Mục lục
[Dịch]Chiến thần bất bại - Tàng Thư Viện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:






Tần suất ra tay của ba người đều cực nhanh.

Thương Tiêm Hải của Lăng Húc không cần phải nói, ra tay là một cơn mưa thương. Kiếm sắt của Hạc cũng cực nhanh, kiếm theo người tới, mỗi kiếm phạm vi đều cực nhỏ, như mỏ Hạc săn mồi, nhanh như chớp giật.

So với hai người, Đường Thiên chẳng hề thua kém. Tốc độ xuất chiêu của gã cực kỳ nhanh chóng, biến chiêu cũng nhanh vô cùng, bàn về xuất thủ, gã không mấy ưu thế so với Lăng Húc hay Hạc.

Thế nhưng gã lại xông tới trước nhất.

Có thể nói, giữa những lần tấn công sẽ có một khoảng thời gian trống. Cao thủ thường cố gắng rút khoảng thời gian này tới cực điểm, những cao thủ phản ứng cực nhanh thậm chí có thể khiến người ta khó lòng nhận ra khoảng thời gian này.

Thế nhưng Đường Thiên lại chẳng hề có khoảng thời gian này.

Gã không hề ngừng lại chút nào, thậm chí dù chỉ một khoảnh khắc, công kích của hắn như nước chảy mây trôi, liền thành một mạch. Động tác của gã rất đơn giản, không chút hoa mỹ, còn mang theo rất nhiều động tác bình thường. Gã dường như đã sớm hiểu rõ phân bố của chùm ánh sáng, mỗi động tác đều cực kỳ tinh chuẩn, vô hình trung rút ngắn rất nhiều thời gian.

Lại thêm tốc độ tấn công của Đường Thiên không thấp, hiệu suất kinh người.

Hạc cực kỳ kinh ngạc.

Hắn đem lĩnh ngộ về gió dung nhập vào Thiên Hạc Kiếm Cương, xuất kiếm cực nhanh, võ giả cùng cấp hiếm thấy địch thủ. Nếu không phải Lăng Húc tu luyện võ kỹ tốc độ thuần tuý Thương Tiêm Hải thì cũng chẳng phải đối thủ của Hạc.

Kiếm pháp của Hạc từ từ tiến triển, dần có thành tựu. Trong nhóm, hắn không bắt mắt chẳng qua do tính cách tĩnh lặng không thích tranh đấu, phần nhiều bị hào quang của đám háo chiến như Đường Thiên, Lăng Húc che lấp, có phần ảm đạm. Thế nhưng chỉ có ba người lưu lại vết thương trên người Diệp Triều Ca, một là Đường Thiên, một là Binh, còn một người chính là Hạc.

Lăng Húc cực kỳ háo thắng, một lòng cầu thắng, chiến đấu toàn lực, không chú ý gì tới xung quanh.

Nhưng Hạc lại thấy rất rõ phương thức chiến đấu của Đường Thiên, hắn lập tức bị thu hút. Lần đầu tiên Hạc chứng kiến phương thức chiến đấu quái lạ này. Đường Thiên có lúc sẽ bỏ lọt vài chùm sáng, thế nhưng gã lại dùng một số động tác kỳ quái tiêu diệt sạch đám lọt lưới đó. Hạc cũng không biết rốt cuộc Đường Thiên cố tình hay vô tình.

Đây là một trong những nguyên nhân khiến thế công của Đường Thiên trông rất độc đáo, nếu bước đi lảo đảo một chút sẽ chẳng khác nào người say rượu. Con đường gã đi tới hoàn toàn không chút quy luật, lúc trái lúc phải, lúc nhàn nhã, lúc lại lăn lộn, khiến người ta hoàn toàn không dự đoán nổi.

Hạc suy nghĩ một chút, bỗng hiểu ra, là trực giác.

Nếu cố tình vậy chẳng khác nào bố trí. Đạo của bố trí coi trọng trí tuệ, với trí thông minh của Đường Thiên...

Được rồi, vẫn là trực giác dã thú thích hợp với thiếu niên tâm thần hơn.

Có điều, trực giác thật cường đại!

Hạc thầm thở dài, tính cách hắn trời sinh bình thản, luôn có cảm giác hoài nghi về trực giác. Thế nhưng trực giác mạnh tới mức này, hắn cũng phải thấy đáng sợ.

Đúng là một loại cường hãn ngang ngược không nói lý lẽ!

Đường Thiên không hề hay biết Hạc âm thầm quan sát mình, gã đắm chìm trong trạng thái hưng phấn, trực giác kinh người khiến thân thể gã phản ứng theo bản năng, cảm giác này cực kỳ kỳ diệu. Gã có thể cảm giác được thân thể mình mạnh mẽ tới chưa từng có, mềm mại chưa từng thấy, nghe lời chưa từng gặp, hắn hầu như thích gì làm nấy, thực hiện được bất cứ động tác độ khó cao nào.

Động tác của hắn như nước chảy mấy trôi, dần dần có thể ngộ.

Trực giác trong trạng thái hưng phấn quả thật khác trạng thái bình tĩnh. Trực giác trong trạng thái hưng phấn đa phần là khống chế thân thể, mà trực giác trong trạngt hái bình tĩnh lại chú trọng tới quan sát toàn cục.

Đường Thiên đắm chìm trong trạng thái kỳ diệu này.

Không biết bao lâu sau, phía trước bỗng rộng rãi sáng sủa, Đường Thiên lập tức thoát ly khỏi trạng thái kỳ diệu vừa rồi. Gã mờ mịt quay đầu lại nhìn, sau lưng gã là một con đườngt hẳng tắp.

Gã đã đánh xuyên qua toàn bộ thông đạo, tất cả chùm sáng trong thông đạo đều tan ra như làn sương mù.

Đường Thiên vẫn còn chìm trong dư âm vừa rồi, đùng, một chùm sáng đột nhiên nổ tung, Lăng Húc xuyên qua ánh sáng lam. Đường Thiên lập tức phản ứng lại, chống nạnh ngửa mặt lên trời cười ha hả: “Ha ha ha ha! Tiểu Húc Húc, ta thắng!”

Trên lưng dê đồng, Mầm Mầm chống nạnh ưỡn ngực, sắc mặt đắc ý. Nó quay sang thấy sóc đồng mặt đờ ra, Mầm Mầm nhảy tới cạnh sóc đồng, nắm lấy đuôi nó vẫy liên hồi, hò hét trợ uy cho Đường Thiên.

Sóc đồng đáng thương bị Mầm Mầm lay đi lay lại như con thuyền nhỏ, sắc mặt nó đờ ra, vẫn chưa hiểu chuyện gì.

Lăng Húc bước khỏi ánh sáng lam, thấy Đường Thiên, sắc mặt lập tức trầm xuống, lại nghe Đường Thiên đắc ý khoe khoang, mặt hắn đen sì như đáy nồi.

Hạc cũng hoàn thành, mỉm cười nói: “Xem ra ta là người cuối cùng.”

Đường Thiên diễu võ dương oai một hồi, nhớ tới lời Hạc vừa nói vội vàng hỏi: “Tiểu Hạc Tử, chẳng phải ngươi bảo có chuyện vui gì mà?”

Tiểu Hạc Tử...

Nụ cười của Hạc cứng lại, hắn miễn cưỡng cười nói: “À à, đúng đúng.”

Sắc mặt Lăng Húc tuy đen kịt nhưng khóe mắt vẫn liếc lại, hắn cũng cực kỳ hiếu kỳ với “chuyện vui” của Hạc, hạc không phải người khoác loác.

Chỉ thấy Hạc lấy ra một chiếc đèn hạc màu bạc, chiếc đèn này như một tiên hạc, cực kỳ sống động.

Tiên hạc hai mắt sáng lên, ánh sáng đỏ sẫm chẳng khác nào sống lại.

Bí bảo!

Đường Thiên và Lăng Húc tròn mắt, không chớp lấy một cái!

Đột nhiên, một luồng sáng lam dâng tới bay vào miệng tiên hạc. Ánh lam không ngừng bị tiên hạc hút vào, song so với toàn bộ ánh sáng trong thông đạo vẫn chỉ là một chút nho nhỏ.

Đường Thiên sắc mặt hiều kỳ: “Ồ, nó hút năng lượng!”

Lăng Húc đã sớm đợi để lên mặt lập tức quay sang trào phúng: “Ngu ngốc, chuyện đơn giản như vậy ai chẳng biết.”

“Vậy thua cả ngu ngốc thì là gì?” Đường Thiên cười hì hì: “Gọi là chẳng bằng kẻ ngu!”

Lăng Húc nổi giận nhảy lên, thương sắt nhắm thẳng Đường Thiên: “Tới đây, là nam nhân thì đánh một trận thống khoái!”

Hạc vừa khéo chen vào: “À, các ngươi có thể đánh thêm vài trận, đủ thời gian mà. Thiên Hạc Đăng còn cần một lúc.”

Rốt cuộc vẫn là không đánh.

Bị Hạc nói vậy Đường Thiên cảm thấy đánh thế thì vô lsy quá. Được rồi được rồi, Tiểu Húc Húc chắc chắn không thấy điểm đó, mấy người đầu óc kém cỏi thật khiến người ta bó tay, thiếu niên như thần nhường hắn chút là được.

Ánh mắt đầy vẻ đồng tình của Đường Thiên khiến Lăng Húc suýt nữa nổi khùng.

Đường Thiên bước tới cạnh Hạc tò mò hỏi: “Hạc, đây là cái gì? Trước đây chưa từng thấy ngươi lấy ra.”

Hạc giải thích: “Nó tên là Thiên Hạc Đăng, là bí bảo cấp bạc của chòm sao Thiên Hạc. Lúc trẻ phụ thân ta từng sử dụng nó, chưởng môn đưa nó cho ta. Tác dụng của nó rất đơn giản, là hấp thu năng lượng, có người nói nếu năng lượng đủ nhiều có thể ngưng kết thành Hạc Tinh Đan, có điều ta chưa từngt hấy. Có người nói chòm sao Thiên Hạc trước đây cứ năm năm lại ngưng tụ ra một viên Hạc Tinh Đan, thế nhưng giờ chòm sao Thiên Hạc xuống dốc quá lâu, năng lượng quá mỏng manh.”

“Hạc Tinh Đan để ăn à?”” Đường Thiên lập tức chảy nước miếng.

“Ừ.” Hạc không khỏi cười khổ: “Thế nhưng chỗ tốt lớn nhất của nó là trợ giúp ngươi tu luyện chân lực.”

“Tu luyện chân lực?” Lăng Húc và Đường Thiên đồngt hanh hô lên.

Nếu nói với hai người cái gì khó tiến bộ nhất, vậy chính là chân lực. Cho dù giờ Đường Thiên có trang phục luyện công do Sài Lang căn cứ theo phòng năng lượng cổ đại chế thành, thế nhưng tiến độ sylar chân lực vẫn khiến hai người không thoải mái. Phải biết tốc độ tiêu hao đá ngôi sao của trang phục luyện công cực kỳ đáng sợ, nếu không phải Đường Thiên giờ cũng coi như một phú hào nhỏ chắc cũng chẳng dùng nổi trang phục luyện công.

Trên Thiên Lộ, những bí bảo có thể trợ giúp tu luyện chân lực đều trên tay những thế lực lớn.

“Ừm.” Hạc cười nhạt: “Có điều các ngươi cũng đừng ôm hy vọng quá lớn, ta giữ vật này đã nhiều năm nhưng chưa từng thấy nó ngưng kết ra Hạc Tinh Đan. Trong điển tịch môn phái viết vậy, gia mẫu cũng từng nói năm xưa quả thật từng ngưng kết nên ta mới mang theo người.”

“So với trang phục luyện công thì sao?” Đường Thiên vội vàng hỏi.

“Có người bảo nó có thể dùng trực tiếp.” Hạc không dám chắc: “Ta chưa từng dùng, ý ta là nơi này năng lượng đậm đặc vậy nếu không sử dụng thì quá đáng tiếc. Cũng may đây là tuyến đường Quý Khâu nếu không Thiên Hạc Đăng này chắc xếp xó mãi mất.”

Địa điểm có năng lượng đậm đặc chính là tài nguyên khan hiếm.

Vì sao Bắc Thiên lại mạnh hơn Nam Thiên? Vì sao Cực Địa mạnh hơn Bắc Thiên? Vì sao cường giả đều muốn tới chòm sao cao cấp hơn? Vì sao trung tâm của Thiên Lộ lại là Mười Hai Cung Hoàng Đạo?

Căn nguyên của tất cả đều là năng lượng.

Năng lượng là khởi nguồn của chân lực, chân lực và cơ sở, là hạt nhân của võ kỹ.

Năng lượng tại các chòm sao Bắt Thiên nồng đậm hơn hản Nam Thiên, tại chòm sao có mật độ năng lượng cao hơn, tốc độ sylar cao hơn, võ giả cũng sẽ càng mạnh hơn. Bất cứ cường giả nào có hùng tâm đều muốn tới chòm sao cao cấp hơn, cầu tiến bộ cao hơn.

Có Hạc Tinh Đan hấp dẫn, Lăng Húc và Đường Thiên rốt cuộc cũng chịu ngồi yên, cả hai mắt lom đom nhìn Thiên Hạc Đăng.

Nhìn một lúc, ba người đều thấy chán, bèn đả tọa nhập định.

Thời gian từ từ trôi qua.

Khi Đường Thiên mở mắt, Hạc và Lăng Húc đều sốt sắng nhìn Thiên Hạc Đăng.

Đường Thiên vội vàng quay sang, lập tức giật mình, ánh lam trong thông đạo đã hóa thành vô cùng mỏng manh. Nếu vừa rồi còn là làn khói xanh đậm đặc thì giờ chỉ mỏng như tấm lụa, thậm chí hắn có thể thấy đầu kia của thông đạo.

Lúc này Thiên Hạc Đăng cũng đã thay đổi bộ dáng, toàn thân tiên hạc trắng như tuyết, chỉ có hai mắt đỏ sẫm như máu.

Đột nhiên một tiếng hạc kêu trong trẻo đồng thời vang lên trong lòng ba người.

Ba người chấn động.

Chỉ thấy tiên hạc mở cái mỏ dài, phun ra ba hạt châu lóng lánh to cỡ hạt đậu tương. Ánh sáng lộng lẫy trên người Tiên Hạc nhanh chóng biến mất với tốc độ mắt thường thấy được, trở lại màu bạc ảm đạm, hệt như lúc đầu.

Ánh mắt ba người đều bị Hạc Tinh Đan trước mặt thu hút. Hạc Tinh Đan tỏa ra sóng năng lượng khiến người ta sợ hãi, rõ ràng không mãnh liệt nhưng lại như có luồng chấn động tận tâm can.

“Mỗi người một viên.” Hạc không nói nhảm, duỗi tay nhặt một viên.

Lăng Húc và Đường Thiên mỗi người cũng cầm một viên.

Ba người đưa mắt nhìn nhau, đồng thời bỏ Hạc Tinh Đan vào miệng.

Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK