Trong mắt Vũ Kim Hồng chỉ còn vẻ lo lắng, hắn thật không ngờ Đường Thiên lại xuất chiêu không theo lẽ thường như vậy!
Giờ Đường Thiên đã đắc tội với hầu hết các gia tộc rồi, sao hắn dám đưa người tới đánh Vũ gia? Chẳng lẽ hắn không sợ những người khác chiếm sào huyệt của Thượng Quan gia? Chẳng lẽ hắn không sợ mọi người hợp sức tấn công à?
Song Lương Thu trước mặt vẫn quấn chặt, hắn không cách nào thoát thân.
Chết tiệt!
Đột nhiên, một âm thanh yếu ớt vang lên bên tai hắn.
“Sao phải giãy dụa nữa?”
Vũ Kim Hồng vô cùng sợ hãi, song hắn không kịp phản ứng lại trước ngực đã tê rần, con ngươi đột nhiên cứng đờ.
Không biết từ lúc nào, trước ngực hắn đã nhiều thêm một lỗ máu.
Lương Thu lạnh lùng nhìn Tư Mã Hương Sơn, không nói một lời.
Tư Mã Hương Sơn mỉm cười vô hại: “Amaury với người đẹp băng giá đã đi cả rồi, chúng ta chậm tí nữa thì không kiếm được canh mà húp đâu.”
Lương Thu hừ lạnh một tiếng, thân hình lóe lên, lập tức biến mất.
Tư Mã Hương Sơn cười hì hì, cũng lập tức biến mất.
๑๑۩۞۩๑๑
Trên cột đèn, ba ngươi Minh Tử Thuần, Vân Dĩ Diêu, Hỏa Nham Quang tập trung lại một chỗ. Ba người Minh Dũng, Vân Đích cùng Hỏa Nham Sơn cũng bay lên cột đèn, thấy ba người không tổn hao gì cũng như trút được gánh nặng.
Minh Tử Thuần thở dài một tiếng: “Lần này chúng ta ngã nặng rồi, mất hết cả mặt mũi.”
Hỏa Nham Quang hừ lạnh, ánh mắt đầy sát ý: “Vũ gia đáng chết! Giờ để ta đi giết Vũ Trạch Thanh!”
Trò vặt của Vũ Trạch Thanh và Vũ Kim Hồng lừa được người thường nhưng sao lừa được ba kẻ bọn họ.
Vân Dĩ Diêu lắc đầu nói: “Hắn chết rồi. Gã âm u quỷ bí kia ra tay, hắn giết Vũ Trạch Thanh rồi mới giết Vũ Kim Hồng.”
“Vũ gia lần này lành ít dữ nhiều rồi.” Minh Tử Thuần sắc mặt phức tạp: “Đường Thiên này thật không đơn giản. Thượng Quan gia được hắn giúp đỡ, hưng thịnh ba trăm năm là chắc chắn rồi.”
“Cũng chỉ có Vũ gia mới có ý đồ tới đánh Thượng Quan gia thôi.” Hỏa Nham Quang sắc mặt không chút biểu tình: “Thượng Quan gia vốn là gia tộc đệ nhất của chòm sao Anh Tiên, Thiên Huệ tiểu thư cũng xứng danh Anh Tiên đệ nhất nhân.”
“Không đơn giản như vậy.” Vân Dĩ Diêu nhỏ giọng nói: “Sau lưng Vũ gia không có chỗ dựa vững chắc sao bọn họ dám làm thế? Giờ chỉ xem xem chỗ dựa sau lưng Vũ gia có đồng ý xuất thủ không.”
Hai người khác cũng ngầm hiểu, bọn họ cũng nghe phong phanh về chỗ dựa thần bí của Vũ gia.
“Trợ thủ của Đường Thiên rất mạnh.” Vân Đích mở miệng nói, hắn bị một nữ nhân đánh cho người đầy bụi đất, không còn dáng vẻ công tử nữa rồi.
“Đúng vậy. Lai lịch của Đường Thiên cũng không đơn giản!” Minh Dũng trầm giọng nói: “Những cao thủ này không thể không chút danh tiếng.”
“Chỉ sợ cũng là một thế lực lớn.” Hỏa Nham Sơn gật đầu.
“Chúng ta cứ yên lặng xem tình hình thế nào.” Minh Tử Thuần khẽ thở dài: “Cũng may tuy lần này chúng ta chịu thiệt, hơi mất mặt chút nhưng không làm liên lụy tới gia tộc.”
Vân Dĩ Diêu và Hỏa Nham Quang cùng im lặng.
Ba ngươi đều tự xưng là đứng đầu trong giới thanh niên, song đem so với Đường Thiên bọn họ mới phát hiện, mình và ngươi ta vốn không cùng một cấp bậc.
Điều này khiến ba người vốn lòng đầy cao ngạo giờ chỉ cảm thấy vô cùng thất bại.
“Tới quan chiến không?” Vân Dĩ Diêu ngẩng đầu hỏi.
“Đi!” Hỏa Nham Quang nghiến răng nghiến lơi: “Sao lại không đi! Ta muốn xem xem rốt cuộc hắn có bao bản lĩnh!”
Minh Tử Thuần cũng gật đầu: “Trận chiến này rất quan trọng đối với chòm sao Anh Tiên chúng ta.”
๑๑۩۞۩๑๑
“Làm sao đây?” Râu cá trê nhìn gã cao kều.
Bọn họ cũng thật không ngờ Đường Thiên lại chủ động lựa chọn xuất kích. Theo cái nhìn của bọn họ, Thượng Quan Thiên Huệ không có mặt, Thượng Quan gia tuyệt đối không dám chủ động khiêu khích các gia tộc khác.
Song bọn họ ngàn vạn lần không ngờ Đường Thiên lại nhảy ra giữa đường, khí thế hung hãn, lại làm việc không theo lẽ thường.
Sĩ khí của Thượng Quan gia giờ đã đạt tới đỉnh, Vũ gia chắc chắn không phải đối thủ của Thượng Quan gia, Vũ gia gặp nguy rồi.
Gã cao kều cũng nhíu mày: “Gã này thật không đơn giản. Ngươi xem xem, tình hình thế này rồi mà vẫn lật bàn được, chắc chắn không lỗ mãng như vẻ ngoài hắn biểu hiện.”
“Giờ không phải lúc bàn tán cái này.” Râu cá trêu nhíu mày: “Nếu chúng ta không ra tay, Vũ gia bị diệt là cái chắc. Ta không nghĩ ra trong Vũ gia còn ai ngăn được hắn. Huống hồ hắn còn có bốn người giúp sức.”
Gã cao kều cũng lộ vẻ do dự.
Nếu bọn họ ra tay đương nhiên bảo vệ được Vũ gia, nhưng cũng có nghĩa là xung đột chính diện với võ hội Quang Minh. Còn nếu để yên không buồn can thiệp, vậy sợ rằng hôm nay Vũ gia sẽ bị xóa sổ.
Một con sư tử dắt một đám cừu cũng đủ xé tan một đàn sói, huống hồ Thượng Quan gia nào phải cừu.
Đường Thiên dũng mãnh, hung hãn số một trong số những người cả hai từng gặp qua.
Nếu Vũ gia bị diệt, mọi kế hoạch tại chòm sao Anh Tiên của họ đều sẽ phá sản. Bọn họ đã đối đãi với Vũ gia như vậy, còn gia tộc nào dám đứng dưới trướng. Không có thế lực bản địa trợ giúp cũng có nghĩa là bọn họ phải bỏ ra càng nhiều lực lượng mới có thể đạt hiệu quả như mong muốn.
Bọn họ cũng hiểu, tuy đại nhân rất hứng thú với Vương Miện Anh Tiên, song đại nhân còn phụ trách rất nhiều nhiệm vụ khác, không thể bỏ quá nhiều lực lượng vào đây, vậy cũng nghĩa là kế hoạch này phá sản.
Vận mệnh bọn họ ra sao có thể tưởng tượng ra được.
“Không thể để Vũ gia diệt vong.” Người cao dứt khoát nói: “Chuyện sau này cứ giao cho đại nhân, chúng ta bảo vệ Vũ gia trước đã.”
“Được!” Vẻ mặt râu cá trê cũng không còn do dự.
Bóng dáng hai người đột nhiên biến mất.
๑๑۩۞۩๑๑
"Đóng cửa! Mau đóng cửa lại!"
Trong tiếng la hét kinh hãi, Vũ gia náo loạn thành một đống lộn xộn, ai cũng không ngờ, Thượng Quan gia lại dám khai chiến với bọn họ! Thượng Quan Thiên Huệ không có mặt, sao bọn chúng dám?
Đám võ giả trên lầu cao nhìn địch nhân xa xa lao tới, da đầu tê dại, thân thể bất giác run rẩy.
Vô số bước chân cuồn cuộn tụ tập, khí thế hung hãn như dòng nước lũ mà bờ đê không cách nào chống nổi.
Rầm rầm!
Mỗi tiếng bước chân đều như đập thẳng vào lòng bọn họ.
Gần rồi... ngày càng gần rồi!
“Chuẩn bị!” Một hộ vệ trưởng của Vũ gia lên tiếng, giọng nói đầy rung động, song lúc này hắn cũng biết đã tới thời điểm quan trọng, chỉ khàn giọng rống lên: “Phóng!”
Vài trăm mũi tên rời cung bắn ra!
Đám võ giả này yếu nhất cũng có thực lực cấp ba, mũi tên bao phủ trong quang mang nhàn nhạt, uy thế kinh người.
Tiễn quang trút xuống như mưa.
Vô số tiếng xé gió u u, trong nháy mắt đã như nước thủy triều dâng lên. Tuyệt đại đa số mũi tên bắn về phía Đường Thiên, bọn họ cũng hiểu Đường Thiên mới là thủ lĩnh của kẻ địch, chỉ cần giết chết hắn là nắm được thắng lợi.
Nhưng cảnh tượng tiếp theo lại khiến bọn họ lạnh buốt chân tay.
Đường Thiên đang phóng tới lại đột nhiên như con trâu điên lao thẳng lên, đột nhiên xiết chặt nắm tay, tung ra một quyền!
Bộp!
Không khí trước mặt như đột nhiên bị ép thành một bức tường không khí, mũi tên bắn trúng bức tường không khí đó như ngăng bặt lại, không cách nào tiến thêm. Chỉ một khắc sau, trên tường khí cắm chi chít toàn tên với tên, như tuyết lở hóa thành vô số mảnh nhỏ.
Đại Tuyết Băng!
Với chân lực cấp năm hiện giờ của Đường Thiên, sử dụng Đại Tuyết Băng không tốn chút sức lực nào.
Đường Thiên đạp mạnh xuống, tốc độ tăng vọt, như quả đạn pháo, chỉ trong chớp mắt đã thoát khỏi đám cung tiễn thủ kia, xuất hiện bên dưới bức tường.
Lúc đầu khi xây dựng Vũ gia thật không ngờ Vũ gia lại bị tấn công.
Đường Thiên hít một hơi thật sâu, chân lực toàn thân thôi động tới cực hạn, mắt trợn tròn, quát lớn một tiếng, một quyền đánh thẳng vào bức tường đá xanh!
Phốc!
Cánh tay bao phủ bởi lửa xanh đánh vào đá ngập thẳng vào như chìm vào đậu hũ.
Một giây sau, bức tường trước mặt hắn như tuyết lở hóa thành vô số hạt đá vụn rất nhỏ, ầm ầm đổ xuống. Trước mặt hắn là một lỗ hổng lớn cỡ hai thước, vô cùng ngay ngắn, chẳng khác nào có một người dùng kiếm chém rớt bức tường.
Đường Thiên lập tức biến mất ở lỗ hổng.
Một khắc sau, hắn đã xuất hiện tại một lầu quan sát, nổi giận gầm lên một tiếng, một quyền đánh thẳng vào cây cọc gỗ chống dưới lầu.
Cây cọc gỗ đường kính như cái chậu rửa mặt ầm ầm bể nát, dấy lên vô số vụn gỗ.
Bộp bộp bộp!
Lầu quan sát mất đi một chân vang lên tiếng răng rắc, từ từ nghiêng sang một phía. Lầu quan sát này thường không ai dùng, chế tạo vô cùng đơn giản, lâu năm ít được tu sửa.
Đám võ giả trên lầu gào lên kinh hãi, dồn dập vứt bỏ cung tên, nhảy từ trên lầu xuống.
Ầm ầm!
Lầu quan sát mất ổn định ầm ầm đổ sập, bụi mù dấy lên bao phủ khắp nơi.
Ngay tiếp theo nó là một tiếng nổ lớn, là Amaury dùng đao chặt đứt một cọc gỗ của lầu quan sátk hác.
Trên đầu không còn uy hiếp, sĩ khí mọi người càng dâng cao.
Khí thế Đường Thiên như mãnh hổ, không thể kháng cự. Amaury cũng đánh tới phát điên, đao xuất như gió, chém xuống liên hồi, phê địch không ai chống đỡ nổi.
Hàn Băng Ngưng lặng lẽ lượn lờ xung quanh Đường Thiên, lạnh lùng xuất kiếm, kiếm kiếm tinh chuẩn.
Vũ gia đã sắp tiêu tùng.
“Tộc trưởng!” Một tộc lão gấp rút hô lên, nhìn đệ tử Vũ gia bị người ta chém như thái dưa cắt rau, lòng nóng như lửa đốt.
Vũ Minh Uy sắc mặt tái mét, song vẫn cố hít sâu một hơi: “Chờ một chút!”
Bên cạnh hắn, cao thủ Vũ gia cũng nhanh chóng tiến tới, đây là lực lượng cuối cùng của Vũ gia.
Hắn vẫn muốn chờ thêm...
Vũ Minh Uy mở bừng mắt lộ ra hào quang chói mắt, vô cùng vui mừng bật thốt: “Tới rồi!”
๑๑۩۞۩๑๑
Đường Thiên hoàn toàn không biết binh pháp chiến pháp, Binh không ngừng chửi rủa trong đầu hắn, từ lúc bắt đầu tới giờ vẫn không hề ngưng lại. Bệnh nghề nghiệp của hắn phát tác, thấy Đường Thiên xông bừa chẳng hề có kết cấu, thật không thể kiềm chế nổi.
“Đồ ngu, lao vào chỗ đông người, ngại mình chết không đủ nhanh à?”
“Không thấy đây không phải nơi nên xông vào à? Không có mắt à?”
“Dùng đầu óc đi! Đầu óc!”
...
Đường Thiên làm lơ coi như không nghe thấy, hắn đã đánh tới phát điên rồi, không riêng gì hắn, tất cả đệ tử Thượng Quan gia đều đánh tới phát điên rồi.
Suy nghĩ của Đường Thiên rất đơn giản, không thể để Vũ gia lại, sẽ thành mối họa cho Thượng Quan gia.
Gã và Thiên Huệ sớm muộn gì cũng sẽ tới Thiên Lộ, chặng đường đó nguy hiểm gian nan, không ai dự đoán được sẽ tốn bao nhiêu thời gian.
Cho dù phải đi cũng phải tạo cho Thượng Quan gia một quãng thời gian ổn định, tốt đẹp! cho dù phải đi cũng phải đi khi tâm trạng không còn lo lắng!
Đột nhiên một luồng khí tức lạnh lẽo khóa chặt lấy Đường Thiên.
Thân hình hắn cứng đờ.
Hắn đột nhiên ngẩng đầu lên, cách đó không xa, một gã cao lớn đang quan sát hắn.
Song càng khiến hắn để ý là hồn tướng âm lãnh bên cạnh gã cao kều đó.
Con ngươi Đường Thiên co rụt lại.
Lần đầu tiên hắn được thấy hồn tướng như thực thể như vậy! Hồn tướng trước mắt không còn cảm giác như lưu ly màu xám nửa trong suốt mà có cảm giác như máu thịt thật. Mặc mtộ bộ võ phục màu đen, phần thân thể lộ ra có màu xám, Đường Thiên thậm chí có thể thấy rõ những đường cong của cơ thịt, mái tóc màu xám trông xa như một ngọn lửa.
Khiến người khác kinh tâm động phách nhất là đôi mắt màu đỏ tươi!
Đỏ tươi tới mức người ta hít thở không thông!
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK