Trên không trung, một loạt điểm đen phá không lướt qua.
"Tô đội trưởng, trận chiến lần này lớn vậy, chúng ta chiến thắng côg lao hẳn không nhỏ." Người vừa nói là một trung niên da dẻ trắng trẻo, giọng điệu cợt nhả.
"Đúng vậy, binh đoàn hoàng kim có tác dụng quái gì. Lúc quan trọng thì đứt xích, còn bắt chúng ta tới chùi đít." Một Thánh giả đồng thau khác bất mãn nói.
Chính giữa đội ngũ, một nam tử thần thái phiêu dật, phất ống tay áo cười nói: "Công lao chắc chắn không ít, trước khi lên đường ta đã hỏi thăm rồi, lần này nếu hoàn thành nhiệm vụ, 100 điểm cống hiến."
Mọi người lập tức hoan ho.
Tại Thánh Điện, điểm cống hiến ngang với hồn trị, 100 điểm cống hiến có thể đổi lấy hồn bảo hay hồn thuật có hồn trị 100 hoặc thứ gì khác tương ứng.
Hồn trị là tất cả của Thánh giả.
100 điểm cống hiến có thể nói là thù lao phong phú, Thánh Điện không dễ nhận được nhiệm vụ, cho dù có cũng cực kỳ nguy hiểm.
Nhiệm vụ lần này có lẽ là một trăm điểm cống hiến đơn giản nhất từ trước tới nay.
Bốn mươi ba Thánh giả tự do, trong mắt những Thánh giả đồng chính thức của Thánh Điện, họ chỉ là một đám bia đỡ đạn. Ngay cả Tô Dịch cũng cảm thấy vậy. Thánh giả tự do sống nghèo khó kham khổ, so với những Thánh giả bọn họ chẳng khác nào ăn mày so với quân chính quy.
Thánh giả tự do tu luyện cực kỳ quẫn bách, không có tiền mua thẻ hồn thuạt, không có tiền mua ồn bảo, không có tiền mua hồn thánh phẩm, nghèo tới rớt mùng tơi.
Mà Thánh giả của Thánh Điện một khi đủ tư cách trở thành Thánh giả đồng thau, Thánh Điện sẽ phát một hồn bảo với hồn trị lên tới 100 điểm. Chỉ riêng điều này cũng đủ đám nghèo kiết xác kia đỏ mắt rồi.
Ngoài ra, thẻ hồn thuật màThánh Điện cung cấp miễn phí có thẻ tập hợp tành một mục lục dày đặc.
Mỗi tháng đều có Thánh giả cấp bạc chuyên môn tới khai đàn giảng đạo, giảng giải pháp cho bọn họ, giao nộp một lượng điểm cống hién nhất định còn có thể mua dợc trận khoán. Mà chỉ cần nhanh chóng một chút, làm vài nhiệm vụ kiếm điểm cống hiến, tại Thánh Điện muốn gì cũng mua được, nếu điểm cống hiến của ngươi quá nhiều, thậm chí có thể thuê cả phòng tinh lực, thôi diễn hồn thuật.
Thánh giả trưởng thành trong Thánh Điện như vậy cường đại hơn Thánh giả tự do đâu chỉ một chút.
Kỷ lục cao nhất của Thánh Điện là một Thánh giả đồng thau trong một trận chiến giết chết 16 Thánh giả đồng thau tự do. Tỷ lệ đó đương nhiên không thường thấy, thế nhưng một Thánh giả đồng thau của Thánh Điện đối phó với ba đến năm Thánh giả tự do cũng rất bình thường.
Huống hồ người dẫn đội lần này là Tô Dịch.
Hồn trị của Tô Dịch dã lên tới 446 điểm, trình độ chiến đấu của hắn cực kỳ cao siêu, nhiều lần đánh bại Thánh giả với hồn trị cao hơn mình. Lại thêm hắn vốn tốt tính, nhân duyên tốt, danh tiếng cực cao trong Thánh giả đồng thau tại Thánh Điện. Thánh Điện khá coi trọng nhiệm vụ lần này nên mới phái Thuấn Di ra.
"Xong sớm về Thuấn Di sớm! Cuối tuần Tần Lập đại nhân giảng đạo đấy, nếu bỏ qua thì thật đáng tiếc!" Một Thánh giả kêu lên.
"Không biết bao giờ Tần Lập đại nhân mới xung kích hoàng kim, Tần Lập đại nhân được coi là người có hy vọng xung kích Thánh giả hoàng kim nhất!"
"Nói bậy! Lam Đông Y đại nhân mới là người có hy vọng nhất, lý giải pháp tắc của Lam Đông Y đại nhân đã vượt xa Thánh giả bạc rồi!"
"Theo lời ngươi nói thì Đông Y đại nhân đã sớm là Thánh giả hoàng kim rồi!"
. . .
Không ngừng co người gia nhập tranh luận, hiển nhien ai cũng hứng thú với vấn đê fnày.
Tô Dịch lắc đầu bật cười nhưng không ngăn cản, hắn đang suy nghĩ tỉ mỉ lại nhiệm vụ lần này. Hắn làm vậy hoàn toàn là theo thói quen, bất luận chiến đấu ra sao trước nay hắn đều không coi thường kẻ địch. Đối phương có thể kinh động Thánh điện bản thân đã là thể hiện thực lực ồi.
Có điều binh đoàn hoàng kim quả thật quá tệ.
Xem ra binh đoàn không thích hợp với võ hội, không có võ tướng được bồi đưỡng hệ thống, kết quả như vậy Tô Dịch cũng không lấy làm lạ. Có điều thử nghiệm thất bị sớm vậy cũng là việc tốt, tránh cho một số kẻ mơ mộng hão huyền.
Võ hội chỉ cần có Thánh điện là đủ.
Tô Dịch luôn tin chắc như vậy.
Hắn quyết định lần này cần hoàn thành nhiệm vụ thật tốt, hắn muốn khiến cả Thiên Lộ run rẩy trước Thánh Điện. Một đám Thánh giả tự do cũng dám đối địch với Thánh Điện, một tên nhà giàu mới nổi lại dám ngông nghênh không biết lượng sức khiêu chiên quyền uy của Thánh Điện, thật quá nực cười. Chỉ có máu tươi mới có thể khiến bọn chúng tỉnh lại, mới có thể khiến chúng ý thức được, bọn chúng đang phạm vào sai làm ngu xuẩn tới nhường nào.
Đột nhiên, Thánh Bài Quang Minh của hắn rung lên.
"Dừng lại!"
Tô Dịch khẽ quát một tiếng, hắn ngừng lại, hơi suy nghĩ, một tấm màn sáng hiện lên trước mặt hắn, một ông lão uy nghiêm xuất hiện trên màn sáng.
"Hà lão!"
Mọi người thầm rùng mình, cùng hành lễ.
Gương mặt Hà lão căng thẳng, hắn âm trầm nói: "Binh đoàn Quang Kiếm làm phản tập thể, binh đoàn trưởng Diệp Thủ Tâm, phó đoàn trưởng Mặc Lôi đã phát động Thẩm Phán Chi Quang!"
Đám người Tô Dịch biến sắc, chuyện làm phản cực ít khi xảy ra trong Võ Hội Quang Minh, còn binh đoàn làm phản tập thể như lần này thậm chí chưa từng có.
"Nhiệm vụ của cấc ngươi đã thy đổi, ngoại trừ nhiệm vụ lúc trước còn phải diệt sạch binh đoàn Quang Kiếm, không giữ lại một ai! Bắt Diệp Thủ Tâm và Mặc Lôi về Võ Hội, cầm cố chờ định tội thị chúng, phải cho chúng kêu khóc ngày đêm, cảnh tỉnh đám võ giả đọa lạc trong Võ Hội!"
Gương mặt Hà lão đằng đằng sát khí.
Tất cả mọi người thầm rùng mình, lập tức tuân lệnh: "Rõ!"
"Nhiệm vụ lần này thêm vào năm mươi điểm cống hiến."
Hà lão lạnh lùng bổ sung một câu rồi ngắt đứt liên lạc.
Điểm cống hiến thêm vào nhưng không ai cảm thấy vui mừng, sắc mặt ai cũng cau có. Bọn họ đều biết chuyện làm phản lần này nghiêm trọng tới mức nào.
"Hừ, quả nhiên không dựa dẫm vào binh đoàn được!" Một Thánh giả hừ lạnh nói.
"Đừng nói nhảm, tăng tốc lên!" Sắc mặt Tô Dịch âm trầm, không chút ý cười, toàn thân hắn tỏa ra sát ý đáng sợ.
Làm phản!
Hai chữ đầy sỉ nhục như vậy, lại lien quan tới Võ Hội Quang Minh, hơn nữa còn là binh đoàn được kỳ vọng rất cao, điều này cực kỳ đả kích danh vọng của Võ Hội Quang Minh.
Các ngươi đều trốn không thoát!
Con ngươi Tô Dịch uy nghiêm đáng sợ.
Những Thánh giả khác không hứng thú thảo luận tiếp, mỗi người sắc mặt âm trầm, tăng tốc lao về phía trước.
Bay hơn nửa ngày, đột nhiên một đội viên hô lớn: "ọn chúng ở phía trước!"
Mọi người lập tức phấn chná, Tô Dịch nheo mắt lại, quát khẽ: "Xông tới!"
Tất cả mọi người đột nhiên tăng tốc, như thanh kiếm sắc cắt ngang bầu trời.
Đám người Đường Thiên đã sớm đội đối phương, Tiểu Nhị sắc mặt tối sầm, vừa rồi y tập trung tra duyệt những điển tịch kia, không ngờ gã ngu ngốc kia lại đem bao nhiêu đồ tốt ra cho đám pháo hôi này.
Từng món hồn bảo trong truyền thuyết khiến Tiểu Nhị thấy mà đỏ mắt đau lòng không thôi.
Thu Diệp thương, Thiên Không Luân, Thiên Nga Hắc Kính, Tam Giác Viễn Tinh tiêu. . .
Mỗi món đều là một truyền kỳ!
Có thể lọt pháp nhãn của Quỷ Ngô há có thể là vật phàm! Bảo vật như vậy lại để cho một đám pháo hôi hôn trị không quá 200 điểm! Hơn nữa còn không phải mỗi người một cái, đủ mọi màu sắc sặc sởực rơx khiến ngọn lửa vô danh trong lòng Tiểu Nhị như bốc cao ba ngàn trượng, chẳng khác nào con quái thú gào thét tàn phá bừa bãi.
Phung phí của trời!
Khốn kiếp! Chết tiệt!
Nắm đấm nhỏ của Tiểu Nhị trắng bệch, sát cơ tràn ngập trong lồng ngực y, Tiểu Nhị lúc này như một thùng thuốc súng hừng hực, chỉ một đốm lửa nho nhỏ cũng cso thể khiến y bùng nổ.
Đường Thiên đương nhiên không nhận ra điểm lạ của Tiểu Nhị, mọi sự chú ý của gã đều tập trung ở đám Thánh giả vừa lao tới, sức tập trung chưa từng có. Gã biết trận chiến lần này chỉ hơi sơ sẩy có thể khiến toàn quân bị diệt!
Ánh mắt hắn bừng sáng, hít sâu một hơi, đột nhiên hét lớn: "Giết!"
Mọi người đã sớm vận sức chờ phát động, ầm ầm tấn công!
Phản ứng của kẻ địch đều lọt vào tầm mắt của Thuấn Di, đối phương đã chuẩn bị sẵn trận địa đón đánh.
Ánh mắt Thuấn Di lạnh lùng, chuẩn bị sẵn trận địa thì đã sao? Thực lực chênh lệch tuyệt đối, ý chỉ chỉ là trò cươi mà thôi.
Viu!
Một cơn mưa lửa bắn tới, những ngọn lửa này đều to cỡ nắm đấm, màu sắc nửa trong suốt.
"Để ta!" Một đội viên hưng phấn hô lớn, hắn đột hiên gia tốc lao lên đầu đội ngũ.
Hai tay hắn giang ra bỗng hợp lại, trầm giọng quát lớn: "Hồng Liên Tán!"
Vô số ngọn lửa hiện lên quanh người hắn, xoay tròn theo hình xoắn ốc, tập trung ở trước mặt hắn,hóa thành một cái ô lửa đường kính hơn mười trượng, che trước mặt hắn.
Mặt dù to lớn bảo hộ tất cả mọi người phía sau. Đây là hồn thuật mà hắn tu luyện, hồn thuật phòng ngự với hồn trị hơn 120 điểm, cực kỳ cường đại! Đón đỡ đòn tấn công của đối phương, đây là sở trường của hắn.
Đẩy Hồng Liên Tám, tốc độ đám người không chút giảm bớt, mang theo tàn ảnh rực lửa lao thẳng về phía đám người Đường Thiên.
Phốc phốc phốc!
Mưa lửa dánh lên Hồng Liên Tán, khóe miệng hắn nở một nụ cười.
Nhưng sát theo đó, nụ cười hắn cứng lại trên mặt.
Mưa lửa như rơi vào tờ giấy mỏng, chỉ chớp mắt đã xuyên thủng Hồng Liên Tán. Hắn đang cố gắng đẩy Hồng Liên Tán, căn bản không ngờ tới kết quả này, không kịp phản ứng lại, hai đốm lửa đã bay tới trước mặt.
Hắn biến sắc, tình thế cấp bách vội vàng rút hồn bảo bảo mệnh ra, Cực Quang Tráo lập tức phát động.
Một lồng năng lượng bằng cực quang xán lạ bao phủ lấy hắn, kín kẽ không chút lỗ hổng.
Nguy hiểm quá!
Tâm thần hắn trấn định lại, Cực Quang Tráo là hồn bảo phòng ngự với hồn trị lên tới 160 điểm, đây là bảo vật giữ mạng của hắn. Hơn nữa Cực Quang Tráo còn có một điểm thần kỳ, một khi hồn thuật của đối phương tới gần sẽ sinh ra một sức đẩy cực mạnh như nam châm đẩy nhau, đẩy đối phương ra khỏi người mang tráo.
Hắn đã chuẩn bị cả tình thế lồng phòn ngự này bị phá tan.
Phốc phóc!
Hai đốm lửa băn trúng Cực Quang Tráo, thế nhưng khiến hắn cực kỳ bất ngờ là Cực Quang Tráo lại không bị phá tan, hai luồng lửa nửa trong suốt dính liền vào lồng ánh sáng, cháy không ngừng nghỉ.
Cực Quang Tráo bị thiêu đốt thành hai cái động, cùng khuếch trương với tốc độ kinh người.
Ngực hắn bỗng đau xót, sắc mặt cứng đờ, hắn cúi đầu nhìn trước ngực, một miếng phi tiêu hình tam giác đã cắm trên ngực, năng lượng sắc bén ác liệt ầm ầm đổ vào thân thể hắn.
Đầy là. . .
Trên phi tiêu tam giác có khắc từng đường vòng cung uyển chuyển, những đường vòng cung này độ cong bất đồng, đan xen truy đuổi, mỗi đường cong đều toát lên vẻ tự nhiên, còn phía trước nhất những đường cong này, ở góc nhọn là một hình ngôi sao như ẩn như hiện.
Trong đầu hắn bỗng nhớ lại một bảo vật trong truyền thuyết.
Tam Giác Viễn Tinh Tiêu. . . Quả nhiên sắc bén như trong truyền thuyết. . .
Đây là suy nghĩ cuối cùng trước khi bóng tối vô tận thôn phệ hắn.
Quả nhiên sắc ben nhưt rong truyền thuyết!
Tiểu Nhị nhìn Tam Giác Viễn Tinh Tiêu phát uy, khóe mắt giật giật, lỗ hổng nơi trái tim chảy máu ròng ròng!
Đó là của ta! Của ta! Của ta cơ mà!
Y gào thét tỏng lòng.
Tiểu Nhị quay mặt đi, gương mặt tuấn tú tinh xảo nồng nặc sát cơ.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK