Khi Đường Thiên tìm thấy Tỉnh Hào thì hắn đang lau kiếm.
"Luyện hồn?" Đường Thiên bị lời nói của Binh đại thúc hấp dẫn.
"Ừm." Binh đại thúc vừa hồi tưởng vừa nói: "Võ kỹ của thời chúng ta khác với võ kỹ bây giờ, nhưng về võ hồn thì không sai biệt lắm. Lúc đó chúng ta nghiên cứu rất nhiều về võ hồn, phát hiện ra võ hồn thực ra là một loại dấu ấn năng lượng. Ban đầu nó ẩn sâu trong con người, rất yếu ớt. Khi võ giả tu luyện chân lực, chân lực không ngừng tôi luyện thân thể, nó từ từ thức tỉnh. Khi chân lực võ giả đạt đến cấp bốn, đó chính là một ranh giới, nó hoàn toàn thức tỉnh, ngày một lớn mạnh. Thời đại của ta không ai có thể hiểu rõ hết được sự huyền bí của võ hồn. Có vẻ thời đại này cũng chẳng ai rõ được. Có người cho rằng thực ra nó là một loại dấu ấn năng lượng, có người cho là nó là ý thức thứ hai. Những học thuyết về nó rất phức tạp, võ hồn còn phức tạp hơn chân lực nhiều."
Đường Thiên chỗ hiểu chỗ không, những thứ này dường như quá thâm thúy với hắn.
Binh đại thúc tiếp tục nói: "Tuy rằng không thể làm rõ bản chất của võ hồn nhưng không phải chúng ta không nghiên cứu được gì về chúng. Hai điểm quan trọng nhất của võ hồn là độ ngưng tụ và độ tinh khiết. Những võ hồn hùng mạnh, bất kể năng lực của nó là gì thì cũng giống nhau ở hai điểm, ngưng tụ và tinh khiết. Độ ngưng tụ và độ tinh khiết của võ hồn liên quan mật thiết đến nhau. Hai thứ tăng lên một cách tuần tự, rất kỳ diệu. Nếu võ hồn ngày càng lớn mạnh thì sẽ nhanh chóng gặp phải bình cảnh, lúc này chỉ có nâng cao độ tinh khiết của võ hồn mới có thể làm nó phát triển thêm, mà cứ tăng độ tinh khiết cũng sẽ nhanh chóng gặp phải bình cảnh, lúc này lại cần phải phát triển mặt kia mới có thể tiếp tục phát triển."
"Võ hồn rất lợi hại?" Đường Thiên không hiểu lắm: "Ngoài chế thẻ hồn tướng thì nó còn tác dụng gì?"
"Đương nhiên là lợi hại." Giọng điệu của Binh đại thúc trở nên nghiêm nghị: "Sau này ngươi sẽ biết, cấp thấp là chỗ của chân lực, cấp cao là chỗ của võ hồn."
"Cấp cao là bao nhiêu?" Đường Thiên hỏi.
"Sau cấp mười." Binh tùy ý nói.
Mặt Đường Thiên xị ra: "Xa xôi quá..."
Binh tỏ ra khinh bỉ: "Thế mà xa xôi? Thiếu niên giống như thần, sợ sao!"
Đường Thiên nhảy cẫng lên, trợn tròn mắt: "Này, đại thúc, đừng có nói bừa! Thiếu niên giống như thần, cấp mười đã là gì? Hừ! Tất cả đều chỉ là mục tiêu sẽ bị thiếu niên giống như thần đạt đến! Ha ha! Run sợ đi, đại thúc!"
"Thằng nhãi cấp bốn, ngông cuồng! Vô tri! Tự đại!" Binh châm biếm.
"A a a a! Ta muốn quyết đấu với ngươi! Đến đây đi, đại thúc, run rẩy dưới cái bóng của thiếu niên giống như thần đi!" Vẻ mặt Đường Thiên dữ tợn, chỉ thẳng vào Binh.
Binh hoàn toàn không để ý đến sự khiêu khích của Đường Thiên: "Lại nói, luyện hồn ở khe hở năng lượng là cực hình có tiếng, ở thời đại chúng ta chỉ có những tân binh dũng cảm nhất mới dám luyện hồn ở khe hở năng lượng. Ha, giờ ta vẫn còn nhớ tiếng kêu thảm thiết vang vọng, chà chà, nhớ năm ta vào trại huấn luyện, chỉ có năm người dám làm vậy."
Đường Thiên khinh bỉ nói: "Khẳng định là không có đại thúc ngươi."
Binh quay gương mặt trống trơn sang, giọng nói thản nhiên nhưng dưới góc nhìn của Đường Thiên thì lời nói đầy vẻ trào phúng: "Xấu hổ rồi, ngươi đoán sai, ta chính là một trong số đó."
Đường Thiên cứng người, nhưng hắn nhanh chóng nói với vẻ không phục: "Chắc chắn là ngươi cố ý thổi phồng, luyện hồn gì đó vốn chẳng đáng sợ như vậy."
"A, vậy ngươi có thể thử xem. Thiếu niên giống như thần, có dám đấu không?" Binh ngẩng mặt lên, hồi tưởng: "Ta có thể chịu được hai giờ. Thiếu niên, đây chính là cơ hội cho ngươi đánh bại ta một cách quang minh chính đại, thật là khiến người ta sợ hãi, thật sợ hãi, thiếu niên giống như thần à..."
Đường Thiên đen mặt, nghiến răng nói: "Ta nhất định sẽ làm ngươi thua tâm phục khẩu phục!"
"Ha ha, lúc bắt đầu ai cũng nói rất hay." Binh tiếp tục cười nhạo: "Thiếu niên giống như thần, đừng có chưa đến hai phút đã không chịu nổi nhé, thế thì mất mặt lắm đấy."
Mặt Đường Thiên đen như đáy nồi: "Ngươi hãy cầu cho mình không bị ta đánh bại đi! Ha ha, vừa nghĩ đến việc ôm đầu khóc lóc trước thắng lợi của ta, nhất định là rất thoải mái!"
"Thật là một cuộc tỷ thí đáng mong đợi." Binh gật gật đầu: "Có điều chúng ta muốn bắt đầu cuộc tỷ thí này thì phải tìm Sylar trước đã."
"Tìm nàng làm gì?" Đường Thiên cười đểu: "Đại thúc sợ à!"
"A, nếu tỷ thí quang minh chính đại thì tất nhiên phải công bằng một chút." Gương mặt trống trơn của Binh có vẻ gì đó "nham hiểm" nhưng nhanh chóng biến mất: "Luyện hồn khí, thứ mà người ta nghe đã sợ vỡ mật, tân binh nào nghe đến thứ này cũng tái cả mặt."
Đường Thiên tỏ vẻ khinh bỉ: "Xem ra binh đoàn của các ngươi thiếu thiếu niên giống như thần! Binh đoàn Nam Thập Tự có vẻ như cũng chẳng ra sao!"
Binh vốn đang bỡn cợt xoay mặt sang, sát khí đằng đằng, Đường Thiên cũng trừng mắt nhìn lại.
Hai người trợn mắt nhìn nhau.
"Thiếu niên, sau có hối hận thì cũng đã muộn, cảm giác sống không bằng chết nhất định sẽ thành "ký ức đẹp khó quên" trong cuộc đời ngươi." Giọng nói âm trầm khiến người ta lạnh cả người vang lên.
"Hừ! Không lẽ ngươi đang sợ? Nói cho ngươi biết, giờ chịu thua cũng đã muộn! Ta muốn cho ngươi bại tâm phục khẩu phục!" Đường Thiên nói với vẻ cương quyết, hung tợn.
"Ngươi đã muốn chết thì ta cũng không cản." Binh đứng thẳng người, đằng đằng sát khí.
"Cứ chờ sùng bái thiếu niên giống như thần đi!" Đường Thiên thản nhiên nói, hai tay đút túi.
Một người một hồn đi vào thành Tam Hồn.
"Ngươi đi tìm Sylar, đưa cái này cho nàng." Binh đưa Đường Thiên một bản vẽ: "Ta đi mua vật liệu."
"Đại thúc, đừng có lâm trận bỏ chạy đấy!" Đường Thiên nhận lấy bản vẽ, nói.
"Chạy? Hừm, ta cũng rất mong chờ được thấy vẻ mặt đau đớn của ngươi." Sát khí của Binh lại càng đậm.
Một người một hồn trợn mắt nhìn nhau, sau đó đồng thời kêu một tiếng, mỗi người đi một ngả.
Đường Thiên đen cả mặt, cưỡi đà điểu máy phóng nhanh trên đường, đi về phía cửa hàng thẻ Sylar.
※※※※※※※※※※※※※※※※
Trong cửa hàng, Sylar bị ba người quây vào giữa. Xung quanh rất lộn xộn, mảnh vỡ máy móc tung tóe khắp nơi.
"Đúng là niềm vui bất ngờ. Không ngờ tiểu thư Sylar ngoài giỏi về máy móc còn xinh đẹp như vậy, đúng là làm cho người ta thèm thuồng. Cỡ D à!" Nam tử cầm đầu nuốt nước miếng, ánh mắt dâm đãng. Hắn đội mũ rơm, hắn mặc áo lông thú trắng đen, cơ thể cường tráng, miệng ngậm cỏ.
"C!" Tên thanh niên mặc áo lông thú màu đen, đeo kính trắng phun ra một chữ.
"Lão Hắc nhìn kiểu gì vậy!" Một tên béo mặc áo khoác lông màu trắng nhịn không được nói: "Chắc chắn là E! Điểm này cũng không quan trọng, quan trọng là, cặp đùi kia thật đẹp đẽ, hoàn mỹ, hoàn mỹ tuyệt đối! Trắng mềm như tuyết, đường cong hoàn hảo, thon nở vừa vặn, mềm mại đàn hồi, cực phẩm trong cực phẩm!"
Nam tử cầm đầu ngây ra, quay sang nói: "Lời này của lão Bạch ta nhớ là đã nghe rồi?"
Lão Hắc lạnh lùng nói: "Đêm hôm nọ lúc gặm giò heo."
Nam tử cầm đầu nhớ ra: "Ta nhớ ra rồi, trong chớp mắt lão Bạch đã ăn bảy cái! Ta mới chỉ gặm được một cái!"
Lão Hắc: "Hai cái."
Sylar lạnh lùng nhìn ba người, hai tay vòng trước ngực, giễu cợt: "Băng cướp Hùng Miêu đại danh đỉnh đỉnh lại coi trọng tiểu nhân vật như ta, thực là vinh hạnh. Hoa Hùng Miêu, Hắc Hùng Miêu, Bạch Hùng Miêu!"
Bạch Hùng Miêu vỗ tay đét một cái, tươi cười nói: "Vinh hạnh thì theo chúng ta đi."
"Ta không muốn đi." Sylar lắc đầu.
Hoa Hùng Miêu nheo mắt, vẻ mặt vô lại, nói rất chậm nhưng lại đầy vẻ hung ác: "Sao lại thế? Cái cửa hàng này của ngươi bao nhiêu tiền? Chúng ta mua lại. Theo chúng ta sẽ được ăn sung mặc sướng, chúng ta đang cần một thợ máy móc. Hơn nữa ngươi đẹp như vậy, ta lại đang độc thân, thật xứng đôi."
Hắc Hùng Miêu vẫn lạnh lùng, sát khí trên người lại càng đậm thêm.
Bạch Hùng Miêu tươi cười bước lên.
Sylar nhìn có vẻ bình tĩnh nhưng trong lòng thì sốt ruột vô cùng. Nàng không ngờ băng cướp Hùng Miêu lại nhắm vào mình. Băng cướp Hùng Miêu cùng hung cực ác, rất tàn nhẫn, thực lực lại cao, bẫy rập trong cửa hàng của nàng đều bị bọn họ phá hỏng.
Chết tiệt!
Sao không có ai đến?
Sylar rất lo lắng, nàng hơi cảm thấy hối hận vì đã mở cửa hàng ở nơi hẻo lánh thế này.
Hoa Hùng Miêu biết được ý nghĩ của Sylar, cười khẽ: "Sẽ không có ai đến đâu,chúng ta đã treo biển đóng cửa ở bên ngoài. Xem ra ngươi vẫn chưa hết hy vọng, chỉ có chúng ta mà thôi, hai người cái ngươi trông chừng, ta muốn "thân mật" với tiểu thư Sylar xinh đẹp một chút."
Sylar biến sắc.
Hoa Hùng Miêu xắn tay áo, vẻ mặt dâm đãng.
Bỗng nhiên mặt đất rung lên.
Ba người tỏ ra cảnh giác, đôi mắt Sylar sáng bừng, gào lớn: "Cứu mạng!"
Ba người biến sắc, Hoa Hùng Miêu lao về phía Sylar.
Ầm!
Cánh cửa sau lưng ba người vỡ tan!
Đường Thiên cưỡi đà điểu máy phóng tới như kỵ sỹ thời cổ đại.
Đầu đà điểu hạ thấp, giống như trường thương của kỵ sỹ.
Đá vụn bay tung tóe như mưa, người và đà điểu lao tới với khí thế không thể chống đỡ. Đường Thiên nằm ép người trên lưng đà điểu, sát khí đằng đằng.
Hoa Hùng Miêu đang lao đến chợt biến sắc, tiếng rít kinh khủng sau lưng làm lông tóc hắn dựng hết cả lên.
Hắn không quan tâm đến Sylar nữa, vặn mình, vận chân lực, đấm về phía sau.
Ầm!
Khí kình kinh khủng làm cho cổ họng hắn ngòn ngọt, nắm tay đau nhức, hắn biết mình đã bị gãy xương, trong lòng run sợ, mượn luồng sức mạnh kinh khủng này bắn sang bên cạnh.
Đôi chân to khỏe của đà điểu máy vẽ ra hai tia lửa chói mắt trên mặt đất, bóng hình mơ hồ, dường như có một cánh tay ôm lấy hông của Sylar, tựa như đằng vân giá vụ, tựa như bay giữa tầng mây, sự sợ hãi hoàn toàn biến mất.
Khoảnh khắc đó, Sylar ngẩn ngơ.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK