Thánh Huyết Ẩm!
Kiếm khách của Kiếm Vực hiểu rõ danh kiếm trong thiên hạ như lòng bàn tay, huống hồ còn là Thánh Huyết Ẩm đã từng gợn bao gió tanh mưa máu! Xét trên góc độ tiến hoá, bất kể hồn hệ hay huyết hệ đều đã tiến hoá tới một độ cao tương đương, đây là hai phương thức tiến hoá bất đồng.
Nhưng bất luận hồn hệ hay huyết hệ, máu tươi của Thánh giả đều ẩn chứa sức mạnh cường đại.
Cho dù là một khối sắt thường, uống nhiều máu Thánh giả như vậy cũng sản sinh hồn phách, huống hồ bản thân nó đã phi phàm. Rất ít người biết lai lịch của Thánh Huyết Ẩm, nhưng Kiếm Vực lại rất hứng thú, hao hết khí lực tra lại xuất xứ của nó, nó do một viên thiên thạch luyện chế thành.
Thanh kiếm này khi vừa luyện thành đã toả ra ba động cực kỳ quái dị, Thứ chấn động quái dị này hấp dẫn tinh hồn thú lao tới như phát điên.
Nếu không phải thực lực Kiếm Thánh kia cũng phi phàm hắn đã sớm chết trong thú triều ồ ạt đó rồi.
Giết liền ba ngày ba đêm, thanh kiếm này uống đủ máu của mấy vạn tinh hồn thú, chấn động yêu dị kia mới dần tan đi, ánh sáng lộng lẫy thu liễm lại, trông như sắt thường.
Mà theo Kiếm Thánh này khiêu chiến khắp nơi, thanh kiếm này cũng uống đủ máu Thánh giả. Lời đồn bên ngoài không chính xác, Minh Nguyệt nhớ trong Kiếm Vực có người cố tình kiểm tra lại, cuối cùng kết luận thanh kiếm này ít nhất cũng dính máu năm mươi sáu Thánh giả!
Kiếm Vực vẫn đang tìm thanh kiếm này, vốn quen hiểu đặc tính của kiếm, bọn họ biết rõ sự cường đại của nó.
Tiêu tốn vô số nhân lực vật lực song vẫn không có thu hoạch, Minh Nguyệt tuyệt đối không ngờ thanh kiếm này lại trên tay Tỉnh Hào!
Hơn nữa. . .
Khiến Minh Nguyệt càng thêm chấn động lại là Thánh Huyết Ẩm trong tay Tỉnh Hào không có chút khí tức hung lệ, bình thản công chính, khí thế bàng bạc. Thanh kiếm hung lệ cỡ này tuyệt đối kiêu căng khó thuần, chỉ cần hơi bất cẩn ắt sẽ phản chủ. Lúc này lại ôn thuận như một chú mèo, thu hết móng vuốt sắc bén lại.
Danh kiếm chọn chủ.
Trong đầu Minh Nguyệt không khỏi hiện lên bốn chữ này, quả nhiên không hổ danh cường giả luyện ra Kiếm Hồn!
Ánh mắt nàng rời khỏi người Tỉnh Hào, liếc mắt sang người vừa hét lên kinh ngạc. Nam tử tinh tráng khôi ngô, mái tóc ngắn đỏ rực như lửa, màu da đậm, nửa người trê mặc áo trắng ngắn tay bình thường, nửa người dưới mặc chiếc quần hình thức quái lạ, như nửa bộ giáp, lấp lánh ánh bạc.
Hắc Hồn!
Minh Nguyệt lập tức nhận ra lai lịch của đối phương. Người của Hắc Hồn nhận ra lai lịch của Thánh Huyết Ẩm cũng bình thường, vì Hắc Hồn ngã khá nặng dưới thanh kiếm này.
Như nhận ra ánh mắt của Minh Nguyệt, đối phương quay đầu nhìn sang, nam tử hai mắt sáng lên, nhếch miệng cười với Minh Nguyệt, lộ ra hàm răng trắng như tuyết.
Tỉnh Hào vẫn như không cảm giác, tiếp tục đắm chìm trong tu luyện.
Thế nhưng Minh Nguyệt và nam tử cùng quay đầu lại, sắc mặt hai người không hẹn mà cùng lộ vẻ hoảng sợ.
Tỉnh Hào vẫn thi triển kiếm pháp cơ bản, mỗi kiếm đều không chút hoa xảo, thế nhưng những chiêu kiếm giản dị chất phác kia lúc này lại toả ra chấn động khó diễn tả bằng lời. Quỹ tích Thánh Huyết Ẩm lướt qua không trung như có làn sóng nước vô hình, lẳng lặng không chút tiếng động.
Pháp tắc!
Kiếm chiêu giản dị tự nhiên mang theo sức mạnh pháp tắc, như lời cảnh cáo lặng lẽ.
Vẻ tham lam trong mắt nam tử Hắc Hồn như bị một chậu nước đá dội trúng, ánh mắt ngơ ngác, sắc mặt như gặp quỷ. Mà Minh Nguyệt lúc này cũng không cách nào giữ bình tĩnh, nàng ngơ ngác nhìn Tỉnh Hào, vẻ mặt khó lòng tin nổi.
Không thể. . .
Nửa giờ sau, Tỉnh Hào thu kiếm, xoay người rời khỏi, trước khi đi thản nhiên liếc nhìn hai người một cái.
Nam tử Hắc Hồn sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
Minh Nguyệt như bị sét đánh, khoảnh khắc đó đầu óc Minh Nguyệt trổng ỗng, thân thể cứng đờ, ngay ngón tay cũng không cử động được.
Đến lúc nàng khôi phục tinh thần, bóng dáng Tỉnh Hào đã biến mất không còn tăm hơi. Trong lòng nàng kinh hãi tuyệt luân, ánh mắt Tỉnh Hào lại có kiếm ý!
Thật đáng sợ. . .
Kiếm Vực đánh giá quá thấp thực lực của Tỉnh Hào!
Trong lòng Minh Nguyệt nổi lên kích động muốn lập tức trở về Kiếm Vực, thế nhưng nàng vẫn cố kiềm chế. Một bóng người tới bên cạnh nàng, là nam tử Hắc Hồn.
"Kinh ngạc à? Một kiếm khách tuyệt thế như vậy lại xuất thân từ Võ Hội Quang Minh, đúng là lãng phí, Kiếm Vực các ngươi không hứng thú à?"
Lời nói mang chút trêu chọc truyền tới tai Minh Nguyệt.
Minh Nguyệt lạnh lùng nói: "Hắc Hồn lại hứng thú với Kiếm Thánh cơ à, ngạc nhiên đây."
Đối phương cười ha hả: "Ta không hứng thú với Tỉnh Hào, cũng không phải đối thủ của hắn, thế nhưng ta lại hứng thú với Thánh Huyết Ẩm trên tay hắn."
"Hắn xứng với thanh kiếm đó." Minh Nguyệt thản nhiên nói, vốn xuất thân Kiếm Vực, nàng cực kỳ thành kính với kiếm.
"Ha ha ha, đúng vậy, Kiếm Thánh có thể luyện thành Kiếm Hồn, mà lại không dùng hồn thuật, nhắm thẳng vào pháp tắc, đương nhiên là có tư cách!" Nam tử Hắc Hồn gật đầu lia lịa: "Có điều thanh kiếm kia lại là bảo vật mà một vị tiền bối Hắc Hồn của chúng ta cất giữ."
Minh Nguyệt trong lòng chấn động, nhưng không hề biến sắc: "Hắc Hồn định gây chiến với chòm Đại Hùng?"
Nam tử Hắc Hồn cứng đờ, gương mặt cười khổ: "Ngươi nói đúng, giờ ai lại muốn gây chiến với chòm Đại Hùng? Ít nhất Hắc Hồn không muốn!"
Trận chiến này chòm Đại Hùng thật sự đã lập uy, đây cũng là nguyên nhân cơ bản kiến sứ đoàn khắp nơi kéo tới.
Sau khi trận chiến giữa Võ Hội Quang Minh và chòm Sư Tử mở màn, song phương mỗi bên có thắng có bại, tình hình chiến trận giằng co. Không ai ngờ lần đầu té ngã của Võ Hội Quang Minh lại là dưới tay chòm Đại Hùng. Lần này Võ Hội Quang Minh ngã rất nặng, Võ Hội gần đay yên tĩnh lạ thường.
Tuy mười lăm Thánh giả của Thánh Điện bị diệt sạch, thế nhưng thời gian vừa qua mọi người quan sát phát hiện cao thủ trên chòm Đại Hùng không nhiều. Thế nhưng bọn họ cũng phát hiện lực liên kết của chòm Đại Hùng cực kỳ mạnh mẽ, võ giả tầm trung và thấp khắc khổ hơn xa bất cứ chòm sao nào.
Mà chòm Đại Hùng không hề nghiêng tinh lực về phía các cao thủ, ngược lại đối xử rất tốt với những võ giả tầm trung và thấp này. Đãi ngộ của chòm Đại Hùng đối với võ giả tầm trung và thấp là tốt nhất trong số các chòm sao. Chỉ cần ngươi chăm chỉ khắc khổ tu luyện, tại chòm Đại Hùng ngươi có thể hưởng thụ tinh lực nồng nặc, không cần giao nộp thuế tinh lực với giá trên trời.
Chính sách như vậy của chòm Đại Hùng đương nhiên không thích hợp với cường giả, thế nhưng có thể nghĩ, khi đám võ giả tầm trung và thấp này trưởng thành, chòm Đại Hùng tương lai sẽ càng thêm đáng sợ.
Trình độ chỉnh thể gia tăng, nhân khẩu khổng lồ của chòm Sài Lang, binh đoàn sau này của chòm Đại Hùng sẽ cực kỳ cường đại.
Ngoại trừ Võ Hội Quang Minh còn có thể kéo người trở lại, các chòm sao khác hầu như không ai dám chọc chòm Đại Hùng. Câu nói của Minh Nguyệt là đang cảnh cáo đối phương, bất cứ khiêu khích nào cũng có thể khiến chòm Đại Hùng phản công. Chòm Đại Hùng lớn mạnh qua từng trận chiến, đám người điên này căn bản không sợ chiến tranh.
Minh Nguyệt không muốn vì tham niệm của đối phương mà quấy rối kế hoạch của mình.
"Chỉ có thể nghĩ cách khác." Đối phương lắc đầu bất đắc dĩ, quay người bỏ đi, ném lại một câu: "Ta tên Cam Hào!"
"Kêu gào. . ." Minh Nguyệt sửng sốt.
Dư Cơ bật cười, vẻ quyến rũ đột ngột sinh ra.
Cam Hào vừa bay lên trời chợt cứng lại, thân hình lắc lư lảo đảo như cánh diều đứt dây. Sắc mặt hắn đỏ chót, trán nổi gân xanh.
Quả nhiên cái tên này không xứng với sự tiêu sái tự tin của mình..
Hắn nghĩ tới bóng lưng cao thâm khó lường của Tỉnh Hào khi bỏ đi, trong lòng lệ rơi đầy mặt, rõ ràng cùng tên Hào. . . sao lại chênh lệch lớn vậy. . .
Andrey đứng bên cửa sổ, ngưng mắt nhìn đội ngũ tuần tra phía xa.
Scarlett lười biếng chậm rãi xoay người: "Huynh nhìn lâu như vậy rồi, dọc đường cứ nhìn chăm chăm vào người khác là sao?"
"Huấn luyện nghiêm chỉnh, kỷ luật sâm nghiêm, chỉ huy mạch lạc." Andrey không quay đầu lại nói.
"Ai da, hiếm khi thấy huynh mở lời khen như vậy đấy." Scarlett cười khẽ một tiếng nhưng trong lòng cũng không khỏi ngạc nhiên. Andrey là sinh viên nổi tiếng trong học viện võ tướng, ánh mắt trước giờ rất tỉ mỉ, rất khó được hắn đánh giá như vậy.
"Trình độ thật sự rất cao." Andrey trầm giọng nói: "Ngoại trừ tốt chất binh sĩ, những phương diện khác không hề kém binh đoàn. Với sự khắc khổ trong tu luyện của bọn họ, thêm vào tinh lực chòm Đại Hùng, chỉ cần mấy năm sở đoản này cũng sẽ biến mất, bọn họ sẽ trở thành một trong những binh đoàn mạnh nhất thiên hạ."
"Nói vậy bọn họ có giá trị lôi kéo đây." Scarlett hai mắt sáng lên, có thể gả cho cường giả như vậy là lựa chọn tốt nhất cho nữ nhân có dã tâm như nàng.
"Đúng vậy! Nếu chòm Đại Hùng liên minh cùng chòm Sư Tử chúng ta, chắc chắn sẽ đánh bại Võ Hội Quang Minh!" Andrey cũng mỉm cười sán lạn như ánh mặt trời, hắn không hề nghi ngờ mị lực của Scarlett: "Huynh phải chúc mừng muội rồi, thông gia như vậy mới xứng với dung nhan tuyệt thế của muội."
"Đúng rồi, bữa tiệc tối nay muội nên mặc quần áo ra sao đây?" Scarlett bắt đầu nghĩ tới bữa tiệc buổi tối, nàng đang nghĩ nên có biểu hiện bắt mắt nhường nào mới hấp dẫn được Đường Thiên.
Bữa tiệc tối nay tất cả các sứ đoàn đều sẽ tham gia, nàng nhất định phải bộc lộ tài năng giữa mọi người, khiến tất cả kinh ngạc, đây mới là phong cách của nàng.
"Cái này đừng hỏi huynh!" Andrey chợt thấy đau đầu, ắn ra hiệu đầu hàng.
Màn đêm buông xuống, trong hội trường rộn rã.
"Thật rối loạn!" Một nam tử nhỏ giọng khinh thường: "Một đám quê mùa! Đây là bữa tiệc đơn sơ nhất mà ta từng tham gia, đám này rõ là mới học nghề."
Đồng bọn bên cạnh hắn cũng cười nói: "Tinh cầu biên giới, có nơi nào quê mùa hẻo lánh hơn không? Đây mới là phong cách của người ta!"
Scarlett cách đó không xa nhỏ giọng nói với Andrey: "Buổi tiệc này quả thật rất đơn sơ."
Andrey liếc mắt nhìn huy chương trước mặt hai người, khinh bỉ nói: "Đám người quý tộc chỉ biết hưởng thụ. Dao nĩa yến tiệc chỉ khiến người ta lạc lối, chỉ có đao kiếm trên chiến trường mới nhận được tôn trọng."
Lịch sử chòm Sư Tử không dài, mùi của máu và lửa còn chưa tan, phong thái xa hoa còn chưa thành hình.
Mà một hướng khác, sứ đoàn chòm Thiên Bình.
Hoa trưởng lão đang thưởng thức bảo vật trên người các Thánh giả trấn giữ bốn phía, nghe hai người kia thảo luận hừ lạnh nói: "Vô tri! Nếu chúng biết giá trị bảo vật trên người những thủ vệ mới hiểu mình đang ngâm mình trong biển tinh tệ mênh mông! Đơn sơ? Đây tuyệt đối là buổi tiệc xa hoa nhất từ trước tới giờ!"
Tiếu trưởng lão cũng nói lời hài hước hiếm thấy: "Cho dù biết bọn họ cũng chẳng hạnh phúc đâu, chỉ càng đau xót thôi, vì không mang được một đồng tinh tệ đi!"
Các trưởng lão khác cũng cười khẽ.
Đột nhiên toàn bộ hội trường yên tĩnh lại.
Đường Thiên xuất hiện.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK