Mục lục
[Dịch]Chiến thần bất bại - Tàng Thư Viện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Tuy thời gian phối hơp còn thiếu, thế nhưng mọi ng đều là Thánh giả, lần này ra tay không sai lệch quá nhiều, hầu hết quả cầu đồng đều đánh trúng mục tiêu hình tam giác.

Đùng đùng đùng!

Tiếng nổ như mưa rơi lá chuối, quả cầu đồng ầm ầm nổ tung.

Nhưng vụ nổ như trong dự liệu ko xuất hiện, ngay chút điểm sáng cũng ko sinh ra, điều này khiến mọi người đều ngây ngẩn.

Giác quan thứ sáu của Thánh giả cực kỳ nhạy cảm, bọn họ có thể cảm nhận rõ ràng sóng năng lượng cực kỳ nguy hiểm bên trong quả cầu đồng, ko ai ngờ ngay chút thanh thế bùng nổ cũng ko có. Chẳng lẽ trước đó chỉ là ảo giác?

Mông Tháp mắt sắc, ko nhịn được hô lớn: "Mau nhìn kìa, có đốm lửa nhỏ!"

Mọi người bỗng thấy phấn chấn hẳn lên, quan sát kỹ lại, quả nhiên mỗi quả cầu đồng rơi xuống đều bốc lên một ngọn lửa, thế nhưng ai nấy nhanh chóng lộ vẻ thất vọng. Những ngọn lửa này nửa trong suốt, cực kỳ ảm đạm, mỗi ngọn lửa chỉ lớn cỡ ánh nến, quả nhiên chỉ là đốm lửa nhỏ, chẳng trách mọi người không chú ý tới.

Chút lửa nhỏ đó mà muốn thiêu huỷ cả căn cứ khổng lồ, vậy phải đốt tới năm nào tháng nào?

Xem ra luyện chế quả cầu đồng này có sai sót rồi, mọi người không hẹn mà cùng nghĩ vậy, cũng không ai ngạc nhiên, thời gian đại nhân bước vào cấp Thánh rất ngắn, có sơ xuất cũng là bình thường.

Đột nhiên có người chú ý thấy sắc mặt Trịnh Vũ rất kỳ quái, vừa hưng phấn lại vừa sợ hãi, toàn thân run rẩy, không khỏi ngạc nhiên: "Lão Trịnh, ngươi sao vậy?"

|"Ngọn... ngọn lửa kia rất đáng sợ!"

Giọng nói của Trịnh Vũ run run, hắn tu luyện hồn thuật luyện mắt, lúc đầu khi thấy những ngọn lửa kia cũng hơi ngạc nhiên, theo thói quen sử dụng hồn thuật luyện mắt nhìn lướt qua, lập tức ngây người.

Trong tầm mắt hắn, những đốm lửa nhỏ kia như những con sâu quỷ dị đói khát vô cùng đang điên cuồng gặm nhấm cứ điểm.

Rất lợi hại?

Tất cả mọi người sửng sốt, theo bản năng nhìn lại cứ điểm.

Viu!

Một ngọn lửa đột nhiên bốc lên, lúc này ngọn lửa đã nhuộm thêm màu sắc sặc sỡ, trông tựa cầu vồng. Mà mục tiêu tấn công của bọn họ, khu vực hình tam giác kia đã biến mất không chút tiếng động.

Trâu Ninh bung dù bỗng lộ vẻ vui mừng như điên, y đột nhiên nghĩ tới một đoạn ký ức của Quỷ Ngô.

Trên cứ điểm bí bảo bỗng có thêm một lỗ thủng bất quy tắc, cực kỳ bắt mắt giữa hình bán cầu hoàn chỉnh bóng loáng, cũng xấu xí tới kinh người.

Các Thánh giả trên bầu trời biến sắc.

Độ dày của lồng năng lượng cứ điểm vượt xa tưởng tượng của họ. Bọn họ đã chuẩn bị tinh thần để đánh lâu dài, trong suy nghĩ của họ, chỉ có bộc phát năng lượng mãnh liệt mới có thể khiến lồng năng lượng cực kỳ rắn chắc này nổ ra một khe hở.

Bọn họ thậm chí không cảm thấy chút sóng năng lượng nào.

Ngọn lửa kia... rốt cuộc là gì?

Một số người đầu óc thông minh hơn như Mông Tháp lại nghĩ tới càng nhiều. Nếu những ngọn lửa này chạm vào hồn bảo...

Suy nghĩ này khiến họ không rét mà run.

Trong cứ điểm đã hỗn loạn.

Diệp Thủ Tâm nhìn lỗ hổng không ngừng mở rộng, hồn bay phách lạc, gương mặt không chút sắc máu. Phó quan của hắn gào lên điên cuồng: "Mau dập lửa! Mau dập tắt ngọn lửa chết tiệt kia đi!"

Công kích đủ loại thuộc tính điên cuồng đánh lên ngọn lửa sặc sỡ kia.

Tất cả mọi người trong lòng sợ hãi, cứ điểm cứng rắn không thể phá vỡ giờ lại nhanh chóng tan rã như băng tuyết. Ngọn lửa sặc sỡ không biết tên kia đang không ngừng thiêu đốt, như một con quái vật không ngừng gặm nhấm toà cứ điểm này.

Công kích bất cứ thuộc tính gì đánh lên ngọn lửa sặc sỡ kia đều như đá chìm vào đáy biển, biến mất không còn tăm hơi.

Thế nhưng cảm giác sợ hãi vô cùng khiến bọn họ hoàn toàn mất đi khống chế, chỉ biết liều mạng công kích, tới tận khi chân lực trong cơ thể tiêu hao hết, đặt mông ngồi dưới đất.

Một võ giả Quang Minh tâm thần tan vỡ, hắn rít gào bay ra ngoài, hắn muốn bỏ trốn khỏi địa ngục này!

Mắt thấy sắp bay khỏi lỗ hổng, một ngọn lửa yêu dị đột nhiên bắn ra, nuôt trọn võ giả Quang Minh này. Chỉ chớp mắt gã võ giả Quang Minh không kịp kêu thảm một tiếng đã biến mất không còn tăm hơi, không để lại bất cứ đấu vết gì.

Trong cứ điểm, tất cả võ giả Quang Minh đều choáng váng.

Sắc mặt đám người không ai còn vẻ hồng hào, bọn họ ngơ ngác nhìn ngọn lửa sặc sỡ trên đỉnh đầu, chẳng khác nào một con quái vật trắng trợn không chút kiêng dè, ăn mãi không no!

Các Thánh giả trên bầu trời cũng bị cảnh tượng kinh người trước mắt làm cho sợ hãi tới tái mặt.\

Bọn họ không phải chưa từng giết người, cũng không phải chưa từng thấy máu, thế nhưng cảnh tượng đáng sợ đó lại khiến ai nấy chân tay lạnh buốt.

Võ giả binh đoàn Quang Kiếm như những con thú bị nhốt trong lồng sắt, hốt hoảng trốn khỏi các vị trí phòng thủ.

"Làm sao đây?" Sĩ quan phụ tá hỏi Diệp Thủ Tâm, hàm răng run rẩy.

Cứ điểm bị thôn phệ với tốc độ kinh người, toàn bộ binh đoàn Quang Kiếm chen thành một đống như bầy cừu non đợi bị làm thịt. Gương mặt ai nấy lộ vẻ sợ hãi và tuyệt vọng, bọn họ biết khi cứ điểm bị cắn nuốt sạch, tiếp theo sẽ tới phiên bọn họ. Ngọn lửa sặc sỡ kia sẽ nuốt trọn bọn họ.

"Đầu hàng!" Sắc mặt Diệp Thủ Tâm tuy trắng bệch nhưng vẫn là người trấn định nhất.

"Đầu hàng!" Sĩ quan phụ tá sửng sốt, chợt tức giận nói: "Chúng ta sao có thể đầu hàng? Chúng ta là Võ Hội Quang Minh..."

Diệp Thủ Tâm bình tĩnh nhìn hắn, không nói gì.

Sĩ quan phụ tá gào thét vài tiếng, nổi giận lôi đình, thế nhưng ngữ khí của hắn càng lúc càng nhỏ, cuối cùng thành im lặng không nói một tiếng, sắc mặt xám xịt. Binh sĩ xung quanh ai nấy tuyệt vọng không chút đấu chí, ngay bản thân hắn cũng không.

Hơn nữa, hắn không có bất cứ biện pháp nào.\

"Quyết định do ta, Thẩm Phán Chi Quang cũng do ta chịu." Diệp Thủ Tâm thản nhiên nói.

Nòng cốt cao cấp như bọn họ đều từng tuyên thệ với Võ Hội Quang Minh, đây tương đương với một loại khế ước võ hồn, nếu vi phạm sẽ bị Thẩm Phán Chi Quang trừng phạt.

"Không, không lý gì lại để một mình ngươi nhận trừng phạt cả." Sĩ quan phụ tá gắng gượng đứng dậy, gương mặt khôi phục chút sinh khí: "Trận àny chúng ta thất bại, không hề có năng lực phản kháng tuy ta không phải võ tướng nhưng cũng biết đây là sỉ nhục. Nếu ngay cả dũng khí tranh thủ cơ hội đầu hàng cho binh sĩ cũng không có, ta sẽ không thể tha thứ cho bản thân mình."

Diệp Thủ Tâm nhìn phó quan của mình, phân hội hoàng kim thứ ba nổi tiếng cứng rắn. Thật ra hắn rất không thích sĩ quan phụ tá của mình, vì hắn biết sĩ quan phụ tá mới thật sự là người nắm giữ binh đoàn này, còn hắn chỉ là binh đoàn trưởng trên danh nghĩa, là người được mời quản lý với lương cao. Chỉ có điều lúc thường hắn làm người khiêm tốn, không thích tranh đấu, đối phương cũng khá tôn trọng hắn.

Thế nhưng lúc này hắn cũng có phần khen ngợi trợ thủ này của mình.

Vì sinh mệnh thuộc hạ mà nguyện gánh vác sỉ nhục cùng trừng phạt, không phải ai cũng có dũng khí và huyết tính như vậy.

Diệp Thủ Tâm gật đầu với hắn, lớn tiếng nói với bên ngoài.

"Ta, Diệp Thủ Tâm, đoàn trưởng binh đoàn Quang Kiếm đại diện binh đoàn Quang Kiếm xin đầu hàng!"

Trợ thủ của hắn cũng trầm giọng nói: "Ta, Mạc Lôi, phó đoàn trưởng binh đoàn Quang Kiếm, đại diện binh đoàn Quang Kiếm xin đầu hàng!"

Ầm!

Hào quang màu trắng đồng thời sáng lên từ thân thể hai người, bao trọn lấy cả hai. Đây là Thẩm Phán Chi Quang của Võ Hội Quang Minh, khi võ giả Quang Minh vi phạm lời thề, Thẩm Phán Chi Quang sẽ xuất hiện. Gương mặt hai người lộ vẻ đau đớn, vặn vẹo, võ hồn hai người nhanh chóng bị thiêu đốt giữa luồng sáng này.

"Đoàn trưởng!"

"Phó đoàn trưởng!"

Các binh sĩ rối rít kêu lên, toàn bộ rối loạn.

Các Thánh giả trên bầu trơi như bừng tỉnh giấc mộng, ánh mắt đồng loạt tìm tới Đường Thiên.

"Đầu hàng?"

Đường Thiên cũng sửng sốt một chút, gã có thế nào cũng không ngờ tới binh đoàn của Võ Hội Quang Minh lại đầu hàng. Trong quan niệm của gã, Võ Hội Quang Minh thường cực kỳ khó chơi, thường phải tử chiến đến cùng.

Không ngờ đối phương lại đầu hàng...

Mà tới khi Thẩm Phán Chi Quang sáng lên trên cơ thể hai người, Đường Thiên lập tức hiểu đối phương thật sự đầu hàng. Hào quang màu trắng kia khiến Đường Thiên cảm giác được khí tức của khế ước võ hồn.

"Tiểu Nhị!"

Đường Thiên hô.

Trong lòng Tiểu Nhị rất không muốn, lúc trước y không ngờ hồn hoả này lại có uy lực kinh người như vậy. Mãi tới khi hồn hoả hoá thành sặc sỡ y mới nhớ ra một loại hồn bảo khác mà Quỷ Ngô ghi chép.

Thôn phệ toàn bộ cứ điểm bí bảo, hơn hai ngàn món bí bảo, nó đã tiến hoá.

Giờ ngọn lửa sặc sỡ này có tên là Phệ Hồn Diễm.

Đây là một loại hồn bảo cực kỳ thiên lệch, chỉ những Huyết Thánh mới nghiên cứu ra thứ hồn bảo yêu dị như vậy. Âm dương sinh hồn hoả, hồn hoả không ngừng trưởng thành tiến hoá, có thể luyện chế thành Phệ Hồn Diễm. Luyện chế Phệ Hồn Diễm quan trọng nhất chính là cần dùng bí bảo không ngừng chăn nuôi khiến nó không ngừng tiến hoá.

Hút hơn hai ngàn món bí bảo, hồn trị của Phệ Hồn Diễm đang không ngừng gia tăng, hiện tại đã lên tới hơn 180 điểm hồn trị, chỉ cách hai trăm điểm hồn trị một bước.

Nếu đột phá hai trăm điểm hồn trị, Phệ Hồn Diễm có thể tiến hoá lần thứ hai.

Phệ Hồn Diễm thôn phệ võ hồn võ giả cũng có thể trưởng thành nếu nó nuốt trọn cả binh đoàn này, chắc chắn sẽ tiến hoá. Chỉ tiếc đám người này lại đầu hàng...

Tiểu Nhị thầm than đáng tiếc, Đoạt Xác Châu bay ra từ thân thể y, chậm rãi chuyển động. Vừa rồi y mượn Đoạt Xác Châu khống chế Phệ Hồn Diễm, nuốt trọn gã binh lính định bỏ trốn kia.

Phệ Hồn Diễm bỗng hơi ngung lại, sau đó nhanh chóng thu nhỏ, màu sắc càng lúc càng rực rỡ.

Những binh lính binh đoàn Quang Kiếm đang hoảng hốt kia xuất hiện trước mặt mọi người, bao gồm cả Diệp Thủ Tâm và Mạc Lôi bao phủ trong ánh sáng trắng. Thẩm Phán Chi Quang không khiến người ta tử vong, điểm đáng sợ nhất của nó là khiến người ta sống không bằng chết.

Tiểu Nhị không cam lòng, đang khó chịu, thấy Thẩm Phán Chi Quang diễu võ dương oai, trong lòng lại càng bực bội. Tiểu Nhị căn bản không định thu nhận đám đầu hàng này, song y lại không thể cãi lệnh Đường Thiên.

Chết tiệt!

Hai luồng Thẩm Phán Chi Quang càng rực rỡ, Tiểu Nhị càng khó chịu, y hừ lạnh một tiếng, Đoạt Xác Châu nhẹ nhàng chuyển động.

Phệ Hồn Diễm bỗng lao về phía hai người, nuốt trọn cả hai, ngay trong tiếng hô kinh ngạc của đám người, nó lại thoát ly khỏi thân thể hai người, để lại cả hai hôn mê bất tỉnh.

Phệ Hồn Diễm hoá thành một luồng lửa, bay thẳng vào trong Đoạt Xác Châu, Thẩm Phán Chi Quang trong cơ thể họ đều bị Phệ Hồn Diễm nuốt sạch.

Thế nhưng sắc mặt Tiểu Nhị lúc này cực kỳ âm trầm, suy nghĩ một lát rồi dẫn theo Đoạt Xác Châu biến mất không còn tăm hơi.

Võ Hội Quang Minh chết tiệt, Thẩm Phán Chi Quang Có gì đó quái lạ!
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK