Mục lục
[Dịch]Chiến thần bất bại - Tàng Thư Viện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:




Đinh Mạn nở một nụ cười tươi tắn\.

Sợi dây chuyền màu đỏ tươi trên cổ nàng có một cái tên rất đẹp, Đan Nhân Tâm. Tên gọi của hồn bảo tuyệt đối không thể đặt bừa, dám đặt tên có chữ "thần" trong đó tuyệt đối không phải hồn bảo bình thường. Trong Thánh giả bình thường Đan Tâm Nhân không mấy nổi tiếng, thế nhưng tỏng giới Y Võ Thánh giả, hầu như không ai không biết.

Đan Tâm Nhân có thể gia tăng năng lực khống chế năng lượng của Y Võ Thánh giả, bản thân nó lại ẩn chứa một phần pháp tắc sinh, có thể khiến năng lượng của Y Võ Thánh giả nhuộm thêm mộtchút pháp tắc sinh. Pháp tắc sinh là một trong những pháp tắc cao cấp nhất, là mục tiêu cuối cùng của tất cả Y Võ Thánh giả. Tuy pháp tắc sinh ẩn chứa trong Đan Nhân Tâm không hoàn chỉnh nhưng vẫn khiến nó trở thành bảo vật mà tất cả các Y Võ Thánh giả đều tha thiết ao ước.

Khi Đường Thiên đặt Đan Nhân Tâm vào tay nàng, nàng vẫn còn chưa hiểu lắm. Tới khi biết sợi dây chuyền đỏ tươi này là Đan Nhân Tâm nức tiếng xưa nay, nàng hoàn toàn choáng váng đầu óc trống rỗng, tiếng khóc không biết của tên khốn kiếp nào vang lên bên tai, nước mắt nàng cũng không ngừng được, tuôn trào theo.

Đến lúc nàng khôi phục tinh thần mới phát hiện ánh mắt mọi người đều chăm chú nhìn nàng, lúc đó nàng chỉ hận không thể tìm một khe nứt mà chui vào, lớn đến giờ chưa từng mất mặt như vậy.

Mấy ngày nay, mỗi ngày nàng đều ôm Đan Nhân Tâm Ngủ, mỗi ngày khi tỉnh lại phản ứng đầu tiên đều là, đây không phải giấc mộng chứ. . .

Mãi tới tận lúc nắm Đan Nhân Tâm nàng mới yên tâm lại.

Không chỉ riêng nàng, mọi người đều chẳng khá hơn. Đây là khoảng thời gian không bình thường nhất của Thánh Bộ, có người đột nhiên ngơ ngác cười ngây ngô, có người đột nhiên bật khóc, mất mấy ngày mọi người mới giãy dụa khỏi trạng thái kỳ dị này.

Nếu là bình thường Đinh Mạn sống chết gì cũng không nhận loại việc tiếp đón này.

Nhưng nay Khăn Mặt tới tìm nàng, nàng không nói hai lời lập tức đồng ý. Không chỉ riêng nàng, mọi người trong Thánh Bộ đều như vậy.

Ánh mắt mỗi người như bừng ánh lửa, rực rỡ tới mức màn đêm cũng không che nổi. Tinh thần lẫn diện mạo của họ đều rực rỡ hẳn lên, bọn họ tràn ngập sức mạnh vô cùng, trong lòng mọi người đều như có âm thanh hô hào, làm một vố lớn đi! Làm một vố lớn thôi! Chỉ có một vố thật lớn mới xứng với đãi ngộ như vậy!

Sĩ chết vì người chi kỷ. Chết có lẽ cũng chỉ thế thôi.

Tiếu trưởng lão để ý vậy, Đinh Mạn cũng chẳng để trong lòng. Thành Hùng Thủ hiện giờ đã bật hết cảnh giới, không ai dám cướp bóc tại đây, bản thân nàng cũng chẳng phải kẻ yếu. Đinh Mạn dẫn sứ đoàn, ven đường tình cờ giới thiệu đôi chút, thi thoảng lại có Thánh giả khác tới đi vội vàng.

Sứ đoàn lúc đầu còn có vẻ không coi ai ra gì, bàn luận trên trời dưới biển, dần dà âm thanh nhỏ dần, nhỏ dần.

Vì mọi người phát hiện sắc mặt các trưởng lão đều cực kỳ âm trầm.

Đoàn người hai mặt nhìn nhau, các trưởng lão làm sao vậy. . .

Đinh Mạn thu xếp cho sứ đoàn xong bèn rời đi, công việc tiếp theo là của Tỳ Ba và Khăn Mặt. Đinh Mạn vừa rời khỏi toàn bộ sứ đoàn chìm vào tĩnh lặng.

"Chắc chắn là hàng nhái!" Hoa trưởng lão ngữ khí khẳng định: "Nhiều bảo vật vậy một cái còn có thể, mỗi người một cái? Ngay Võ Hội Quang Minh cũng không xa xỉ như vậy!"

Ven đường mỗi Thánh giả họ thấy trên người đều mang một bảo vật nổi tiếng. Song Ngư Sinh Tử Bàn, Đan Nhân Tâm. . .

Các trưởng lão học thức uyên bác, kiến thức rộng rãi, người dưới có thể không nhận ra, bọn họ sao lại không biết? Sau lưng mỗi cái tên đều là một truyền thuyết.

Thấy thêm một món, trong lòng họ lại trầm xuống một chút.

"Cho dù đều là hàng nhái giá trị cũng không nhỏ." Một trưởng lão khác trầm giọng nói: "Xem ra tình hình chòm Đại Hùng tốt hơn nhiều so với tưởng tượng của chúng ta. Bọn họ rất có tiền!"

Các trưởng lão khác đồng loạt gật đầu, hàng nhái của bảo vật nổi danh cũng không phải hồn bảo bình thường. Mỗi người một cái, vậy cần bao nhiêu tinh tệ?

Các trưởng lão khác bổ sung: "Chỉ sợ đối phương còn có hồn bảo sư cực kỳ lợi hại, truyền thừa lâu đời, nếu không cũng chẳng luyện ra được những hàng nhái bảo vật nổi tiếng này!"

Các trưởng lão lại gật đầu lia lịa, không sai, không có một hồn bảo sư am hiểu lịch sử, muốn luyện chế chút hàng nhái ra dáng cũng chỉ là trò cười.

"Lần này khó xử lý rồi!" Hoa trưởng lão than thở: "Lá bài tẩy lớn nhất của chúng ta chính là tiền, nhưng chòm Đại Hùng xem ra còn lắm tiền hơn chúng ta."

Các trưởng lão hai mặt nhìn nhau, nói không nên lời. Lúc trước bọn họ còn cảm thấy rất chắc chắn, dẫu sao chòm Đại Hùng chỉ mới thành lập, Đường Thiên lại không có bối cảnh gì, chòm Đại Hùng đáng lý phải nghèo rớt mùng tơi mới đúng. Chỉ cần chòm Đại Hùng thiếu tiền, vậy chuyện đều dễ làm. Chòm sao lắm tiền hơn Thiên Bình, tỷ như chòm Bảo Bình đều không hứng thú với kỹ thuật máy móc, đối thủ cạnh tranh của chòm Thiên Bình không nhiều.

Giờ lai phát hiện người ta còn có vẻ lắm tiền hơn họ, điều này khiến các trưởng lão trong sứ đoàn choáng váng.

Gặp phải vấn đề, ánh mắt mọi người không khỏi tìm về phía Tiếu trưởng lão, Tiếu trưởng lão là thủ lĩnh của Sứ đoàn lần này. Mọi người lúc này mới phát hiện từ khi bước vào nhà đến giờ Tiếu trưởng lão không nói một lời.

Tiếu trưởng lão ngẩng đầu lên, sắc mặt rất tệ, miệng đầy cay đắng: "Những bảo vật kia không phải hàng nhái, là chính phẩm!"

Trong phòng hoàn toàn tĩnh mịch, vài giây sau mới đột ngột bùng nổ.

"Không thể! Tuyệt đối không thể!"
\
"Sao lại có nhiều chính phẩm như vậy được?"

. . .

Tất cả các trưởng lão phản bác theo bản năng, sắc mặt ai nấy đỏ bừng, kích động tới mức muốn nhảy cẫng lên tình cảnh cực kỳ hỗn loạn. Các võ giả bên dưới bị cảnh tượng trước mắt làm cho choáng váng, trước giờ họ chưa từng thấy các trưởng lão quyền cao chức trọng thất thố như vậy!

Tiếu trưởng lão không tranh luận, chỉ có điều cười khổ càng lúc càng đậm.

Tiếng cãi vã bỗng lặng đi, như có một bàn tay vô hình ngăn những âm thanh này lại.

Vẻ kích động trên mặt các trưởng lão tan đi, cùng tan với nó là màu máu, gian phòng lại chìm vào tĩnh lặng và ngột ngạt đầy quỷ dị.

Hoa trưởng lão run run hỏi: "Đều là chính phẩm thật ư?"

Tiếu trưởng lão khó nhọc gật đầu.

"Trời đất ơi!" Hoa trưởng lão lẩm bẩm thất thanh, gương mặt không còn chút sắc máu.

Các trưởng lão khác có người há hốc mồm, có người sắc mặt sợ hãi, lại có người hồn bay phách lạc.

Không khí ngột ngạt tĩnh mịch lại bao phủ bọn họ.

Suốt nửa giờ, không ai nói tới một câu.

Hoa trưởng lão đánh vỡ không gian yên tĩnh, hắn dần khôi phục tinh thần khỏi cơn chấn động này: "Chúng ta làm sao đây?"

Tiếu trưởng lão cũng đã khôi phục bình tĩnh, trong mắt lão hiện vẻ quả quyết: "Chúg ta cần xin cấp nhiều quyền hạn hơn, bảng giá hiện tại của chúng ta đã không thích hợp!"

"Ta tán thành!" Hoa trưởng lão gật đầu.

"Tán thành!"

"Tán thành!"

. . .

Minh Nguyệt dẫn theo Dư cơ tản bộ tại thành Hùng Thủ, các nàng đã được thu xếp xong, Minh Nguyệt vẫn nhớ rõ vẻ kinh ngạc trong mắt thiếu nữ tên Tỳ Ba kiaa. Đối phương rõ ràng không ngờ Kiếm Vực cũng tới đây. Có điều Minh Nguyệt cũng từ vẻ bình tĩnh trầm ổn của Tỳ Ba, biết nàng cũng biết sự tồn tại của Kiếm Vực.

Chòm Đại Hùng quả nhiên không đơn giản!

Minh Nguyệt vốn muốn gặp Đường Thiên trước, nhưng Tỳ Ba nói Đường Thiên đang bế quan phải vài ngày nữa mới ra.

Minh Nguyệt cũng không nóng lòng, bèn dẫn Dư Cơ ở lại. Trong đầu nàng hiện lên nụ cười như không phải cười của Tỳ Ba khi thấy Dư Cơ, dường như có ý vị khác, nhưng trong chốc lát nàng cũng không đoán ra nổi, bèn ném ra sau đầu.

Ngoại trừ một số nơi đặc thù, còn lại các nàng có thể tuỳ ý thăm thú thành Hùng Thủ.

Bầu không khí hăng hái trên chòm Đại Hùng quả thật có khí tượng bá nghiệp vừa thnfh, khí tượng đó nàng chỉ thấy được ở chòm Đại Hùng. Chẳng trách Kiếm Vực coi trọng Đường Thiên như vậy. Điều này càng khiến nàng tò mò hơn về Đường Thiên. Khi ở chòm Tiên Nữ, nàng cũng không liên hệ mấy với Đường Thiên, biết rất ít về gã.

Tại thành Hùng Thủ, có thể thấy nhiều nhất là sân tu luyện, sân tu luyện to to nhỏ nhỏ, chỗ nào cũng thấy được võ giả đổ mồ hôi như mưa. Theo Minh Nguyệt thấy thiên phú của những võ giả này đều rất bình thường, thực lực cũng phổ thông, điểm duy nhất đáng khen là tinh thần cố gắng phấn đấu.

Ánh mắt nàng bỗng hạ xuống một nam tử trong sân tu luyện.

Tỉnh Hào!

Nàng lập tức nhận ra thân phận người nọ, không khỏi dừng bước! Kiếm Hồn! Đáy lòng vốn tĩnh lặng của Minh Nguyệt bỗng dậy sóng, Kiếm Vực lấy kiếm làm đầu, thế nhưng người tu luyện ra Kiếm Hồn đã ít lại càng ít. Minh Nguyệt trời sinh kiếm thể, là một trong những thể chất thích hợp tu luyện kiếm pháp nhất, thế nhưng khả năng luyện thành Kiếm Hồn của nàng vẫn cực kỳ xa vời.

Tỉnh Hào là mục tiêu số hai của Kiếm Vực.

Thế nhưng hiển nhiên phải bỏ nhiều công sức, Tỉnh Hào cực kỳ coi trọng tình nghĩa, phương thức tiếp xúc bình thường tuyệt đối không thể lôi kéo người này. Điểm đột phá duy nhất chỉ có Đường Thiên!

Minh Nguyệt không dám làm kinh động Tỉnh Hào, chỉ đứng xa nghỉ chân quan sát, Tỉnh Hào đang chỉ đạo những võ giả khác tu luyện.

Nhưng Minh Nguyệt nhanh chóng kinh ngạc, vì những võ giả tiếp nhận chỉ điểm thực lực thật quá thấp. Võ giả thực lực thấp vậy hoàn toàn không có giá trị chỉ điểm. Thế nhưung Tỉnh Hào không hề có vẻ thiếu kiên nhẫn, ngược lại dốc lòng chỉ điểm, không vì những v này thực lực thấp kém mà lộ vẻ mất kiên nhẫn.

Minh Nguyệt thầm chấn đông, một Kiếm Thánh lãng phí thời gian quý giá trên người những võ giả không chút giá trị này.

Nhưng nàng không bỏ đi, cơ hội được quan sát Tỉnh Hào gần như vậy cũng không nhiều.

Dần dà võ giả tản ra, mỗi người tự tu luyện, đây rõ ràng không phải lần đầu. Tỉnh Hào cũng bắt đầu tự tu luyện, hai mắt Minh Nguyệt sáng lên, kiếm pháp cơ bản!

Tỉnh Hào đứng luyện kiếm pháp cơ bản nhiều lần, điều này hoàn toàn ngoài dự liệu của Minh Nguyệt.

Một Kiếm Thánh lại tu luyện kiếm pháp cơ bản!

Nếu không phải tận mắt chứng kiến, Minh Nguyệt tuyệt đối khôg tin. Thế nhưng Tỉnh Hào cực kỳ chăm chú, luyện tập từng kiếm một. Minh Nguyệt trợn mắt, nàng muốn xem xem có gì huyền diệu.

Việc tu luyện của một Kiếm Thánh đã luyện thành Kiếm Hồn cực kỳ hấp dẫn với bất cứ kiếm khách nào.

Chẳng lẽ trong kiếm pháp cơ bản có gì huyền diệu không muốn người biết?

Minh Nguyệt thầm nghĩ, ánh mắt nàng chăm chú quan sát mỗi chiêu kiếm của Tỉnh Hào.

Đột nhiên ánh mắt nàng chú ý thấy thanh kiếm đen trong tay Tỉnh Hào. Kiếm khách có trực giác trời sinh về kiếm, vừa thấy thanh kiếm đó Minh Nguyệt đã có một loại trực giác, kiếm tốt!

Thánh Huyết Ẩm!

Tiếng kinh hô cách đó không xa khiến Minh Nguyệt run rẩy, con ngươi co rút lại, ba chữ này khiến nàng nổi da gà.

Thánh Huyết Ẩm!

Uống đủ Thánh huyết mới biết vị, Thánh Huyết Ẩm!
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK