Mục lục
[Việt Nam] Thiêng Liêng (Tập 1): Chuyến Đi Của Cuộc Đời
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

16

Khúc Ngoặc Sang Sông

Lên đường từ sớm nhưng bị vướng một đoạn dưới núi đến trưa mọi người mới bước lạị trên con đường lúc đầu. Không ai nói thêm câu nào nữa mà mắm môi lại bước cho thật mau để bù lại nửa ngày bị lỡ. Chị em Mi Nương,Mi Na nắm thật chặt lấy dây cương để Cơ Tiêu và Pa Nu mỗi người dắt mộtcon phăm phăm lôi đi. May May lối gót theo sau gấp gáp. Chị ấy nhiều lúc còn vượt lên hẳn phía trước và quay đầu lại thúc.

_Hai cậu đi chóng chóng cái chân lên mới. Tôi còn nhanh được chừng này nữa là. Thế này đến chiều làm sao mình đến chỗ bờ sông mà GIÀ CHẠ Đứng Đầu chỉ trước khi mặt trời lặn được.

_Thì bọn tôi cố hết sức rồi còn gì. Sao chị là đàn bà con gái mà lại khỏe như voi thế nhỉ ? _Cơ Tiêu ì xèo bảo.

_Chị đừng giục hai cậu ấy. Cơ Tiêu và Pa Nu chắc còn mệt vì đêm qua phải uống rượu. Thêm nỗi phải dắt bọn em nên hai cậu ấy khó đi nhanh được._Mi Nương cất tiếng và Mi Na cũng gật đầu theo.

_Thì là tôi chỉ lo chúng ta đến muộn,đò sang sông không còn chờ mình nữa. Thế chỉ còn nước ngủ lại bên này đến mai thôi. Mà thế còn gì là đường tắt. Tôi lo hai cô rồi lại ngấm ngầm suốt ruột sót xa cho ai đang mòn mỏi đợi ở nơi xa thôi. _ May may ngán ngẩm than.

_Em biết. Nhưng đã lỡ rồi, không muốn cũng đành chịu với ông trời. Em còn dám kêu than gì nữa sao. Bây giờ thì đến đâu hay đến đó, cũng hơn ngồi ở nhà. _ Mi Nương lặng lẽ nói.

Rồi không ai nói thêm tiếng nào. Nhưng hai chàng trai cũng đi nhanh hơn,cứ như liều mạng mà dấn lên phía trước vậy. Cuối cùng họ cũng nghe được tiếng nước chảy ở đằng xa. Ai nấy đều mừng vui quá đỗi. Tuy thế họ phải vượt qua một con dốc ngắn nhưng cao mới mong đến được mép nước. Trời càng lúc càng tối nhanh hơn mọi người chỉ sợ người chèo đò không nhìn thấy khách cần sang đã về trước rồi thì nguy.

Âý mà khi đến đỉnh dốc nhìn xuống họ thấy thuyền vẫn còn ở đó. Những hai chiếc. Không những vậy,dưới bãi sông hẹp ra đến mép nước có khá nhiều người. Gồm ba con voi và sáu bảy người đàn ông. Thêm hai bè gỗ lớn. Trong khi mấy người con gái còn đang ngỡ ngàng thì Cơ Tiêu và Pa Nu đã sung sướng lao xuống chỗ người đàn ông ngồi trên một thân gỗ đang vẫy tay với họ. Lát sau Pa Nu quay lại hồ hởi nói.

_Đây là tốp người chở gỗ của anh Ca Đô đấy mấy chị ơi. Bọn em cũng ngỡ ngàng vì anh ấy lại đợi mình ở đây. Hay thật là hay.

_Ca Đô à. Là người đã ngủ cùng trong gian nhà với hai cậu tối qua. Rồi sáng ra anh ta đã đi mất dạng trước khi chúng tôi xuống ấy à?_Chị béo May May sửng sốt kêu lên.

Mi Nương,Mi Na cùng chị May May đang chăm chú nhìn xuống. Ở đó Cơ Tiêu và người đàn ông kia đang đứng trò chuyện nãy giờ. Cậu cũng nhìn lên,sốt sắng khoát tay ra hiệu cho mọi người và gọi lớn.

_Đúng rồi các chị. Chính là anh ấy đây, không sai được đâu. Mà sao mọi người còn đứng mãi đấy ? Lại hết đây đi, chúng ta cần phải gặp mặt chào nhau cái cho hẳn hoi chứ nhỉ ?

Mấy chị em quay ra nhìn nhau chần chừ thì Pa Nu ở cạnh khẽ gật đầu một cái. Mi Nương trông mặt cậu thấy rõ ý có thể yên lòng. Bởi vậy nàng nắm tay em gái cùng Pa Nu bước xuống. May May cũng lật đật theo sau.

Thấy con đường xuống dốc khá mấp mô nên Cơ Tiêu cùng Ca Đô leo lên định đỡ nhóm chị em cho khỏi ngã. Người trước hết mà họ đỡ được lại là chị May May phốp pháp suýt nữa bị lăn tòm xuống. Sau đó một bên Ca Đô nhẹ nhàng đỡ lấy Mi Na,một bên Cơ Tiêu đỡ chị cậu. Cuối cùng họ xuống tới nơi an toàn. Ai nấy đều mừng rỡ lắm.

Lúc này mọi người mới trông rõ mặt nhau. Ca Đô thấy trong tay mình một cô gái bé nhỏ có khuôn mặt bầu bĩnh,đôi mắt to tròn trong veo với cái nhìn ngơ ngác. Qủa thật đối với chàng trong lúc ấy Mi Na thật đáng yêu dễ thương biết bao. Và được ôm trong lòng một cô gái như thế đúng là niềm may mắn với bất kì ai. Nhưng Ca Đô cũng nhận ra nét bối rối ngượng ngùng của Mi Na nên vội buông cô bé ra. Mặt chàng ta cũng toát lên vẻ áy náy xin lỗi vì việc vừa xong. Và hai người cùng quay đi chỗ khác.

Đúng trong khoảnh khắc này một dung nhan đập vào mắt Ca Đô khiến cho chàng ta choáng váng. Một người con gái vởi vẻ đẹp mà Ca Đô không thể tin là có ở trên đời. Mặc dù nàng ăn mặc rất tuềnh toàng, chỉ một cái váy vải thô và cái khăn choàng khi nãy và tối qua nữa còn chùm kín đầu. Nó đã che đi khuôn mặt với những đường nét tuyệt mĩ cùng suối tóc mượt mà tung bay trong gió mà chàng ta đang được chiêm ngưỡng lúc này. Thật ra đâu chỉ khuôn mặt,hết thảy mọi điều của người con gái này đều tuyệt diệu. Chỉ có thể dùng từ tuyệt diệu để nói. Thật không tin được. Con người nàng vừa toát lên vẻ dịu dàng đằm thắm vừa kiều diễm đến lạ lùng. Và Ca Đô lặng người ngắm nhìn vẻ đẹp của đất trời hội tụ trước mắt mình. Trong lúc này người con gái ấy đang lo lắng hỏi cô bé kia.

_Mi Na, em có sao không,có bị sây xát chỗ nào không ?

_ Không mà chị. Em được, được anh kia đỡ nên sao hết. Thế còn chị ạ?

Cô bé hấp tấp nói, vẻ mặt vẫn còn rất ngượng ngùng. Nghe được thế và cũng nhìn thấy em gái ổn thật,Mi Nương mới thở hắt ra một cái. Rồi nàng mỉm cười với Mi Na đoạn quay sang người đàn ông xa lạ đang đứng trước mặt. Một chàng trai trông thật vững trãi với vẻ mặt sáng lạn. Điều lạ lùng hơn hết với Mi Nương là từ con người này toát lên thật rõ bóng hình của một người. Nó khiến tim nàng như thổn thức. Nhưng Mi Nương cố dứt nhanh khỏi cơn mơ màng thoảng qua đó. Và nàng đã chấn tĩnh lại rồi nói giọng đầy cảm kích.

_Anh Ca Đô, Mi Nương này xin cám ơn anh rất nhiều bởi đã đỡ giúp em gái Mi Na của tôi.

_ À…có gì đâu. Thấy cảnh đó thì người nào cũng làm vậy thôi…Mà…Tôi rất xin lỗi vì đã đường đột xuất hiện mà không báo trước. Có vẻ như bọn tôi đã làm MỴ NƯA và chị em đây phải lo lắng rồi.

Cái kiểu nói lắp bắp và vẻ mặt bất ngờ trở lên lúng túng của Ca Đô khến Mi Nương lẫn Mi Na hơi ngỡ ngàng. Ngay đến Cơ Tiêu cũng thấy lạ. Đang vậy mấy anh chàng cùng hội với Ca Đô đứng ở phía sau chạy đến bá vai anh chàng thì thào.

_Nhìn xem kìa, anh Ca Đô của tụi mình nghiêm chỉnh là thế. Âý mà bữa nay gặp MỴ NƯA Mi Nương với cô Mi Na này là…Chiệp, chiệp…thành ra người ngẩn ngơ mất rồi. Mà QUA Ơ LAN Cơ Tiêu. Anh có hai người chị…trời ơi kiểu gì mà đẹp dã man thế. Đến mức làm người như Ca Đô cũng phải rung rinh. Đúng là…không chỉ riêng MỴ NƯA đâu mà đến cô MI NA này nữa, thật làm chúng tôi bị choáng rồi.

_Cái đấy gì đương nhiên rồi. Con gái CHẠ LỚN mà, lại là người một nhà với Cơ Tiêu này thì phải khác chứ._ Cơ Tiêu hất đầu khoái trí nói.

Khi ấy Ca Đô và Mi Nương đều không nghe rõ. Dù băn khoăn nàng vẫn nhẹ nhàng nói tiếp.

_Chúng tôi quả thật có bất ngờ một chút. Nhưng anh em đã dừng lại chờ đợi ở đây thế này. Dường như chị em tôi mới làm mọi người chậm bước thì phải. Mọi người đang giở việc chở gỗ vất vả nhường ấy, đáng ra có thể sang sông từ sớm. Và biết đâu lúc này anh em gần về được đến chạ của mình rồi. Nghĩ vậy khiến chị em tôi áy náy.

_Không, bọn tôi không vội. Đúng ra có muốn vội cũng chẳng xong. Bởi lẽ từ đây về chạ có đi nhanh bằng nào thì chúng tôi với số gỗ này cũng phải mất trọn một ngày nữa. Vậy thì cớ gì phải gấp gáp lên khiến người và voi đều phải mệt chứ. MỴ NƯA thấy thế có đúng chăng ? Nên sẵn đó chúng tôi vừa ngồi đợi mọi người vừa nghỉ ngơi giữa chặng. Hơn nữa đường rừng núi, đi đông người hẳn là tốt hơn.

Lời lẽ chậm rãi mà vẫn lưu loát của Ca Đô làm Mi Nương lại một phen ngỡ ngàng. Rõ là chàng ta đã rất nhanh mà bình tĩnh lại được và lúc này rất điềm đạm. Nàng dần thấy chàng trai ở trước mặt quả đúng là chững trạc,đường hoàng. Và thái độ cùng dáng điệu của Ca Đô lúc này khiến nàng càng thấy giống người ấy đến lạ lùng. Tuy vậy, khiến Mi Nương bối rối nhiều hơn hết lại là lí lẽ cuối cùng Ca Đô đưa ra. Chàng ta nói đi đông sẽ tốt hơn là ý gì. Vẻ băn khoăn trên khuôn mặt nàng càng rõ nét hơn khiến ai cũng dễ dàng nhận ra. Thấy vậy Ca Đô mỉn cười và nhẹ nhàng nói.

_Xem chừng những lời vừa rồi của tôi đã làm MỴ NƯA e ngại rồi. Cũng phải thôi, bỗng nhiên có người không quen biết ngỏ ý cùng đồng hành khiến ai chẳng lo nghĩ điều này khác. Nên QUA Ơ LAN Cơ Tiêu này. Tôi đành nhờ QUA Ơ LAN nói giúp mọi chuyện cho chị em đây hiểu .Để chính cậu ấy nói. MỴ NƯA Mi Nương, làm vậy chắc MỴ NƯA sẽ yên lòng hơn.

Chị em Mi Nương nghe vậy liền dõi mắt vào Cơ Tiêu chờ đợi cậu chàng lên tiếng. Còn Cơ Tiêu đang ngớ người vì tư dưng mình được nhắc đến. Nhưng rất mau,anh chàng hiểu ra à lên một tiếng và gật gù. Rồi Cơ Tiêu đi nhanh đến bên các chị của mình. Với vẻ mặt thận trọng hết mức có thể anh chàng cất lời nói.

_Các chị à, về anh Ca Đô này. Thì thằng em đây với cái cậu Pa Nu nữa, xin nói chắc với các chị. Anh ấy là người rất đáng tin cậy đấy. Hơn nữa anh ấy và anh BA ĐÔN của chúng ta còn hết sức thân thiết nữa đằng khác. Nên tối qua sau khi suy nghĩ kĩ càng bọn em đã kể hết mọi chuyện về chuyến đi của mình cho anh ấy nghe. Chị Mi Nương, chị đừng sửng sốt quá lên thế chứ. Em đây đã nói là mình hoàn toàn yên lòng về anh ấy rồi kìa. Còn chuyện này nữa. Nếu bọn em không gặp anh Ca Đô tối qua. Có lẽ mình chẳng có được những thứ như ngựa và thức ăn mới này đâu. Đây có Pa Nu làm chứng cho lời em nói.

Cơ Tiêu hất hàm sang cậu bạn. Và Pa Nu vội vã gật đầu liền mấy cái. Mấy chị em vẻ như cũng yên lòng hơn thật nên cùng thở hắt ra một cái và gật đầu đáp lại. Thấy thế Cơ Tiêu mạnh bạo nói tiếp ngay.

_Thật ra tối qua, anh Ca Đô đã ngỏ ý muốn giúp bọn mình rồi. Nhưng em bảo chúng ta tự lo được nên anh ấy mới thôi. Ai dè, đến đây anh ấy nảy ra ý chờ mình rồi cùng đi chung với nhau ít ra là tới chạ anh ấy. Mấy chị thấy anh ấy có lòng tốt với chúng ta không nào ?

_Ra vậy ư, Cơ Tiêu. Bây giờ chị đã lờ mờ hiểu.

Mi Nương cất lời rồi có thoáng ngừng lại như đang suy nghĩ điều gì. Đôi mắt nàng ngước về xa xăm mà long lanh rực sáng khiến Ca Đô một lần nữa phải lặng người đi nhìn ngắm. Tuy vậy ngay sau đó chàng ta choàng tỉnh bởi chính lời nói du dương của Mi Nương đối với mình.

_Thật... thật tình tôi ngỡ ngàng lắm lắm. Đâu thể nghĩ rằng mình lại may mắn gặp được người từng thân quen với BA ĐÔN ở giữa chốn xa lạ này đây. Tuy rằng tôi chưa từng được chàng kể gì cho nghe về anh…Nhưng có lẽ là do chuyện chiến tranh gấp gáp. May nhờ có em trai nên tôi mới biết. Sau này khi gặp được BA ĐÔN chắc chắn tôi sẽ nhắc lại buổi nay và nghĩa tình của anh cho chàng hay…

_MỴ NƯA Mi Nương, MỴ NƯA nói vây làm Ca Đô này rất buồn đấy…Bởi giao tình của tôi với anh ĐẦU LÃNH BA ĐÔN. Và trước nỗi đau đớn mất mát quá lớn của chúng ta khi anh ấy biệt tăm nơi chiến trường. Thì MỴ NƯA đâu cần ăn nói khách sáo đến vậy…Chuyện giúp đỡ MỴ NƯA và mọi người đây với tôi không chỉ là việc riêng mà còn là việc chung của Trâu Vàng…Anh ấy vừa là người anh em tuy gặp gỡ chưa lâu nhưng hai bên thấy vô cùng hợp nhau. ĐẦU LÃNH BA ĐÔN lại là người có công lớn với bộ lạc và đất đai này luôn cần đến người như thế…Nay chúng ta đang được ban cho cơ hội lớn thì hơn hết định dốc hết sức lực ra để làm. Như tôi biết thế mà bỏ qua thì sẽ hối hận biết chừng nào…Vậy nên rất mong MỴ NƯA đồng ý cho tôi được giúp đỡ mọi người trên hết quãng đường này có được không?

Mi Nương lúc trước trong lòng vẫn ngần ngại muốn nói luôn lời từ chối đề nghị của Ca Đô. Nhưng chàng ta đã nhanh hơn lên tiếng trước khi cô chưa kịp thốt lên lời. Mà những gì chàng ta giãi bày với giọng cực kỳ chân thành khiến nàng rất đỗi cảm động. Đên nỗi nàng phải nghĩ nếu từ chối thành ý ấy sẽ áy náy khôn nguôi. Mi Nương càng bối rối chẳng biết nói sao. Đang thế chị May May vừa chỉ tay lên trời vừa la lớn.

_MỴ NƯA với cậu Ca Đô đây mà cứ nói qua nói lại mãi thế này. Không khéo trời tối mịt vẫn chưa ai qua sông được mất. Theo tôi thì mình hãy cứ nhanh nhanh lên thuyền trước đã. Còn chần chừ tôi đảm bảo luôn thể nào đêm nay nguyên một lũ chúng ta sẽ phải ngồi đây đốt lửa rồi ngắm bờ sông thôi. Mà MỴ NƯA ạ…May May với tôi thấy anh Ca Đô nói cũng hợp lẽ đấy chứ. Chẳng gì hai cậu Cơ Tiêu, Pa Nu cũng đồng ý hết rồi. Mấy người đàn bà con gái mình không nghe theo. Nhỡ họ dỗi thì mình chúng ta xoay xỏa làm sao đây ?

Mi Nương nghe giọng hối hả của chị ấy mới chợt nhận ra xung quanh mình mọi vật đều đang chìm dần vào bóng tối. Đúng là không còn sớm sủa gì,nàng bắt đầu có chút hoảng hốt. Quay sang nhìn vẻ mặt thúc giục của May May,thêm nét mặt cau lai của cậu em trai. Cơ Tiêu bực bội bởi sự chần chừ của nàng thật rồi. Đến ánh mắt của Pa Nu cũng tỏ ra trông mong điều này. Rồi thì cô bé Mi Na dật dật tay áo nàng khẽ nói.

_Chị Mi Nương ơi, em thì em nghe theo chị…Nhưng mà mọi người ở đây thì…

Vậy là Mi Nương hiểu ngay như Mi Na bé bỏng cũng mong nàng ưng thuận ý chung của mọi người. Và Mi Nương khẽ mỉm cười để emg gái yên lòng rồi đành quay ra nói với xung quanh.

_Đến nước này Mi Nương chẳng thể từ chối được nữa rồi. Tôi đành xin theo ý của anh vậy, Ca Đô. Chúng ta mau sang sông thôi.

Được câu nói ấy của Mi Nương làm ai nấy đều sung sướng mà cười rộn lên. Liền đó mọi người hồ hởi bắt tay vào thu xếp để đi cho thuận tiện. Và sự sắp đặt của anh Ca Đô kia làm mấy chị em vừa ngỡ ngàng vừa có chút thích thú. Khi mà họ thay vì ngồi thuyền như mọi bận thì nay được cưỡi voi. May May là người thấy khoái hơn hết bởi trước nay đã ngồi trên lưng voi bao giờ đâu. Mi Nương,Mi Na không khỏi thấy cảm kích vì anh em nhường họ nguyên một con trong số ba chú voi của mình.

Vậy là lần lượt từng người con gái trèo lên ngồi yên vị trên một cái cũi lớn làm bằng tre và gỗ trên bành voi. Trong cũi có đặt cái ghế dài nên ai ngồi cũng thấy thoải mái lắm. Còn hai cậu trai trẻ chia nhau ngồi lên bành của hai chú voi kia với những anh em bên phía Ca Đô. Riêng hai chú ngựa sẽ vẫn được chở bằng thuyền qua sông.

Tuy nhiên lúc này đã tối hẳn và bầu trời đã chi chít những vì sao. Nhưng Ca Đô và các anh em đều không hề nao núng trước việc đó. Họ còn trấn an cánh đàn bà con gái rằng đừng lo lắng. Chỉ cần đốt đuốc lên sẽ có ánh sáng dẫn đường. Và đây là họ đi bằng voi nên có thể yên lòng hơn đi thuyền rất nhiều.

Trong ánh lửa rựa sáng của ngọn đuốc Ca Đô cầm trên tay. Những chú voi bắt đầu tiến bước với thân mình lắc lư theo nhịp chân đi. Vắt vẻo trên lưng các chú là từng tốp ba người bắt đầu nối đuôi nhau lội xuống dòng nước. Cách đó một quãng ngắn thuyền chở ngựa cũng khua mái chèo trên sông. Lòng sông ở đây khá sâu,ngập đến lưng bụng voi nên lẽ thường là người muốn qua thì phải bơi. Nhưng ở đây May May, Mi Na không biết bơi nên làm sao mọi người sang hết được nếu chẳng có gì chở họ.

Thế rồi đúng như lời Ca Đô đã nói họ đều qua sông một cách tốt đẹp. Một điều mà sau đó Mi Nương thầm nghĩ và chị em của nàng hẳn cũng thấy rất rõ. Là mọi người qua sông trong một lượt. Không còn cảnh người sang trước thoắt thỏm lo cho người sang sau đang còn ở mãi giữa dòng sông với bao nhiêu bất trắc.

Sau đó Cơ Tiêu từ trên lưng voi nhảy xuống đất Pa Nu cũng lật đật trèo xuống theo .Họ không dùng voi nữa mà cưỡi hai con ngựa. Từ đây Mi Nương cùng người của nàng chỉ cần thẳng tiến vào rừng già phía trước theo sự chỉ lối của Ca Đô. Chị em ngồi trên bành voi dễ chịu hơn trên yên ngựa nhiều. Xung quanh họ có đến sáu người đàn ông lực lưỡng. Thật là không có gì đáng phải bận lòng mới đúng nhưng May May cứ nhấp nhổm mãi. Mi Na thấy vậy lo lắng hỏi.

_ Chị sao thế ,chị May May ?

_ À. Thì tôi nghĩ đến lúc bọn mình phải dừng lại nghỉ ngơi rồi còn gì. Thế mà cánh đàn ông cứ đi phăm phăm mãi. Chẳng biết thế nào nữa?

Chị May May thở dài đánh sượt đáp lại với giọng đầy phận ý. Mi Nương nghe được,nhẹ nhàng nói.

_Chắc chị sợ bọn em mệt và đói đúng không ? Chị đừng lo, chúng em còn chịu được. Hơn nữa anh em vất vả nãy giờ, có lẽ họ còn mệt và đói hơn ta. Nên chị em mình đừng hối thúc mà tội nghiệp họ.

_Biết rồi…thì tôi đành im vậy…

Chị May May đáp nhè nhẹ và lặng lẽ đưa mắt trông lên phía trước. Nhưng lúc đó chị ấy tròn mắt thấy Ca Đô ngoảnh đầu lại. Chàng ta vừa nhìn mấy chị em vừa vui vẻ nói.

_Hẳn mọi người thấy chúng ta đi cũng khá lâu rồi nhỉ. Xin đừng sốt ruột,chúng ta chỉ tiếp tục thế này thêm một lát nữa thôi. Âý là tôi không muốn chị em phải nghỉ chân trên nền đất đẫm sương khuya thế này. Mà tại sao phải thế, trong khi phía trước có nơi chốn tử tế hơn cho chúng ta rồi. Mọi người xem kìa, đó sẽ là nhà của chúng ta đêm nay.

Chàng ta nói đến đó thì đột nhiên con voi đi trước đứng lại,hai con đằng sau cũng làm theo. Khi mấy chị em hãy còn mải nghĩ về những điều Ca Đô kia vừa nói rồi ngỡ ngàng vì họ đã dừng lại. Vào lúc ấy anh em đều đã đứng dưới đất hết rồi. Cơ Tiê ,Pa Nu và anh Ca Đô kia cùng lại chỗ họ để đỡ ba chj em xuống khỏi bành voi. Rồi mọi người bước thêm chục bước nữa. Nhờ ánh đuốc soi đường trước mắt họ hiện ra một cái lán nhỏ bằng tre.

Mấy chị em Mi Nương sửng sốt nhìn chằm chằm vào nó rồi quay lại nhìn nhau và trông sang các anh em. Ánh mắt ai cũng đầy ngỡ ngàng như không tin rằng đó là thật được. Và Ca Đô chỉ cho Cơ Tiêu với Pa Nu cảnh ấy rồi ba người cùng gật đầu với nhau mừng vui lắm. Những người khác cũng hết sức thích thú,mặt mày tươi tắn hẳn lên. Họ tranh thủ trèo ngay lên lán. Sau cùng, mấy chị em cũng tò mò cùng với ba chàng trai lên theo.

Vừa bước vào Mi Nương đã thấy hơi nóng đầy ắp trong gian lán nhỏ. Một cảm giác ấm áp vô cùng dễ chịu xâm chiếm người nàng. Mi Nương hít một hơi mạnh và nhắm mắt lại trong một thoáng để tận hưởng nó. Rồi nàng khẽ thở ra và từ từ mở mắt. Mi Nương nhận thấy hai chị em kia cũng làm y như nàng. Đến lúc đó mấy người con gái mới cười thật tươi. Hai cậu em giục họ ngồi xuống bên bếp lửa đầy than củi đang rực hồng. Và mấy chị nghe theo ngồi xếp bằng quanh đó.

Một anh chàng bên nhóm của Ca Đô nhanh nhẹn đặt nồi đồng lên bếp để đun nước. Chẳng mấy chốc nước đã sôi liền được Ca Đô rót đều ra những bát con. Cơ Tiêu sốt sắng nhận phần đưa nước cho từng người. Ba chị em khẽ khàng nhận lấy phần của mình. Trong lòng ai cũng thấy buồn cười sao ấy. Hiếm khi bọn họ lại đổi công việc cho cánh đàn ông như lần này. Và ai cũng nghĩ chắc họ muốn tỏ ra chu đáo với cánh chị em đây. May May vui vẻ thổi nước cho bớt nóng và uống một hơi hết sạch bát. Rồi cũng có việc để mấy chị em làm,ấy là dọn bữa tối cho mọi người. Đến lần này bên Ca Đô cũng góp công góp cửa không ít. Chàng ta lên tiếng.

_Mọi người bên ấy có đồ ăn, bọn tôi đây cũng có. Mà lẽ nào lại ăn riêng chứ ? Chi bằng mình cùng ăn chung chẳng phải vui hơn sao. Xem nào…coi như đây là bữa cỗ đêm vậy. Chừng này thì mọi người cứ việc ăn uống cho thỏa thích một phen. Vừa là chúng ta mừng gặp nhau và đi cùng đường. Vả lại sắp tới CHẠ TỘ chúng tôi rồi. MỴ NƯA Mi Nương, cô Mi Na và chị May May không phải lo thiếu thốn cái ăn nữa đâu. Nên, nào mọi người cứ thoải mái, nhiệt tình đi.

_Như thế này thì…Chị em tôi chẳng biết nói ra sao nữa. Chỉ biết rằng thật sự cám ơn các anh em._ Mi Nương với ánh mắt đầy cảm kích, bối rối đáp lại.

_ Anh Ca Đô. À mà các anh em khác nữa thật chu đáo chị nhỉ ?

Mi Na cũng cất lời dù rất khẽ Đôi mắt cô bé thì nhìn Ca Đô đầy ngưỡng mộ. Thế mà chị Mạy May đang nhai thức ăn trong miệng vẫn nghe được. Chị ấy nuốt vội nuốt vàng để nói.

_Cô Mi Na nói đúng quá đi. Tôi là tôi thấy khó ai chu đáo được như anh em chứ lại. Nhưng tôi có cái này mắc mớ mãi. Là cái này này, từ đâu ra. Mà làm sao anh em lại tìm thấy được. Nói thật nhé, lúc đầu bọn tôi chỉ nghĩ chỗ dừng chân mà anh nói ấy. Nó cùng lắm là cái mái đá hay cái hang khô ráo nào đó thôi. Ai dè ở đây lại có bếp lò với than củi để nấu nước nữa. Tài quá.

Nghe chị ấy bảo thế Ca Đô chỉ cười mà không nói gì. Thì một anh trong nhóm chàng ta phấn khích vỗ ngực nói.

_Để tôi. Tôi xin kể MỴ NƯA MI NƯƠNG và chị em đây rõ. Là những thứ này ý mà, như cái lán và nhiêu nhiêu khác nữa. Đâu tự dưng lù lù ở đây cho chúng tôi tìm ra ngon lành rồi còn mời mọi người đến nữa…Nó do bọn này hì hụi mất một ngày trời mới dựng lên đấy. Ý của anh Ca Đô mà ra. Nhưng đáng lắm. Từ dạo có nó anh em tôi có việc đi qua đây là có chỗ ngủ nghê thoải mái rồi. Đó, sự thể là vậy đó. Mà tôi nói thật nhé. Mọi người đi xa thế này mà mới gặp nguyên mãnh thú thôi vẫn là còn may lắm đấy. Bởi khắp trong miền rừng núi Trâu Vàng mình hơn hết là các chỗ không có chạ bản gì. Thì là hay có bọn người lang thang đi cướp bóc. Hầu hết chúng theo lời đồn thì đều là tay chân còn sót lại của cha con ĐA BAN khi xưa. Đến bọn tôi còn ớn khi phải chạm trán với chúng nữa là.

Anh trai kia kể đến chỗ đó làm ba người con gái sợ co rúm lại. Họ nhìn anh em rồi lại nhìn nhau trông ai cũng lộ vẻ kinh hãi. Thế vậy Ca Đô xầm mặt lại nghiêm giọng bảo với anh chàng vừa nói khi nãy.

_Cậu đừng ăn nói kiểu hù dọa người khác như thế. Nhìn xem, họ sợ chưa kìa. Còn MỴ NƯA và chị em không có gì phải lo đâu. Hãy tin lời tôi.

_Eo ôi, ghê thế cơ à ? May, may mà chúng tôi chưa thấy mặt mũi chúng bao giờ đấy. Nhưng cậu Ca Đô nói phải quá. Từ nay có anh em cùng đi thì bọn này còn lo gì nữa.

Chị May May nhăn mặt rồi thoắt cái đã cười nói lớ phớ như thế khiến Mi Nương,Mi Na cũng khẽ cười. Và Ca Đô nhận ra vẻ mặt hai nàng tươi tắn trở lại. Hơn hết là Mi Nương trông nàng toát nét đẹp rất thanh thản lúc ấy. Sau đó mọi người cũng kết thúc bữa ăn và buổi chuyện trò cởi mởi đầu tiên ấy.

Họ dọn dẹp mau lẹ để thu xếp đi ngủ. Cánh đàn ông không ai bảo ai đều nhanh chóng ra khỏi lán. Anh em Ca Đô và Cơ Tiêu,Pa Nu chia nhau ngủ ở đằng trước và sau lán để canh chừng luôn. Trong khi chị em dù thấy chút án náy. Nhưng ai cũng hiểu trai với gái ngủ riêng trong ngoài như vậy mới hợp lẽ.

Rồi hết thảy đều chìm dần vào giấc ngủ ngon lành. Đối với chị em thì đây là điều may không ngờ được. Cứ ngỡ dời chạ kia là họ lại tiếp tục những buổi đêm giữa đất trời sương gió. Vậy mà lúc này đây lại được nằm trên sàn gỗ khô ráo sạch sẽ còn rất ấm áp nữa. Chị May May và Mi Na chắc hẳn các ĐẤNG THIÊNG LIÊNG thương tình ban phúc cho họ rồi.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK