Mục lục
[Dịch]Chiến thần bất bại - Tàng Thư Viện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Dư Thuận cẩn thận nhìn mệnh lệnh trong tay, sắc mặt như nước.

Đám thuộc hạ không dám thở mạnh một tiếng, Dư Thuận đại nhân là người nắm thực quyền trong Bá Võ, chưởng quản một phương. Lãnh địa của bọn họ chiếm một khoảng lớn trên chòm sao Sài Lang, vị trí cũng gần chòm sao Ô Nha. Chòm sao Ô Nha tuy không phồn hoa, nhưng ít ra cũng có tuyến đường buôn bán, bọn họ cũng hưởng lợi được đôi chút, bước sang chòm sao Ô Nha buôn bán nhỏ. So với nội địa chòm sao Sài Lang khắp nơi hỗn loạn, nơi này thoải mái hơn nhiều.

Dư Thuận đại nhân là người số má thứ hai của Bá Võ, mới có tư cách chiếm cứ vùng đất màu mỡ này.

“Cỗ xe được phân phó đã phái người đi chưa?”

Dư Thuận thả mật lệnh trong tay xuống, đột nhiên hỏi.

Thủ hạ giật mình, vội đáp: “Đã phái người theo đuôi, theo lệnh đại nhân, người của chúng ta luôn cố cầm chân bọn chúng. Nhưng bọn chúng rất khó giải quyết, người của chúng ta đều...”

“Trên tay chúng ta còn bao nhiêu quân tinh nhuệ?” Dư Thuận hỏi.

“Còn khoảng bốn mươi người.” Thủ hạ suy nghĩ một lát rồi trả lời.

“Phái thêm mười người.” Dư Thuận vung tay, không hề do dự.

“Rõ!” Thủ hạ thầm hoảng sợ, trong cỗ xe kia rốt cuộc có ai?

“Bất luận ra sao cũng phải ngăn chặn ba ngày.” Dư Thuận thản nhiên nói: “Hai vị đại nhân Thủy Thừa và Vĩnh Thu dẫn theo bảy mươi quân tinh nhuệ ba ngày nữa sẽ tới.

Thủ hạ lúc này đã hoàn toàn ngây ngốc, Thủy Thừa và Vĩnh Thu đại nhân là người đứng thứ ba thứ tư trong Bá Võ, đều là cường giả Thiên Bảng! Còn quân tinh nhuệ mà Bá Võ nói đều là võ giả cấp Thiên Lộ.

Lần này hành động lớn rồi!

“Rõ!” Hắn cố nén cuồng phong vũ bão trong lòng, run rẩy đáp ứng.

“Đi đi.” Dư Thuận vung tay, thủ hạ vội vàng cáo lui.

Ánh mắt Dư Thuận bỗng nhìn về phương xa, gương mặt hiện vẻ sầu lo.

Lão đại tới tìm Khang Đức rồi!

Có Địa Hùng Đào tương trợ, lão đại chẳng khác nào hổ thêm cảnh, thực lực tăng lên ít nhất hai đến ba thành. Dư Thuận hiểu rất rõ về lão đại, lão đại bị Khang Đức chèn ép biết bao năm, trong lòng đã sớm nghẹn một cục tức, lúc này thực lực tăng mạnh, đương nhiên không đợi nổi đi tìm Khang Đức.

Nhưng trong lòng Dư Thuận vẫn hơi lo lắng.

Kẻ địch có thể khiến đối phương dùng Địa Hùng Đào làm thù lao chắc chắn không phải dễ chọc!

Dư Thuận đột nhiên cười tự giễu, chẳng lẽ yên bình quá lâu, mình mất cả ý chí chiến đấu, trở nên nhút nhát rồi à. Ba người đối phương là cường giả Thiên Bảng nhưng phe mình cũng gồm ba cường giả Thiên Bảng.

Huống hồ trên tay bọn họ còn khoảng một trăm võ giả tinh nhuệ cấp Thiên Lộ, chỉ riêng một trăm quân tinh nhuệ này đã đủ uy hiếp ba kẻ kia rồi.

Lão đại yên tâm tới gây sự với Khang Đức chắc hẳn cũng đã nghĩ tới điểm này.

Thực lực phe mình chiếm ưu thế tuyệt đối!

Nếu trận chiến này thành công, Bá Võ sẽ trở thành thế lực cường đại nhất chòm sao Sài Lang.

Chỉ tưởng tượng thôi cảm xúc Dư Thuậnd dã dâng trào.

Đường Thiên mở con mắt đang lim dim, giacá ngủ này khiến gã vô cùng thỏa mãn, cảm giác toàn thân khoan khoái dễ chịu, tinh thần sung túc.

Ặc...

Đường Thiên mơ mơ hồ hồ nhìn xung quanh, không ngờ mình lại đang nằm trên lưng Đường Nhất. Đường Nhất nhanh chóng sải bước, cảnh sắc lướt qua phía sau.

“Ngươi đã tỉnh.” Hạc thản nhiên nói, thân thể hắn lộ vẻ tiêu sái xuất trần, cho dù đang lao nhanh như bay vẫn toát lên vẻ thoát tục, như một con hạc lớn nhanh chóng lao đi.

Lăng Húc ngồi trên người Hỏa Liệt Điểu, cười chế nhạo: “Ngươi khiến heo trên thế giới này phải xấu hổ mất thôi, chắc chắn chúng không ngủ giỏi được như ngươi. Tròn ba ngày, chậc chậc, thật bái phục!”

“Cái này... chúng ta đang...” Đường Thiên vẫn mờ mịt: “À, xe đâu rồi?”

“Chúng ta đổi đường rồi.” Hạc vừa lao vút đi vừa bình thản nói: “Cỗ xe bạc quá bắt mắt, chúng ta đã thu lại.”

Cỗ xe này cũng là bí bảo nên mới có thể thu lại. Hơn nưuã lúc trước để thuận tiện Đường Thiên cũng không lưu lại dấu ấn của bản thân lên xe.

Đường Thiên vẻ mặt ngây ngốc: “Đổi tuyến đường? Chẳng lẽ tuyến đường Đinh Đang định ra có vấn đề?”

“Không có bất cứ vấn đề gì.”

Câu trả lời của Hạc càng khiến Đường Thiên thêm khó hiểu.

“Chúng ta bị theo dõi.” Hạc bình tĩnh nói: “Trừ đợt tấn công ngươi giải quyết, chúng ta đã bị tập kích có kế hoạch năm lần rồi.”

“À...!” Đường Thiên lập tức tròn mắt, kinh ngạc nói: “Chúng ta bị tập kích? Còn một đợt do ta giải quyết? Hả, sao ta không chút ấn tượng? Thật kỳ quái!”

“Chắc lúc đó ngươi quá mệt mỏi.” Hạc đáp hời hợt.

Lăng Húc ở bên cạnh cười lạnh một tiếng, cực kỳ khó chịu: “Ngươi thì ngủ thoải mái rồi, ba ngày lận. Chúng ta mệt như chó đây này, mấy ngày nay võ giả cấp Thiên Lộ chạy tới gây rối như ruồi, phiền chết đi được. Lãng phí thời gian tu luyện của ta!”

“Võ giả cấp Thiên Lộ!” Đường Thiên ngẩn người. Mặc dù bọn họ có thể ứng phó với võ giả cấp Thiên Lộ nhưng cũng không thoải mái. Mấu chốt nhất là võ giả cấp Thiên Lộ đã không còn là kẻ yếu nữa rồi, nét mặt gã nghiêm túc hẳn lên: “Bao nhiêu tên?”

“Năm võ giả cấp Thiên Lộ.” Giọng điệu Hạc vẫn bình thản như nước: “Ta nghi ngờ phí trước sẽ có mai phục, năm lần tập kích cho thấy chúng có tổ chức. Đối phương chắc hẳn định kéo chậm tốc độ di chuyển của chúng ta, nếu vậy chắc hẳn chúng đang triệu tập nhân thủ, cố tranh thủ thời gian.”

Năm võ giả cấp Thiên Lộ, đây chắc chắn không phải thế lực nhỏ.

Võ giả cấp Thiên Lộ không phải đối thủ của ba người Đường Thiên, nhưng khi số lượng lên tới một mức nhất định vẫn có thể tạo thành uy hiếp với bọn họ. Sáu lần tập kích liên tục, chắc chắn không bình thường!

Hạc suy đoán rất có lý.

“Ai da! Thật không nhận ra đấy, Tiểu Hạc Tử, trí thông minh của ngươi đã sắp đuổi kịp ta rồi..!” Đường Thiên sắc mặt ngạc nhiên.

Hạc đang lao vút đi thân hình cứng lại.

Lăng Húc ngồi trên Hỏa Liệt Điểu không hề cố kỵ, cười ha hả: “Ha ha ha ha! Hóa ra chỉ số thông minh của ngươi cùng một mức với gã này, chúc mừng chúc mừng!”

Hạc không buồn để ý tới ha gã vô lương kia: “Căn cứ theo tuyến đường Đinh Đang sắp đặt, chúng ta chọn đi vòng qua hướng đông, bỏ qua tòa thành đầu tiên trong kế hoạch Mạc Tây Kiền, đi thẳng tới tòa thành thứ hai trong kế hoạch, Bỉ Á!”

“Giao cả cho ngươi.” Đường Thiên vung tay chẳng hề để ý, chuyện này để kẻ thông minh đi nghĩ, dẫu sao gã cũng chỉ cần đến đích là được.

Đường Thiên đột nhiên biến sắc: “Có người đang tới!”

Gã nhảy khỏi lưng Đường Nhất!

Hạc và Lăng Húc cũng lộ vẻ đề phòng, chẳng lẽ đối phương đuổi theo? Hạc và Lăng Húc nhìn nhau, nếu đối phương tìm được hành tung của bọn họ trong thời gian ngắn như vậy thì thật quá đáng sợ.

Một đoàn người hiện ra trong tầm mắt bọn họ.

Có khoảng hai mươi người vây quanh một cô gái mặc giáp da. Cô gái này tay cầm roi ngựa, dung mạo quyến rũ hoang dại, cặp mắt màu xanh da trời, sống mũi cao thẳng, mái tóc đỏ như ánh lửa, làn môi dày mềm mại, vô cùng gợi cảm.

Đối phương cũng không ngờ nơi này có người, mọi người đều biến sắc, choang... đao kiếm rời vỏ, như gặp đại địch.

Ánh mắt cô gái tóc đỏ hạ xuống Hỏa Liệt Điểu dưới người Lăng Húc, ánh mắt hiện sắc lạ, nàng giơ bàn tay trắng trẻo lên ngăn cản thủ hạ, thúc ngựa tiến tới cười khẽ một tiếng: “Các vị hảo hán, sao lại tiến vào lãnh địa bộ lạc Hỏa Lang chúng ta?”

Giọng nói của nàng mềm mại như có lực xuyên thấu tới tận đáy lòng mọi người.

Sắc mặt Đường Thiên lộ vẻ đề phòng, cô gái tóc đỏ trước mặt khiến gã nhớ tới Sylar hồi trước, tràn ngập hương vị thật đáng sợ. Gã tình nguyện đối mặt với một con tinh hồn thú chứ không muốn gặp một cô gái như vậy, mặt không đổi sắc... lùi lại phía sáu một bước.

Lăng Húc cũng rất ăn ý lui lại phía sau một bước, sinh vật đáng sợ như con gái cứ để Hạc đối phó.

Xoạt, ánh mắt mọi người lập tức tụ tập trên người Hạc.

Hạc luôn ôn hòa tĩnh lặng, khiến người ta bất giác nảy sinh hảo cảm, ánh mắt vài nữ tử trong đám đối phương đã trở nên nóng bỏng.

Hạc thong dong thi lễ, thần sắc thành khẩn: “Nhóm chúng ta muốn tới Bỉ Á ở phía trước, không ngờ mất phương hướng vô tình xâm nhập lãnh địa quý bộ lạc, kính mong các vị thứ lỗi.”

“Bỉ Á?” Cô gái tóc đỏ cười khẽ một tiếng: “Các vị mất phương hướng hơi bị nhiều đáy nhỉ! Nếu các vị đi theo hướng này sẽ vĩnh viễn không tới được Bỉ Á.”

Xoạt, Đường Thiên và Lăng Húc cùng đưa mắt về phía Hạc, hắn không dẫn lầm đường đấy chứ?

Sau lưng là ánh mắt bất thiện khiến Hạc như đeo chì, chẳng lẽ mình dẫn sai đường thật?

Hạc lập tức thấp thỏm, vội vàng hành lễ với cô gái tóc đỏ: “Kính mong tiểu thư chỉ điểm.”

Thái độ vô cùng lễ phép của Hạc khiến cô gái áo đỏ không khỏi mỉm cười: “Không dám nói chỉ điểm, thật trùng hợp, chúng ta cũng định tới đó. Nếu không ngại mời các vị đồng hành. Từ bộ lạc chúng ta tới Bỉ Á cũng không xa.”

Hạc nghe vậy cảm kích đáp: “Đa tạ tiểu thư!”

“Ta là Hỏa Mã Nhĩ!” Cô gái tóc đỏ mỉm cười thoải mái: “Thiếu niên điển trai, tên của ngươi là gì?”

“Ta là Hạc!” Hạc mỉm cười trả lời, chỉ vào Đường Thiên và Lăng Húc: “Đồng bọn của ta, đây là Đường Thiên, đây là Lăng Húc.”

Đường Thiên và Lăng Húc cũng vội vàng vẫy tay hỏi thăm Hỏa Mã Nhĩ.

Mọi người nhanh chóng trở thành thân quen, vẻ phong độ, ôn hòa thành khẩn của Hạc rõ ràng là thứ vũ khí đánh vào lòng định tốt nhất. Đường Thiên và Lăng Húc cảm nhận đầy đủ cái gì gọi là mxy nam kế.

“Hỏa Mã Nhĩ, các ngươi từ đâu tới vậy?” Hạc tò mò hỏi.

Đám người này nhanh nhẹn dũng mãnh, trong hai mươi người có tới bảy võ giả cấp Thiên Lộ.

“Từ bên ngoài mua lương thực trở về.” Hỏa Mã Nhĩ thở dài một tiếng: “Mùa đông sắp tới, chúng ta phải chuẩn bị lương thực, bằng không rất nhiều người trong bộ lạc sẽ không sống qua nổi mùa đông này.”

“Thiếu thốn lương thực vậy sao?”Hạc hơi giật mình.

“Xem ra các ngươi không phải người của chòm Sài Lang này.” Hỏa Mã Nhĩ cười nói: “Chỉ cần là người chòm Sài Lang đều sẽ hiểu mùa đông trên chòm sao Sài Lang đáng sợ cỡ nào, lương thực quý giá đến đâu. Vì một túi lương thực, một số kẻ thậmc hì còn tàn sát cả một thôn.”

Ba người Đường Thiên nổi cả gai ốc.

“Chòm sao Sài Lang không thể sản xuất lương thực ư?” Lăng Húc không nhịn được hỏi.

“Người chòm Sài Lang chỉ am hiểu chiến đấu, không hiểu trồng trọt.” Hỏa Mã Nhĩ lại thở dài một tiếng: “Hơn nữa nơi đây quá cằn cỗi, bộ lạc chúng ta trong sa mạc, một ốc đảo nho nhỏ lớn cỡ bàn tay, làm sao sản xuất được lương thực?”

“Vậy các ngươi làm thế nào?” Đường Thiên không hiểu nổi bèn hỏi.

“Người chòm Sài Lang sinh ra đã là chiến sĩ. Nếu không đào đất ra lương thực được thì dùng đao dùng kiếm của mình tìm đường sống sót. Mạng người ở đây rất không đáng giá, các ngươi chưa từng nghe câu thành ngữ này ư, người chòm Sài Lang là pháo hôi tốt nhất. Vì sao? Vì giá rẻ, vì nhiều. Ha ha!”

Giọng nói của Hỏa Mã Nhĩ mang theo vẻ bi thương khó lòng ức chế nổi.

Ba người Đường Thiên im lặng, chuyện này vượt quá hiểu biết của họ.

Đột nhiên Đường Thiên giật mình: “Có người đang tiến về phía này, nhân số không ít! Ồ, tốc độ thật nhanh!”

Hỏa Mã Nhĩ biến sắc, con mắt màu xanh da trời bỗng sáng lên ánh lạnh, choang... nàng rút roi bên hông ra, cao giọng hô: “Chuẩn bị nghênh địch!”

Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK