Trận chiến này khiến tất cả mọi người chấn kinh.
Cho dù Hạc và Lăng Húc đứng trên đỉnh cung điện nhìn chiến trường đan xen như răng lược, nhìn binh đoàn Sài Lang đột nhiên xuất hiện, nhìn Long Trúc phản công trước lúc chết, nhìn Binh thành thạo điêu luyện cắt rời binh đoàn Hám Sơn ra chém giết.
Toàn bộ quá trình ngoại trừ lần xung phong của binh đoàn Sài Lang khiến người ta có cảm giác sắc bén tới chói mắt. Chiến đấu phía sau hoàn toàn không chút mỹ lệ, thậm chí binh đoàn giáp máy mà Binh suất lĩnh va va chạm chạm, không ngừng sai lầm, tỷ như sai lệch động tác chiến thuật, tỷ như bọc đánh không đúng chỗ, khiến cuộc chiến này cực kỳ hỗn loạn.
Ngay trong mảng hỗn loạn này, binh đoàn Hám Sơn từ từ bị cắt chém, tách rời thành từng phiến nhỏ.
Toàn bộ quá trình không có chỗ nào bắt mắt, thậm chí bình thản tới mức kỳ lạ, thế nhưng khí chiến trường biến thành từng khối nhỏ mọi người mới giật mình hiểu ra.
"Đúng là võ tướng đáng sợ." Hạc hít một hơi lạnh, không nhịn được khen: "Hóa ra Binh đại thúc lợi hại như vậy!"
Lăng Húc cũng chấn động không thôi, lần trước Binh chỉ biểu hiện ra năng lực khống chế xuất thần nhập hóa, mà hôm nay, Binh thậm chí không ra tay, chỉ huy điều hành đâu ra đấy. Như một kỳ thủ cao minh không lộ hết chiêu thức sắc bén, mỗi nước cờ đều đầy bí ẩn, nhưng sau vài chục nước, mọi người lại kinh ngạc phát hiện, hắn đã thắng.
Càng khiến hai người khó lòng tin nổi là Binh đại thúc coi chuyện lần này như một tràng luyện binh.
Điều này cần sự tự tin tới mức nào…
Binh biểu hiện rất bình tĩnh, thắng lợi như vậy với hắn cực kỳ bình thường, hắn càng chú ý hơn là biểu hiện của mỗi học viên. Năm đó có rất nhiều nguyên nhân khiến hắn bị điều tới trại tân binh, hắn dễ nói chuyện, hắn còn nhỏ tuổi… thế nhưng quan trọng nhất là hắn am hiểu luyện binh.
Dùng chiến tranh luyện binh, phương pháp đó chính do hắn tìm tòi ra năm xưa. Khi đó tình hình chiến trận kịch liệt tới mức ngày nay không cách nào tưởng tượng được, tuy binh đoàn Nam Thập Tự còn quân dự bị, thế nhưng vẫn đối mặt với vấn đề binh nguyên cực kỳ căng thẳng.
Làm sao rút ngắn thời gian tân binh, làm sao đề bạt những sĩ quan có tài hoa, những vấn đề đó đã từng tiêu tốn của hắn vô số tâm huyết.
Hoàn thành học tập xong, hắn sẽ không nói một tiếng, ngoại trừ khi học viên phạm phải sai lầm trí mạng, sai lầm nho nhỏ thường thấy hắn coi như không thấy. Phần nhiều hắn âm thầm quan sát, quan sát các học viên có biểu hiện xuất sắc trong chiến đấu.
Chiến đấu là đá thử vàng tốt nhất.
Thật ra hắn cũng không muốn sớm bạo lộ ra Thiên Vũ Lang Viện cùng binh đoàn giáp máy, thế nhưng nếu cứ theo phương pháp bình thường, muốn đật tới yêu cầu của hắn cần rất nhiều thời gian. Mà thời gian? Trước giờ họ vốn không có nhiều.
Binh rất hài lòng với trận chiến lần này, trước đó hắn cũng không ngờ binh đoàn Hám Sơn lại xuất hiện. Thế nhưng để phòng ngừa vạn nhất, hắn vẫn mang binh đoàn Sài Lang của Đường Nhất tới, để binh đoàn Sài Lang hộ tống binh đoàn tân binh này. Khi phát hiện binh đoàn Hám Sơn, Binh lập tức phấn chấn, bắt đầu bố cục.
Trong thời gian cực ngắn, hắn hoàn thành toàn bộ phương án chiến đấu.
Chỉ tiếc là binh đoàn Hám Sơn phản công không được hung mãnh như tưởng tượng của hắn, Binh hơi tiếc nuối. Nếu binh đoàn Hám Sơn phản công hung hăng hơn một chút, hiệu quả tẩy lễ đám tân binh này sẽ càng tốt, nhiều vấn đề cũng sẽ bộc lộ ra rõ ràng hơn.
Được rồi, binh đoàn Thiên Long cũng chỉ vậy thôi…
Binh bỗng thấy cô đơn.
Mà bản năng của võ tướng lại thích nghĩ trước tới bước kế tiếp, Binh đang nghĩ có nên thừa cơ giết vào chòm Thiên Long không. CHòm Thiên Long hầu như không còn binh đoàn, như vậy chắc chỉ còn thánh giả.
Chòm Thiên Long chỉ có một thánh giả cùng bốn võ giả Thần Long, thực lực như vậy mình có chống nổi không? May là lợi ở sĩ khí, đám gà mờ này đang bừng bừng sĩ khí, ven đường tiêu hóa thu hoạch từ trận chiến này, thực lực sẽ tăng trưởng… Có điều chiến bào Tiên Nữ của binh đoàn Sài Lang rất khó có tác dụng dưới mí mắt thánh giả...
Chiếm được chòm Thiên Long sẽ có ý nghĩa ra sao.. Sẽ khiến cho các nơi phản ứng như thế nào…
Binh đã lười quan sát chiến trường, hắn trực tiếp nhảy qua trận chiến lần này, suy tư phương án tiếp theo.
Nhưng trận chiến này vẫn khiến những người quan chiến choáng váng, đặc biệt là Vương Dạ.
Vương Dạ từ lúc tình thế không ổn đã nhảy ngay từ trên lưng Hám Sơn Tích xuống. Lúc đó đám người Long Trúc hoàn toàn không để tâm tới hắn, mà vận may của hắn cũng không tệ, trong tình cảnh hỗn loạn đó vẫn chạy thoát được.
"Cứu ta!"
Vương Dạ liều mạng hô hào với bốn tên hộ vệ, trong lòng cực kỳ sợ hãi, hắn chỉ là một mưu sĩ, để hắn động miệng động lưỡi, chơi trò âm mưu quỷ kế không thành vấn đề, nhưng với thực lực yếu ớt của hắn trong chiến trường hỗn loạn này, sống được đến giờ đã là kỳ tích.
Bốn hộ vệ đang đối mặt với đám Amaury, nhưng song phương đều bị trận chiến đột ngột kia thu hút, quên cả đấu võ. Lúc này bốn hộ vệ nghe Vương Dạ kêu cứu lập tức phản ứng lại, không nói một lời, bỏ qua bốn người Amaury, chạy thẳng về phía Vương Dạ.
"Muốn chạy?" Amaury trừng mắt, lao thẳng về phía bốn người.
Một bóng người lóe lên bên cạnh, là Hàn Băng Ngưng!
Trong bốn người, khinh công của Hàn Băng Ngưng chỉ đứng sau Tư Mã Hương Sơn, hầu như chỉ chớp mắt đã lao tới sau lưng đối phương, hàn kiếm rời vỏ.
Keng!
Một tiếng kêu lanh lảnh, một bàn tay ngăn cản mũi kiếm của Hàn Băng Ngưng.
Một luồng chân lực quỷ dị dọc theo mũi kiếm truyền vào kinh mạch Hàn Băng Ngưng, Hàn Băng Ngưng hừ lạnh một tiếng, chân lực phun trào. Cùng lúc đó, một luồng chân lực càng thêm hung hãn ập tới.
Ầm!
Bóng người đột nhiên tách ra.
Lúc này Hàn Băng Ngưng mới thấy rõ kẻ địch, là một hồn tướng. CHỉ có điều hồn tướng này khác với bất cứ hồn tướng nào nàng từng gặp, vì nó căn bản không giống người mà hệt như ác quỷ trong thần thoại. Thân thể gầy giơ xương, đầu to, gương mặt xấu xí, hai tay dài gần như chạm đất. Mười ngón tay như vuốt chim, móng tay sắc bén toát lên màu đen nhánh.
Hàn Băng Ngưng trong lòng rùng mình, lần đầu tiên nàng thấy hồn tướng dị dạng như vậy.
Hồn tướng là do võ hồn võ giả sau khi chết đi hóa thành, bởi vậy thường lưu lại tướng mạo trước kia của võ giả. Tất cả hồn tướng đều nhu vậy, chưa từng nghe có hồn tướng nào có hình dáng dị thường ghê tởm như hồn tướng trước mắt.
Ba hộ vệ khác cũng dồn dập gọi ra hồn tướng của bản thân.
Ba hồn tướng khác tuy tướng mạo hình dạng bất đồng nhưng vẫn cực kỳ kinh khủng.
Lăng Húc đứng trên nóc nhà hai mắt bừng sáng, sắc mặt kinh sợ: "Đây là cái gì? Sao lại có hồn tướng đáng ghê tởm như vậy?"
Hạc nheo mắt, lạnh giọng nói: "Tộc Minh! Không ngờ bọn họ càng ngày càng làm càng!"
"Tộc Minh?" Lăng Húc sắc mặt mờ mịt.
"Ừ." Hạc lạnh lùng nhìn bốn hồn tướng trong sân, lạnh giọng đáp: "Tộc Minh là một thế lực mới phát triển, bọn họ là một liên minh các thế lực nhỏ. Bọn họ nghiên cứu ra một kỹ thuật cấm kỵ, là hồn tướng thôn phệ và dung hợp. Cũng như dưỡng độc trùng vậy, để thu được độc trùng mạnh mẽ hơn, để nhiều loại độc trùng ở cùng nhau, mặc chúng chém giệt, thôn phệ, con độc trùng còn sống là mạnh mẽ nhất. Hồn tướng của Tộc Minh là như vậy."
Lăng Húc nghe vậy lông tóc dựng đứng, hắn trọn mắt, không thể tin nổi: "Chuyện này… thật quá biến thái! Hồn tướng đâu phải độc trùng!"
Hạc sắc mặt không cảm xúc: "Trong mắt họ là vậy. Bọn họ lại làm bừa hơn hẳn trước đây, những hồn tướng này, không, chúng đã không thể gọi là hồn tướng được nữa rồi, chúng do rất nhiều hồn tướng mạnh mẽ dung hợp lại cùng nhau nên mới có hình dạng quái dị như vậy.":
Ngón tay cầm kiếm của Hạc trắng bệch, hắn cúi đầu lầm bầm, giọng điệu trầm thấp.
"Vì sao trở thành hồn tướng? Là vì trong lòng còn nhiều điều không cam tâm, vì sinh mệnh ngắn ngủi mà tâm nguyện chưa hoàn thành, mỗi hồn tướng đều là tâm nguyện mà võ giả chấp nhất nhất, mong đợi nhất khi còn sống, cả chết đi rồi cũng không muốn từ bỏ! Niềm tin chấp nhất đó nên được tôn trọng chứ không phải bị lợi dụng chà đạp như vậy!"
Đột nhiên một bàn tay dùng sức vỗ vỗ bờ vai hắn, Hạc ngẩng đầu lên.
"Tiểu Hạc Tử, đừng khổ sở, thứ như vậy tất cả một thương đam chết! Ngay người chết cũng không buông tha, vậy cho chúng thành người chết cả đi! Yên tâm, chúng ta sẽ giúp ngươi!"
Lăng Húc đằng đằng sát khí.
Hạc trong lòng ấm áp, tỉnh táo lại: "Xem ra lần này binh đoàn Hám Sơn tiến vào chòm Đại Hùng chính là do Tộc Minh âm thầm giở trò. Xem ra Tộc Minh cũng định nhân lúc nước đục thả câu, không định an phận. Có điều, gặp phải chúng ta là xui xẻo của họ rồi."
"Ha ha ha ha! Nói hay lắm! Ồ, Tư Mã Hương Sơn thật nham hiểm!" Lăng Húc hai mắt sáng lên.
Tư Mã Hương Sơn bụng đầy ý xấu, từ lúc Vương Dạ hốt hoảng lao về phía này đã chú ý đến. Khi Vương Dạ mở miệng kêu cứu, hắn là người đầu tiên phát động, khinh công của hắn vốn tuyệt hảo, lặng lẽ không chút tiếng động xuất hiện bên cạnh Vương Dạ, lúc này bốn hộ vệ mới chỉ vừa phát động.
Tư Mã Hương Sơn nắm cổ Vương Dạ, nói đầy ẩn ý: "Chiến trường hỗn loạn thế này không nên chạy lung tung."
Vương Dạ choáng váng, sắc mặt hắn tái nhợt như tờ giấy, miệng ú ớ không nói nổi thành tiếng.
Tư Mã Hương Sơn bất kể, quay sang nói với bốn người: "Đầu hàng đi, vì tính mạng đại nhân của các ngươi."
Bốn người tiến thối lưỡng nan, tay chân luống cuống.
"Xem ra vị đại nhân này của các ngươi thường ngày cũng không được yêu mến." Tư Mã Hương Sơn lại âm trầm nói tiếp, rắc một tiếng, Vương Dạ kêu lên thảm thiết như heo bị chọc tiết, gương mặt cũng vặn vẹo.
Tư Mã Hương Sơn nhẹ nhàng bẻ gãy một ngón tay hắn.
"Các ngươi nói xem, nếu như ta đem vị đại nhân tôn quý này của các ngươi bẻ luôn chín ngón rồi mới trả lại, các ngươi nên làm sao cho phải? Các ngươi chắc chắn sẽ tìm một chỗ không người giết phăng hắn đi. Ai, đánh đánh giết giết, thật khiến người ta khó xử."
Vương Dạ đau đớn nghe xong câu này cũng không nhịn nổi, trực tiếp ngất xỉu.
Bốn người nghe Tư Mã Hương Sơn nói câu này không khỏi biến sắc. Đừng nói chín ngón tay, cho dù là hiện tại gãy một ngón cũng đủ khiến đại nhân hận bọn họ. Nếu đại nhân chết ở đây, thất bại cũng không sao, nếu đại nhân còn sống, cuộc sống sau này của họ chắc chắn sẽ cực kỳ bi thảm.
"Chúng ta đầu hàng."
Bốn tên hộ vệ sắc mặt như đất.
Một mình Tư Mã Hương Sơn nhẹ nhàng giải quyết chiến đấu khiến người thành thật như Lương Thu nhìn mà há hốc mồm.
Khống chế bốn người, toàn bộ trận chiến kết thúc.
Đột nhiên, sóng năng lượng kịch liệt từ vương cung truyền tới.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK