Mục lục
[Dịch]Chiến thần bất bại - Tàng Thư Viện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:




Đường Thiên mở to hai mắt, chỉ cảm thấy toàn thân tràn ngập lực lượng. Giấc ngủ vừa rồi rất ngon, hắn cứ tu luyện bảy ngày thì sẽ ngủ ngon lành một giấc.

Thể lực có thể khôi phục từ từ, nhưng mệt mỏi về mặt tâm lý lại không cách nào tiêu trừ, giấc ngủ có thể cải thiện điều này. Hơn nữa, tu luyện thời gian dài tuy kinh mạch được cường hóa nhưng cũng sẽ lưu lại một chút nội thương, khi ngủ, chân lực sẽ chữa trị phần nội thương này.

Cho dù là cao thủ lợi hại, qua một thời gian ngắn cũng sẽ ngủ một giấc.

Nhìn lên trần nhà, suy nghĩ của Đường Thiên bay xa.

Lại một ngày mới...!

Xoạt, giơ hai tay lên cao, Đường Thiên nằm trên giường hô to một tiếng: “Đường Thiên, cố gắng lên!”

Hô xong, hắn nhảy khỏi giường, rửa mặt xong bèn đi về phía đầu xe. Ra đến đầu xe, một con Thiên Mã màu bạc lọt vào tầm mắt gã, con Thiên Mã này không phải vật thực mà do chân lực trong đá ngôi sao biến ảo thành.

Thiên Mã màu bạc kéo theo thùng xe cũng màu bạc, bay xuyên qua tầng mây, tốc độ cực kỳ nhanh chóng.

Đường Thiên nhìn xuống cảnh sắc nhanh chóng rút lui bên dưới, ngoài thùng xe có một tầng chân lực, gió không lọt vào được. Trong tầng mây dầy đặc như mây này, vô cùng thú vị. Đường Thiên vò đầu gãi tai, ngồi trên xe bao ngày thế rồi mà giờ mình mới phát hiện cảm giác phi hành thú vị như vậy.

Xe bạc Thiên mã, cao cấp hơn bất cứ cỗ xe nào gã từng ngồi. Bất luận tốc độ phi hành hay độ cao đều cực kỳ xuất sắc.

“Đại nhân!” Xa phu chú ý thấy Đường Thiên vội vàng hành lễ.

Đường Thiên cười he he: “Cỗ xe này không tồi!”

“Tốt lắm đấy ạ!” Xa phu không nhịn được khen: “Quả không hổ danh Thiên Mã bạc, lần đầu tiên thuộc hạ điềuk hiển cỗ xe cao cấp như vậy, cảm giác thật tuyệt vời!”

“Ha ha ha ha!” Đường Thiên vô cùng đắc ý, chống nạnh ngửa mặt lên trời cười to.

“Có điều, thưa đại nhân.” Xa phu nói: “Chúng ta cần tìm một nơi bổ sung nước và đồ ăn, nước và đồ ăn trên xe đã không còn nhiều.”

“Gần đây có thành thị nào không?” Đường Thiên hỏi.

“Thưa không.” Xa phu kinh nghiệm vô cùng phong phú, lập tức đưa ra đề nghị: “Có điều, chúng ta chỉ cần tìm một kiếm thôn là có thể tiếp tế đồ ăn và nước uống rồi.”

“Kiếm thôn?” Lần đầu tiên Đường Thiên nghe thấy danh từ này.

“Ừ.” Xa phu nói: “Chòm sao Ô Nha rất hoang vu, cằn cỗi, nơi đây hầu như không sản xuất được gì, hơn nữa nước uống và nước tưới tiêu cũng rất ít, cho nên ít có thành thị, nhiều nhất chỉ là các thôn trang, thôn trạng tại chòm sao Ô Nha đa phần là kiếm thôn. Không biết vì sao, chòm sao Ô Nha không thích hợp trồng trọt.”

“Vậy bọn họ kiếm đồ ăn đâu ra?” Đường Thiên kinh ngạc hỏi.

“Phần lớn là thương đội bên ngoài vận chuyển vào.” Xa phu nói: “Bọn họ dùng Ô Nha Kim đổi lấy đồ ăn.”

“Ô Nha Kim? Là cái gì?” Đường Thiên càng thêm hiếu kỳ.

“Chóm ao Ô Nha có một loại tinh hồn thú rất kỳ lạ, dân bản xứ gọi nó là thạch sa thú. Thạch sa thú thích nuốt các thứ đất đá, trong cơ thể chúng thường bảo tồn rất nhiều kim loại, những kim loại này chỉ tồn tại ở chòm sao Ô Nha, cho nên mọi người mới gọi là Ô Nha Kim. Thương nhân bên ngoài rất thích thu mua Ô Nha Kim, mọi người đều dùng nó để đổi lấy đồ ăn.”

“Thật kỳ lạ...” Đường Thiên vẻ mặt ngạc nhiên, đột nhiên gã chú ý thấy bên dưới có động tĩnh: “Ồ, đó là cái gì?”

Một thôn bên dưới đang xảy ra chiến đấu kịch liệt.”

“Không tốt!” Xa phu biến sắc: “Là thạch sa thú! Chúng đang vây công thôn! Trời đất ơi, sao lại có nhiều thạch sa thú như vậy? Chẳng lẽ có thạch sa thú vương?”

“Đó là thạch sa thú à?” Đường Thiên mở to hai mắt, tò mò quan sát.

Hình thể thạch sa thú cao lớn, có đầu và tứ chi, cao khoảng bốn đến năm mét, một số con cao lớn thậm chí có thể đạt tới bảy mét. Thân thể chúng hoàn toàn do cát và đá tạo thành tướng mạo xấu xí. Mặc dù không linh hoạt nhưng động tác của chúng hoàn toàn không chậm, hơn nữa lực lượng cực lớn. Nắm đấm của nó là một tảng đá lớn, một quyền đánh xuống khiến đất đá rung chuyển, bùn đất văng khắp nơi.

Những thôn dân phía dưới chỉ có thể bại lui.

“Thạch sa thú thường rất ngu ngốc, bọn chúng chắc chắn không thể tổ chức vây công như vậy được, nhất định phải có một con thạch sa thú vương!” Sắc mặt xa phu lộ vẻ sợ hãi.

Đường Thiên cảm thấy xa phu nói rát có lý, thạch sa thú phía dưới như thủy triều, số lượng sợ phải lên tới hơn ngàn con. Phòng thủ của thôn dân đã bị hủy thành tổ ong,t ình hình vô cùng nguy hiểm.

Thế công quy mô lớn như vậy rất có khả năng có một thú vương đang chỉ huy.

Nhưng ánh mắt Đường Thiên không ngừng quét qua đám thạch sa thú song lại không phát hiện ra chút tung tích nào của thú vương. Mà lúc này thôn dân bến dưới đã không gắng gượng nổi, dần có dấu hiệu tan vỡ.

“Tiểu Húc Húc! Đi thôi!”

Đường Thiên gọi lớn một tiếng, chân đạp vào vòng bảo hộ, cặp cánh khổng tức giang rộng. THần sắc gã vô cùng hưng phấn, mài đe sắt bao nhiêu ngày như vậy, chịu bao nhàm chán, giờ rốt cuộc cũng có chỗ xả.

Nhìn chiến trường kịch liệt bên dưới, Đường Thiên chỉ cảm thấy máu huyết sôi sục, chiến ý dâng trào.

Đạp lên vòng bảo hộ, Đường Thiên giang hai tay, tung người nhảy xuống.

๑๑۩۞۩๑๑
Tạ Thanh đâm thẳng thanh kiếm vào cơ thể thạch sa thú trước mặt, chân lực bùng phát, rầm, trên cơ thể khổng lồ của thạch sa thú lộ ra một cái hố lớn cỡ miệng chén.

Thân thể thạch sa thú trì trệ lại, ánh sáng trong mắt biến mất, hóa thành một đống cát đá.

Tạ Thanh bất chấp mồ hôi nhỏ xuống, hắn để ý thấy em gái mình đang cực kỳ nguy hiểm, chân lại đột nhiên phát lực, thân hình lập tức xuất hiện bên cạnh thân thể thạch sa thú như tia chớp, trường kiếm trong tay lại đâm thẳng vào cơ thể thạch sa thú.

Mũi kiếm truyền lại lực cản cứng rắn, trong mắt Tạ Thanh hiện vẻ tàn khốc, truyền chân lực vào.

Rầm!

Trên người thạch sa thú nhiều thêm một cái lỗ lớn cỡ miệng chén, con thạch sa thú cũng hóa thành một đống cát đá.

“Anh!” Tạ Uyển thở hổn hển, mồ hôi đổ đầm đìa, tay cầm kiếm run rẩy không ngừng, sắc mặt trắng bệch.

“Tới sau lưng anh!” Tạ Thanh trầm giọng nói, em gái hắn dẫu sao cũng chỉ là con gái, thể lực yếu, có thể kiên trì trong trận chiến kịch liệt như vậy đều là nhờ liều mạng.

Nhìn cả thôn trang bốn bề bất ổn, ánh mắt Tạ Thanh bất giác hiện vẻ bi thương, hắn đã không nhớ nổi mình tiêu diệt bao nhiêu thạch sa thú, nhưng thạch sa thú trước mắt vẫn rậm rạp chằng chịt như thủy triều, nhìn không thấy nổi phần cuối.

Chẳng lẽ hôm nay kiếm thôn thật sự phải diệt vong sao?

Đột nhiên, Tạ Thanh giật mình, một con thạch sa thú xông vào tầm mắt hắn, cánh tay cát đá to như thùng nước đập thẳng về phía Tạ Uyển!

Chết tiệt!

Trong mắt Tạ Thanh đột nhiên hiện lên sắc máu, không hề nghĩ ngợi, người theo kiếm xuất, một ánh sáng trắng đỏ xuyên thẳng không trung!

Thạch sa thú cứng lại, trước ngực đột nhiên nhiều thêm một cái lỗ lớn cỡ chậu nước!

Tạ Thanh thở hổn hển, chân lực hắn đã sắp tiêu hao sạch, xem ra không giữ nổi thôn rồi. Hắn cẳngaăng, quay sang nói với Tạ Uyển: “Nói với Nhị thúc, cả thôn di chuyển về sau núi...”

Tạ Thanh đang nói bỗng ngưng bặt, con ngươi co rụt!

Đó là...

๑๑۩۞۩๑๑
Đường Thiên như một viên sao băng rơi thẳng xuống phía dưới, gió thổi mãnh liệt như đao cắt, cảnh sắc bên dưới nhanh chóng hóa lớn trong tầm mắt, chiến ý của gã càng dâng trào.

Mắt thấy sắp hạ xuống đất, gã gầm lên: “Khổng tước!”

Cặp cánh khổng tước trên lưng giang rộng, thế rơi của Đường Thiên hoãn lại, gã chỉ cảm thấy phần lưng đột nhiên có một lực lượng cường đại khiến thân thể gã dừng lại được trên không trung.

Mượn lực lương từ cặp cánh truyền lại, hai chân Đường Thiên chạm mạnh xuống đất.

Ầm!

Sóng khsi kinh người bắn ra bốn phương, mặt đất xung quanh gã rạn nứt như mạng nhện.

Gã nhảy thẳng vào trong bầy thạch sa thú, xung quanh đều là thạch sa thú. Cả bầy thú rống lên giận dữ, vung vẩy tảng đá đập về phía Đường Thiên.

Đường Thiên không cam lòng yếu thế, cũn gầm lên một tiếng, chủ động nghênh đón.

Ầm ầm!

Tia lửa chói mắt bừng lên giữa không trung, năm ngón tay Đường Thiên như móc câu đâm thẳng vào cơ thể thạch sa thú trước mặt!

Rầm!

Tiếng nổ trầm trầm như tiếng sấm đột nhiên vang lên từ cơ thể thạch sa thú. Thân thể thạch sa thú bùng nổ, đất cát bay khắp nơi.

Tạ Thanh và Tạ Uyển ngây ra tại chỗ, quên cả chiến đấu!

Một chiêu đánh chết thạch sa thú không có gì đặc biệt, Tạ Thanh cũng làm được.

Nhưng đánh nổ thạch sa thú như vậy, Tạ Thanh tự nghĩ, tuyệt đối không làm được!

Bọn hắn hầu như ngày nào cũng tiếp xúc với thạch sa thú, hiểu rõ đặc tính của thạch sa thú hơn ai hết. Thạch sa thú không khó giết chết, chỉ cần hủy hồn hạch trong cơ thể, nó sẽ hóa thành một đống cát đá. Song thân thể nó còn cứng rắn hơn tưởng tượng nhiều. Thứ cát đá hỗn hợp đó được một loại chất lỏng kỳ dị kết dính lại, muốn đánh nổ cực kỳ khó khăn.

Hỏa Liêm Quỷ Trảo của Đường Thiên mặc dù không đạt tới cấp đại sư nhưng đã rất có hỏa hầu.

Một con thạch sa thú khác giơ cao cánh tay phải, nắm đấm nham thạch lại nện xuống Đường Thiên.

Đường Thiên không hề tránh né, không lùi mà tiến, ngang nhiên lao tới ngực Thạch sa thú.

Ầm!

Nắm đấm nham thạch nện thẳng xuống bùn đất phía sau Đường Thiên, năm ngón tay Đường Thiên mang theo tia lửa chói mắt đâm thẳng vào lồng ngực thạch sa thú.

Rầm!

Thạch sa thú trước mặt gã nổ tung!

Hỏa Liêm Quỷ Trảo vốn là loại trảo pháp nổi danh cương mãnh dữ tợn, Hỏa Liêm Quỷ Trảo của Đường Thiên lúc này còn chưa tới cảnh giới thu phát tự nhiên, mỗi trảo đều không tự chủ được dùng toàn lực. Điều này nói lên rằng gã còn kém về mặt khống chế lực lượng.

Song khuyết điểm đó ở nơi này lạic ực kỳ phù hợp.

Đường Thiên như hổ nhập bầy dê, thân hình như ẩn như hiện giữa tia lửa chói mắt, mỗi tảo lại như sấm sét đánh xuống!

Không con thạch sa thú nào ngăn nổi một đòn của gã!

Thi thoảng lại vang lên tiếng sấm trầm trầm, cát đá và tia lửa hỗn loạn giữa cơn mưa, Đường Thiên ngang nhiên lao về phía trước, đánh đâu thắng đó, dễ như trở bàn tay!

Keng!

Hỏa Liêm Quỷ Trảo của Đường Thiên bị một con thạch sa thú ngăn lại.

Tia lửa văng khắp nơi, thân hình Đường Thiên và thạch sa thú đều lui về phía sau.

Con thạch sa thú này không giống với bất cứ con thạch sa thú nào Đường Thiên từng gặp, thân hình nó chỉ cao cỡ người bình thường, hai con mắt là hai tảng đá màu nâu óng ánh, thân thể hỗn tạp lốm đốm vệt kim loại. Thân hình nó không có vẻ thô kệch, ngược lại còn mang một vẻ đẹp khó tả.

Khi Tạ Thanh thấy con thạch sa thú này cũng phải hét lên: “Thạch sa thú vương!”
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK