càng thấy nóng bức rạo rực hơn. Cậu đi lung tung giữa vườn cây tăm tối mãi cho đến khi cuối cùng nghe thấy tiếng nước chảy. Mà lúc này những tiếng ấy đối với đầu óc mụ mẫn của PA NU cũng khó mà chắc chắn được là phát ra từ nơi nào. PA NU cố gắng đứng tựa vào gốc cây,dùng hết sự tỉnh táo còn sót lại để nghe và đoán rồi lảo đảo bước về một hướng.

Khi mà dường như cậu đã thấy được con lạch với hàng dừa nước mọc ven bờ. Rồi cậu đã nhào tới bờ lạch,ngồi thụp xuống,vục bàn tay vào trong dòng chảy múc nước lên mà uống liền mấy ngụp. Tuy vậy chừng đó vẫn chẳng thấm vào đâu với cái nóng bức đang nung cháy thân thể cậu. Sau đó PA NU lại thấy mình đã bật dậy lao mình xuống con lạch. Khi ngâm mình trong dòng nước thì cậu thấy da dẻ bên ngoài dịu mát đi,nhưng ngược lại lửa nóng bên trong càng bùng cháy dữ dỗi hơn. PA NU chỉ biết điên cuồng vùng vẫy trong nước.

Bỗng nhiên từ phía sau có một đôi tay mảnh mai tóm lấy người cậu. Mặc cho PA NU càng vùng vẫy mạnh hơn,người ấy vẫn không buông cậu ra và gắng kéo cậu vào bờ cho bằng được. Khi đó bên tai cậu bỗng vang lên tiếng nói quen thuộc. Đúng rồi. Ấy dường như là tiếng của chị MI NƯƠNG. Rồi sau đó mọi thứ càng trở nên lộn rộn và có phần kì quặc điên rồ hơn.

PA NU giật mình,mở choàng hai mắt,bật hẳn người giậy ngồi trên phản giữa các anh em khác đang ngủ hai bên. Cậu thấy mồ hôi túa ra,người ướt rịn và lạnh toát. Những hình ảnh trong giấc ngủ ban nãy lại ùa về khiến PA NU rùng mình. Sao lại có thể có những hình ảnh như vậy hiện ra trong đầu cậu được. Sao cậu dám có những loại sai trái như vậy với chị MI NƯƠNG cho được. Dù là trong mơ thì cũng không thể nào chấp nhận được. Vừa nghĩ thế PA NU vừa tát vào mặt mình rồi tự nhủ phải quên hết những gì vừa thấy trong giấc ngủ. Rồi PA NU lại đặt mình xuống ngủ tiếp vì quá mệt.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK