42
Sự Sống Hay Cái Chết
MI NƯƠNG nằm trên nệm chờ đợi cảm giác sức sống và sự nhận biết xung quanh dần từ bỏ nàng. Vậy nhưng một lúc lâu đã trôi qua mà MI NƯƠNG vẫn còn rất tỉnh táo. Nàng thấy rõ cơ thể mềm nhũn,bải hoải. MI NƯƠNG đang lo lắng cớ sao thuốc độc vừa chưa đưa nàng tới cõi chết như bà vú già kia đã hứa. Có lầm lẫn gì đây,lẽ nào đây không phải là thuốc độc.
Đúng lúc đó từ bên nói phía sau cánh cửa đây đóng kín là dãy hành lang. Nơi MI NƯƠNG ngỡ là không có người buộc nỗi im ắng bỗng vang lên tiếng quát của ai đó.
_Đứa nào ngoài đó hả ?
_Dạ...Chúa TỂ bảo tôi mang cháo vào để hai anh ăn cho đỡ đói. _ Một giọng nói hiền lành đáp lời.
_Vậy à. Thế thì mau đem vào đây. _ Tiếng quát lại vang lên.
_Thưa vâng...Hai anh việc vả nên ăn nhiều, cháo còn nhiều lắm. _ Giọng nói hiền lành hơn lại cất lên.
_Phải vậy rồi, bọn này đang đói bỏ xừ đây._ Một giọng nói khác gắt gỏng đáp lại.
_Thêm cái nỗi phải ngồi chết gí ở đây canh chừng trong khi đứa khác thì ăn uống, vui chơi, nhảy múa thỏa thê thì càng phía ăn cho bõ tức.
Giọng nói lúc đầu lại vang lên đầy bực dọc. MI NƯƠNG nghe họ nói và thấy lạ lùng quá đỗi khi biết có người đang trông giữ nàng. Cớ sao bà CHÚA TỂ của HỜ RĂM kia lại phải nhọc lòng làm thế khi mà nàng sẽ sớm ra đi. Bà vú đã tận mắt nhìn thấy nàng uống thuốc rồi,nàng đâu thể chạy trốn được nữa. Lẽ nào CHÚA TỂ của HỜ RĂM không định cho nàng chết,lẽ nào bà vú thật đã cố ý đưa cho nàng uống thứ khác chứ không phải là thuốc độc. Nhưng từ đầu,việc CHÚA TỂ của HỜ RĂM đưa ra để đổi lấy tự do cho MI NA,chị May May,CA ĐÔ và những người TRÂU VÀNG chẳng phải là vậy sao. Có khi nào bà ấy đổi ý,vậy thì bây giờ bà ấy muốn gì ở nàng. Mà sao bà vú không nói cho nàng hay. Sao họ vẫn còn gạt nàng uống thuốc.
Nghĩ vậy khiến MI NƯƠNG thấy hoang mang muốn bật giậy hoặc cất tiếng thật lớn để hỏi những người canh cửa ngoài kia cho rõ. Tuy vậy nàng thấy người yếu ớt quá không nhấc nổi canh tay lên,miệng cũng chỉ có thể thều thào từng tiếng rất nhỏ. MI NƯƠNG vừa gắng trấn an mình đừng lo sợ,đến cái chết nàng còn không sợ thì còn gì đáng phải sợ nữa. Rằng lúc này nàng chỉ cần lắng nghe xem ở ngoài kia họ có hé lộ chút gì về lí do mà CHÚA TỂ của HỜ RĂM để nàng được sống. Rồi phía bên kia cánh cửa lại vang lên tiếng nói.
_Nhưng sao hai anh lại phải ngồi đây thế ? Hai anh trông trông giữ cái gì vậy ?
Tiếng nói có vẻ khá hiền lành so với hai người còn lại cất lên và đáp lại chỉ là sự im lặng. Có lẽ thấy mình sai nên cậu ta đành tiếp tục với giọng xin lỗi.
_À thôi…cái thằng tôi lại tò mò không đúng chỗ…hai anh bỏ qua.
MI NƯƠNG cũng đã cố hết sức lắng nghe và mong ai đó trong hai người còn lại kia trả lời cậu ấy cũng là trả lời câu hỏi đang đè nặng trong đầu nàng. Và rồi đang chán nản quá đỗi trước tình cảnh đó thì đột nhiên giọng nói của một trong hai người canh cửa lại gắt lên vừa sửng sốt vừa có vẻ khó chịu.
_Ơ, thế ra chú mày là người mới hả ? Ở trong PHUM SÓC Lớn ai mà chẳng biết là CHÚA TỂ luôn để bọn ta trông giữ phần sau của nguyên cáitoà nhà này mỗi khi có chuyện lớn. Còn trông cái gì ấy à ? Đây là phần giữa, sâu hơn nữa là phần trong cùng của tòa nhà. Đó là nơi vợ chồng CHÚA TỂ ở đấy. Là nơi mà CHÚA TỂ đuổi hết kẻ hầu ra ngoài rồi khóa cửa lại còn chưa đủ phảiđể bọn ta canh bên ngoài thì biết là nó ghê gớm thế nào rồi hả. Đó là chưa kể còn thêm cái ách này nữa.
_Cái ách ? _ Gi ọng nói hiền lành lại cất lên.
_Là cái người đang ở đằng sau cánh cửa này này. Lại còn là một người con gái rất rất đẹp nữa ._ Người còn lại xen vào.
_Thế ạ. Nhưng tôi không hiểu tại sao phải nhốt cô ấy và canh giữ cẩn thận dường này cơ chứ ?
Giọng nói hiên lành lại cất lên. MI NƯƠNG vừa chăm chú nghe họ nói chuyện về mình vừa thấy giọng nói ấy mỗi lúc một quen thuộc hơn. Ngay lúc đó nàng nghe được lời đáp cho câu hỏi của mình.
_Thì CHÚA TỂ đã tặng nàng ta cho cái người RẮN CHÍN ĐẦU, trong khi người ta vẫn đang tiệc tùng ngoài kia thì bọn ta phải trông chừng ở đây cho chắc chắn. Đến lúc người đó vào trong vui vẻ cùng nàng đẹp thì bọn này mới rút vào sâu hơn.
Một người bên ngoài dài giọng kể lể .Tiếp theo là giọng rằn rỗi của người còn lại.
_Chú có thấy tội bọn này không hả. Bỏ sức ra trông chừng người đẹp, thế mà chẳng xơ múi được gì. Đến nhòm một cái cũng không được. Cửa khóa mà chìa thì CHÚA TỂ cầm . May còn được chú mang cháo tới cho ăn. Nghĩ mà ngán ngẩm thật.
_Thì ra vậy. Thôi tới các anh mau ăn cho nóng, để nguội cháo mất ngon. Tôi phải quay lại bếp đây, không sẽ bị quở mắng.
Giọng nói hiền lành cất lên,tiếp theo là những tiếng cười đáp lại. MI NƯƠNG đoán là đấy là hai người gác cửa tỏ ý cảm ơn và chào cậu trai mang cháo đến cho họ. Sau đó tiếng bước chân xa dần. Chỉ còn lại tiếng húp cháo xì xụp của hai người gác cửa từ bên ngoài vọng vào tới chỗ nàng.
Hóa ra là thế. Nàng cay đắng hiểu ra sự thật về lọ thuốc một đã uống. Thứ mà nàng đã nghĩ là thuốc độc lấy đi sự sống. Thực ra nó là thứ khiến nàng trở nên yếu ớt, buông xuôi. Nếu cứ để thế này,kẻ sắp tới kia sẽ mặc sức làm hết thảy những gì hắn muốn.
Lúc này khi đã vỡ lẽ ra ngọn nguồn của sự sắp đặt lạ lùng mà CHÚA TỂ của HỜ RĂM cùng bà vú kia dành cho mình. Cảm giác choáng váng,uất ức,căm hận và sợ hãi cùng lúc dâng lên trong lòng MI NƯƠNG. Nàng không thể tin CHÚA TỂ của HỜ RĂM lại nuốt lời,lại đi lừa gạt mình. Bà ấy sắp đẩy nàng vào tay một kẻ nào đó. Khi đó nàng sẽ không thể giữ tấm thân này cho riêng BA ĐÔN nữa.
Không được,dù thế nào đi nữa thì tấm thân này sẽ chỉ thuộc về một mình BA ĐÔN. Càng không thể để mình rời vào tay một người của RẮN CHÍN ĐẦU,khi đó BA ĐÔN hẳn sẽ đau đớn gấp nhiều lần bị giết chết. Nhưng MI NƯƠNG phải làm gì đây khi chẳng thể chạy trốn. Ngay việc chống trả nàng cũng biết là mình không thể làm nổi.
MI NƯƠNG thấy nàng sao mà khốn khổ đến dường này. Không được,không thể để chuyện đó không xảy ra. Vậy chỉ có một cách. Phải kết liễu cuộc sống trước khi kẻ đó bước vào gian buồng này. MI NƯƠNG cuối cùng đã nghĩ ra điều này. Và sau khi lấy hết sức mình thì nàng cũng nhấc được cánh tay,cố giơ lên đầu. Thật nặng nhọc,nàng đã rút được một cái châm hình lông chim ra khỏi búi tóc. Rồi MI NƯƠNG với bàn tay run rẩy của mình đã đưa nó tới trước mặt. Sau đó nàng cố sức dùng bàn tay còn lại nắm lấy cho thật chắc.
Đúng lúc hai bàn tay MI NƯƠNG đang nắm chặt cây châm thì ở bên nói bỗng vang lên những tiếng lạch cạch khá nhỏ. Điều ấy khiến nàng khự lại trong một thoáng. Nhưng MI NƯƠNG chợt nghĩ ra là sắp muộn mất rồi,tiếng ấy chỉ có thể là khóa cửa đang được mở ra và gã đàn ông đáng sợ kia sắp bước vào. Không thể chậm trễ thêm nữa,MI NƯƠNG nhắm nghiền hai mắt,môi mím chặt,hai hàm răng nghiến chặt vào nhau. Nàng đang lấy hết sức mà ấn cây châm xuống bụng mình.
Nhưng một lực cản đã ngăn MI NƯƠNG lại. Nàng biết có hai bàn tay kẻ khác đang giữ chặt lấy hai bàn tay của mình. Khi ấy MI NƯƠNG càng quyết lòng muốn thắng kẻ đó , không để hắn giữ nàng phải sống theo ý hắn. Chính vào lúc cuộc dằng co quyết liệt đang xảy ra thì giọng nói hiền lành quen thuộc MI NƯƠNG mới nghe ban nãy đã vang lên.
_Dừng lại đi, chị MI NƯƠNG. Là PA NU, em là PA NU của TỘC LA của TRÂU VÀNG đây mà. Chị mở mắt ra nhìn em đi.
MI NƯƠNG bị lời người ấy làm cho choáng váng. Nàng mở trừng hai mắt. Và ngay trước mặt nàng với khoăng cách chỉ một gang tay chính là khuôn mặt của PA NU. Trong khi đó cậu ấy đã giằng được cái châm ra khỏi tay MI NƯƠNG và quăng nó ra xa nàng. Rồi PA NU vừa thở hổn hển vừa thả mình ngồi phịch xuống ngay bên cạnh MI NƯƠNG. Còn nàng thì cố mãi mới lên lời.
_PA …PA NU, sao cậu lại ở đây.
_Chuyện dài lắm, sau rồi em sẽ kể cho chị. Nhưng việc cần làm ngay bây giờ là chúng ta phải ra khỏi đây.
PA NU vào nói nhanh và rõ ràng hết sức có thể vừa bật giậy. Và rồi cậu vừa nắm lấy tay MI NƯƠNG lôi nàng giậy theo. Nhưng thấy PA NU làm vậy MI NƯƠNG lại rút tay ra và nói với giọng hoảng hốt.
_Đừng làm thế. Cậu liều mình tới cứu tôi thế này là không đúng đâu. Cậu đi mau đi , trước khi người ở đây biết được.
_Chị nói gì vậy ? Em không thể làm thế. Người cần thoát khỏi đây là chị mới phải. Nếu không chị sẽ bị…
PA NU vẫn nắm chặt tay MI NƯƠNG và đã kéo được nàng đứng giậy. Trong khi đó MI NƯƠNG nhìn chằm chằm vào mặt PA NU và cất tiếng buồn thảm ngay khi cậu ấy đột nhiên ngừng lại .
_Tôi sẽ bị làm nhục. Tôi biết rõ,vừa mới biết. Bởi thế tôi mới phải tự sát. Cậu yên lòng đi, sẽ chẳng có ai khác có được tôi ngoài anh BA ĐÔN của cậu đâu.
_Sao chị lại nghĩ đến cái chết ? Còn anh BA ĐÔNthì sao ? Anh ấy mà trở về thì thế nào. Và CƠ TIÊU nữa, chị làm vậy thì cậu ấy biết ăn nói sao với mọi người đây. Cậu ấy chắc sẽ ân hận suốt đời. Còn TRÂU VÀNG. Bộ lạc sẽ chẳng khoanh tay đứng nhìn người của mình bị hại ở HỜ RĂM với sự tham dự của RẮN CHÍN ĐẦU mà không làm gì…Em, em chỉ nghĩ được đến như vậy. Em thấy bao nhiêu đó cũng đủ để chị cần phải đi theo em rồi. PA NU xin chị hãy nghe theo PA NU chỉ lần này thôi. Còn không …nếu chị vẫn ở lại thì em sẽ ở lại cùng chị. Bảo vệ chị là trách nhiệm của em, một người TRÂU VÀNG, người của Tộc LA, em trai của ở anh BA ĐÔN.
PA NU quỳ xuống cạnh MI NƯƠNG,một tay vừa nắm chặt cánh tay nàng còn tay kia đặt nhẹ lên vai nàng và nhìn MI NƯƠNG bằng ánh mắt cầu khẩn mà nói với giọng mạnh mẽ chưa từng thấy. MI NƯƠNG bị nét mặt và lời nói của PA NU khiến cho bối rối. Trong chốc lát đầu óc nàng trở nên mông lung không biết làm thế nào mới phải . Chợt nàng thấy sợ rằng người HỜ RĂM hoặc RẮN CHÍN ĐẦU ập vào đúng lúc này và ngay sau đó sẽ làm hại PA NU. MI NƯƠNG đâm luống cuống đến bật khóc.
_PA NU, không phải tôi không muốn đi, thật là tôi không thể đi nổi. Tôi bị người ta lừa uống thứ thuốc khiến người mềm nhũn ra rồi. Mình cậu làm sao đưa nổi tôi đi được chứ.
PA NU vừa nghe MI NƯƠNG nói vừa trân trối nhìn nàng. Rồi cậu nói bằng giọng dứt khoát.
_Sẽ được, cố gắng thì sẽ được. PA NU này sẽ đưa được chị rời khỏi đây. Chỉ cần chúng ta thoát khỏi được căn nhà thì ở bên ngoài sẽ có người giúp đỡ. Để xem…đây rồi, chị khoát tấm vải này để che bộ váy áo đang mặc, như thế người ở đây sẽ khó nhận ra.
PA NU vừa nói vừa nhìn quanh rồi vội vàng bật giậy tháo ngay một tấm rèm và chùm lên người MI NƯƠNG sau đó xốc nàng đứng lên. MI NƯƠNG đã thuận theo mà dựa hẳn người vào vai PA NU để cậu dìu đi. Nàng nhủ thầm rằng một mình thì đã đành. Nhưng bây giờ còn có PA NU,buộc vậy hai người cần phải thoát cho bằng được. Bằng mọi cách phải lết đôi chân đi được bước nào hay bước ấy.
Và rồi khi hai chị em đi qua cửa .MI NƯƠNG mới nhận ra hai người cửa kì cao lớn đang nằm ngủ ngả ngốn,mỗi người một bên hành lang. Nàng sửng sốt nhìn họ rồi quay sang nhìn PA NU. Trong lòng MI NƯƠNG đang muốn hỏi sao cậu làm được chuyện này. Nhưng ngay lúc đó nàng thấy mình không nên khiến cho PA NU vì trả lời mà tốn sức nên đã im lặng.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK