“Bọn họ định quyết chiến với chúng ta.” Lão Phong trầm giọng nói.
Sắc mặt những người khác cũng nghiêm nghị. Bọn họ không biết nhiều lắm về kẻ địch, tư liệu về những lực lượng mới nổi thường khá hữu hạn. Tuy năng lực tình báo của bọn họ không kém nhưng tin tức thu được cũng ít tới đáng thương.
Nhưng đối phương đã biết lai lịch của họ mà còn dám bày tư thế quyết chiến như vậy, điều này chứng tỏ hoặc đối phương tự tin vào thực lực của mình, hoặc là có thủ đoạn còn che giấu.
Bất cứ loại nào cũng không phải chuyện tốt lành gì với họ.
“A, bọn họ định giẫm lên đầu chúng ta đây.” Đao khách cụt tay lạnh lùng nói.
“Có thể lắm.” Cô gái Tử Tinh mỉm cười: “Nếu thắng chúng ta, cái ao nhỏ Nam Thiên Tứ Thập Nhị Túc đã không lưu nổi bọn họ, có tới Bắc Thiên cũng có chỗ đứng.”
“Vậy giết sạch chúng đi!” Thiết Tháp vẻ mặt hung hăng.
Tuy ngoài miệng bọn họ nói rất thoải mái nhưng trong lòng lại không dám khinh thường.
Vô số ánh mắt đang quan sát trận chiến này, đã bao lâu rồi không có trận chiến nào khiến người ta quan tâm tới thế? Chưa từng có trận chiến nào khiến bọn họ chịu áp lực lớn như vậy. Thua thì chưa nói tới thanh danh hao tổn, cái chết của Ô Thiết Vũ đã khiến các trưởng lão mất hết mặt mũi, nếu trận chiến này lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn...
Bọn họ đã theo Đồ Như Hải nhiều năm, hiểu rõ tính cách của trưởng lão.
Mông Vi có thể cảm nhận được áp lực từ mọi người, thản nhiên nói: “Vậy cũng tốt, một lần là xong.”
Nàng thoai mái nói tiếp: “Trưởng lão chuẩn bị hai mươi tỷ tinh tệ tiền thưởng cho sáu người chúng ta.”
Mọi người tinh thần phấn chấn, hai mươi tỷ tinh tệ, Mông Vi năm tỷ, năm người còn lại mỗi người ba tỷ. Đã có trọng thưởng ắt có dũng phu, mọi người lập tức hăng hái hẳn lên.
Ba tỷ tinh tệ với bọn họ cũng là một khoản tiền cực lớn.
“Ha ha, lần này trưởng lão thật hào phóng.” Cô gái tóc tím cười nói.
Mãn Trụ cười ngây ngô: “Phát tài rồi.”
Mông Vi lạnh lùng: “Lão Quân và Độc Đao ta không lo lắng, ba người các ngươi sẽ phải đối phó với binh đoàn, cẩn thận chút.”
Lão Phong cười nói: “Đại tỷ coi thường chúng ta quá. Binh đoàn quái gì, dọa người thường còn được, chỉ hai tên ngu ngốc kia mới ngu tới mức chui thẳng đầu vào. Tính ra binh đoàn nát đó mới xây đựng được có hai tháng. Hai tháng có thể luyện thành binh đoàn? Vậy binh đoàn cũng quá rẻ mạt. Đám người này trước kia làm gì? Chẳng qua là võ giả bình thường trong các bộ lạc mà thôi, cùng lắm từng làm cướp trên sa mạc.”
Cô gái tóc tím lại cười khúc khích: “Ra là binh đoàn như vậy, làm người ta sợ mất một hồi.”
Lão Phong cũng cười nói: “Có điều hồn tướng kia cũng có chút trình độ, cấp tám, đao pháp cấp đại sư, không ngờ con tinh thông quân trận. Không biết Đường Thiên kiếm đâu ra hồn tướng này.”
“Đúng là một thằng nhóc may mắn!” Cô gái tóc tím hai mắt tỏa sáng: “Nếu ta gặp hắn một chút thì hay rồi.”
Đột nhiên, Mông Vi ngẩng đầu, sau đó vài người khác cũng cảm ứng được, lập tức im lặng không nói gì nữa, chỉ ngẩng đầu nhìn về phía xa.
Bọn Đường Thiên đã tới!
Ánh mắt Mông Vi dừng lại tại binh đoàn. Gương mặt nàng bình tĩnh, trong lòng cũng thầm thở phào. Lão Phong nói không sai, binh đoàn này không đủ khiến họ sợ hãi. Nhân số chỉ khoảng hai trăm người, hơn nữa quân trang khác biệt, đội ngũ suy sụp, hành động của binh lính cũng lộ rõ vẻ trúc trắc.
Chiến đấu giữa binh đoàn và võ giả chẳng khác nào đánh cờ. Thực lực cá nhân của võ giả vượt xa binh lính phổ thông, có ưu thế rất mạnh, hơn nữa bọn họ càng thêm linh hoạt, thường chiếm ưu thế chủ động. Mà ưu thế của binh đoàn lại là nhân số đông đảo, tổng thể lực lượng dày đặc hơn.
Trong mắt ba người lão Phong, võ giả cấp Thiên Lộ bình thường không cách nào tạo thành uy hiếp, ba người kinh nghiệm chiến trận phong phú, đối phó với một binh đoàn pháo hôi thật quá đơn giản.
Mông Vi yên lòng, binh đoàn đột nhiên xuất hiện trước giờ vẫn là điểm mà nàng e dè nhất, cũng bị nàng coi là nhân tố không xác định nhất trong trận chiến. Giờ xẻm a nhân tố không xác định lớn nhất đã bị bài trừ, nàng cũng không còn băn khoăn.
Đây là trận chiến tất thắng.
Hai bên không hẹn mà cùng ngừng lại, giằng co từ xa.
Không chung xung quanh sa mạc có rất nhiều người đang quan sát chiến trường. Đám võ giả vốn định xem phong thái của Ô Thiết Vũ giờ đem tất cả lực chú ý đặt lên trận chiến kinh thế này.
Đồ Môn Lục Vệ hung danh hiển hách.
Cường giả xếp hạng trước 9000 với chòm Sài Lang là xa tới không thể với tới.
Trong đám võ giả còn có các do thám của các thế lực lớn. Không ngừng có ánh sáng của bí bảo lóe lên, tất cả những người này đều chuẩn bị trước rồi mới tới. Có bí bảo chòm Kính Viễn Vọng có thể khiến bọn họ thấy rõ bất cứ chi tiết nào trên chiến trường cách đó hai mươi dặm. Có bí bảo chòm Thiên Đàn, có thể đem mọi chuyện xảy ra trước mắt truyền tới nơi xa xôi.
Những bí bảo đó ngày thường không mấy ích lợi nhưng lúc này lại có thể phát huy tác dụng rất lớn.
Đám võ giả chòm Sài Lang nhìn tới chảy nước miếng, bí bảo như vậy không chỉ hiếm có, giá cả cũng cực đắt đỏ, các võ giả thường không mua. So với chốn thôn quê Sài Lang, thủ đoạn của các võ giả tới từ chòm sao cao cấp càng thêm phong phú.
Chỉ thấy bọn họ sôi nổi lấy công cụ ra, vùi đầu quan sát.
Võ giả bản địa chòm Sài Lang sắc mặt mê mang, không rõ dám người này đang làm gì. Những võ giả này thực lực cường đại, hiệu suất cũng cao tới đáng sợ. Chỉ một lát sau, một cồn cát cao hơn năm mươi thước đột nhiên mọc thẳng từ mặt đất lên, bọn họ bay lên đỉnh cồn cát, đứng từ xa quan sát chiến trường.
Những người khác lúc này mới hiểu, dồn dập bắt chước.
Nếu quan sát từ trên không sẽ thấy một cảnh tượng qury dị. Trong phạm vi hai mươi dặm chiến trường trống rỗng, mà ngoài rìa chiến trường, một cồn cát đột nhiên mọc từ dưới đất dậy, hình thành một vòng tròn cồn cát.
Trên cồn cát là chi chít người với người.
Chuyện ngoài chiến trường không khiến hai bên đang giằng co phân tâm.
“Mọi người chuẩn bị xong chưa?” Đường Thiên trầm giọng hỏi, ánh mắt đầy phấn khích.
Không ai buồn để ý tới gã.
Đường Thiên cũng chẳng buồn để ý, giơ cao tay: “Ô ô, cố lên!”
Một bóng người rực lửa lao thẳng ra ngoài, Lăng Húc đã không nhịn nổi nữa.
Đường Thiên thấy Lăng Húc lao trước mình vội vàng kêu với theo: “Ta tới đây.”
Hạc bất đắc dĩ thở dài, hai gã này lúc nào mới bớt ngốc đây.
Gương mặt phẳng lỳ của Binh không hề đổi sắc, vung tay: “Tiến tới!”
Binh đoàn chậm rãi tiến bước.
Đám người Mông Vi nhìn bước chân rối loạn của đám người càng thêm buông lỏng. Nếu là binh đoàn thật sự, cao thủ sẽ hộ vệ xung quanh binh đoàn. Binh đoàn chiếm ưu thế trận địa, nhưng khi tiến quân đầy rẫy sơ hở cho cao thủ lợi dụng.
Không ngờ chỉ để lại mình Hạc bảo vệ binh đoàn, thật quá nghiệp dư.
Mông Vi thần sắc lạnh lùng: “Theo đúng kế hoạch, ta đối phó Đường Thiên, Độc Đao cuốn lấy Lăng Húc, Lão Quân dẫn dắt Hạc. Ba người các ngươi nhanh chóng giải quyết đám pháo hôi này, tốc chiến tốc thắng!”
Binh đoàn của đối phương rõ ràng là sơ hở lớn nhất, cuốn lấy ba người Đường Thiên, giải quyết binh đoàn, sau đó hình thành thế sáu đánh ba.
Đây là chiến thuật của Mông Vi, đơn giản mà hữu hiệu.
Mông Vi còn chưa dứt lời đã lập tức dẫn đầu xông thẳng ra ngoài, năm người còn lại cũng như mũi tên lao thẳngd di.
Bất luận Đường Thiên, Lăng Húc hay Mông Vi đều nhanh như tia chớp, tốc độ kinh người, khiến đám võ giả chòm Sài Lang ồ lên. Những do thám của các thế lực có thực lực cường đại hơn, hiểu rõ công việc hơn, ánh mắt họ không hẹn mà cùng hướng tới binh đoàn.
Tốc độ hành quân của binh đoàn không chậm, nhưng trong chiến trường này lại không khác gì con rùa.
Trước sau chia lìa.
Chiến trường tối kỵ!
Những do thám không hẹn mà cùng lắc đầu, rất nhiều người tại các chòm sao đang quan sát trận chiến này cũng lắc đầu, binh đoàn mất đi bảo hộ của cao thủ luôn cực kỳ yếu ớt.
Quả nhiên đúng như dự đoán của bọn họ, nửa đường, sáu người Mông Vi chia làm hai đội.
Mông Vi và Độc Đao đón đánh Đường Thiên và Lăng Húc.
Đang phi thân tới, Mông Vi chợt rút bội kiếm bên hông, ánh sáng hoàng kim dùng tốc độ kinh người tụ tập trên kiếm của nàng. Chỉ chớp mắt sau, ánh kim trên bội kiếm đã nồng đậm nhu bao phủ một tầng kim quang, đang phi thân, nàng như một lưỡi kiếm sắc bén xe nhỏ không khí!
Độc Đao bên cạnh nàng ánh mắt lạnh lùng, dùng một tư thế khinh công quỷ dị. Thân thể hắn nghiêng trái nghiêng phải như sắp chạm vào mặt đất tới nơi, cánh tay rũ xuống, mũi đam chạm đất.
Xoẹt!
Mũi đao lướt qua lớp cát tạo thành âm thanh khiến người ta rởn gai ốc.
Hơn nữa quỹ tích hắn tiến tới không phải đường thẳng mà luôn mang theo những vòng cung rất nhỏ, lớp cát phía sau hắn đã tạo thành hình gợn sóng.
Một bên sắc bén lạnh lẽo, một bên quỷ dị khó dò.
Hai phong cách hoàn toàn bất đồng nhưng khí thế đều cực kỳ mãnh liệt. Võ giả bản địa chòm Sài Lang không cần nói tới, ai nấy tròn mắt há hốc mồm, thật không ngờ vừa ra tay thanh thế đã kinh khủng như vậy. Mà ngay cả dám do thám tới từ chòm sao cao cấp cũng bị khí thế của hai người thu hút.
Đồ Môn Lục Vệ, quả nhiên danh bất hư truyền.
Trong cảm nhận của bọn họ, phe Đường Thiên thua chắc. Điểm duy nhất khiến bọn họ hứng thú là võ hội Quang Minh lúc nào sẽ ra tay, đây mới là điểm khiến họ kích động. Bọn họ không tin võ hội Quang Minh sẽ để Hắc Hồn làm thịt Đường Thiên đơn giản như vậy.
Mọi người đều chờ đợi võ hội Quang Minh ra tay.
Nếu võ hội Quang Minh ra tay, đó mới là giao đấu giữa hai thế lực đỉnh cấp.
Đám Đường Thiên là cái quái gì?
Trong mắt bọn họ, phe Đường Thiên vẫn chỉ là dây dẫn lửa, không ai tin bọn họ có thể thắng Đồ Môn Lục Vệ.
Tư Mã Gia, Tư Mã Tiếu nhìn cảnh chiến đấu trên kính Thiên Đàn, khóe miệng nhếch lên thành nụ cười đắc ý, đầy suy ngẫm, y lẩm bẩm: “Ta giúp các ngươi ngăn cản, tạo cơ hội bộc lộ, đừng khiến ta thất vọng nhé, Đường thiếu niên.”
Thu Chi Quân thản nhiên nói: “Tuy bọn họ quấy rối kế hoạch đệ nhưng đệ trả thù vậy cũng quá nhanh đấy.”
“He he, đừng nghĩ đệ dễ giận vậy.” Tư Mã Tiếu cười hì hì nói: “Đây chỉ là chút khảo nghiệm nhỏ, nếu không qua được cửa này, vậy không xứng làm đối thủ của đệ.”
Thu Chi Quân ngây người.
Sư đệ trước giờ tự cao tự đại, không để ai vào trong mắt, không ngờ lại nói những lời này.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK