“Có chuyện gì thì dùng thẻ Quang Minh liên hệ với ta. Ta biết ngươi có việc, không cần thấp thỏm nhớ mong ta, đi đi, mau đi đi!”
Tỉnh Hào nhanh chóng đuổi Đường Thiên ra ngoài sau đó mang theo những võ giả khác chạy trối chết.
Đường Thiên đứng trên con đường của sao Bạch Hồng, nhìn xung quanh, trong lòng kích động tới khó tả. Rốt cuộc cũng tới sao Bạch Hồng rồi, rốt cuộc cũng có thể gặp Thiên Huệ rồi. Gã nhớ lại buổi tối khi Thiên Huệ ly khai, mình từng đứng dưới trời sao cùng hứa với Thiên Huệ.
Ta đã làm được!
Đường Thiên không kiềm nổi xiết chặt nắm tay, một lúc lâu sau hắn mới buông nắm đấm ra, dựa theo địa chỉ mà Thiên Huệ cho mình bắt đầu tìm kiếm vị trí của Thượng Quan gia.
Khiến Đường Thiên ngạc nhiên là Thượng Quan gia có vẻ rất nổi danh trên sao Bạch Hồng này, gã nhanh chóng tìm ra Thượng Quan gia.
Nhưng...
Đường Thiên chứng kiến rất nhiều người vây quanh cửa vào, không khỏi nhíu mày, thường khi gặp tình huống này đều là có phiền toái.
Chẳng lẽ có kẻ tới làm phiền Thiên Huệ? Đường Thiên hừ lạnh một tiếng, khuôn mặt bừng bừng sát khí, bước chân đột nhiên nhanh hẳn.
๑๑۩۞۩๑๑
Rầm rầm rầm!
Vài bóng người bay ra ngoài, ngã lăn xuống sân.
“Chậc chậc, thế này đâu giống đạo đãi khách của Thượng Quan gia...” Một nam tử áo trắng nhẹ nhàng phe phẩy chiếc quạt giấy, khuôn mặt cười nhẹ, trên người không vương chút bụi trần.
Trước mặt hắn là la liệt những đệ tử trẻ tuổi của Thượng Quan gia.
Tiếng bước chân dồn dập vang lên trong sân, một lát sau, Thượng Quan Tiền sắc mặt âm trầm mang theo vài người tới.
“Đạo đãi khách? Đâu phải ai cũng có tư cách làm khách của Thượng Quan gia chúng ta!” Rõ ràng Tiền thúc đang rất phẫn nộ, giọng điệu không chút khách khí.
Nam tử áo trắng bộp một tiếng, thu chiếc quạt giấy lại, khuông chút ngang ngược, vẫn mỉm cười đáp: “Được nghe Thượng Quan Thiên Huệ là mỹ nhân hiếm thấy, Vũ Minh Thu mộ danh tới xin gặp, chẳng ngờ bị cự tuyệt ngoài cửa lớn, thật đau lòng thay!”
Vũ Minh Thu! Tiền thúc ánh mắt căng thẳng, trong lòng ngổn ngang suy nghĩ.
Vũ Minh Thu!
Tiền thúc không xa lạ gì với cái tên này, từng là thiên tài kiệt xuất nhất của Vũ gia, mai danh ẩn tích đã bốn năm! Vũ gia là đối thủ cạnh tranh chủ yếu của Thượng Quan gia, Thượng Quan Tiền cũng biết nhiều hơn người thường. Thiên tài này của Vũ gia bốn năm trước khi tu luyện bị tẩu hỏa nhập ma, chân lực toàn thân đều đã bị phế bỏ.
Thật không ngờ hắn vẫn còn sống!
Hơn nữa còn cường đại hơn so với bốn năm trước!
Song tiểu thư lại không ở đây!
Trong lòng Tiền thúc kêu khổ ngông ngớt, Vũ gia cùng Thượng Quan gia đều là thế gia lâu đời tại chòm sao Anh Tiên, quan hệ hai nhà như nước với lửa. Trước đây ít năm, Thượng Quan gia xuống dốc có liên quan trực tiếp với Vũ gia. Hai năm qua nếu không nhờ tiểu thư ngăn cơn sóng dữ, Thượng Quan gia sợ rằng đã...
Tiền thúc biết chuyện lần này không dễ dàng qua đi, bèn trầm giọng đáp: “Tiểu thư có việc phải đi xa chưa về, ngươi không may rồi.”
“Thật à?” Khuôn mặt tuấn tú của Vũ Minh Thu nhếch lên thành một nụ cười đầy ẩn ý: “Vậy tiếc quá. Có điều người hầu của ta hôm qua còn nhìn thấy Thiên Huệ tiểu thư cơ mà, sao hôm nay đã đi xa rồi? Mặc dù tuổi Vũ Minh Thu ta không lớn lắm nhưng Tiền thúc cũng đừng lừa gạt như lừa trẻ con vậy.”
Thượng Quan Tiền biết hôm nay đối phương đã chuẩn bị trước rồi mới tới, đã quyết tâm gây sự rồi, lão cũng chẳng nói nhảm nữa: “Khua môi múa mép ít thôi! Đừng nói tiêu thư không có mặt, cho dù tiểu thư có ở đây cũng khuông buồn gặp ngươi!”
Vũ Minh Thu nhướn mày, trong mắt thoáng hiện vẻ âm lãnh, ngoài miệng vẫn mỉm cười nói: “Xem ra muốn gặp Thiên Huệ tiểu thư, ta vẫn phải tự ra tay rồi...”
Dứt lời bèn bước thẳng về phía cửa Thượng Quan gia.
Hai bóng người vọt ra từ đám người sau lưng Thượng Quan Tiền, ngăn đường Vũ Minh Thu.
Thượng Quan Uy, Thượng Quan Trụ!
Trong Thượng Quan gia, ngoại trừ Thượng Quan Thiên Huệ, đây là hai người trẻ tuổi nổi danh nhất. Thực lực hai người đều đã đạt tới cấp sáu, đều chưa quá hai mươi tuổi, được coi là thiên tài tiền đồ vô lượng.
Hai người này được Thượng Quan Thiên Huệ chọn lựa sau khi đảm nhiệm chức vị gia chủ Thượng Quan gia, Thượng Quan Thiên Huệ đã tự mình chỉ điểm võ kỹ cho họ, trong lòng hai người, Thượng Quan Thiên Huệ là chí cao vô thượng, bởi vậy nghe Vũ Minh Thu cất lời trêu chọc Thiên Huệ tiểu thư, trong lòng cả hai đều bừng bừng lửa giận.
Thượng Quan Uy tuổi trẻ nhưng già dặn, thần sắc trấn tĩnh!
Thượng Quan Trụ thân hình cao lớn như ngọn núi, trợn mắt nhìn.
Hai người đứng sóng vai, khí thế bức người.
“Chậc chậc, Thượng Quan gia quả đã xuống dốc, không ngờ lại chỉ dùng hai tên trẻ nít giữ thể diện.” Vũ Minh Thu ra vẻ cảm khái: “Thật khiến người ta đau đớn không thôi. Thượng Quan gia thế này làm sao đại biểu cho thế gia mạnh nhất chòm sao Anh Tiên chúng ta đây?”
Thượng Quan Uy mặt không đổi sắc, lạnh lùng đáp: “So với đám công tử bột của Vũ gia, Thượng Quan gia chúng ta vẫn đáng tin cậy hơn.”
Thượng Quan Trụ không nói một lời, trực tiếp thôi động chân lực, toàn thân toát lên hào quang màu xanh lá cây, hào quang nhanh chóng ngưng tụ thành từng sợi quang mang xanh biếc, lượn lờ quanh người hắn.
Vũ Minh Thu nheo mắt: “Vậy để ta mở mang tầm mắt chút nào, 【 Phỉ Thúy Lãnh 】của Thượng Quan gia!”
Dứt lời, thân hình hắn đã biến mất không còn tăm tích.
Gần như cùng lúc, thân hình Thượng Quan Uy cũng biến mất tại chỗ. Thượng Quan Trụ nổi giận gầm lên một tiếng, một quyền đánh ra!
Một luồng quyền ảnh xanh biếc ầm ầm đánh tới Vũ Minh Thu.
Khóe miệng Vũ Minh Thu nhếch lên thành một nụ cười trào phúng, mũi chân điểm nhẹ, chỉ thấy thân hình hắn đột nhiên trở nên mơ hồ rồi lại xuất hiện cách đó vài bước. Nhưng khiến hắn ngàn vạn lần không ngờ tới là quyền ảnh màu xanh lá đã như đạn rời nòng súng đột nhiên biến đổi giữa không trung, như có một bàn tay vô hình xoắn vặn, quyền ảnh màu xanh lá hóa thành một cột sáng, lại bay về phía Vũ Minh Thu.
Vũ Minh Thu ồ khẽ một tiếng.
Thân hình lay động như đồng hồ quả lắc, mắt thấy sắp tiếp xúc với cột sáng màu xanh lá cây, cột sáng lại đột nhiên biến đổi, hóa thành một chùm sáng bao phủ lấy Vũ Minh Thu.
Trong mắt Vũ Minh Thu hiện vẻ kinh ngạc, nhìn hình thể Thượng Quan Trụ hắn còn tưởng gã đi theo con dườngd ùng lực phá xảo, không ngờ một kẻ vạm vỡ lại có thể sử dụng ra võ kỹ tinh tế như vậy!
Thú vị đây!
Có điều, chỉ chút thủ đoạn đó đã muốn vây khốn hắn, vậy quá ngây thơ rồi!
Trong cơ thể Vũ Minh Thu dâng trào chân lực, bốn năm nay hắn đã chịu đau đớn vô cùng vô tận mới có thể bước vào tầm mắt mọi người một lần nữa. Hắn muốn dùng một trận thắng thật vẻ vang làm minh chứng cho sự trở lại của mình!
Hắn muốn cả chòm sao Anh Tiên này biết, hắn, Vũ Minh Thu đã trở lại!
Ánh mắt lạnh lùng, Vũ Minh Thu giang năm ngón tay như gẩy mạnh dây đàn, năm ngón tay cũng không có ánh sáng gì, chỉ thấy tấm màn sáng màu xanh lá đang ập về phía hắn như ao giữa cơn mưa, dấy lên tầng tầng rung động.
Màn sáng rung chuyển kịch liệt rồi bộp một tiếng bể nát.
Vũ Minh Thu lắc mình, tiêu sái phong lưu, đòn phản kích nhẹ nhàng này đầy phong phạm cao thủ, khiến trái tim rất nhiều thiếu nữ xung quanh loạn nhịp
Đột nhiên, khóe miệng Vũ Minh Thu liếc sang thấy một tàn ảnh, trong lòng rùng mình.
Một quầng sáng xanh biếc như loan đao!
Chém thẳng về phía eo Vũ Minh Thu!
Hàn ý sắc bén như xuyên thẳng vào xương cốt, Vũ Minh Thu không dám khinh thường, năm ngón tay gẩy ra liên tiếp!
Keng keng keng!
Tiếng va chạm thanh thúy, dày đặc như mưa, ánh đao xanh biếc nhanh chóng vỡ nát thành vô số hào quang xanh lá.
Thượng Quan Uy mang theo tàn ảnh xuất hiện bên cạnh Vũ Minh Thu, thân thể đầy dẻo dai, đột nhiên một chân đá thẳng tới. Trên mũi chân ánh lên một vòng sáng xanh biếc, cước này mang theo một luồng sáng xanh hình vòng cung.
Ánh sáng như ngọc bích, sắc bén như đao!
Động tác của Thượng Quan Uy cực nhanh, trên mũi chân và bàn tay đều ánh lên quầng sáng xanh biếc, hoặc chém hoặc đâm, hoặc đá hoặc bổ, mỗi động tác đều tạo thành một ánh đang vòng cung xanh biếc.
【 Phỉ Thúy Cung Đao 】!
Ánh đao cuồn cuộn như nước thủy triều, như cơn sóng dữ, cuốn thẳng tới Vũ Minh Thu.
Vẻ bất cần đời trên khuôn mặt Vũ Minh Thu lập tức biến mất, thần sắc nghiêm túc chăm chú, hai tay giãn ra, mười ngón xòe thẳng, dùng tốc độ mắt thường khó thấy gẩy ra liên tục.
Đinh đinh đinh!
Như tiếng mưa rơi vangl ên không ngớt bên tai.
Chỉ lực Vũ Minh Thu vô cùng kinh ngừoi, nhìn như gẩy loạn giữa không trung, nhưng mỗi ánh đao màu xanh biếc đều bị va chạm bảy tám lần chỉ trong thời gian cực ngắn.
Ánh đao xanh biếc không ngừng nứt võ, thần sắc Thượng Quan Uy vẫn lạnh lùng, tay chân dùng tần suất vô cùng kinh người kéo theo vô số ánh đao.
Ánh đao như nước thủy triều, cuồn cuộn không ngừng.
Trong ánh đao, Vũ Minh Thu lại nhanh chóng trấn tĩnh, hắn bắt đầu quen thuộc dần, ngoài miệng lại không buông tha: “Sao nào? Các người chỉ có chút thủ đoạn vậy thôi à? Đang hai đánh một đấy nhé!”
Đấu pháp như vậy khiến Thượng Quan Uy tiêu hao rất lớn, nhìn hắn đang trong thế thủ nhưng thực tế lại nắm quyền chủ động, Thượng Quan gia hai người đánh một còn thất bại, Thượng Quan Thiên Huệ chắc chắn sẽ rất mất mặt!
Khoan đã...!
Hai đánh một!
Vậy một nữa đâu?
Vũ Minh Thu giật mình.
Song ngay lúc này, một quầng sáng mờ bay tới đỉnh đầu hắn, bao phủ lấy hắn vào trong.
Chẳng biết từ lúc nào, trên đỉnh đầu hắn đã nhiều thêm một quả cầu màu xanh biếc có đường kính hơn ba mét, trong quả cầu có thể thấy được một bóng người!
Thượng Quan Trụ!
Ánh sáng xanh biếc từ từ chuyển động.
Bóng dáng xanh biếc trên đỉnh đầu khiến hắn cảm thấy vô cùng áp lực, còn cả cảm giác nguy hiểm!
Cảm giác nguy hiểm không gì sánh nổi, khiến hắn như con mèo bị giẫm phải đuôi, hú lên quái dị, sắc mặt đại biến!
Cái bóng xanh biếc dùng tốc độ kinh người ầm ầm đánh xuống, quả bóng xanh biếc xoay tròn với tốc độ kinh khủng, trong quầng sáng, Thượng Quan Trụ hợp hai tay thành hình chữ thập, thần sắc nghiêm nghị.
【 Phỉ Thúy Trụy 】!
Ầm!
Trong măt mọi người, một quầng sáng xanh khổng lồ đánh thẳng từ trên trời xuống, ầm ầm giáng vào giữa ánh đao cuồn cuộn!
Ầm ầm!
Bụi bặm dấy lên đầy trời, vô số đá vụn bắn khắp nơi như mưa rơi, bắn cả vào đám người xung quanh. Đám người kêu lên kinh hãi, không kịp phản ứng lại đã như bị người ta đẩy một cái, lui lại vài bước.
Đợi tới khi những người đứng ngoài quan sát ổn đinh lại thân hình, sắc mặt không khỏi hoảng sợ.
Thật khủng khiếp!
Dưới công kích khủng bố như vậy, còn ai sống nổi!
Vị trí của lớn của Thượng Quan gia rất đẹp, vừa hay đối diện với đường cái lát đá, con đường hơn ba mươi mét được lát đá xanh, song giờ bụi bặm đã phủ kín cả con đường.
Khóe miệng Thượng Quan Trụ trào máu tươi, chiêu này cũng khiến hắn phải chịu áp lực rất lớn, Thượng Quan Uy bên cạnh cũng thở hổn hển, hắn cũng tiêu hao rất nhiều rồi.
Cũng may, rốt cuộc đã thành công...
Hai người liếc mắt nhìn nhau, cùng thở phào một hơi, Tiền thúc đứng ngoài quan chiến cũng thầm buông lỏng.
Đột nhiên, một âm thanh đột ngột vang lên trong tro bụi.
“Các người khiến ta giật mình đấy...”
Thân thể Thượng Quan Trụ cùng Thượng Quan Uy đột nhiên cứng đờ, Tiền thúc sắc mặt đại biến.
Một thân ảnh mơ hồ từ từ đi ra trong khói bụi, hắn đột nhiên vung tay, xoẹt, một cơn gió lớn thổi lên, bụi đất đều bị xua tan.
Vũ Minh Thu lại hiện ra trước mặt mọi người, thần sắc lạnh lùng, ánh mắt ẩn tàng sát ý, khuôn mặt có một vết máu nhỏ.
Nhưng ánh mắt mọi người đều bị vật trên cơ thể Vũ Minh Thu thu hút.
Đúng vậy, đúng vậy... là một bộ giáp!
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK