Mãi tới lúc Nhị Trụ đổ thẳng xuống, tất cả mọi người mới khôi phục tinh thần.
Nam tử áo đen cùng Đại Dư một phải một trái cùng giáp công, ép thẳng về phía Đường Thiên. Tiểu Lô tay nắm phi đao song không phóng ngay ra mà kiên nhẫn chờ đợi cơ hội. Vừa rồi Đường Thiên đánh chết Nhị Trụ ra sao, bọn họ đều thấy, biết trận chiến lần này gian nguy chưa từng thấy, chỉ hơi không cẩn thận sợ rằng hôm nay sẽ bị diệt sạch toàn quân.
Cô gái áo đen rút một mũi tên khác ra, song nghe Tỉnh Hào hừ lạnh một tiếng, bước lên vài bước, lại vừa khéo chặn giữa cô gái áo đen và Đường Thiên.
Con mắt Tỉnh Hào chăm chú quan sát đối phương, mũi tên vừa rồi thật ra là sai lầm của hắn, hắn chỉ định phong tỏa đường lui của cô gái áo đen nhưng lại không nhận ra cô gái áo đen mặc dù không phải đối thủ của hắn nhưng có thể uy hiếp tính mạng của Đường Thiên. Sai lầm như vậy chỉ phạm phải một lần cũng đã đủ khiến Tỉnh Hào vô cùng xấu hổ, nếu lại tiếp tục phạm sai lầm như vậy lần thứ hai, vậy hắn cũng chẳng phải Tỉnh Hào nữa rồi.
Tâm trạng cô gái áo đen như chìm xuống đáy cốc, kiếm thuật của Tỉnh Hào cực mạnh, có thể dễ dàng chặn mũi tên của nàng lại. Nếu không phải vì khinh công nàng mạnh hơn Đường Thiên một chút, sợ rằng giờ nàng đã thua trận. Chỉ còn lại hai mũi tên, sợ rằng không còn cơ hội tuyệt diệu như vừa rồi nữa.
Mà ba người kia…
Trong lòng nàng thầm lắc đầu, nàng không cho rằng họ thắng được.
Truyền nhân của Quỷ Trảo Nông nào dễ đối phó? Hơn nữa sức chiến đấu mà Đường Thiên biểu hiện ra vừa rồi cũng cực kỳ mạnh mẽ, ngay cả cô gái áo đen cũng không nắm chắc phần thắng. Nhưng khiến nàng ấn tượng nhất là phong cách chiến đấu tàn nhẫn hung hãn của Đường Thiên, phương diện này ngay cả Tỉnh Hào cũng còn xa mới sánh bằng.
Thiếu niên trước mắt là loại người cuồng chiến đấu điển hình, loại người này trời sinh chỉ vì chiến đấu. Chỉ có điều… gã này từ đâu chui ra vậy?
Nàng luôn rất tự tin về năng lực tình báo bản thân nhưng lại chừa từng nghe nói hội võ Quang Minh có nhân vật số má như vậy.
Giờ thì phiền toái lớn rồi…
Quả nhiên, chiến cuộc phát triển đúng như dự đoán của nàng, ba người vây công song vẫn bị một mình Đường Thiên áp chế.
Đấu pháp hung hãn của Đường Thiên phát huy tác dụng cực lớn. Tần suất công kích của gã nhanh tới kinh người, phản ứng lại càng khiến mọi người tán thưởng, mặc dù võ kỹ trên tay cũng không phải cao cấp, nhưng các loại võ kỹ nối tiếp, trôi chảy tới kinh người, luôn xuất hiện đúng lúc, không sai lệch chút nào.
Thấy vậy, cô gái áo đen cũng kinh hãi.
Cô gái áo đen không biết, không chỉ mình nàng kinh hãi, ngay cả Tỉnh Hào áp trận bên cạnh cũng hãi hùng.
Xem ra sau này luận bàn cùng gã phải thật cẩn thận… Ngàn vạn lần đừng khiến gã đánh tới phát điên…
Đường Thiên đánh tới quên mình, côn ảnh cùng chưởng ấn trước mặt không hề khiến gã sợ hãi. Nhưng chút vết thương nhỏ lúc vừa rồi lại gây ảnh hưởng không nhỏ, Đường Thiên phát hiện chỉ cần mình thúc giục chân lực quá mức, kinh mạch sẽ đau nhức như bị đao cắt. Hơn nữa, hai người trước mặt cũng vô cùng cẩn thận, chỉ dùng thế thủ, lại thêm phi đao xuất quỷ nhập thần, Đường Thiên trong thời gian ngắn cũng khó lòng phá địch.
Điều này khiến Đường Thiên vô cùng tức giận.
Trải nghiệm thê thảm trong phòng Thập Bát Đồng Nhân khiến gã vẫn vô cùng ấm ức, đầu trọc chết cũng khiến gã thầm khổ sở. Đường Thiên vốn không phải người tốt tính, suốt nửa ngày không làm gì được hai xác rùa đen, trong lòng càng thêm căm tức.
Vừa rồi, mình đã tự nhủ thầm sẽ báo thù cho đầu trọc!
Đường Thiên lại càng phát bực, thầm nhủ, chẳng phải hao tốn à? Xem ai hao tổn trước?
Gã bắt đầu khống chế tiêu hao chân lực bản thân, vận dụng nhiều lực lượng thân thể hơn. Thân thể Đường Thiên vốn vô cùng cường hãn, đây mới là nguyên nhân thực sự khiến gã am hiểu đánh lâu dài. Chân lực thu mà không phóng, tiêu hao nhanh chóng giảm mạnh, còn chân lực kẻ địch cũng không cách nào phá vỡ phòng ngự, xâm nhập vào kinh mạch của gã.
Thế công của Đường Thiên không hề chậm lại, thậm chí còn nhanh hơn đôi chút.
Bộp bộp bộp!
Tiếng nổ bắt đầu trở nên trầm trầm, thanh thúy hơn!
Cô gái áo đen hai mắt bừng sáng, nàng nhận ra chân lực Đường Thiên đã sắp tiêu hao sạch. Nàng vốn thông mình, vừa nghĩ lập tức hiểu rõ huyền cơ trong đó, hồ đan điền cấp bốn vốn nhỏ hơn cấp năm nhiều, chiến đấu trong thời gian dài, khuyết điểm chân lực của Đường Thiên cũng bộc lộ.
Đây mới thật là cơ hội thủ thắng!
Chỉ có điều…
Nàng liếc qua Tỉnh Hào, thấy Tỉnh Hào cười lạnh.
Hẳn gã còn sát chiêu gì khác? Trong lòng thầm chấn động, nhưng một lát sau, Đường Thiên vẫn không dùng sát chiêu gì, nghi hoặc trong lòng nàng càng đạm, nàng không tin Tỉnh Hào không nhận ra Đường Thiên đang gặp khốn cảnh?
Vì sao Tỉnh Hào lại bình tĩnh như vậy?
Thời gian không ngừng trôi qua, nhưng sát chiêu mà cô gái áo đen vẫn luôn cảnh giác mãi vẫn không xuất hiện!
Hừm…”
Con ngươi cô gái áo đen co lại, vì sao thằng nhãi đó vẫn chưa thua?
Nàng chú tâm quan sát kỹ, cảnh tượng chiến đấu phía kia khiến nàng chấn động. Tồi Tâm Chưởng của nam tử áo đen cùng bóng côn của Đại Dư đều đã ảm đạm không chút ánh sáng, bọn họ đã lâm vào thế nỏ mạnh hết đà, ánh sáng trên phi đao của Tiểu Lô cũng dần ảm đạm, bất luận tần suất xuất thủ hay tốc độ phi đao đều nhanh chóng hạ thấp.
Ngược lại, Đường Thiên vẫn dồi dào sinh khí, thế công vẫn như cuồng phong vũ bão, tiếng từng quyền đánh vào cơ thể khiến người người kinh hãi, Cứ tiêu hao như vậy nhưng Đường Thiên lại chiếm cứ thượng phong, hơn nữa hai người khác không chỉ đang trong thế thủ mà còn đầy nguy hiểm.
Sao… sao lại như vậy…
Cô gái áo đen ngơ ngác nhìn bóng dáng hoạt bát trong trận chiến, khuôn mặt không hề có dấu hiệu mệt mỏi, đã qua hơn hai mươi phút rồi, sao hắn vẫn có thể giữ được tiết tấu công kích cao như vậy?
Chẳng lẽ hắn không mệt mỏi?
Thằng nhóc này không biết mệt à?
Cảnh tượng trước mắt hoàn toàn vượt khỏi nhận thức nàng. Cho dù chân lực Đường Thiên cao thâm hùng hậu, tuổi trẻ đã bước vào cấp năm, không, cho dù bước vào cấp sáu nàng cũng không giật mình như vậy. Cái nàng thấy là một thiếu niên dùng thân thể cứng rắn kép sụp một kẻ địch cao hơn hắn một cấp cùng hai kẻ ngang cấp với hắn…
Chuyện này, chuyện này cần thân thể tốt tới mức nào…
Dã thú cũng phải cắn lưỡi tự sát…
Đợi đã…!
Thiếu nữ áo đen đột nhiên lóe lên ý tưởng, không tự chủ xuất hiện hai chữ -- huyết mạch!
Chỉ những huyết mạch cường đại mới có thể khiến thân thể người ta trở nên mạnh mẽ tới vậy.
Ánh mắt nàng nhìn Đường Thiên lập tức biến đổi, không sai, đáng lẽ mình phải nghĩ ra từ sớm chứ? Lực lượng phi nhân như vậy ngoại trừ huyết mạch ra còn ai làm được?
Huyết mạch sao…!
Ánh mắt nàng lập tức rực cháy vẻ tham lam, trong Hắc Hồn, huyết mạch cường đại còn quý giá hơn bất cứ bảo bối nào. Chỉ cần thu được hai loại huyết mạch này, nàng tin rằng mình có thể đạt được mọi thứ mình muốn.
Có điều đối phương là người của võ hội Quang Minh, phải nghĩ cách cho tốt.
Thiếu nữ áo đen nhanh chóng nghĩ ra.
Trận chiến không có gì bất ngờ, giãy dụa không ngừng trong gian phòng Thập Bát Đồng Nhân khiến cho trận chiến này chỉ là một bài tập thể dục nho nhỏ với Đường Thiên. Xét theo thực lực, Đường Thiên thật ra chỉ hơi mạnh hơn nam tử áo đen một chút, thêm cả Đại Dư và Tiểu Lộ, Đường Thiên muốn thủ thắng cũng chẳng dễ dàng.
Đường Thiên kinh mạch thụ thương, bất đắc dĩ đành dùng cách chiến đấu thời gian dài, lại thêm khí thế lực trước, sức chịu đựng cường hãn của Đường Thiên lúc này phát huy uy thế rõ rệt.
Nam tử áo đen cùng cùng Đại Dư lúc này cũng đã mệt bở hơi tai, bộ pháp chậm chạp như bà già, vậy nên tới lúc cuối khi Đường Thiên giải quyết hai người, bọn họ đều lộ vẻ giải thoát.
Tiểu Lô sắc mặt không còn chút máu, dốc hết sức lực còn lại muốn chạy về phía cô gái áo đen, song khi hắn vừa quay người, một mũi tên xuyên thẳng qua thân thể hắn. Tiểu Lô không tin nổi nhìn về phía trước rồi đổ gục xuống.
Cô gái áo đen sắc mặt vẫn như thường đặt cung tên xuống.
Đường Thiên cùng Tỉnh Hào đều bị sự tàn nhẫn của cô gái áo đen hù dọa, bọn họ dù thế nào cũng không ngờ cô gái áo đen lại ra tay với đồng bọn của mình.
“Ta nghĩ chúng ta có thể nói chuyện.” Cô gái áo đen đột nhiên mở miệng.
Âm thanh sau tấm mặt nạ toát lên vẻ lạnh lẽo vô cùng.
“Không nói chuyện gì cả!” Tỉnh Hào hừ lạnh một tiếng, chắn thẳng lối đi, bước về phía cô gái áo đen. Mặc dù tính cách hắn cũng khá lạnh lùng nhưng ngoài lạnh trong nóng, trọng tình trọng nghĩa, chứng kiến cô gái áo đen ra tay với đồng bọn của mình, trong mắt hắn bỗng toát lên vẻ chán ghét tới cực điểm.
Đường Thiên càng tức giận không kiềm nổi, chửi đổng lên: “Nữ nhân kia, thật độc ác! Hôm nay đừng mong sống ra khỏi đây!”
Cô gái áo đen dường như đã sớm dự đoán được phản ứng của hai người, bình tĩnh thong dong nói: “Các người sẽ bỏ qua cho hắn sao? Dẫu sao hắn cũng chỉ có đường chết, chết trên tay ta với chết dưới tay các người có gì khác nhau?”
“Nói hươu nói vượn! Đi chết đi!” Đường Thiên giận dữ, lao thẳng về phía cô gái áo đen.
Trong mắt cô gái áo đen lộ vẻ nhạo báng, khinh công nàng còn tốt hơn Tỉnh Hào, so với Đường Thiên lại càng hơn! Chỉ thấy bóng người lóe lên, biến mất tại chỗ, song đột nhiên khóe mắt nàng trợn tròn, gần như đồng thời, một bóng người như tia chớp đột nhiên lao tới chặn đường nàng.
Hắn, sao hắn lại xuất hiện tại đây…
Cô gái áo đen điểm nhẹ mũi chân, thân hình lại xoay chuyển quỷ dị, để lại một tàn ảnh!
Xoạt!
Một bàn tay nắm lấy góc áo nàng, xé rách một mảng!
Cô gái áo đen càng thêm kinh hãi, bước chân chuyển sang, lại tạo thành một tàn ảnh, kéo giãn khoảng cách. Lúc này nàng mới trẫn tĩnh cúi đầu nhìn xuống bên hông, góc áo bị rách đứt một mảng!
Sao… Sao hắn làm được?...
Không thể nào…
Sau tấm mặt nạ, sắc mặt cô gái áo đen trắng bệch, ánh mắt nghi hoặc không thôi.
Đường Thiên bất mãn hừ lạnh một tiếng, ném miếng vải rách trong tay đi, trong lòng rất không cam lòng, vừa rồi hơi chậm một chút!
Tỉnh Hào thấy rõ nhất, thật ra sau khi cô gái áo đen di chuyển Đường Thiên mới bắt đầu chuyển động, Đường Thiên cũng không dùng khinh công mà lập tức phán đoán phương hướng của cô gái áo đen, do đó mới tạo thành cảnh tượng đáng ngạc nhiên như vậy!
Trực giác thật đáng sợ!
Trong lòng Tỉnh Hào vừa kinh hãi vừa thán phục, khi cô gái áo đen cất bước ngay cả hắn cũng không nhìn rõ được hướng đi, Đường Thiên lại có thể phán đoán chuẩn xác phương hướng của nàng.
Ánh mắt kinh hãi thá phục của hắn hạ xuống người Đường Thiên.
Đường Thiên lại cúi eo, trong mắt lấp loáng một thứ hào quang tên là “không chịu thua”. Thất bại vừa rồi không khiến Đường Thiên nhụt chí, chỉ có cảm giác không cam lòng mãnh liệt và ý chí chiến đấu bừng bừng.
Tên này… Rốt cuộc sẽ phát triển tới mức nào?
Trong mắt cô gái áo đen hiệ vẻ bối rối, nàng lập tức cảm nhận được áp lực cường đại, nàng tuyệt đối không ngờ kẻ gây áp lực lớn tới vậy cho nàng không phải Tỉnh Hào mà là một thiếu niên không biết tên.
Vẻ không phục, kiên định cùng ý chí chiến đấu trong mắt đối phương khiến đối phương âm thầm run rẩy.
Hỏng bét! Gặp phải một tên không có đầu óc rồi!
Lúc này nàng cũng bất chấp mọi thứ, nhanh chóng tung lá bài tẩy của mình ra: “Chẳng lẽ bảo khố Thiên Cầm cũng không khiến các ngươi ngồi xuống nói chuyện?”
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK