Hoắc Phu Mạn nhìn Tịch Lâm, gương mặt không chút thay đổi, trong lòng lại khẽ thở dài. Vốn tưởng rằng nhiệm vụ lần này có thể đẩy Tịch Lâm tới trước mặt bệ hạ, nào ngờ lại là một thất bại. Hoắc Phu Mạn vẫn luôn âm thầm để ý tới hành động của Tịch Lâm, chính hắn cũng không cho rằng hành động của Tịch Lâm có sai sót gì.
Bốn võ giả hoàng kim, thực lực như vậy có san bằng một tinh cầu nhỏ hay phá hủy một thành thị đều không phải chuyện khó khăn gì.
Thế nhưng căn cứ đồng thau đó lại như đầm lầy sâu không thấy đáy, nuốt trọn cả bốn võ giả hoàng kim.
Mình nên sớm nghĩ tới chứ, với thực lực của Đoan Mộc, cho dù không thể thủ thắng
Đúng là mình quá coi thường thành Tam Hồn.
Hoắc Phu Mạn tự trách. Tịch Lâm trước mặt sắc mặt xám tro, thần tình ủ rũ, thất bại lần này đả kích hắn rất lớn. Tổn thất bốn võ giả hoàng kim, Hoắc Phu Mạn không hề đau lòng, thế nhưng Tịch Lâm như vậy lại khiến hắn lo lắng.
Hoắc Phu Mạn không lộ vẻ lo lắng ra ngoài mặt, đoan trang nhìn Tịch Lâm một lúc lâu rồi đột nhiên nói: "Ngẩng đầu lên!"
Tịch Lâm mờ mịt ngẩng đầu dậy.
Hoắc Phu Mạn nhíu mày, lớn tiếng quát: "Đứng lên cho ta."
Tịch Lâm giật mình, vô thức đứng dậy.
Hoắc Phu Mạn trầm mặt, đứng bật dậy trừ trên ghế: "Nhìn ngươi kìa, ta còn chưa có chết! Hỏng chút chuyện đã như người mất hồn. Chết bốn võ giả hoàng kim thì chết, nhà của chúng ta vẫn chưa chết. Tổn thất đó coi như học phí cho ngươi, không thành vấn đề! Cho dù ngươi có khiến cơ nghiệp lụi bại hết cũng chẳng sao cả! Thua thì thua, ngươi có vốn, thế nhưng ngươi không thể thua bản thân mình. Ngươi nhận thua, không xứng làm con ta."
Gương mặt Tịch Lâm lộ vẻ xấu hổ.
"Đi rửa mặt đi." Hoắc Phu Mạn trậm giọng nói.
Tịch Lâm vội tới vào rửa qua loa mặt, cũng có tinh thần hơn nhiều.
Hoắc Phu Mạn ném ra một tờ giấy: "Thu dọn đồ đạc, bệ hạ muốn ngươi đi về phía nam. Thổ dân nơi đó có phần rục rịch."
"Vậy thành Tam Hồn thì sao?" Tịch Lâm không cam lòng.
"Chuyện này ta sẽ xử lý." Hoắc Phu Mạn vỗ vỗ vai Tịch Lâm: "Ngươi cứ làm tốt chuyện của ngươi đi."
Hắn không nói với Tịch Lâm hành động lần này thất bại sẽ khiến bọn họ phải khiêm cung hơn trước.
๑๑۩۞۩๑๑Một tiểu đội bay vút qua khu vực hoang dã, họ bỗng dừng lại, trước mặt bọn họ là ba võ giả ngăn đường.
"Mũi của Lô Địch thật thính." Võ giả chính giữa cười khẽ một tiếng.
Thủ lĩnh tiểu đội sắc mặt trầm xuống: "Võ hội Quang Minh!"
Võ giả hứng thú nói: "Các ngươi định tới giúp Adrian ư? Thật đáng tiếc, ta vẫn rất để ý Thợ Săn."
Thủ lĩnh tiểu đội biến sắc, không ai chú chiếc nhẫn một võ giả sau lưng hắn sáng lên.
Thành Tam Hồn.
Chiếc nhẫn trên tay Adrian bỗng sáng lên, một giọng nói xa lạ vang lên: "Các ngươi định tới giúp Adrian ư? Thật đáng tiếc, ta vẫn rất để ý Thợ Săn."
Ba người biến sắc.
"Đi!" Adrian không hề do dự.
"Đi đâu?" Lưu Trung Quang không hiểu.
"Đi tìm Đường Thiên." Adrian trầm giọng đáp.
"Đi tìm Đường Thiên? Vì sao?" Lưu Trung Quang vẻ mặt khó hiểu, A Tú cũng như có suy nghĩ, hắn bái phục nhìn sang thầy giáo.
๑๑۩۞۩๑๑Yến Đồ nghe Vu Hạ báo cáo, khóe miệng nở nụ cười nghiền ngẫm: "Ồ, Adrian đi tìm Đường Thiên?"
"Vâng thưa điện hạ." Vu Hạ cung kính trả lời.
"Cũng tốt, đỡ phải chạy hai lần." Yến Đồ đứng dậy, sắc mặt đằng đằng sát khí: "Ngươi dẫn người của ngươi đi, bắt Ander Lena lại, không vấn đề chứ?"
Vu Hạ thầm giật mình: "Không vấn đề."
"Đi thôi, ta không đợi được rồi." Yến Đồ nói với hai võ giả Đại Hùng bên cạnh, đầy khí phách.
Trang viên gần nơi ở Đường Thiên.
Adrian không chút giấu diếm, thuật lại tất cả tin tức.
Hạc tràm tư, Đường Thiên cũng kêu la liên tục: "Ồ, thật âm hiểm! Thật xảo trá!"
Lăng Húc buồn chán một mình chạy ra góc luyện thương.
A Tú cảm giác vô cùng kỳ quái, Lăng Húc quả giống hệt lời đồn, tính cách nóng nảy say mê võ nghệ. Thế nhưng bộ dạng Đường Thiên khiến hắn không cách nào hiểu nổi.
Người như vậy sao có thể làm thủ lĩnh?
Adrian ngược lại rất bình tĩnh, nói xong lập tức im lặng.
"Ha ha ha ha ha!"
Một tràng cười dài vang lên từ ngoài cửa, cánh cửa gỗ lớn ầm ầm bể nát, vụn gỗ bay đầy trời, ba người chậm rãi bước vào. Yến Đồ thần sắc ngạo nghễ, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười nhạt, nói: "Đúng là nghe danh không bằng gặp mặt. Nghe nói Đường Thiên là nhân vật rất lợi hại, thật ra chẳng bằng lời đồn, thật khiến ta thất vọng."
Đường Thiên vẻ mặt tò mò: "Này, ngươi là ai?"
Hạc lấy tay che mặt, câu hỏi của Đường Thiên khiến hắn xấu hổ, vừa rồi chúng ta còn bàn về người ta cơ mà…
Lăng Húc ngừng luyện thương đi tới bên cạnh Đường Thiên, trong mắt dâng trào chiến ý, vẻ mặt rục rịch. Xem ra hôm nay có thể đánh một trận thoải mái rồi.
Yến Đồ chẳng buồn để ý tới Đường Thiên, quay sang phía Adrian: "Thợ Săn tiên sinh, tại hạ vẫn rất bái phục ngài. Nếu Thợ săn tiên sinh nguyện làm việc cho chòm Đại Hùng chúng ta, chúng ta sẽ thỏa mãn bất cứ yêu cầu gì của ngài."
Adrian mỉm cười đáp: "Có thể được bệ hạ để mắt tới là hân hạnh của ta, Adrian nào có tài đức gì lọt mắt xanh bệ hạ? Có điều nửa người Adrian đã sắp xuống mồ, vinh hoa phú quý cũng chẳng để làm chi."
Yến Đồ không hề ngạc nhiên, chỉ thản nhiên nói tiếp: "Tiên sinh không nghĩ cho mình chẳng lẽ cũng không nghĩ cho học sinh của mình sao?"
Lưu Trung Quang hung hăng đáp: "Đừng uổng công nữa, ha ha, làm việc cho ngươi? Ngươi nghĩ mặt mũi ngươi lớn vậy sao?"
Yến Đồ lắc đầu, đầy tiếc nuối: "Tiên sinh đại tài lại không thể làm việc cho ta, tiếc thay tiếc thay. Đáng tiếc, hôm nay chỉ có thể an táng tiên sinh tại đây."
"Này này này, đây là địa bàn của ta chứ?" Đường Thiên phát hiện đối phương không buồn để ý tới mình không nhịn được nhảy ra, hô to oa oa.
Thiếu niên như thần sao có thể bị người khác bỏ qua được.
Hai võ giả Đại Hùng bên cạnh Yến Đồ bỗng mở mắt, ánh sáng bừng lên, khí thế toàn thân tăng vọt, uy áp kinh người tràn khắp căn phòng. Không khí như ngưng đọng lại khiến người ta hít thở không thông.
Cạch cạch cạch!
Gian phòng vang lên tiếng động rợn người.
Tấm bình phong tinh xảo xuất hiện vết rạn rậm rạp, như vết mạng nhện.
A Tú và Lưu Trung Quang cùng biến sắc, đây là võ giả Vương Hùng ư?
Võ giả có thể lấy tên vương chắc chắn là kiệt xuất nhất trong chòm sao này. Chòm Đại Hùng chỉ có bảy người có danh hiệu Vương Hùng. Hai người này còn chưa xuất thủ mà khí thế đã khiến người ta kinh hãi. Xung quanh thân thể hai người như có tầng tầng sóng gợn vô hình khuếch tán ra bốn phương. Hai người mặt không đổi sắc, thần sắc lạnh lùng.
Hạc đứng dậy, áo đen trên người không gió mà bay, thần sắc hắn bình tĩnh, chống kiếm đứng dậy, lạnh lùng nói: "Hành động của các vị thật có phần thất lễ."
"Cái gì?" Đường Thiên lập tức nhảy dựng lên, chửi ầm: "Tiểu Hạc Tử, chúng làm vậy mới chỉ là thất lễ?"
Hạc: "…"
Ta chỉ khách khí thôi mà…
Thần sắc Đường Thiên bỗng trở nên hung ác độc địa dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi: "Dám tới địa bàn của ta giương oai, chán sống rồi! Các huynh đệ, đánh!"
Hạc không nói gì,t rong lòng bỗng sinh ra cảm giác muốn quay đầu lại bỏ chạy một mạch, chién thư như vậy thật… thật quá du côn? Ngươi đã không biết nói thì giao nhiệm vụ quan trọng này cho ta có được không?
Ngao!
Trong tầm nhìn của Hạc, một bóng bạc chợt lóe lên rồi biến mất, Lăng Húc đã thèm tới mức không thể nhịn nổi gầm lên một tiếng cất bước lao lên, mũi thương như mưa bao phủ ba người.
Lưu Trung Quang trợn tròn mắt, A Tú cũng tròn mắt, cả Adrian đứng xem cũng tròn mắt.
Gã này điên rồi sao?
Không muốn sống nữa à?
Đây… là võ giả Vương Hùng đấy!
Lăng Húc giữa không trung thần sắc phấn khởi, ánh mắt lộ vẻ cuồng nhiệt, một thương nàyvừa xuất ra hắn chỉ cảm thấy sung sướng chưa từng thấy! Chiến ý bị đè nén vài ngày liền đều được phát tiết trong một thương này, chất lỏng bạc không gì không phá được khiến mũi thương của hắn sáng như ánh sao!
Tiếng chuông quanh quẩn như có như không.
Ánh lạnh như biển, cuồn cuộn như sao.
Hai võ giả bên cạnh Yến Đồ cùng lộ vẻ giận dữ, đã lúc nào có người dám kiêu ngạo trước mặt bọn họ như vậy?
Một đấu ba, lần cuối cùng bọn họ bị người khác khinh thường như vậy là bao giờ?
Vũ nhục!
Hành động của đối phương đúng là vũ nhục ba võ giả Vương Hùng!
Thế nhưng ba người lại như lọt vào một beiẻn sao mênh mông, xung quanh lập tức yên tĩnh lại.
Con ngươi ba người cùng trợn tròn, sắc mặt không hẹn mà cùng lộ vẻ kinh ngạc.
Đây là .. Thương pháp gì?
Hai võ giả Vương Hùng xuất thủ theo bản năng!
Võ giả bên trái Yến Đồ tên là Vinh Thu, sắc mặt hắn nghiêm nghị, cong tay búng ra, một luồng sóng gợn vô hình bắn khỏi ngón tay hắn, đánh về phía những ánh sao đang xé gió bắn tới.
Võ giả bên phải Yến Đồ tên là Giản Phong Nguyên, hắn hừ lạnh một tiếng, trên tay chẳng biết lcú nào đã nhiều thêm một thanh quỷ đầu đao, dựng thẳng thân đao, không chút hoa xảo chém mạnh một cái.
Keng keng keng!
Tiếng va chạm thanh thúy vang lên liên hồi.
Lăng Húc dùng tốc độ nhanh hơn bay ngược trở lại, nện vào vách tường, ầm, vách tường ầm ầm sụp đổ.
Thế này mới bình thường…
A Tú và Lưu Trung Quang cùng thở phào, trong đầu không hẹn mà cùng hiện lên một suy nghĩ, quả không hổ danh võ giả Vương Hùng, hành động của Lăng Húc thật quá lỗ mãng.
"Ha ha ha ha!"
Đột nhiên tiếng cười vui vẻ vang lên trong đống gạch vụn, thịch thịch thịch, núi đá vụn ầm ầm nổ tung, Lăng Húc cầm thương bạc chậm rãi đi tới.
Khóe miệng Lăng Húc rỉ máu, thế nhưng gương mặt hắn lại cực kỳ cuồng nhiệt. Hắn như phát hiện món ăn cực ngon, ánh mắt bừng sáng điên cuồng khiến người khác bất giác tim đập chân run.
"Thật thoải mái!"
Thương bạc chỉ thẳng ba người, Lăng Húc hét lớn: "Lại nào!"
A Tú và Lưu Trung Quang lại há hốc mồm, hai người ngơ ngác nhìn Lăng Húc, như nhìn thấy quái vật.
Đỡ được một kích do hai võ giả Vương Hùng liên thủ vẫn bình an vô sự đã khiến bọn họ bất ngờ rồi, mà lúc này còn nói "lại nào"…
Gã này nhìn thế nào cũng không được bình thường.
Adrian thấy một thương kinh diễm vừa rồi của Lăng Húc, ánh mắt bừng sáng, trong lòng như sóng to gió lớn.
Thương này…
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK