Không thể không nói, binh đoàn Hồng Diệp mạnh mẽ hơn tưởng tượng của Đường Thiên, vốn Đường Thiên cho rằng vừa chạm trán binh đoàn Hồng Diệp sẽ lập tức tan vỡ, không ngờ đối phương vẫn ổn định như cũ.
Quả nhiên không hổ danh binh đoàn hoàng kim!
Võ tướng của đối phương cực kỳ xuất sắc, đối mặt với đòn xung kích của hơn bốn mươi Thánh giả, không chỉ duy trì trấn định mà còn quyết định đối ứng chính xác, quả có bản lĩnh!
Tuy bình thương Đường Thiên rất không đáng tin, nhưng một khi liên quan tới chiến đấu, gã như đổi thành người khác, nhạy cảm, cơ biến, quả quyết, bản năng chiến đấu cường đại, bất cứ người quen nào cũng phải than thở không thôi thậm chí ngay cả kẻ cuồng chiến đấu như Lăng Húc cũng phải tự than không bằng. Khi chiến đấu Lăng Húc còn có thể nóng đầu mất đi ý chí, thế hưng Đường Thiên lại không.
Khi chiến đấu là lúc Đường Thiên thông minh nhất.
Khi chiến đấu cũng là khi Đường Thiên lãnh khốc nhất.
Tuy trong lòng tán tưởng, thế nhưng Đường Thiên không chút buông lỏng, hét to một tiếng: "Lên cao!"
Viu!
Tất cả các Thánh giả lập tức bay lên cao, như tên lửa lao thẳng lên trời.
Tốc độ, độ cao, đây chính là ưu thế trực tiếp nhất của Thánh giả, ưu thế biết bay này được Đường Thiên vận dụng triệt để. Chiến thuật quá phức tạp, gã không am hiểu, thế nhưng bản năng chiến đấu xuất sắc khiến gã biết làm sao vận dụng ưu thế của bản thân.
Bốn mươi ba người lơ lửng giữa không trung, mọi người đều nhìn Đường Thiên tuy chiến đấu chỉ vừa bắt đầu nhưng biểu hiện của Đường Thiên đã thu được sự tin phục của mọi người.
Đường Thiên đã có chủ ý, thản nhiên nói: "Nghỉ một lúc sau đó chúng ta lại lao xuống như vừa rồi. Có điều lần này thả một Vân Hải xuống trước, sau đó mọi người cùng thả hồn thuật xuống, tốt nhất là hồn thuật loại bùng nổ. Sau khi thả hồn thuật lập tức lại bay lên cao."
Những người khác hai mặt nhìn nhau, vài người dáng vẻ muốn nói lại thôi.
Mọi người đều cảm thấy đại nhân thật quá cẩn thận, nhiều Thánh giả như vậy đối hám sơn một binh đoàn chẳng quá đơn giản? Hơn nữa nhiều Thánh giả như vậy, đánh một binh đoàn đã là bắt nạt ức hiếp rồi, đại nhân lại chẳng hề đếm xỉa tới mặt mũi, còn định dùng tiểu xảo nữa?
Đương nhiên, đây chỉ là những lời oán thầm trong lòng, không ai dám nói ra.
"Ý tưởng này của đại nhân quả tuyệt diệu!" Mông Tháp than thở liên tục.
Những người khác thầm khinh bỉ, trước đây nghe nói Mông Tháp là một hảo hán sắt kiên cường, không ngờ lại là kẻ ranh mãnh nịnh nọt không chút cốt khí như vậy.
Mông Tháp đã sớm chú ý thấy vẻ coi thường trong mắt mọi người, không khỏi cười khẩy, một đám ngu ngốc! Đợi tới lúc hồn bảo luyện thành, xem các ngươi còn định cứng đầu tới lúc nào.
Mà một số Thánh giả lợi hại lại suy tư. Xem ra đại nhân coi trọng lợi ích thực tế, không quan tâm tới hư danh cũng chẳng muốn phô trương, phải thực tế?
Đường Thiên căn bản không nghĩ nhũng người khác lại suy nghĩ nhiều như vậy, đương nhiên cho dù biết gã cũng chẳng buồn để ý.
Chỉ cần nghe lời là được, nếu không nghe lời thì đánh tới lúc nghe lời. Suy nghĩ của Đường Thiên luôn cực kỳ đơn giản, gã chẳng buồn để ý đám người này nghĩ gì trong đầu, dẫu sao tất cả cũng đã ký giấy bán thân.
"Chuẩn bị xong chưa?" Đường Thiên hô lớn, đợi một lúc mới tiếp tục: "Tiến lên!"
Bốn mươi ba bóng người lại lao thẳng xuống.
Tiếng rít thê lương lại bao phủ khắp bầu trời.
Tuy năng lượng của binh đoàn đã tiêu hao một phần ba nhưng cuối cùng vẫn không tan rã, điều này cũng khiến binh đoàn Hồng Diệp thở phào một hơi, tự tin tăng cường không ít.
Hóa ra Thánh giả cũng không đáng sợ như trong tưởng tượng! Rất nhiều binh sĩ nghĩ như vậy, thậm chí một số võ giả hoàng kim thực lực cao siêu càng nóng lòng muốn thử.
Quỳnh Tư sắc mặt trầm như nước, trong lòng không chút mừng rỡ, ngược lại linh cảm không lành càng thêm mãnh liệt. Sự cường đại của Thánh giả còn chưa đủ khiến hắn sợ hãi, thế nhưng nếu những Thánh giả này hiểu cách vận dụng ưu thế bản thân, vậy rất không ổn.
Thân là võ tướng, sao hắn lại không nghiên cứu võ lực cấp cao mang tính chiến lược như Thánh giả? Từ tình hình trước mắt, khả năng vận dụng Thánh giả trên toàn bộ Thiên Lộ vẫn đang trong giai đoạn khá thấp.
Một mặt là thời gian hào bình quá dài, mặt khác lại là địa vị của Thánh giả quá cao. Võ tướng căn bản không cách nào điều động Thánh giả, cho dù những Thánh giả gia nhập vào một đoàn thể cũngc hỉ đảm nhận trách nhiệm bảo tiêu cấp cao, địa vị của họ trong binh đoàn cao siêu, võ tướng rất khó sai khiến điều động.
Hiện giờ chiến đấu giữa các Thánh giả xét về bản chất không khác gì kéo bè kéo lũ đánh nhau, mọi người tự tìm đối thủ, sau đó chém giết.
Mãi tới tận vừa rồi, bốn mươi ba Thánh giả đồng thời lao xuống, đồng thời công kích, sau đó nhanh chóng bay lên, chiến thuật kỳ quái này khiến Quỳnh Tư đánh hơi thấy mùi nguy hiểm.
Vì hắn phát hiện, hắn căn bản không có cách nào đối phó với chiến thuật như vậy.
Đối phương lại lao xuống, Quỳnh Tư vội xốc lại tinh thần, nghưng thần tĩnh khí chờ đợi. Đối phương rút kinh nghiệm từ vừa rồi, lao từ khắp các hướng xuống, Quỳnh Tư thầm cười khổ, ngoại trừ phòng thủ, hắn căn bản vô lực phản kích.
Lần này hắn không lựa chọn Hồng Diệp, Hồng Diệp là một trận hình lấy thủ làm công. Thế nhưng đối phó với Thánh giả, công kích của Hồng Diệp rất khó có hiệu lực, như vậy ngược lại uổng phí chân lực của binh sĩ.
"Khung Thuẫn!"
Quỳnh Tư hét lớn, binh đoàn Hồng Diệp đột nhiên tỏa sáng, một lồng ánh sáng hình vòngc ung đột nhiên xuất hiện trên đỉnh đầu binh đoàn Hồng Diệp. Lồng ánh sáng như một khung pha lê khổng lồ, xuất hiện trên đỉnh đầu binh đoàn.
Khung Thuẫn được xây dựng chuyên để đối phó với công kích đến từ bầu trời, tuy nó không có năng lực phản kích, thế nhưng phòng ngự không hề yếu hơn Hồng Diệp, quan trọng nhất là nó tiêu hao chân lực ít hơn nhiều.
Đột nhiên trước mắt Quỳnh Tư, một làn sương trắng thổi qua, hắn lập tức cảnh giác.
"Cẩn thận!"
Lời còn chưa dứt, sương trắng đã tới cực nhanh, chỉ chớp mắt sau trước mắt hắn khắp nơi đều là sương trắng, xung quanh trắng xóa, ngưng tụ không tan.
Không tốt!
Vân Hải!
Khi liên hệ của một người với xung quanh bị ngăn cách, phần lớn sẽ kinh hãi theo bản năng. Đây là bản năng, chỉ có tu luyện nghiêm ngặt mới có thể khắc phục. Binh đoàn Hồng Diệp mới thành lập không lâu, hiển nhiên không làm được tới mức này.
Tiếng rít thê lương không ngừng ép xuống khiến mọi người đều cảm giác như tử thần đang lao về phía mình.
Binh đoàn Hồng Diệp lập tức hỗn loạn, khiến cho Khung Thuẫn chấn động kịch liệt.
"Ổn định lại!'
Quỳnh Tư hét lớn, lời còn chưa dứt tiếng nổ kịch liệt đã vang lên trên Khung Thuẫn!
Rầm rầm rầm!
Tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên liên tiếp, chấn động kịch liệt khiến Khung Thuẫn ầm ầm bể nát, Quỳnh Tư như trúng một đòn nặng, hộc máu.
Càng nhiều hồn thuật loại bùng nổ bị ném vào trong trận.
Rầm rầm rầm!
Binh đoàn Hồng Diệp hoàn toàn tan vỡ, những binh sĩ như chìm vào sợ hãi, như điên như cuồng lao thăngr a phía ngoài. Mà các võ giả hoàng kim giờ cũng kinh hãi, ra sức bỏ chạy. Hơn nữa trong biển may khó phân địch ta, sợ hãi khiến mọi người mất đi lý trí, có người vì bị ngăn cản lập tức ra tay, dẫn tới một trường hỗn chiến.
Trong biển mây chẳng khác nào chốn tu la.
Quỳnh Tư tuyệt vọng nhắm mắt lại, hắn biết kết thúc rồi, thật không ngờ chỉ một chiêu Vân Hải lại khiến bọn họ hoàn toàn tan vỡ. Máu tương dâng trào từ trong miệng hắn, thấm đẫm vạt áo, những hồn thuật vừa rồi hắn chịu xung kích nặng nhất. Võ tướng được sắp xếp tại nơi tập trung chân lực then chốt, do vậy khi có đòn công kích sức manh cũng lan tới nơi hắn nhiều nhất. Nếu trận hình duy trì hoàn chỉnh, mọi người đồng tâm hiệp lực, sức mạnh nhu thành đồng vách sắt, những xung kích này cũng được ngăn cản tầng tầng lớp lớp, phân tán ra cho cả binh đoàn cùng chịu, mọi người đều không bị thương.
Nhưng vừa rồi binh đoàn rối loạn, đòn xung kích không bị phân tán, vì vậy hắn lập tức trọng thương.
Thật đáng tiếc. . . Không thể báo thù cho ngươi…
Nếu mình huấn luyện binh đoàn nghiêm ngặt hơn.
Hắn biết suy nghĩ của mình quá hoang đường, tuy hắn là chủ tướng nhưng lại chưa bao giờ thật sự nắm giữ binh đoàn này. Phân hội hoàng kim tuy khiến tố chất binh sĩ trong binh đoàn rất xuất chúng, thế nhưng cũng khiến binh đoàn không thật sự tin tưởng vào chủ tướng.
Chỉ huy một binh đoàn như vậy thật đáng thương. . .
Ánh mắt hắn càng ngày càng tan rã, hắn vô lực nhắm mắt lại, hắn không muốn thấy cảnh đồ sát tiếp theo.
Phán đoán của Quỳnh Tư trước lúc chết không sai, tình cảnh nhanh chóng chuyển thành giết chóc.
Mỗi Thánh giả đều là người đạp lên biển máu, chém giết ra giữa vô số tranh đấu, không ai là người mềm yếu. Hơn nữa họ hiểu đây là chiến tranh, chiến tranh này không có may mắn hay điểm ngừng.
Bốn mươi ba Thánh giả phong tỏa bốn phía của biển mây, mỗi võ giả lao ra đều bị tiêu diệt.
Thời gian dần trôi qua, trong biển mây không còn tiếng động, cũng không còn ai lao ra.
Biển mây lúc này đã nhuộm màu máu, cảnh sắc yêu dị kinh người.
Các Thánh giả vội vàng xua tan biển mây, bên trong đã không còn một người còn dứng, thi thể đầy đất. Toàn bộ binh đoàn đều thất bại tại đây, máu chảy thành sông, không khí tràn ngập mùi máu tanh.
Gương mặt đám người Mông Tháp không có vẻ vui mừng trước thắng lợi, chỉ có trầm mặc và chấn động.
Đây là chiến tranh!
Không hề giống với bất cứ trận chiến đấu nào bọn họ từng gặp. Khi chiến tranh diễn ra trước mắt mọi người, cho dù là các Thánh giả đã quen nhìn sinh tử cũng phải khiếp sợ.
"Thu dọn chiến trường!"
Giọng hô của Đường Thiên phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng, chỉ mình gã biểu hiện như thường. Trong số mọi người, gã nhỏ tuổi nhất, thế nhưng tính ra chiến tranh gã trải quả nhiều hơn tất cả mọi người. Dáng vẻ gã vẫn như thường, động tác nhanh nhẹn quét dọn chiến trường.
Ánh mắt mọi người nhìn Đường Thiên đều bất đồng.
Đại đa số bọn họ vốn đều không quá phục tùng Đường Thiên, cho dù chòm Đại Hùng cũng không khiến bọn họ thấy mạnh mẽ. Nếu không phải Phục Anh làm nhục, lại bức bách không còn lối thoát, bọn họ chắc chắn sẽ không chọn nương nhờ chòm Đại Hùng.
Đó chỉ là do thế cục bức bách, bọn họ đều thầm nhủ như vậy. Cũng chính bởi thế không ai tín phục Đường Thiên. Trong bọn họ, thực lực Đường Thiên cũng không phải mạnh nhất.
Nhiều người trong số họ thậm chí còn cảm thấy Đường Thiên là một đứa nhóc may mắn tới khó tin. Tuổi của gã còn rất nhỏ, nhỏ tới mức mọi người khó lòng tin tưởng gã dùng thực lực bản thân xây dựng lên cơ nghiệp cường đại chòm Đại Hùng.
Mãi tới vừa rồi.
Khi tất cả mọi người khiếp sợ trước sự khốc liệt của chiến tranh, biểu hiện của Đường Thiên lại rất hờ hững, hờ hững như chuyện thường ngày. Lúc này bọn họ mới ý thức được thiếu niên trẻ tuổi trước mặt không đơn giản như bọn họ thấy.
Hồi tưởng lại quá trình chiến đấu vừa rồi, sự chỉ huy của Đường Thiên tuy không có chiến thuật cao siêu phức tạp, ngay cả chiến công cuối cùng cũng không có gì đáng tung hô, cứ như vốn là phải vậy.
Thế nhưng những người thông minh lại phát hiện bọn họ không có bất cứ thương vong nào, thậm chí toàn bộ quá trình chiến đấu bọn họ không gặp chút nguy hiểm nào.
Bọn họ bỗng kinh ngạc hiểu ra.
Thiếu niên không đơn giản!
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK