Cũng khó trách Võ Hội Quang Minh nghi thần nghi quỷ, lần này chòm Lục Phân Nghi liên tục xảy ra chuyện, tầng tầng lóp lớp. Cứ điểm đơn phiệt thất truyền đã nhiều năm lại xuất hiện tại thành Hàn Cổ, người chế tạo là ai? Phục Anh bị người phương nào giết chết? Lục Phân Nhãn rốt cuộc liên quan tới bảo tàng gì?
Mỗi bí ẩn như chìm trong sương mù.
Mà hiện tại binh đoàn Hồng Diệp đột nhiên bị diệt sạch, không kịp báo lại một tin, càng khiến giới cao tầng của Võ Hội Quang Minh lo lắng vô cùng. Vốn tưởng chòm Đại Hùng chi là một quả hồng mềm, đối phương hai mặt thụ địch, không ngờ tới giờ kẻ chịu áp lực lại là Võ Hội Quang Minh.
Là chòm Xạ Thủ? Hay là chòm Thiên Xứng?
Suy nghĩ đầu tiên của Võ Hội Quang Minh là hai chòm sao này. Chòm Xạ Thủ quan hệ không cạn với Hạc, còn chòm Thiên Xứng đã nhiều lần giao lưu kỹ thuật với chòm Đại Hùng.
Bất kể suy đoán ra sao nhưng có một chuyện không thể nghi ngờ, Võ Hội Quang Minh tuyệt đối không thê khoan dung cho chiến cuộc chòm Lục Phân Nghi rơi vào thế bị động.
Nếu không lên tiếng thanh minh, chịu tihệt như vậy cũng phải nhận. Nhưng giờ đã lên tiếng thì không thể bỏ qua được. Cho dù sau lưng chòm Đại Hùng có là chò sao Hoàng Đạo nào, Võ Hội Quang Minh cũng không thể không tuyên chiến.
Ánh mắt toàn bộ Thiên Lộ đều tập trung trên chòm Lục Phân Nghi, nếu Võ Hội Quang Minh ảo não rời khỏi, danh vọng của Võ Hội sẽ bị đả kích trí mạng, đồng minh vốn cực kỳ yếu đuối rất có thể sẽ sụp đổ.
Võ Hội Quang Minh lập tức phản ứng lại, hơn mười lăm Thánh giả nhanh chóng lên đường. So đấu binh đoàn, Võ Hội Quang Minh còn hơi yếu, đây là mặt mạnh của chòm Sư Tử, thế nhưng so đấu Thánh giả, thế lực duy nhất có thể khiến Võ Hội Quang Minh hơi kiêng kỵ là Hắc Hồn.
Thế nhưng khả năng Hắc Hồn quấy rối không cao, ái đồ của Mộc trưởng lão Đồng Cách chết tại thành Hàn Cổ, cừu hận giữa Mộc trưởng lão và Đường Thiên cũng không cách nào hóa giải. Địa vị của Mộc trưởng lão tại Hắc Hồn cực cao, không ai nghĩ chỗ dựa cho chòm Đại Hùng lúc này lại là Hắc Hồn.
Về phần Mười Hai Cung Hoàng Đạo, số lượng Thánh giả tuyệt đối không thể so với Võ Hội Quang Minh.
Tuy đại lượng Thánh giả bị phái lên tiền tuyến, thế nhưng Võ Hội Quang Minh tích lũy sâu dày, lúc này mới bộc lộ ra. Chỉ trong một ngày ngắn ngủi điêu động mười lăm Thánh giả. Những Thánh giả này đại đa số ít giao du với bên ngoài, một lòng thôi diễn hồn thuật của bản thân lúc này Võ Hội Quang Minh lên tiếng kêu gọi, bọn họ không hề do dự lập tức lên đường.
Võ Hội Quang Minh là thế lực am hiểu bồi duõng Thánh giả nhất trên Thiên Lộ, không có một trong. Điểm này ngay cả đối thủ một mất một còn của Võ Hội Quang Minh, Hắc Hồn cũng không thể không thừa nhận.
Trong tối có tử địch cường đại Hắc Hồn rình mò, dù thế Võ Hội Quang Minh vẫn có thể áp chế gắt gao Mười Hai Cung Hoàng Đạo, bộc lộ lực thống trị tuỵet đối trên Thiên Lộ, chỗ dựa của nó chính là số lượng Thánh giả kinh người.
Khong ai biết rốt cuộc Võ Hội Quang Minh có bao nhiêu Thánh giả.
Chỉ biết, chỉ cần Võ Hội cần, sẽ có Thánh giả xuất chiến.
Trước Vua Sư Tử Leo, không ai dám khiêu chiến quyền uy của Võ Hội Quang Minh.
Mười lăm Thánh giả tập kết chỉ trong một đêm. VÌ chòm Lục Phân Nghi đã quy vê chòm Đại Hùng, bị tinh lực quấy rầy, bọn họ không thể trực tiếp truyền tống tới chòm Lục Phân Nghi, vì thế bọn họ được truyền tống tới trụ sở binh đoàn Hồng Diệp.
Mà Đường Thiên lúc này đã tìm tới binh đoàn Quang Kiếm.
Binh đoàn Quang Kiếm đã nhận được tin binh đoàn Hồng Diệp bị diệt sạch, vì vậy vẫn luôn duy trì cảnh giác. Khi bọn Đường Thiên áp sát, binh đoàn Quang Kiếm đã chuẩn bị sẵn trận địa đón địch.
Chủ tướng binh đoàn Quang Kiếm là Diệp Thủ Tâm, hắn ngửa mặt len nhìn những bóng người trên bầu trời, hít một hơi lạnh. Tuy đã sớm biết đối phương có một nhóm Thánh giả, thế nhưng khi đối phương xuất hiện, hắn vẫn không khỏi chấn động.
Bốn mươi ba Thánh giả!
Chẳng trách binh đoàn Hồng Diệp bị tiêu diệt không một tiếng động. . .
Diệp Thủ Tâm biết lần này sợ rằng lành ít dữ nhiều, nếu đối phương chỉ có mười Thánh giả, hắn còn cam thấy có chút hy ọng. Thế nhưng tới tận bốn mươi ba Thánh giả lơ lửng trên không trung, uy thế đáng sợ khiến người ta nghẹt thở.
Diệp Thủ Tâm biết đây là trận chiến nghiêm túc nhất từ trước tới nay của mình.
"Mọi người đừng hốt hoảng, Thánh giả của chúng ta đang trên đường tới, mọi người tập trung phòng thủ!"
Hắn lớn tiếng cổ vũ sĩ khí, hắn biết hô hào như vậy tác dụng cũng không lớn, gương mặt các binh sĩ đều lộ vẻ sợ hãi và tuyệt vọng. Thật ra bọn họ đã chuẩn bị sẵn tih thần khổ chiến ngay từ khi nhận được tin, binh đoàn Quang Kiếm cùng ngừng hành quân, đóng quân tại chỗ, xây dựng công sự.
Mỗi tên lính đều đem bí bảo mình cất giữ cống hiến ra, bốn phía cùng bầu trời trên nơi đóng quân lơ lửng đầy bi bảo. Những bí bảo này được bố trí tỉ mỉ, chằng chịt đan xen, tạo thành cứ điểm bí bảo xen kẽ như răng lược.
Công sự bí bảo là thủ đoạn phòng thủ hàng đầu khi hành quân ngoài trời, mà cứ điểm bí bảo lại là một trong những loại công sự bí bảo cường đại nhất.
Mỗi món bí bảo đều ẩn chứa năng lượng cường đại, thuộc tính của chúng bất đồng, uy lực cũng có lớn nhỏ khác nhau, nhưu từng khối gỗ hình dạng khác nhau được xếp lên. Mà những võ tướng xuất sắc có thể tổ chức và vận dụng bí bảo, xây dựng công sự, đây chính là cứ điểm bí bảo.
Bí bảo hình dạng khác nhau, lơ lửng trên mặt đất cái cao cái thấp, đưa mắt nhìn lại như từng bọt khí lơ lửng. Chúng tỏa ra ánh sáng khác nhau, những luồng sáng này ngưng kết như thực chất, xây dựng tầng tầng, hợp thành một thể, hình thành một cứ điểm hình bán cầu trong suốt.
"Tiến vào vị trí phòng thủ!"
Diệp Thủ Tâm ra lệnh, tất cả các võ giả tập trung thành từng nhóm tiến vào những vòng sáng bất đồng. Ben mỗi món bí bảo đều có người bảo vệ.
Diệp Thủ Tâm trong lòng trấn định, có phần vui mừng vì vừa bắt đầu mình đã dự tính sẵn tình huống xấu nhất. Vì sợ cứ điểm bíbảo không cách nào chống lại đối phương, hắn sắp xếp hẳn vị trí phòng thủ, quyết tâm dựa vào cứ điểm bí bảo để phòng thủ. Hắn cũng khá tự tin vào cứ điểm bí bảo này, gần hai ngàn món bí bảo, binh đoàn tiêu tốn hai ngày ròng mới xây dựng xong.
Đây là cứ điểm bí bảo quy mô khổng lồ nhất mà hắn từng xây dựng.
Ong ong ong!
Từng món bí bảo tỏa sáng rừng rực, ánh sáng ngưg tụ chảy xuôi theo cứ điẻm, dần dần, đủ mọi màu sắc biến mất, một cứ điểm hình bán cầu màu trắng như tuyết xuất hiện trước mặt mọi người.
"Cứ điểm bí bảo!"
"Lần này hơi rắc rối rồi!"
"Ai da, Võ Hội Quang Minh đúng là giàu nứt đố đổ vách, muốn làm cái này cần tốn bao nhiêu bí bảo?"
"Đây chắc chắn là dốc vốn lớn ra rồi, cứ điểm này nếu đổi thành tiền chắc sẽ là cứ điểm tinh tệ!"
Các Thánh giả bàn tán sôi nổi.
Mông Tháp nhỏ giọng nói với Đường Thiên: "Đại nhân, cẩn thận, quy mô của cứ điểm bí bảo này lớn như vậy, khả năng phòng ngự chắc chắn rất kinh khủng. Mai rùa này hơi cứng đây!"
Đường Thiên cũng bị chiến trận của đối phương làm cho kinh ngạc.
LẦn đầu tiên gã thấy cứ điểm bí bảo, cảm giác cực kf hiếu kỳ. Hóa ra bí bảo còn có thể sử dụng như vậy, đúng là mở mang tầm mắt. Đường Thiên nhìn một hồi cũng hiểu cứ điểm bí bảo này rốt cuộc ra sao. Khi Đường Thiên khôi phục tinh thần khỏi hiếu kỳ và kinh ngạc, gã cực kỳ đau lòng.
Bí bảo chi chít như vậy, rốt cuộc tốn bao nhiêu tinh tệ?
Chiến tranh đúng là đốt tiền.
Một cứ điểm bí bảo như vậy chi phí chắc chắn hơn trăm tỷ tinh tệ.
Một binh đoàn xây một cái cứ điểm cũng tốn hơn trăm tỷ tinh tệ, Võ Hội Quang Minh, ngươi có muốn phá sản như vậy không?
Sao không trực tiếp đưa tiền cho ta, bảo ta không đánh nữa, ta chắc chắn sẽ đáp ứng!
Ôi, đều là tinh tệ cả đó. . .
"Mai rùa đúng là hơi cứng!" Đường Thiên vừa hận vừa tức, thoáng lúng túng, đối phương lộ rõ tư thế tử thủ, xây dựng mai rùa bằng nhiều bí bảo như vậy, dùng đầu ngón chân suy nghĩ cũng biết cực kỳ cứng rắn.
Suy nghĩ một chút, Đường Thiên cũng không nghĩ ra biện pháp gì, bèn đáp đơn giản: "Ai có thẻ nghĩ ra biện pháp phá giải, khen thưởng một hồn bảo!"
Đường Thiên vừa nói xong, con mắt bốn mươi hai Thánh giả đỏ bừng lên, hai mắt sung huyết nhìn chằm chằm vào cứ điểm bí bảo bên dưới chẳng khác nào bầy sói nhìn con dê non mập mạp.
Đường Thiên rất hài lòng, quả nhiên trọng thưởng ắt có người dũng cảm, không đúng, là người thông minh!
Bốn mươi hai người nhíu mày, trầm tư suy nghĩ.
Binh đoàn Quang Kiếm bên dưới thở phào một hơi.
"Đại ca, bọn họ đang làm gì vậy?"
"Ha ha, chắc đang nghĩ làm thế nào phá giải cứ điểm bí bảo của chúng ta!"
"Ha ha, Thánh giả cũng chỉ thế mà thôi. Vẫn là đại nhân lợi hại, cứ điểm bí bảo này chắc chắn tới không thể phá vỡ. Đại ca, bên ta chỉ có mười lăm Thánh giả, có đủ không?"
"Không đủ? Ngươi đề cao đám Thánh giả tự do này quá rồi. Thánh giả một dựa vào hồn thuật, hai dựa vào hồn bảo, đám nghèo kiết xác này có gì cơ chứ? Tới lúc đó ngươi sẽ biết so với Thánh giả của Võ Hội Quang Minh chúng ta, Thánh giả tự do chẳng khác gì đám ăn mày."
"Vậy tốt quá! Tới lúc đó giết sạch dám Thánh giả này. . ."
Mà đám người Mông Tháp trên bầu trời lại đang thảo luận kịch liệt.
"Dùng độc? Không thực tế, lồng năng lượng dày như vậy làm sao ăn mòn được?"
"Hồn thuật công kích tập thể? Không được, có tới hai ngàn bí bảo đủ ép chết chúng ta rồi!"
. . .
Thảo luận nửa ngày, đám người vẫn bó tay không có cách nào, cứ điểm bí bảo với quy mô trước nay chưa từng có, phòng ngự cũng cao tới chưa từng thấy.
Tiểu Nhị ở bên cạnh âm thầm suy nghĩ, quy tắc của cứ điểm, phương pháp bình thường căn bản không thể tạo thành thương tổn cho nó. Vấn đề này cũng khiến y hứng thú, y thay đổi cách nghĩ, nếu lúc này mình đối mặt với cứ điểm, phải dùng cách nào mới có thể công phá.
Nghĩ đi nghĩ lại, y nghĩ tới nhập thần.
Mãi tới lúc Đường Thiên thiếu kiên nhẫn: "Rốt cuộc phải dùng cách gì?"
Tiểu Nhị đang nghĩ tới nhập thần bật thốt lên: "Dùng hồn bảo!"
Đường Thiên hai mắt sáng rực: "Tiểu Nhị, ngươi có cách gì à?"
Tiểu Nhị vừa nói xong lập tức hối hận, đáng lẽ ra y phải đứng bên cạnh ngồi xem gã ngốc thành trò cười cho thiên hạ mới đúng, rảnh rỗi ngồi suy nghĩ làm cái gì. . .
Tiểu Nhị thật muốn tự sát tại chỗ, thế nhưng lúc này đã bị Đường Thiên phát hiện, thân thể y hoàn toàn bị khống chế, đành đáp: "Có thể luyện chế hồn bảo sử dụng một lần, hồn bảo bộc phát năng lượng mãnh liệt hơn bí bảo."
Đường Thiên vui mừng khôn xiết: "Vẫn là Tiểu Nhị thông minh nhất! Luyện đi, giờ chúng ta lập tức luyện, bí bảo có gì mà khoe, cho chúng nếm thử hồn bảo của chúng ta!"
Tiểu Nhị giờ thậm chí muốn đập đầu tự tử. Y rất muốn nhắc nhở gã ngốc, chúng ta là kẻ thù đấy, chúng ta đánh nhau mỗi ngày, đừng có nghĩ đảo mắt cái là không có chuyện gì cả.
Tiểu Nhị trong lòng tức giận, sắc mặt tối sầm vùi đầu vào luyện chế hồn bảo.
Đây cũng là lần đầu tiên y luyện chế hồn bảo trước mặt các Thánh giả, đám người Mông Tháp hai mắt bừng sáng, khi thấy Tiểu Nhị thoải mái khóng chế Tao Nhã Lãnh Diễm, tất cả đều kinh ngạc không thôi.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK