Mục lục
[Dịch]Chiến thần bất bại - Tàng Thư Viện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chân lực mãnh liệt dâng lên từ cây côn đồng, như ngọn lửa dâng trào, sóng năng lượng như cơn lốc khuếch tán ra bốn phương.

Một côn này không chút hoa xảo.

Nhưng chính một côn đơn giản đó lại như một người khổng lồ đứng giữa biển, cắt tan ngọn sóng, tâm thần mọi người không khỏi khiếp sợ, như cả không gian cũng bị côn này đập tan.

Người thấy không khiỏ kinh hãi biến sắc.

Đây mới là võ giả hoàng kim ư?

Ầm!

Liệt Quang Mâu thanh thế kinh người trước một côn này lại ảm đạm phai mờ, bể nát như chiếc đũa rồi biến mất.

Côn đồng đập mạnh xuống đất.

Mặt đất cứng rắn lại giòn xốp như bích quy, chỉ hcớp mắt đã hóa thành bột mịn, chân lực kinh người truyền vào mặt đất. Mặt đất xung quanh côn đồng từ từ rạn nứt rồi tan nát.

Nếu nhìn từ trên bầu trời sẽ thấy một vòng tròn nhanh chóng khuếch tán ra xung quanh.

Tổ A đứng mũi chịu sào như trúng một trọng quyền, giáp hồn máy nặng nề cũng không cách nào chống cự sức mạnh kinh người đó, bay thẳng ra ngoài.

Đùng!

Mặc Tử Ngư trong giáp hồn máy chỉ cảm thấy cổ họng ngòn ngọt, phun ra một ngụm máu tươi, giáp hồn máy ngã thẳng xuống đất, va chạm mãnh liệt khiến đầu óc gã trống rỗng.

Dưới một côn này, tổ A liểng xiển, không ai đứng đậy được.

Võ giả côn đống ắc mặt ngạo nghễ, châm chọc nói: “Binh đoàn giáp máy chó má gì, thường thôi!”

Đùng!

Một bộ giáp hồn máy xanh thẳm hoa lệ hạ xuống trước mặt hắn.

“Thường thôi?”

Một tiếng hừ lạnh vang lên trong giáp hồn máy, gương mặt phẳng lỳ của Binh lạnh băng. Ý đồ của hắn vốn là giết chết võ giả dùng cung và võ giả dùng ám khí trước, nhưng thấy võ giả dùng côn bá đạo mạnh mẽ như vậy, chính diện đánh bại tổ A, hắn bèn thay đổi kế hoạch.

Công bằng àm nói, Binh cảm thấy chiến thuật của Đường Sửu cũng khá, ít nhất là thích hợp với binh đoàn giáp máy này. Nếu đối phương không có võ giả cao cấp, bọn họ có thể dùng chiến thuật ngắn gọn hợp lý thoải mái tan rã kẻ địch. Nhưng nếu đối phương có võ giả cao cấp, uy lực chiến thuật này lại chỉ có hạn.

Đây là do thực lực các học viên, Binh cũng không hề ngạc nhiên.

Thế nhưng nghe võ giả dùng côn đồng nói câu này, sắc mặt Binh lập tức trầm xuống. Binh để Đường Sửu chỉ huy binh đoàn này, cũng không kỳ vọng quá nhiều, dẫu sao thực lực các học viên vẫn đó. Thế nhưng trẻ nhà mình hư mình mắng thì được, không đến phiên người ngoài nói này nói nọ.

“Ha ha, lại tới một gã!” Võ giả đầu trọc cười lạnh một tiếng: “Vậy chết đi!”

Tuy bộ giáp hồn máy trước mặt mỹ lệ tinh xảo, nhưng theo võ giả đầu trọc võ giả giáp máy chẳng qua chỉ là một món đồ chơi do đám rác rưởi atọ ra mà thôi.

Võ giả giáp máy đã bao lâu rồi chưa có cấp hoàng kim? Mười ngàn năm? Thật quá nực cười!

Chân hắn đạp mạnh xuống, thân hình như mũi tên, kéo côn dưới đất phóng về phía Binh.

Xoạt!

Bóng người xanh lam đang bị khóa chặt trước mặt lại đột nhiên trở nên mờ hồ.

Tâm thần võ giả đầu trọc tập trung cao độ! Thật nhanh!

Phản ứng của hắn cực nhanh, côn đồng vung lên quanh người, coong, bàn tay nóng lên, hắn vội vàng né tránh sang bên.

Một luồng khí kính lướt sát qua người hắn.

Kinh nghiệm chiến đấu của võ giả đầu trọc cực kỳ phong phú, biết gặp phải cao thủ, trong lòng lại không khỏi nghi hoặc, từ bao giờ mà võ giả giáp máy lại lợi hại như vậy? Sao mình chưa từng nghe nói.

Có điều lúc này hắn cũng phản ứng lại theo bản năng, nổi giận gầm lên một tiếng, không lùi mà tiến, côn đồng trong tay múa lên thành một loạt côn ảnh, toàn thân như con thẻ hồn tướng hạng nặng đánh về phía bộ giáp hồn máy kia!

“Tất cả tránh sang một bên!”

Binh hừ lạnh một tiếng, khiến đám người Mặc Tử Ngư vừa khôi phục tỉnh táo vội vàng lăn sang một bên.

So với tổ A của Mặc Tử Ngư, tổ B của Mặc Vô Úy cũng không khá hơn chút nào. Võ giả dùng đao răng cưa tuy không mạnh mẽ như võ giả đầu trọc nhưngd dao pháp cực kỳ xảo quyệt, mỗi ánh đao đều vừa đúng kẽ hở công kích, xảo diệu tới đỉnh cao.

Tổ B của Mặc Vô Úy căn bản không cách nào chống đỡ đao pháp sắc bén của đối phương,s au vài hiệp đội hình đã thua liểng xiểng.

Đường Thiên thấy tình hình không ổn, biết không thể trì hoãn, đột nhiên đạp mạnh xuống mặt đất, thân thể như viên đạn pháo rời nòng bắn về phái võ giả dùng đao răng cưa.

Giữa không trung, gã vào thế, xoay người, xuất quyền, liền mạch như nước chảy mây trôi, không chút trì trệ.

“Cẩn thận phía sau!”

Võ giả dùng ám khí không khỏi lên tiếng nhắc nhở, tay cũng không chậm, vài điểm đen lặng lẽ bay về phía Đường Thiên trên không trung.

Giữa không trung Đường Thiên đột nhiên cảm thấy tất cả mọi thứ xung quanh rõ rệt kinh người, hắn thậm chí thấy được ám khí từ mặt đất bắn thêm, khí kình tỏa ra thổi tung từng viên đá.

Đường Thiên không hề nghĩ ngợi, bấm nhanh tay trái, gảy ra liên tục.

Ầm ầm ầm!

Ba viên Thiết Liên Tử như ba mũi tên thất bại bay về!

Võ giả dùng đao răng cưa nhận thấy nguy hiểm,t hân hình xoay tròn, ánh đao như ngưng luyện quấnh quanh xoay tròn.

Vô số ánh đao trắng như tuyết sáng lên trước mặt Đường Thiên, vài trăm ánh đao lấy hắn làm trung tâm ầm ầm bắn ra bốn phía.

Trong lòng Đường Thiên bỗng dâng lên cảm giác kỳ quái khiến con ngươi gã mê man trong một chốc ngắn ngủi, dựa vào bản năng gã thuận theo cảm giác xa lạ này, làm ra một động tác mà chính gã cũng kinh ngạc.

Giữa không trung không chỗ mượn lực, thân thể Đường Thiên như được một bàn tay vô hình nâng lên trên một chút. Thân thể hắn như chiếc lá cây bị gió thổi bay, vài ánh đao lướt sát qua thân thể gã.

Thứ duy nhất vẫn ổn định bất động chỉ có nắm đấm.

Nắm đấm này không chút kỹ xảo.

Quyền pháp cơ bản!

Đường Thiên như cái bóng mờ nhảy thẳng vào giữa ánh đao.

Chân lực xoay tròn mãnh liệt bắn trúng một ánh đao.

Đùng!

Ánh đao tan nát, nhưng ánh đao này vừa tan đi lại như tuyết lở, hơn trăm ánh đao cùng bể nát.

Võ giả dùng đao răng cưa lui lại hơn mười bước mới ổn định được thân hình, hắn không thể tin nổi nhìn về phía trước, một bóng người nhẹ nhàng như chiếc lá cây, khẽ rơi xuống cách hắn hơn hai mươi trượng.

Sao lại như vậy...

Một chiêu quyền pháp cơ bản sao phá được Triền Thân Đao của mình!

Hắn chậm rãi quay sang, trong lòng không khỏi khó hiểu. Nơi nắm đấm của đối phương đánh vào rõ ràng là điểm yếu nhất của Triền Thân Đao, sơ hở này ngay chính hắn cũng không biết.

“Ngươi là ai?”

Giọng nói hắn hơi run run.

Không riêng gì hắn, võ giả dùng ám khí cách đó không xa cũng trợn mắt nhìn Đường Thiên như nhìn quái vật. Ba ám khí bắn ngược lại cũng không uy hiếp được hắn, hiển nhiên trình độ ám khí của đối phương cũng không cao, chỉ là thủ pháp trụ cột nhất, có điều đúng là rất vững chắc.

Ba đòn gẩy tay này lực lượng cực mạnh.

Điều khiến hắn kinh ngạc không phải ám khí của Đường Thiên mà là đối phương như đã sớm đoán ra đòn tấn công của hắn, tiêu sái đánh tan đòn đánh lén đó, không chút chật vật hay trì hoãn.

Gã là ai...

Hắn cũng cực kỳ hiếu kỳ, gã này rốt cuộc là ai?

Đường Thiên cúi đầu, gã vẫn còn cảm nhận cảm giác đột nhiên xuất hiện vừa rồi, là hiệu quả của huyết mạch Thiên Vũ Nguyệt Lang ư? Nếu là lúc trước, gã vẫn có thể né tránh nhưng chắc chắn rất chật vật. Trực giác của gã không mạnh đến thế.

Đường Thiên cực kỳ phấn khởi.

Gã phát hiện huyết mạch Thiên Vũ Nguyệt Lang còn mạnh mẽ hơn tưởng tượng của gã, cực kỳ thần kỳ. Gã hồi tưởng tỷ mỷ lại nắm đấm vừa rồi, thế nhưng cảm giác mơ hồ, lơ lửng bất định khiến gã quên cả hai kẻ địch trước mắt.

Đường Thiên đứng đó nghiêng mặt nhập thần, nửa ngày không nhúc nhích.

Võ giả dùng đao và võ giả dùng ám khí vẫn đợi Đường Thiên báo tên, hai người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, sắc mặt đều hiện vẻ nghi hoặc.

Rốt cuộc gã này đang định làm gì?

Cố tình ra vẻ dụ chúng ta rút lui?

Ngươi quá coi thường chúng ta! Thủ đoạn ngu ngốc vậy cũng muốn lừa đảo?

Nghĩ hay quá đấy!

Hai người vững dạ, vẻ mặt kiên trì. Đòn vừa rồi của Đường Thiên cực kỳ đẹp đẽ! Võ kỹ cơ bản cường hãn tới kinh người, công kích kẽ hở kỳ diệu tới đỉnh cao, biểu hiện xuất chúng đó bọn họ đã lúc nào được thấy?

Hai người không nhớ nổi, thế nhưng thực lực mà Đường Thiên biểu hiện ra khiến cả hai cực kỳ kiêng kỵ.

Cao thủ!

Gặp phải cao thủ chân chính rồi!

Vị cao thủ này giờ lại ra vẻ nhập thần định dụ dỗ bọn họ rút lui? Thất thần? Thật quá khôi hài, võ giả thực lực cường đại như vậy sao có thể thất thần trong lúc chiến đấu được?

Kẻ như vậy đã sớm chết cả trăm lần!

Cạm bẫy!

Chắc chắn là cạm bẫy!

Thần kinh hai người căng thẳng như gặp đại địch.

Võ giả dùng cung trên tường thành quét sạch mọi thiết bị, mũi tên ánh sáng của hắn uy lực kinh người, hiệu quất càn quét cực cao. Chỉ trong thời gian ngắn các thiết bị trong thành Tam Hồn đều bị hắn quét sạch tới bảy tám phần.

Đợi đã...

Hắn bỗng chú ý tới tình hình quỷ dị dưới thành, ba người đứng đối lập tại đó.

Thật lợi hại, chỉ một người mà ép hai tên kia không dám nhúc nhích, không phải ai cũng làm được.

Nhưng khi hắn không ngừng càn quét, ba người bên dưới vẫn như ba cây cọc gỗ không hề nhúc nhích.

Trò quỷ gì vậy?

Cung thủ không nhịn được hô to: “Này, các ngươi định đứng đó đến bao giờ?”

Nghe đồng bọn hô lớn, hai người liếc mắt nhìn nhau, võ giả dùng ám khí ra hiệu với đồng bọn, võ giả dùng đao sắc mặt đề phòng nâng đao tiếp cận.

Khi võ giả dùng đao rón rén tới cách Đường Thiên năm trường, hắn ngừng lại, đây là khoảng cách tấn công tốt nhất.

Võ giả dùng ám khí tay bỗng hiện lên mười viên ám khí đủ loại, mỗi viên hình dạng màu sắc bất đồng, hắn vận hết chân lực toàn thân chờ phát động, chuẩn bị đánh ra một đòn trí mạng.

Đúng lúc này, võ giả dùng đao răng cưa ra tay, cây đao rung rung ông một tiếng, năm vòng ánh đao màu xanh xuất hiện trên lưỡi đao của hắn.

Một đao chém ngang!

Năm vòng sáng màu xanh lặng lẽ vẽ thành năm đường vòng cung, bay lượn dọc theo thân hình Đường Thiên, năm vòng đao bỗng ổn định lại, chúng khóa chặt lấy Đường Thiên.

Chính lúc này!

Võ giả dùng ám khi hai mắt bừng sáng,mười ngón tay bộc phát chân lực, mười ám khí bất đồng tạo thành mười quỹ tích không cách nào đự đoán bay về phía Đường Thiên.

Gần như cùng lúc, năm ánh đao xanh ầm ầm nổ tung.

Khói xanh nuốt chửng Đường Thiên.

Trong làn khói xanh, Đường Thiên đột nhiên ngẩng đầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK