Mục lục
[Dịch]Chiến thần bất bại - Tàng Thư Viện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:




Không vui! Thiếu niên rất không vui.

Nước sôi vịt bay mất! Miếng ăn đến miệng còn rơi! Thiếu niên không vui!

Đường Thiên không nói một lời, thở phì phò rót nước vào trong miệng, hết bình này tới bình khác, sau lưng gã, Thạch Sâm thống lĩnh bốn mươi sáu U Châu Quỷ Kỵ đều đứng ngây ra như phỗng.

Thật là tinh nhuệ!

Bạch Hiểu mặt ngoài không chút biến sắc, trong lòng lại kinh thán, thật không ngờ tới nơi này lại gặp quân tinh nhuệ như vậy. Từ lúc tiến vào phòng khách, bốn mươi sáu người thậm chí không nhúc nhích đầu ngón tay dù chỉ một chút. Giờ hắn cho rằng Ngữ Nhiên thật may mắn, tình cờ gặp một đội ngũ trên đường cũng là tinh nhuệ.

Xoắn ốc trảm vừa che ngợp bầu trời xuất phát từ chính tay những người này, ngay máy chém xoắn ốc cũng bị dùng tới phát nổ.

Căn cứ theo suy tính, muốn sử dụng máy chém xoắn ốc đày dặc như vậy phải tương đương với bốn mươi máy chém xoắn ốc cùng bắn phá, mà nhìn tiểu đội sau lưng Đường Thiên lại vừa vặn hơn bốn mươi người. Nói vậy bọn họ chắc hẳn có bí pháp gì đó có thể phân tán gánh nặng năng lượng lên người mỗi người, gánh vác gánh nặng năng lượng như vậy mới có thể thực hiện công kích dày đặc được.

"Đa tạ công tử cùng quý thuộc hạ ra tay giúp đỡ cứu vớt Ngữ Nhiên trong lúc nguy nan. Nếu rơi vào tay hải tặc, Ngữ Nhiên chắc sống không bằng chết, xin hãy nhận một bái của Ngữ nhiên." Tần Ngữ Nhiên dịu dàng bái tạ, biểu lộ cảm kích, chợt mỉm cười xinh xắn: "Công tử anh hùng hào sảng như vậy, còn chưa thỉnh giáo đại danh."

"Đừng khách khí, đừng khách khí, ta tên Mãnh Nam." Đường Thiên rầu rĩ không vui, trong lòng như có dã thú gầm thét, thiếu niên không vui."

Tần Ngữ Nhiên sửng sốt, khen: "Quả nhiên người cũng như tên, chỉ có cái tên thô mãnh cỡ này mới xứng với sự dũng mãnh vô song của Mãnh Nam đại ca."

Nàng là người thông tuệ, tiếp xúc lăn lộn nhiều, tâm tư tinh hoạt, vừa nghe xong cái tên đã đoán ra tám chín phần mười là tên giả, thế nhưng gương mặt không chút biểu lộ, ngược lại thuận thế tán thưởng Đường Thiên.

Đối phương dùng tên giả rõ ràng có điều kiêng kỵ, đây là chuyện thường khi hành tẩu giang hồ.

Bạch Hiểu ở bên cạnh mỉm cười ôn hòa, thu lại cây quạt giấy trên tay, thở dài nói: "Mãnh huynh dũng mãng khiến Bạch Hiểu mở mang tầm mắt. Nói thật, tiểu đệ khó khăn lắm mới dốc được dũng khí đẩy khoang thuyền chuẩn bị quyết một trận tử chiến cùng hải tặc, kết quả chứng kiến xoắn ốc trảm che ngợp bầu trời. Chút dũng khí nhỏ nhoi đó cũng biến mất không còn tăm hơi, giờ hai chân tiểu đệ còn nhũn ra đây này."

Bạch Hiểu cũng cho rằng Đường Thiên dùng tên giả, hơn nữa còn là người có thế lực nên mới có hộ vệ tinh nhuệ như vậy. Bạch Hiểu vân du thiên hạ, đã gặp qua vô số binh đoàn nổi danh thiên hạ, bốn mươi hộ vệ kia tuyệt đối là tinh nhuệ trong tinh nhuệ.

Có điều từ phản ứng của đối phương có thể thấy cũng không phải người thường ra vào giang hồ. Vì đối phương không hề phản ứng gì khi nghe tên hắn và Tần Ngữ Nhiên, chỉ cần người hơi biết chuyện thế sự chắc chắn không thể không nghe tới "Công Tử" Bạch Hiểu và "Giọng Ca Linh Hồn" Tần Ngữ Nhiên.

Đáng tiếc, thiếu một chút!

Đường Thiên trong lòng căm hận, người chế tạo chiến hạm này thật kém cỏi, nổ liền hai cái, thế này còn dùng làm sao được? Hừ, vật dụng chiến tranh sao lại làm ẩu như vậy?

Phải nhắc nhở bọn họ một chút.

Đường Thiên ý vị sâu xa nói với hai người: "Vật dụng chiến tranh như chiến hạm nhất định phải đảm bảo phẩm chất, nhất định phải tìm người biết việc, cẩn thận kiểm tra một chút, sơ sẩy bình thường trong chiến đấu cũng có thể trở thành sơ hở trí mạng."

Bạch Hiểu và Tần Ngữ Nhiên bị lời khuyên đầy ẩn ý sâu xa này của Đường Thiên làm cho ngây ngẩn.

"Chẳng lẽ chiến hạm này có chỗ nào thiếu sót?" Tần Ngữ Nhiên vội vàng hiỏ.

Bạch Hiểu cũng nhìn Đường Thiên, hắn biết chiến hạm này là do châu chủ Minh Châu biếu tặng cho Tần Ngữ Nhiên, là một chiến hạm Huyết Mộc xứng danh.

"Dẫu sao các ngươi cẩn thận một chút vẫn hơn." Đường Thiên vung tay.

Tần Ngữ Nhiên và Bạch Hiểu nhìn nhau, bọn họ quyết định một khi tới Bạch Sa Châu phải kiểm tu toàn diện chiến hạm này.

Tần Ngữ Nhiên tiếp lời, chân thành nói: "Mãnh Nam đại ca tới Bạch Sa Châu, nếu có chuyện gì xin tới tìm tiểu muội. Tiểu muội sẽ dừng lại tại Bạch Sa Châu một thời gian, tiểu muội cũng có chút quan hệ ở Bạch Sa Châu, Mãnh Nam đại ca xin đừng khách khí."

Bạch Hiểu phát hiện, Tần Ngữ Nhiên cũng phát hiện, nàng cho rằng Mãnh Nam đại ca tám chín phần mười là người bình thường không quản chuyện thế sự. Nàng đã quen nhìn sắc thái thế gian, Mãnh Nam đại ca có khí chất hồn nhiên không chút giả bộ, cũng không có vẻ khéo léo đưa đẩy của giang hồ, khiến nàng có cảm giác rất thoải mái.

"Ừm, gần đây tiền bạc thiếu thốn, chúng ta muốn đi bán ít đồ." Đường Thiên cũng không giấu diếm.

Bạch Hiểu và Tần Ngữ Nhiên hai người đều kinh ngạc, vẻ mặt Mãnh Nam không giống giả bộ, chẳng lẽ là thương gia thật? Tần Ngữ Nhiên có thêm chút tâm tư riêng, nàng chú ý tới nửa câu đầu của Đường Thiên "gần đây tiền bạc thiếu thốn", trong đầu lập tức phác họa ra một gia tộc gặp cảnh khốn khó, thiếu gia gia tộc vốn không quản chuyện thế sự mang theo hộ vệ trung thành tuyệt đối, mang theo một số của cải cất giấu của gia tộc, cố gắng vượt qua ải khó khăn này.

Tần Ngữ Nhiên tâm địa thiện lương, giọng nói nhu hòa: "Chẳng hay Mãnh Nam đại ca định bán thứ gì?"

Nàng quyết định, lúc nữa sẽ dùng giá cao mua lại vài thứ cho Mãnh Nam đại ca, giúp Mãnh Nam đại ca vượt qua khó khăn. Nếu không phải lo lắng Mãnh Nam đại ca tự ái, nàng nguyện trực tiếp đưa tiền giúp đỡ, so với ơn cứu mạng, tiền có là gì?

Đường Thiên thấy hai người trước mặt dáng vẻ chu đáo, cũng thoải mái hơn: "Có thể nhờ hai người xem giúp ta được không, những thứ này có gì đáng giá?"

Tần Ngữ Nhiên càng xác minh suy đoán trong lòng mình.

Bạch Hiểu không nghĩ nhiều như vậy, mặc dù kinh ngạc với việc Mãnh Nam không biết gì về giá cả hàng hóa nhưng vẫn đi làm thương nhân, nhưng vẫn coi đây là ra ngoài rèn luyện, rất thoải mái đáp lời: "Không thành vấn đề!"

Hắn cười nói: "Tiểu đệ học nghệ không tinh, nhưng vẫn có chút kiến thức, cái gì cũng biết một chút."

Đường Thiên nhớ tới lời Binh nói, lấy một thanh Hắc Phong Đao ra đưa tới.

Bạch Hiểu nhận lấy, quan sát tỉ mỉ, kinh ngạc nói: "Chất liệu bậc này tiểu đệ cũng lần đầu chứng kiến. Tay nghề chế tạo rất tinh xảo, cảm giác rất tốt, độ cứng cao, gánh nặng năng lượng cần qua kiểm tra, nhưng chắc hẳn cũng bán được năm sáu vạn vân tệ."

Thạch Sâm ở bên cạnh ngạo nghễ nói: "Đao này có thể chịu được mười người hợp lực."

Lúc huấn luyện bọn họ đã thí nghiệm, năng lượng mười người cùng truyền vào trong Hắc Phong Đao, Hắc Phong Đao vẫn không bể nát.

Bạch Hiểu biến sắc: "Vậy giá phải tăng lên gấp đôi, ít nhất mười vạn vân tệ. Đáng tiếc không có đao ý, nếu có đao ý, giá cả sẽ là một chuyện khác."

Thạch Sâm cũng cảm thấy bái phục, đã nhiều năm rồi hắn tiếp xúc với binh khí, không thể không thừa nhận Bạch Hiểu đánh giá rất chính xác.

Đường Thiên lấy áo giáp Hắc Kim ra: "Cái này thì sao?"

Bạch Hiểu thử một chút, nói: "Chế tác tinh xảo, giá thành cao hơn đao, có thể bán được mười lăm vạn vân tệ."

Kinh doanh vũ khí?

Bạch Hiểu ngạc nhiên, nhưng lại cảm thấy chuyện này đương nhiên. Nếu kinh doanh vũ khí, có hộ vệ tinh nhuệ như vậy cũng không lạ. Đây là lần đầu tiên hắn thấy thứ vũ khí làm bằng hắc kim này, lại thấy biểu hiện gà mờ của Đường Thiên, cũng hiểu được đôi chút.

Tám chín phần mười là một gia tộc nào đó phát hiện ra một loại kim loại hoàn toàn mới nào đó, thích hợp chế tạo vũ khí, bắt đầu đi lên con đường kinh doanh vũ khí. Có điều muốn bán vũ khí như vậy không có danh tiếng khó có người tới mua.

Đường Thiên lấy một binh hộp nguyên ấn ra, đưa cho Bạch Hiểu: "Cái này thì sao?"

"Đây là cái gì?" Bạch Hiểu quan sát hộp đồng màu xanh nho nhỏ trong tay, cực kỳ hiếu kỳ.

"Binh hộp nguyên ấn." Đường Thiên nói cho Bạch Hiểu cách sử dụng: "Ném nó ra là được."

Bạch Hiểu nghe vậy, cầm binh hộp nguyên ấn trong tay ném ra, hộp đồng bể nát, một luồng sáng đỏ sậm lóe lên trên không trung rồi biến mất.

Bạch Hiểu đột nhiên đứng dậy, sắc mặt khó tin: "Vừa rồi là. . ."

"Mảnh võ pháp tắc." Đường Thiên giải thích: "Trong mỗi binh hộp nguyên ấn phong ấn một mảnh vỡ pháp tắc, uy lực cũng không tệ lắm."

"Mảnh vỡ pháp tắc, lại là mảnh vỡ pháp tắc!" Bạch Hiểu lẩm bẩm, hắn bỗng hỏi gấp: "Binh hộp nguyên ấn này còn không? Ta muốn hết! Giá tiền ngươi cứ ra thoải mái."

"Còn một hòm." Đường Thiên nói.

"Bao nhiêu?" Bạch Hiểu há hốc mồm.

"Một hòm." Đường Thiên bổ sung: "À, một hòm chỉ có ba trăm hộp."

"Chỉ có ba trăm hộp. . ." Bạch Hiểu nhìn Đường Thiên nhưu nhìn quái vật, một lúc sau hắn mới cười tự giễu: "Xin huynh, xin đừng dùng từ chỉ có, tiểu đệ không chịu nổi từ này. Sao các ngươi kiếm được nhiều mảnh vỡ pháp tắc như vậy?"

Lời vừa ra khỏi miệng, hắn lập tức tỉnh ngộ, lên tiếng xin lỗi: "Xin lỗi xin lỗi, tại hạ tuyệt đối không có ý hỏi dò. Mãnh Nam huynh cứ ra giá, một hòm này tiểu đệ xin mua hết!"

Đường Thiên lắc đầu: "Ngươi định giá đi, thứ này bán được bao nhiêu ta cũng không rõ."

Bạch Hiểu trầm ngâm: "Hai triệu một hộp, Mãnh huynh thấy sao?"

Các U Châu Quỷ Kỵ sau lưng Đường Thiên, vốn trước sau như bức tượng giờ ai nấy thân thể run rẩy, hít thở nặng nề. Trong lồng ngực mỗi người bọn họ đều có khoảng sáu cái, má ơi, vậy chẳng phải mười hai triệu vân tệ?

Sao chân có vẻ mềm ra thế này?

Miệng lưỡi khô khốc là sao?

Tim sao đập rầm rầm không ngừng?

"Được!" Đường Thiên vui mừng khôn xiết, gã cũng không ngờ binh hộp nguyên ấn đáng giá như vậy. Nhưng nghĩ lại, gái thành của mảnh vỡ hồn bảo cũng không rẻ. Có điều đã có cách kiếm tiền, những thứ khác không thành vấn đề.

Hai triệu một hộp, ba trăm hộp là sáu trăm triệu vân tệ.

Bạch Hiểu nhanh chóng thể hiện bản sắc công tử của mình, thiếu tiền còn coi là công tử được sao? Không nói hai lời, hắn lấy ra một tấm thẻ tiền, đưa cho Đường Thiên: "Tấm thẻ không ký tên này có sáu trăm triệu vân tệ, Mãnh huynh mời xem qua."

Đường Thiên nhận lấy tấm thẻ tiền, thẻ tiền máu tím cao quý trang nhã, sáu trăm triệu có thể không cao quý trang nhã được sao?

Có vẻ như kiếm tiền không khó!

Đường Thiên vui mừng hớn hở, Tần Ngữ Nhiên ở bên cạnh con mắt nhìn đăm đăm, trợn mắt há hốc mồm. Vừa rồi nàng còn nghĩ làm sao giúp Mãnh đại ca nhưng mới chớp mắt Mãnh đại ca đã kiếm được sáu trăm triệu vân tệ.

Đường Thiên lấy ra một cành cây băng lam, đưa cho Bạch Hiểu: "Cái này thì sao?"

Con mắt Bạch Hiểu trợn tròn, la lên thất thanh: "Băng Lam Chi Thương!"

Thạch Sâm lập tức được an ủi, rốt cuộc không phải chỉ mình mình nhận nhầm, Bạch Hiểu có vẻ rất lợi hại cũng nhận nhầm. Hắn không nhịn được ho nhẹ một tiếng, giọng nói hơi đắc ý nhắc nhở: "Bạch công tử xin hãy nhìn kỹ, vật này tuy rất giống Băng Lam Chi Thương nhưng lại không phải Băng Lam Chi Thương!"

Bạch Hiểu lăn qua lộn lại, truyền năng lượng vào, đánh giá kỹ càng tới nửa ngày, dùng giọng nói cực kỳ chắc chắn nói: "Thầy giáo trong học viện của ta tên là Joseph, gần mười năm qua ông là đại sư duy nhất từng lên tiếng luận bàn về Băng Lam Chi Thương. Mà ta may mắn được tham gia thí nghiệm của ông, tại hạ có thể đứng ra khẳng định đây chính là Băng Lam Chi Thương, Băng Lam Chi Thương thật trăm phần trăm."

Nụ cười của Thạch Sâm cứng lại, ngây ra như phỗng.

Trước mắt hắn bỗng hiện lên cảnh tượng cả sân huấn luyện bị từng bó cành cây băng lam cao cỡ nửa người phủ kín. . .

Hai mắt hắn tối sầm, dứt khoát ngất thẳng cẳng.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK