Lăng Húc không hề nghĩ ngợi, ngón tay cái xoay nhẹ, thương bạc xoay tròn kịch liệt, như độc long xuất động, thân thể hắn cùng lúc phát lực, hung hãn đánh về phía vách tường. Ầm, vách tường trước mặt Lăng Húc mỏng manh như tờ giấy, vô số đá vụn bắn tung, Lăng Húc như mãnh hổ xuất động lăng không ập tới.
Đối phương không ngờ Lăng Húc lại hung hãn như vậy, hốt hoảng lui lại.
Nhưng điểm sáng lạnh như ruồi thấy mật bâu sát sau lưng hắn không nghỉ. Sát ý như có như không như con rắn độc phiêu hốt bất định, khiến hắn không cách nào xác định được vị trí của đối phương
Ánh mắt võ giả lóe lên vẻ quỷ dị, hai tay giấu trước người điểm nhẹ lên không trung.
Một luồng sáng xám đột nhiên xuất hiện trước mặt Lăng Húc.
Luồng sáng màu xám này xuất hiện cực kỳ đột ngột, không một dấu hiệu, như một luồng khói xám đầy nguy hiểm, phút chốc đã che khuất con mắt Lăng Húc.
Con ngươi Lăng Húc co rụt lại, bàn tay nắm cuối thương nhấn mạnh, mũi thương như rắn độc bắn lên, đánh thẳng vào luồng sáng xám.
Một luồng lực lượng đầy mùi hủ bại chui vào cánh tay hắn.
Chân lực thật kỳ quái.
Thân thể hắn ngưng bặt lại, đối phương lao vọt tới trước vài bước, dừng lại, xoay người.
"Thằng nhóc ngươi quả thật rất mạnh, không mấy ai thoát được chiêu Lan Nhãn Tác này đâu." Đối phương cười khẽ một tiếng.
Lăng Húc lúc này mới thấy rõ đối phương. Đối phương mặc một bộ áo xám, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt trống rỗng. Ngũ quan của hắn như con rối, gần như bằng phẳng, khiến người ta ấn tượng sâu nhất là nụ cười của hắn, gần như chiếm một phần ba khuôn mựt, lạnh lẽo tà mị.
"Ngươi là ai?"
Lăng Húc trầm giọng hỏi, hắn run run cổ tay miễn cưỡng hóa giải luồng chân lực hủ bại quỷ dị này.
Đối phương không buồn để ý tới Lăng Húc, hắn quay sang nhìn Hạc cách đó không xa, lầu bầu: "Thật cảnh giác."
Hắn đột nhiên quay sang phía Lăng Húc, nhếch miệng mỉm cười, khủng bố không nói nên lời.
"Sau này còn gặp lại."
Dưới ánh mặt trời, thân thể hắn tiêu tán như sương khói, chớp mắt đã biến mất không còn tăm hơi.
Nhảy vài cái, Hạc hạ xuống bên ng Lăng Húc, ngạc nhiên hỏi: "Hắn là ai?"
Lăng Húc lắc đầu: "Không biết, có điều vừa rồi hắn dùng một chiêu tên là Lan Nhãn Tác. Ngươi từng nghe nói qua chưa?"
Hạc suy nghĩ cẩn thận cả nửa ngày, lắc đầu: "Chưa từng nghe nói."
Lăng Húc nhìn thoáng qua lỗ thủng lớn trên vách tường, nhát thương vừa rồi của mình tuy chưa dùng tới chiêu thức quá lợi hại nhưng uy lực cũng không nhỏ, đối phương nhẹ nhàng đón đỡ, sau đó không chút biến sắc phản kích, thực lực cực mạnh.
CHết tiệt! Đến nhanh đi cũng nhanh…
Lăng Húc không cam lòng nhìn bốn phía xung quanh, khó khăn lắm mới gặp được một đối thủ không tệ, vốn tưởng có thể đánh một trận sảng khoái tràn trề, nào ngờ đối phương đón đánh vài chiêu rồi bỏ chạy. Chiến ý vừa bùng lên của Lăng Húc chỉ lơ lửng trên không trung, không chỗ trút xuống.
Ánh mắt Lăng Húc không chút hảo ý nhìn vềp hía Hạc, gầm lên: "Tiểu Hạc Tử, hắn chạy rồi, ngươi tới đánh với ta một trận!"
Hạc ngây ngẩn không tin nổi chỉ vào mũi mình: "Ta? Này này này… cái này liên quan gì tới ta… Này này này, mau dừng tay…"
Lăng Húc mắt điếc tai ngơ, thương xuất như mưa, nhe răng cười nói: "Tiểu Hạc Tử, hôm nay coi như ngươi xui xẻo!"
"Ô ô!" Đường Thiên vừa về cực kỳ vui mừng: "Ô các thiêu niên căng đầy đấu chí nha, ta cũng vừa mới về! Đến đây nếm thử Thiên Sách Phá Ma Thủ mà thiếu niên như thần vừa luyện thành đây! Xem chiêu!"
Lăng Húc cười gằn: "Đường thần kinh, ngươi tới vừa hay, thù cũ hận mới hôm nay cũng giải quyết, xem thương!"
Hai người hô ngao ngao, chiến thành một đống.
Hạc nhân cơ hội bứt ra, nhìn Ander Lena trợn mắt há hốc mồm, thờ phào một hơi, ôn hòa hành lễ: "Bệ hạ chê cười!"
"Bọn họ… lúc thường đều như vậy à?" Ander Lena chỉ hai gã đang vừa đánh vừa hô, ngơ ngác hỏi.
"Đúng vậy, kẻ thô lỗ không có giáo dưỡng vậy sao đáng để bệ hạ lãng phí thời gian? Hôm nay ánh nắng vừa ấm, trong vườn trăm hoa đua nở, rất thích hợp để thưởng trà, chẳng hay bệ hạ có nhã hứng không?" Gương mặt Hạc vẫn mang theo nụ cười như làn gió xuân, ưu nhã hành lễ.
Ander Lena ngẩn ngơ, Hạc đại nhân thật điển trai! Nàng nhanh chóng khôi phục tinh thần, ngượng ngùng đáp: "Vậy thì tốt quá!"
"Bệ hạ xin mời!" Hạc hơi ngom người, đưa tay hướng ra phía ngoài.
Nhân lúc hai kẻ điên này còn không để ý mau cách xa bọn họ một chút…
Ander Lena vui vẻ đi về phía vườn hoa, Hạc đứngt hẳng người liếc mắt về phía võ giả thần bí kia vừa biến mất, suy tư.
๑๑۩۞۩๑๑Chòm Tiên Nữ, cửa sao Liệp Hộ.
Lô Địch lặng lẽ nhìn thuộc hạ quét dọn chiến trường, nhìn phế tích xung quanh, trong lòng hắn bỗng cảm khái. Hình thể Lô Dịch gầy gò, như không chịu được sương gió, sắc mặt cũng trắng xám tựa một thư sinh yếu đuối. Nhưng nếu vì vậy mà coi thường hắn, vậy cho dù chết thế nào cũng không biết.
Hai mươi bảy tuổi đã thống lĩnh một binh đoàn, tư lịch như vậy rất ít gặp tại Thiên Lộ. Tuy binh đoàn Liệp Võng mà hắn chỉ huy chỉ xếp hạng cuốii trong tam đại binh đoàn của chòm Liệp Hộ thế nhưng mọi người cũng biết đây chẳng qua chỉ vì hắn thiếu kinh nghiệm chứ không phải do thực lực.
Bản thân chòm Liệp Hộ cũng không nổi tiếng nhờ thương nghiệp cho nên cửa sao Tiên Nữ - Liệp Hộ rất quan trọng với chòm Liệp Hộ. Lô Địch cũng không chỉ một lần đi qua cửa sao này, thế nhưng cửa sao bây giờ đã hoàn toàn thay đổi, trở thành một đống hỗn độn.
Nhưững ngày gần đây, quanh cửa sao luôn xảy ra chiến tranh tranh đoạt, tình hình chiến trận gay go. Đã có ba võ giả hoàng kim của võ hội Quang Minh ngã xuống nơi này, thế nhưng chòm Liệp Hộ tổn thất càng nặng nề, hơn năm võ giả hoàng kim an nghỉ.
Lực phá hoại của võ giả hoàng kim cực kỳ kinh người, tòa thành thị trước đây phồn hoa giờ đã chỉ còn là phế tích.
Khi Lô Địch suất lĩnh chiến bộ Liệp Võng tới, cảnh tượng trước mặt khiến hắn ngây người. Binh đoàn tới cũng khiến võ giả đối phương nhanh chóng rút lui.
Lô Địch không dám khinh thường, nhanh chóng bố trí phòng ngự.
HẮn phải thanh lý phế tích này, bố trí lại phòng tuyến, có vậy mới có thể chiếm giữ trường kỳ. Hơn nữa hắn còn một nhiệm vụ quan trọng hơn.
Tại một góc khác của thành Tiên Nữ, một căn nhà không hề bắt mắt, ba người vây lại một chỗ.
Nếu nhìn thấy ba người này chắc chắn sẽ giật nảy mình. Ba người này rõ ràng đã rời khỏi thành Tiên Nữ, Adrian, A Tú và Lưu Trung Quang. Adrian nghe tin cửa sao phụ cận xuất hiện rất nhiều võ giả không rõ lai lịch, mơ hồ cảm thấy không đúng, bọn họ giả vờ tới giúp cửa sao sau đó lặng lẽ vòng về thành Tiên Nữ, ẩn nấp.
"Là Yến Đồ, Yến Đồ tới!" Giọng điệu Lưu Trung Quang lộ vẻ hưng phấn: "Không chỉ Yến Đồ, bên cạnh hắn còn có hai võ giả Đại Hùng. Hai lão già này quá lợi hại, thiếu chút nữa bị bọn họ phát hiện."
Adrian cùng A Tú cùng lộ vẻ kinh sợ. Yến Đồ là người thừa kế số một của chòm Đại Hùng, địa vị của hắn tại chòm Đại Hùng cực kfy quan trọng, có nhiệm vụ gì mà cần Yến Đồ tự thân tới đây?
Hai người lập tức ngửi được mùi nguy hiểm.
Chòm Đại Hùng và chòm Liệp Hộ chỉ cách nhau một chòm Tiên Nữ. Nếu chòm Tiên Nữ gia nhập vào chòm Đại Hùng, tình cảnh sẽ hết sức bất lợi với chòm Liệp Hộ, đây là một cục diện cực kỳ gay go, tương đương với đâm một đao sau lưng.
A Tú trầm giọng nói: "Sẽ không phải kết minh.Nếu là kết minh Yến Đồ có thể nghênh ngang bước vào thành Tiên Nữ. Nhưng Yến Đồ hiện giờ lại lặng lẽ lẻn vào, từ đầu đến cuối không hề lộ diện."
Ánh mắt Adrian lóe lên ánh sáng, đột nhiên hỏi Lưu Trung Quang: "Trước đó bọn họ không có động tĩnh gì?"
"Ừ, trước đó vẫn không động tĩnh, mãi tới tận khi Đường Thiên xuất hiện." Lưu Trung Quang nhíu mày nói: "Chẳng lẽ mục tiêu của bọn họ là Đường Thiên? Bọn họ đâu có thù oán gì với Đường Thiên?"
"KHông, mục tiêu của bọn họ là chòm Tiên Nữ." Adrian lắc đầu: "Bọn họ muốn lặng lẽ khống chế chòm Tiên Nữ. Muốn khống chế chòm Tiên Nữ phải đồng thời khống chế được hai người, một là Đường Thiên, một là Ander Lena. Ander Lena còn dễ, Đường Thiên không dễ xử lý."
"Vì sao bọn họ muốn khống chế chòm Tiên Nữ?" A Tú hỏi.
Adrian cười lạnh: "Năm đó ta du lịch các chòm sao Thiên Lộ, lưu lại tại chòm Đại Hùng nửa năm. Toàn bộ chòm Đại Hùng đều dã tâm bừng bừng. Yến Vĩnh Liệt chăm lo quốc sách, giờ chòm Đại Hùng đã đạt tới đỉnh phong, muốn tiến thêm một bước chỉ có thể mở rộng ra phía ngoài. Nếu bọn họ muốn mở rộng chỉ có một lựa chọn.
A Tú cùng Lưu Trung Quang cũng hít một hơi lạnh, hai người hiểu ý thầy mình.
Ánh mắt Adrian lấp lóe ánh lạnh: "Hơn nữa cửa sao tranh đoạt thảm khốc cũng khiến ta lấy làm lạ. Sao đột nhiên xuất hiện nhiều cường giả như vậy? Thời gian rất đúng lúc, rất có thể võ hội Quang Minh đã cấu kết với chòm Đại Hùng."
"Vậy chúng ta làm sao giờ?" Lưu Trung Quang thẳng thắn hỏi.
"Chờ!" Alda suy tính càng kỹ: "Viện trợ của chúng ta cùng thời cơ."
"Ý thầy là?" Ánh mắt A Tú bừng sáng.
"Lô tướng quân đã khống chế cửa sao, viện trợ của chúng ta đang trên đường." Adrian giải thích: "Nhiệm vụ của chúng ta rất đơn giản, phải khiến Yến Đồ lưu lại."
"Khiến Yến Đồ lưu lại?" A Tú cùng Lưu Trung Quang cùng giật mình.
"Đúng vậy!" Adrian mỉm cười nói: "Hùng Vương Yến Vĩnh Liệt tính tình nóng nảy như lửa, nếu biết Yến Đồ chết tại thành Tiên Nữ chắc chắn sẽ chỉ huy tấn công chòm Tiên Nữ."
A Tú lo lắng: "Vậy chẳng phải cho hắn cớ tấn công?"
Lưu Trung Quang cũng lộ vẻ lo lắng, nếu binh đoàn Bạo Hùng công chiếm thành Tiên Nữ, quân tiên phong có thể nhắm thẳng cả chòm Liệp Hộ.
"Đúng vậy!" Adrian thẳng thắn gật đầu: "Nếu nói chòm Tiên Nữ chỉ có Ander Lena và binh đoàn Cao Nguyên, vậy chắc chắn là tự tìm đường chết. Có điều giờ lại có thêm một biến số."
"Thầy đang nói tới Đường Thiên?" A Tú ngạc nhiên: "Chẳng lẽ thầy cho rằng bọn họ đấu được với binh đoàn Bạo Hùng?"
"Đừng coi thường Đường Thiên." Adrian lắc đầu nói: "Nếu nói Yến Vĩnh Liệt là một con gấu vậy bọn Đường Thiên chính là một bầy sói. Yến Vĩnh Liệt muốn giết Đường Thiên chắc chắn cũng phải hao tổn không nhẹ, lúc đó chính là thời cơ của chúng ta."
"Chúng ta có tướng quân Lô Địch." Adrian ánh mắt bừng sáng, đột nhiên xiết chặt tay: "Sau chiến thắng này chòm Liệp Hộ chúng ta không còn nỗi lo hậu hoạn!"
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK