Không riêng gì Mặc Lôi, đám người Mông Tháp cũng biến sắc. Nói tới Phệ Hồn Diễm bọn họ còn không biết, thế nhưng nhắc tới Phệ Hồn Huyết Đoàn hung danh hiển hách, sao bọn họ có thể không hay.
Phệ Hồn Huyết Đoàn khởi nguyên không ai rõ, đây là một tổ chức hết sức thần bí, những gì liên quan tới nó thường là giết chóc, phệ hồn. Trong ấn tượng của mọi người đây là một tổ chức cực kỳ nguy hiểm, hung tàn khát máu.
Mặc Lôi trầm mặt: "Cái tổ chức tà ác tới cực điểm ấy. . ."
Điển Cốc lạnh lùng ngắt lời: "Tà ác thế nào?"
Mặc Lôi không hề thối lui, hắn trừng mắt với Điển Cốc: "Phệ Hồn Huyết Đoàn chuyên thôn phệ Thánh hồn Thánh giả. Thánh giả chết trên tay bọn họ nhiều vô số kể, bọn họ lấy giết nglàm vui, đây còn không phải tà ác?"
"Chuyện ta biết khác với ngươi." Điển Cốc cười nhạo: "Ta được biết là Võ Hội Quang Minh muốn lấy Phệ Hồn Diễm nhưng bị Từ Chi Tốn từ chối, bởi vậy chụp mũ quy tội cho Từ Chi Tốn, truy sát không thôi. Toàn bội gia đình của Từ Chi Tốn chết trên tay Võ Hội Quang Minh. Từ Chi Tốn cực kỳ bi thương, bởi vậy bắt đầu tìm kiếm những Thánh giả tự do bị Võ Hội Quang Minh truy sát, thành lập Phệ Hồn Huyết Đoàn. Mục đích của bọn họ chỉ có một, là báo thù Võ Hội Quang Minh."
"Nói bậy!" Mặc Lôi trợn mắt nhìn lại.
Điển Cốc sắc mặt vô cảm: "Ta là hậu nhân của thành viên Phệ Hồn Huyết Đoàn năm xưa, ta có nhật ký do bọn họ lưu lại, bên trên có ghi toàn bộ những người bọn họ giết, ngươi có muốn xem không?"
Mặc Lôi sửng sốt.
Điển Cốc lấy ra một tập ghi chú, đưa cho Mặc Lôi.
Mặc Lôi theo bản năng nhận lấy, mở ra, lật từng trang đọc, sắc mặt hắn tái nhợt.
". . . A Hạnh, hôm nay chúng ta lại giết chết một Thánh giả Võ Hội Quang Minh. Lúc ăn cơm mọi người nghe được lời đồn đại về chúng ta, đều biết bọn Võ Hội Quang Minh giở trò. Người ngoài nghĩ về chúng ta ra sao? Ai thèm để ý? Có điều có thể khiến Võ Hội Quang Minh sốt sắng như vậy, thật khiến người ta hài lòng. Ta đã tra ra một số manh mối về người làm thương tổn nàng, ta chắc chắn sẽ báo thù cho nàng. Tối qua ta lại mơ thấy nàng, nàng vẫn xinh đẹp như xưa! Ta sẽ nhanh chóng tới gặp nàng, nàng thích hoa gì? Hoa diên vĩ nhé? À à, còn cả dương thông quyển nữa, đó là thứ nàng thích nhất. . ."
". . . A Hạnh, trận chiến hôm nay thật khốc liệt, thành Mễ Đạt Nhĩ thiếu chút nữa bị chúng ta phá hủy. Võ Hội Quang Minh dùng bình dân làm mồi nhử, chúng ta đều biết bọn chúng có thể sẽ làm vậy, chỉ không ngờ chúng nhanh chóng phát hiện chúng ta không ra tay với bình dân. A Tường bị thương, hắn bị dẫn tới bệnh viện nhi đồng, bị phục kích, hắn không động thủ, hắn nhớ tới nhi tử đã tạ thế. Thương thế của hắn rất nặng, Hiểu Bạc đang cứu hắn, cầu trời phù hộ cho hắn sống sót. A Hạnh, ta nhớ nàng. Ta uống rất nhiều rược, vì sao vẫn không say. . ."
". . . A Tường chết rồi, hắn muốn chúng ta thon phệ Hánh hồn của hắn trước khi chết, hắn còn nói muốn kề vai sát cánh chiến đấu cùng chúng ta. Hắn nói hắn sẽ tới gặp con trai hắn, hắn rất vui, bảo chúng ta đừng khóc, nhưng vì sao nước mắt của ta vẫn không ngừng chảy? Vì sao ta lại nhát gan như vậy? A Hạnh, nếu ta chết đi ta cũng sẽ rất vui, vì ta có thể tới bên nàng rồi. Lão Từ nói chúng ta sẽ liều mạng tới lúc không còn một ai. A Hạnh, có lẽ chẳng mấy chốc nữa ta sẽ được hội hợp với nàng, thế nhưng nàng nhớ phù hộ ta nhé, phù hộ ta giết thêm vài Thánh giả Võ Hội Quang Minh. Nếu không vì bọn chúng, chúng ta chắc chắn sẽ rất hạnh phúc. . ."
Đoạn ghi chép cuối cùng bút tích xiêu xiêu vẹo vẹo, đứt quãng.
". . . A Hạnh, ta sắp được gặp nàng rồi, ta rất vui. A Hạnh, ta giết 26 tên Thánh giả Võ Hội Quang Minh, không giết người ngoài, một người cũng không. A Hạnh, nàng biết ta rất nhát gan mà, ta chỉ muốn báo thù cho nàng. Mọi người đều không còn nữa rồi, lần này lão Từ rất thảm, không biết hắn có thể chống đỡ tiếp được không, chết cũng tốt. . ."
Mặc Lôi sắc mặt trắng bệch, đứng ngây ngốc tại chỗ, hồn bay phách lạc.
Nhật ký này không thể là ngụy trang, trang giấy đã ố vàng, đã qua rất nhiều năm tháng.
Nhật ký truyền tay từng người đọc, mọi người đều trầm mặc.
Sắc mặt Điển Cốc không đổi, hắn đã đọc nhật ký này rất nhiều lần, tâm thái vẫn rất tốt, vẫy vẫy tay: "Các ngươi đừng nhìn ta như vậy, cách bao đời ồi, Phệ Hồn Huyết Đoàn đã biến mất nhiều năm những thù hận kia đã sớm tan thành mây khói. Ta chỉ muốn nói cho các ngươi, Phệ Hồn Diễm không tà ác như vậy."
Hắn liếc mắt nhìn Mặc Lôi, trong lòng có phần đồng tình, không gì khiến người ta đau đớn hơn tín ngưỡng sụp đổ. Ngược lại vơi hắn, những thù hận kia lại rất xa xôi.
Hiệu quả của quyển nhật ký kia rất tốt, mọi người không chỉ không bài xích Phệ Hồn Diễm, ngược lại đầy mong chờ. Phệ Hồn Huyết Đoàn hung danh hiển hách, mọi người đều nghe tới thuộc làu, uy lực Phệ Hồn Diễm có thể tưởng tượng được. Trên nhạt ký cũng có thể thấy, một mình giết 26 Thánh giả, chiến tích đó có thể nói là cực kỳ huy hoàng.
Ánh mắt mọi người nhìn Tiểu Nhị nóng rực hẳn lên.
Tiểu Nhị cũng không ngờ Phệ Hồn Diễm lại nổi danh như vậy, có điều nghĩ lại cũng đúng, nếu là thứ thông thường sao lọt mắt cờng giả siêu cấp như Quỷ Ngô tiền bối.
Tâm tư của Tiểu Nhị đều đặt trong bảo tàng ẩn chứa bên trong Đoạt Xác Châu, không có lòng dạ đâu dây dưa cùng đám người này. Y nhanh chóng lưu loát luyện chế cho mỗi người một quả cầu đồng, sau đó nói cách dùng cho đám người rồi chui về Đoạt Xác Châu.
Đám người ai nấy nắm một bí bảo, quay về đốm lửa trước mặt, cẩn thận từng chút một,dáng vẻ như nuôi nấng ths cưng.
"Ngọn lửa này nhỏ quá, không tắt chứ?"
"Người ta là Phệ Hồn Diễm đấy!"
"Nếu tắt có thể làm lại không?"
"Tiểu Nhị đại nhân sẽ làm lại cho ngươi một cái!"
. . .
Mọi người vừa nuôi dưỡng vừa đùa bỡn, dẫu sao đại nhân cũng không có mặt.
Đường Thiên cùng Tiểu Nhị cùng chạy tới trong Đoạt Xác Châu.
"Không khéo có thể tìm được vài thứ tốt!" Đường Thiên vẻ mặt thèm muốn nhìn những quả cầu ánh sáng, miệng chảy nước miếng. Tam Huyết Thánh gì gì đó đó, gã chưa từng nghe nói, mãi tới tận khi tận mắt chứng kiến những gì Quỷ Ngô lưu lại, Đường Thiên mới thật sự hiểu, Quỷ Ngô năm xưa cũng là một . . . đại gia thâm sâu khôn lường!"
"Thế nào gọi là đại gia, đây mới thật là đại gia!" Đường Thiên sắc mắt ước ao, cực kỳ đỏ mắt. Có câu nói không thành Thánh giả không biết cái gì gọi là nghèo. Trước đây không lâu, gã vất vả lắm mới có chút thành tích, trèo lên độ cao nhất định, tài sản rốt cuộc phong phú lên, nhưng sau khi bước vào cấp Thánh mới biết suy nghĩ năm xưa của mình buồn cười cỡ nào.
Mình đúng là nghèo tới rớt mùng tới!
"Đúng vậy!" Tiểu Nhị không nhịn được, cũng cảm khái.
Một lớn một nhỏ, một người một hồn, binh chia hai đường, mỗi người tự kiếm thứ mình mình hứng thú.
Tiểu Nhị càng hứng thú với những điển tịch, còn đường thiên lại hứng thú với những bảo bối lưu lại.
Đặc biệt là Đường Thiên nghĩ sắp phải chiến đấu, tìm một hồn bảo tiện tay là quan trọng nhất. Đường Thiên bước vào phòng binh khí đầu tiên, Quỷ Ngô sưu tập không ít, tuy có rất nhiều đã hóa thành tro bụi nhưng vẫn có không ít thứ được lưu lại.
Hồn bảo ngang dọng lung tung, rơi vãi trên mặt đất, phần lớn đã sớm mục nát, chỉ còn số ít vẫn hoàn hảo, bắt mắt nhất là một tấm thuẫn màu bạc.
Đường Thiên nhìn ngay về phía tấm thuẫn này.
Tấm thuẫn bạc ực lớn, co hơn một trượng, hình dạng như chiếc lá cây khổng lồ, bên trên tấm thuẫn phủ kiến phù điêu cỏ cây, lấp lánh ánh bạc. Chỉ có điều thân thuẫn cực kỳ mỏng manh, như một chiếc lá sắt mỏng, nhìn thế nào cũng giống một vật trang sức công nghệ chứ không phải hồn bảo.
Đường Thiên lại lập tức chọn tấm thuẫn này. Trực giác cả gã cực kỳ nhạy bén, tấm thuẫn bạc này tuy trông cực kỳ đẹp mắt, thế nhưng gã có thê cảm nhận được một chút khí tức như có như không.
Gã nắm lấy tấm thuẫn, không khỏi ồ lên, tấm thuẫn trông cực kỳ mỏng manh nhưng cầm lên lại nặng nề kinh người. Nếu không phải Đường Thiên thân thể không năng lượng, sức mạnh cường đại, sợ rằng không thể nhấc tấm thuẫn này lên.
Với học thức đáng thương của Đường Thiên, căn bản không nhận ra chất liệu của tấm thuẫn này.
Gã thử đánh một quyền về phía tấm thuẫn, ầm, một tiếng vang lớn, tấm thuẫn rung rung, một luồng sóng gợn lóe lên, Đường Thiên chỉ cảm thấy một quyền như đánh vào chỗ không, sức mạnh biến mất.
Thú vị!
Hai mắt Đường Thiên sáng lên, đặt tấm thuẫn xuống kiểm tra cẩn thận, tấm thuẫn vẫn hoàn hảo không chút tổn hại! Thứ tốt! Đường Thiên vui mừng, cú đấm vừa rồi mình dùng không ít sức, múa vài lần, cảm thấy rất hợp tay, Đường Thiên bèn thu nó lại.
Chọn được binh khí hợp tay, Đường Thiên không lưu luyến nữa, dẫu sao những bảo bối này cũng không biết chạy.
Diệp Thủ Tâm cùng Mặc Lôi ngồi dưới đất.
Diệp Thủ Tâm liếc mắt nhìn Mặc Lôi hồn bay phách ạc: "Sao rồi? Bị đả kích? Thật ra không sao, dẫu sao chúng ta cũng đã trở thành kẻ phản bội của Võ Hội Quang Minh."
Tuy hắn không muốn bóc trần vết sẹo của Mặc Lôi như vậy, thế nhưng nghĩ tới sắp chiến đấu, hắn vẫn quyết định nói cho rõ.
"Ta biết." Mặc Lôi cúi đầu trầm giọng nói.
"Dáng vẻ này của ngươi sẽ khiến các binh sĩ kinh hoảng đấy." Diệp Thủ Tâm nhắc nhở.
Mặc Lôi ngẩng đầu lên: "Chẳng lẽ ngươi cảm thấy chúng ta còn cơ hội sống sót? Thánh giả của Thánh Điện đấy!"
Diệp Thủ Tâm im lặng.
"Kể cho ta về Thánh Điện đi!"
Một âm thanh vang lên phía sau, Đường Thiên vác theo một tấm thuẫn bạc lớn, đi tới trước mặt hai người. Đường Thiên tiện tay cắm thuẫn bạc xuống đất, ầm, bùn đất bắn lên tung tóe, mặt đất rung chuyển.
"Tấm thuẫn thật nặng!" Mặc Lôi giật mình, đứng dậy đi tới trước mặt tấm thuẫn bạc, thử nhấc nó lên, không ngờ không nhấc nổi, sắc mặt càng kinh ngạc.
Diệp Thủ Tâm cũng kinh ngạc.
Mặc Lôi là người tài hoa trong võ giả hoàng kim, cách phong Thánh cũng không xa, nhưng lại không nhấc nổi tấm thuẫn này!
Tuy Mặc Lôi không phải Thánh giả huyết mạch, thế nhưng sức mạnh cũng không nhỏ.
Mặc Lôi không tin, hai tay nắm thuẫn, lưu chuyển chân lực toàn thân, hít thở mạnh, quát lớn, tấm thuẫn lớn chậm rãi rời mặt đất, nhưng chỉ lên cao được ba tấc rồi ngưng lại. Mặc Lôi mặt đỏ tới mang tai, nổi cả gân xanh, hiển nhiên đã dùng hết sức lực.
Ầm!
Tấm thuẫn cắm lại mặt đất, làm vang lên một tiếng trầm trầm, như cắm vào đậu hũ, thân hình Mặc Lôi lảo đảo.
Sắc mặt hắn cực kỳ ngạc nhiên.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK