Tấm thuẫn nặng nề khiến tất cả mọi người không khỏi hít một hơi lạnh.
Diệp Thủ Tâm suy nghĩ một lúc lâu, đột nhiên nhớ ra gì đó, không khỏi bật thốt lên: "Ngân Văn Trọng Thuẫn, đây là "Ngân Văn Trọng Thuẫn!"
"Ngân Văn Trọng Thuẫn?" Lần đầu tiên Đường Thiên nghe tới cái tên này.
Mặc Lôi bừng tỉnh, gật đầu lia lịa: "Nếu là "Ngân Văn Trọng Thuẫn, vậy cũng đúng!"
Diệp Thủ Tâm thấy vẻ mặt Đường Thiên vẫn không hiểu bèn giải thích: "Ngân Văn Trọng Thuẫn là một hồn bảo khá nổi tiếng, khoảng sáu ngàn năm trước,có một Thánh giả đoàn, tên là Thánh Thuẫn, bọn họ am hiểu nhất là luyện chế và sử dụng hồn bảo loại thuẫn. Ngân Văn Trọng Thuẫn là hồn bảo nổi tiếng nhất của bọn họ, cũng là trang bị chế tọ cho bọn họ. Hình dáng như lá, cực kỳ tinh xảo, mặt thuẫn to mà không dày, cực kỳ nặng nề. Ngân Văn Trọng Thuẫn nổi tiếng thiên hạ, là thứ mà Thuẫn Thánh giả ao ước. Tuy ta từng nghe nói nhưng chưa từng thấy vật thật, không ngờ hôm nay lại được chứng kiến, qua sáu ngàn năm vẫn hoàn hảo như mới, quả thật lợi hại."
"Hóa ra là thế." Đường Thiên cực kỳ vui mừng, hiển nhiên nghe Diệp Thủ Tâm nói vậy, Ngân Văn Trọng Thuẫn có lai lịch rất lớn, cực kỳ bất phàm.
Có điều Đường Thiên không quên chuyện quan trọng hơn, gã hỏi tiếp: "Kể về Thánh giả đi, đám Thánh giả này thực lực ra sao?"
"Thánh Điện là cơ cấu mạnh mẽ nhất của Võ Hội Quang Minh, là tổ chức do Thánh giả tạo thành, địa vị cao siêu, không ai có quyền ra lệnh cho bọn họ, kể cả trưởng lão Quang Minh, khi các trưởng lão cần Thánh Điện trợ giúp chỉ có thể phát lời thỉnh cầu."
Mặc Lôi thở dài một hơi, tới Thánh Điện từng là lý tưởng của hắn, không ngờ lại có ngày mình trở thành đối tượng tiêu diệt của Thánh Điện.
"Thánh giả Thánh Điện lợi hại đến mức nào?" Đường Thiên tò mò hỏi.
Mặc Lôi nhìn Đường Thiên như nhìn gã ngốc, sao tên này lại hỏi một câu ấu trĩ như vậy, nhưng hắn vẫn tận chức trả lời: "Thánh giả Thánh Điện cũng lấy ba cấp đồng bạc hoàng kim để phân chia, lần này mười lăm Thánh giả tới đây đều là cấp đồng!"
Đường Thiên trợn mắt, lông mày cau lại, sắc mặt khó chịu: "Thánh giả đồng thau? Hừ, dám coi thường chúng ta!"
Mặc Lôi cùng Diệp Thủ Tâm sắc mặt ngây ngốc nhìn đường thiên.
Đầu óc gã này không phải có vấn đề đấy chs?
"Thánh giả đồng thau của Thánh Điện cũng lợi hại hơn Thánh giả bình thường nhiều." Mặc Lôi nhìn đám người Mông Tháp.
Tiếng nói chuyện của họ tuy nhỏ nhưng nhĩ lực của Thánh giả bất phàm, đám người Mông Tháp đều nghe rõ, rất nhiều người ngừng lại.
Mông Tháp bước tới: "Lợi hại ra sao?"
Mặc Lôi nghe được vẻ bất mãn trong giọng nói của Mông Tháp, thế nhưng hắn không hề bị lay động, trầm giọng nói: "Thánh giả đồng thau của Thánh Điện, tiêu chuẩn thấp nhất là hồn trị 300 điểm, hồn thuật công kích không được thấp hơn 120 điểm. Thánh giả không đạt tới tiêu chuẩn này chỉ là Thánh giả thực tập tại Thánh Điện. Mà một khi trở thành Thánh giả đồng thau, ít nhất cũng được phân cho một hồn bảo hồn trị 100 điểm. Trên thực tế trừ người mới vừa tiến vào Thánh Điện, hồn bảo của họ đều có hồn trị 150 điểm trở lên."
Mông Tháp không nói một lời.
Tiêu chuản như vậy quả thật thuấn sát tất cả đám người bọn họ. Trong số những thánh giả tại đây không ai có hồn trị trên 300 điểm. Hồn bảo hồn trị 150 điểm trở lên, a ha, hôm nay thời tiết tốt quá!
"Thật lợi hại!" Đường Thiên nâng cằm suy nghĩ.
Đúng là rất lợi hại, hồn trị của Tiểu Nhị vừa vượt ngưỡng 100 điểm, có điều thêm vào Dịch Kiếm cùng Phệ Hồn Diễm cũng có sức liều mạng.
Nhưng những người khác thì không qua nổi.
Ánh mắt Đường Thiên đảo qua Phệ Hồn Diễm trên tay mọi người, gã ngẩng đầu lên hỏi Mông Tháp: "Phệ Hồn Diễm có hồn trị bao nhiêu?"
Mông Tháp tức giận nói: "80 điểm hồn trị, dùng hết bí bảo rồi!"
Đường Thiên nhìn những Thánh giả khác: "Các ngươi cũng dùng hết rồi?"
"Đúng vậy!" "Dùng hết rồi!" "Không còn lại chút nào!"
Đám người cùng đáp, bọn họ đều là Thánh giả tự do, sống khổ cực, trên người cũng không có được mấy món bí bảo.
Đường Thiên không nói hai lời lôi hết bí bảo của mình ra ném cho bọn họ: "Dùng hết đi!"
Một ngọn núi nhỏ xuất hiện trước mắt mọi người.
Xoạt, mọi người không khỏi hít một hơi lạnh, ngọn núi bí bảo này cao hơn năm trượng, lấp loáng đủ thứ ánh sáng khiến mọi người đỏ bừng hai mắt.
Chuyện này. . . Đây rốt cuộc có bao nhiêu món. . .
Ánh mắt đám người Mông Tháp đỏ bừng, ngay cả Diệp Thủ Tâm luốn hờ hững lúc này cũng há hốc mồm, sắc mặt khó tin nhìn ngọn núi bí bảo trước mắt.
"Không biết có đủ không, biết thế mang nhiều hơn." Đường Thiên ảo não nói. Những bí bảo này đều là chiến lợi phẩm của Đường Thiên, còn không ít đã ném cho Khăn Mặt với Tỳ Ba xử lý, thế nhưng vẫn giữ lại không ít.
Đám người Mông Tháp bị những lời đầy vẻ nhà giàu mới nổi này làm cho kinh sợ, bọn họ đột hiên ý thức được hình như mình đã bám trên một bắp đù rất to.
Diệp Thủ Tâm cùng Mông Tháp hai mặt nhìn nhau.
Ngọn núi bí bảo này ít nhất cũng hơn mười ngàn món, loại người gì mà mang bên người hơn mười ngàn món bí bảo…
Toàn bộ binh đoàn Quang Kiếm chắp vá lung tung mới lấy ra được hai ngàn món bí bảo làm một cứ điểm bí bảo, giờ thấy mình Đường Thiên tiện tay lôi ra cả ngọn núi bí bảo. Cảm giác chấn động mãnh liệt khiến cả binh đoàn Quang Kiếm cùng mất tiếng.
Chòm Đại Hùng đã giàu có tới mức này rồi ư?
Rốt cuộc ai mới là nhà giàu?
Binh đoàn Võ Hội Quang Minh lại ít tiền hơn người ta,. . . Gã này không phải người chòm sao Thủy Bình giả mạo đấy chứ?
Hơn nữa, "biết thế mang nhiều hơn" câu nói vốn rất bình thường, nhưng sau khi lôi cả núi bí bảo ra, quả thật thô bạo vô song.
"Mau lên, tranh thủ thời gian!" Đường Thiên thúc giục.
Đám người Mông Tháp hoan hô, nhào về phía núi bí bảo.
Ngọn núi bí bảo này mỗi người ít nhất cũng được năm trăm món, tuy cao nhất chỉ là cấp bạc nhưng cũng đủ tẩm bổ cho Phệ Hồn Diễm.
Phệ Hồn Diễm của mỗi người nhanh chóng bành trướng.
Diệp Thủ Tâm nhìn mà kinh hồn bạt vía, hắn đột nhiên cảm giác những Thánh giả đồng thau của Thánh Điện gặp phải đám ô hợp này chỉ sợ hơi bất cẩn chút cũng sẽ phiền toái lớn.
Không ai chú ý tới Đường Thiên lại xoay người biến mất.
Phệ Hồn Diễm tuy cực kỳ mạnh mẽ, thế nhưng tiêu hóa năm trăm món bí bảo cũng phải một canh giờ. Sắc mặt đám người Mông Tháp đều cực kỳ vui mừng, Phệ Hồn Diễm của bọn họ giờ cao thì lên tới 160 điểm, thấp cũng 110 điểm.
Mông Tháp thu Phệ Hồn Diễm của bản thân lại, đầy cảm khái nói: "Sống được một lần sảng khoái như vậy, chết cũng không hối tiếc!"
Hắn dùng tới một ngàn món bí bảo.
"Phệ Hồn Diễm này thật kỳ lạ, lạ không bị hồn trị của hồn vực hạn chế!" Trịnh Vũ sắc mặt vui mừng.
Điển Cốc mở mắt giải thích: "Vì phệ hồn diễm không có hình thể, âm dương sinh hồn hỏa, hồn hỏa đã có một số đặc điểm của sinh mệnh. Mà sau khi thôn phệ bí bảo, hồn hỏa không ngừng tiến hóa, xét theo mức độ nào đó, đặc điểm của sinh mệnh càng thêm rõ ràng, nó có linh trí, Phệ Hồn Diễm của mỗi người đều bất đồng."
Mọi người lúc này mới hiểu ra.
Mông Tháp cười ha hả: "Từ nay trở đi đổi vũ khí rồi!"
Binh đoàn Quang Kiếm không ít người lộ vẻ hâm mộ nhìn bọn Mông Tháp. Hồn bảo hồn trị trên 100 điểm giá cả cực đắt, càng không nói tới Phệ Hồn Diễm lại là hồn bảo thực dụng nổi tiếng, không bị hạn chế bởi hồn trị, nếu bán đi chắc chắn có cái giá trên trời.
Mà Diệp Thủ Tâm lại nghĩ càng nhiều, hắn nhạy bén ý thức được, chỉ cần có đủ bí bảo là có thể cường hóa cho Phệ Hồn Diễm. Hiện tại sức chiến đấu của đám người Mông Tháp tăng nhanh như gió, tăng vọt về chất.
Nhưng đúng lúc này Đường Thiên lại xuất hiện trước mặt mọi người, khiêng một vúi vải to.
"Tới xem xem có gì dùng được!"
Soạt, trong túi vải đổ ra một đống đồ.
Bốn phía lập tức yên tĩnh lại, một cây châm rơi cũng nghe rõ.
Sắc mặt ai nấy cứng nhắc, phản chiếu ánh sáng hoa lệ óng ánh sặc sỡ đủ sác màu, các loại ba động bất đồng khiến người ta như muốn nghẹt thở.
Trời đất ơi!
Không ít người hai tay ôm đầu, xiết chặt mái tóc, vẻ mặt đầy kinh hãi như thấy quái vật.
Không có tiếng thở hổn hển, chỉ có tiếng hít hơi lạnh như lúc nào cũng có thể tắt thở.
Một Thánh giả đột nhiên sắc mặt đỏ rực như hồng chín, hắn hoảng sợ lẩm bẩm: "Ta trúng độc ư? Sao lại xuất hiện ảo giác như vậy, nhiều hồn bảo như vậy, đây là tâm ma ư. . . Thật đáng sợ. . ."
Bên cạnh hắn, một Thánh giả khác toàn thân run rẩy, tay che ngực: "Vì vì sao tim ta lại đập đập nhanh nhanh như vậy. . . Ta ta ta ta không chịu nổi nữa, ai ai ai tới tát tát tát cho ta một cái. . ."
Mông Tháp cũng run rẩy, hắn lẩm bẩm run run: "Bình tĩnh bình tĩnh, người giàu kinh nghiệm như chúng ta sao có thể mất bình tĩnh được, chẳng phải một đống hồn bảo ư, chưa từng thấy hồn bảo hay sao, mẹ nó, có phải ta chết rồi lên thiên đường rồi không…"
Mặc Lôi cũng như muốn phát điên.
Hắn ngơ ngác nhìn chồng hồn bảo óng ánh ánh sáng, sắc mặt co quắp: "Thu Diệp Thương. . . Thiên Không Luân. . . Cái này thật giống Thiên Nga Hắc Kính. . . Tam Giác Viễn Tinh Tiêu… Hậu Phát Chi Thanh. . . Cái này trông thật kỳ quái, hình như có đọc đâu rồi. . ."
Mỗi cái tên hắn đọc ra, Diệp Thủ Tâm lại run lên một lần.
Diệp Thủ Tâm ngây ngốc nhìn chồng hồn bảo đầy đất, đầu óc trống rỗng, trong đầu chỉ có một câu nói, đây không phải sự thật, đây không phải sự thật. . .
Miệng Mặc Lôi không ngừng đọc ra những cái tên Diệp Thủ Tâm quen thuộc hay xa lạ, dần dần Diệp Thủ Tâm cũng tê dại. Cảm giác thật giống như vào viện bảo tàng cao cấp, nghe hướng dẫn viên thâm niêm giảng giải về những bảo vật giá trị liên thành. . .
Ô, thật lợi hại!
A, dẫu sao cũng không phải ta. . .
Chờ đã!
Diệp Thủ Tâm giật mình, đột nhiên khôi phục khỏi cơn chấn động.
Từng món bảo vật ở đây đều hoa lệ, tỏa ra chấn động bất đồng. Nếu sức chiến đấu có thể dùng con số để biểu hiện, vậy con số của đám Thánh giả Mông Tháp đang điên cuồng nhảy lên.
Trước mắt Diệp Thủ Tâm bỗng hiện lên hình ảnh những Thánh giả này thân mặc đầy bảo vật, mênh mông cuồn cuộn.
Đầu óc hắn chỉ có một suy nghĩ, hóa ra những từ trong truyền thuyết kia thật sự có thể thành thật.
. . . Trang bị đến tận răng!
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK