Mục lục
[Dịch]Chiến thần bất bại - Tàng Thư Viện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Khi Đường Thiên tìm thấy Tỉnh Hào thì hắn đang lau kiếm.

Tỉnh Hào thấy Đường Thiên thì vẫn như không, hỏi: "Chuyện gì?"

"Ta muốn rời khỏi đây." Đường Thiên nói thẳng: "Ta muốn đến Bạch Hồng tinh."

"Ba tháng sau sẽ có xe tới đây, nếu như ngươi đạt đến cấp năm thì có thể theo xe rời đi." Tỉnh Hào bình thản nói.

"Ta muốn đi ngay." Đường Thiên nghiêm túc nói.

Tỉnh Hào không để tâm, vẫn chăm chú lau kiếm, động tác nhẹ nhàng, dường như chẳng để tâm đến sự tồn tại của Đường Thiên.

"Không có cách nào sao?" Đường Thiên không cam chịu, hỏi.

"Không." Tỉnh Hào dừng lau: "Nếu như không đạt đến cấp năm mà rời đi ngoại doanh Đại Lăng ngươi sẽ bị võ hội đuổi giết."

Đường Thiên tỏ ra giận dữ: "Khốn kiếp!" Nghĩ đến việc không thể nhìn thấy Thiên Huệ ngay, tâm tình của hắn trở nên rất xấu.

"Ngươi đến thế nào?" Tỉnh Hào buông kiếm, bình thản hỏi.

Đường Thiên liền nói lại những chuyện đã xảy ra trên đường đi, khi Tỉnh Hào nghe Đường Thiên nói đến sân võ nhược điểm thì lộ ra chút khác lạ. Theo con mắt của Đường Thiên thì suốt cả đường đi chẳng xảy ra chuyện gì.

"Rõ rồi." Tỉnh Hào lạnh nhạt nói: "Khổng Hữu Lâm là kẻ rất thực dụng, sân võ nhược điểm là tác phẩm ưng ý của hắn, ngươi phá hủy nó, thảo nào bị tống đến đây."

Dường như hắn biết rất rõ về Khổng đại nhân.

"Không.. không thể nào..." Đường Thiên lắp bắp, ngây ra, hắn không ngờ vấn đề là ở chỗ này, hắn còn cảm thấy Khổng đại nhân là người tốt.

"Nếu như thiên phú của ngươi tốt, tương lai rộng mở thì hắn cũng không để tâm đến chút tổn thất ấy mà sẽ đối xử với ngươi rất tốt. Thế nhưng thiên phú của ngươi tệ hại, ngươi lại có thể phá hủy sân võ nhược điểm, e rằng hắn cho là ngươi có thực lực như bây giờ là nhờ vào huyết mạch." Tỉnh Hào nói nhiều hiếm thấy.

"Huyết mạch?" Đường Thiên mù tịt.

"Khổng Hữu Lâm nhầm rồi." Tỉnh Hào bình thản nói, Đường Thiên thấy trong mắt hắn có gì đó như đang cười trên sự đau khổ của người khác.

"Huyết mạch là cái gì?" Đường Thiên hỏi.

Tỉnh Hào nhíu mày: "Trước đây ngươi học ở đâu?"

"Ta ở thành Tinh Phong, Vũ An tinh." Đường Thiên thành thực nói: "Nhưng thành tích của ta rất kém, luyện võ kỹ cơ bản đến năm năm, lúc đầu học ở Ander sau đó bị đuổi học, rồi sau lại đến học viện Sa Kỳ Mã."

"Ngươi luyện võ kỹ cơ bản năm năm?" Tỉnh Hào thẳng người lên, lộ ra vẻ kinh ngạc.

"Phải." Đường Thiên gật đầu.

"Đáng tiếc..." Trong mắt Tỉnh Hào lộ ra vẻ nuối tiếc và khen ngợi. Đáng tiếc là hắn không luyện kiếm.

"Không có gì phải tiếc!" Đường Thiên lắc đầu: "Ta thấy võ kỹ cơ bản rất hữu dụng."

"Ngươi nói không sai." Vẻ mặt Tỉnh Hào trở nên ôn hòa, bỗng hắn cười lạnh: "Đám Khổng Hữu Lâm chỉ nhìn thấy cái lợi trước mắt, bọn họ chỉ coi trọng thiên phú. Yên tâm, bọn họ sẽ phải hối hận. Huyết mạch là chỉ sức mạnh ẩn chứa trong dòng máu của ngươi. Có điều chắc chắc ngươi không phải là nhờ huyết mạch."

Giọng Tỉnh Hào dịu đi: "Xem ra ta cần phải nói cho ngươi về một chút việc trong Quang Minh Võ Hội. Quang Minh Võ Hội là một tổ chức khổng lồ, có rất nhiều phe phái. Có thể là do quan niệm khác nhau, xung đột về lợi ích, tính ra thì có khoảng mười phe phái."

Đường Thiên nghe được thì há hốc: "Hơn mười... không phải là năm bè bảy mảng sao?"

"Ngươi nói không sai." Tỉnh Hảo không phản bác mà đồng ý với Đường Thiên, giải thích: "Ban đầu Quang Minh Võ Hội đã là một tổ chức rât phân tán, giờ lại càng phân tán. Thông thường những lợi ích phía dưới đều nằm trong tay người đứng đầu phân bộ. Muội muội của Khổng Hữu Lâm chính là người đứng đầu phân bộ Anh Tiên. Nhưng nếu ngươi muốn thăng tiến nhanh ngươi có thể vào Thiên Lộ khai hoang, tuy rằng nơi đó nguy hiểm nhưng công lao tích lũy được vượt xa hậu phương."

Đường Thiên lắc đầu: "Ta không thích Quang Minh Võ Hội."

"Vì bị đưa tới đây?" Tỉnh Hào liếc nhìn Đường Thiên: "Ở đâu cũng có chuyện như vậy. Trường học không có sao? Có điều mức độ không giống nhau mà thôi."

"Nói cũng đúng." Đường Thiên nghĩ đến Chu Bằng, cảm thấy lòng mình thoải mái hơn nhiều, Đường Thiên nắm chặt nắm đấm: "Thế nhưng ta nhất định sẽ cho bọn họ một trận!"

"Ngươi sẽ có cơ hội." Tỉnh Hào không hề có ý khuyên can mà còn cổ vũ: "Nếu như ngươi muốn đi thì ta có một cách."

"Cách gì?" Đường Thiên háo hức hỏi.

"Bọn họ chỉ cho ngươi đến ngoại doanh, đây là một việc có lợi cho ngươi. Ta có thể cho ngươi danh hiệu hắc thiết võ giả." Tỉnh Hào nói ngay: "Thế nhưng với điều kiện là ngươi phải gia nhập vào phe phái của ta."

"Gia nhập phe phái của ngươi?" Đường Thiên hoài nghi nhìn Tỉnh Hào.

"Ta rất thích ngươi." Tỉnh Hào thản nhiên nói: "Hơn nữa ngươi kế thừa võ kỹ của Nông tiền bối, khi còn sống Nông tiền bối chính là thành viên trung kiên của phe phái này, sẽ không ai phản đối việc thu nạp ngươi. Phe phái này của chúng ta theo đuổi thực lực cá nhân, bình thường sẽ không có chuyện gì. Chúng ta liên kết lại chỉ là để bảo vệ lợi ích của mình trong võ hội. Ân oán của ngươi và Khổng Hữu Lâm võ hội sẽ không quản, chúng ta cũng sẽ không quản, ngươi phải tự mình giải quyết."

Đường Thiên nghe vậy thì động tâm: "Hắc thiết võ giả, hình như là phải cấp năm."

"Thông thường là vậy. Có điều ta thích ngươi, với quyền hạn của ta cho ngươi danh hiệu đó cũng không có vấn đề gì." Tỉnh Hào nói, sau đó hắn lại nói với vẻ sâu xa: "Hơn nữa giờ ngươi cấp bốn, cách cấp năm không còn xa."

"Được!" Đường Thiên không hề do dự: "Nhưng ta muốn đi Bạch Hồng tinh!"

"Không vấn đề, ta có thể đưa ngươi đi." Tỉnh Hào bình tĩnh nói: "Nhưng ta nghĩ hiện tại ngươi không nên rời đi."

"Tại sao?" Đường Thiên cảm thấy khó hiểu.

"Thực lực ngươi quá yếu." Tỉnh Hào nói thẳng: "Sức chiến đấu của ngươi mạnh hơn cấp bốn bình thường nhiều, nhưng còn kém hơn cấp năm bình thường. Tuy Bạch Hồng tinh không phải là tinh cầu lợi hại gì nhưng cũng không kém, hầu hết là cấp năm trở lên, ngươi đến đó sẽ phải chịu thiệt. Nếu ngươi ở lại đây thêm ba tháng tin chắc ta có thể giúp ngươi tăng lên một cấp."

"Lừa ai chứ!" Đường Thiên tỏ ra không tin, ba tháng lên một cấp, dù là Binh đại thúc cũng không dám nói như vậy.

"Ngươi nghĩ sao ta lại ở đây?" Tỉnh Hào hỏi.

"Đầu trọc nói ngươi đắc tội người ta." Đường Thiên nói.

"Tuy rằng ta chỉ là võ giả cấp đồng nhưng chưa đến lượt người khác đày ta đi." Tỉnh Hào tỉnh bơ, nhưng trong giọng nói có vẻ gì đó ngạo nghễ, hắn nói tiếp: "Ta tới nơi này bởi vì nơi này rất có lợi cho tu luyện."

"Có lợi cho tu luyện?" Đường Thiên ngây ra.

Tỉnh Hào gật đầu: "Ngày mai ngươi cùng với ta đến một chỗ thì sẽ biết."

※※※※※※※※※※※※※※

Thế giới dưới lòng đất không có ngày đêm, chỉ có bóng tối thăm thẳm, nếu như không phải rêu lân quang mọc ở khắp nơi thì sợ rằng nơi này sẽ mãi mãi tối tăm.

Tỉnh Hào thấy đà điểu máy của Đường Thiên, lộ ra vẻ tò mò: "Đây là... đà điểu máy?"

Đường Thiên thấy sướng trong lòng, đắc ý nói: "Phải!"

Tinh Hào quan sát kỹ đà điểu máy, trên mặt không còn chút bình tĩnh thản nhiên như thường ngày mà giống như một đứa trẻ hiếu kỳ, sờ mó nhìn ngó khắp nơi. Đường Thiên vô cùng kinh ngạc, không ngờ Tỉnh Hào còn có tính cách này.

"Máy móc cổ thật lợi hại!" Từng nghe nói nhưng chưa từng thấy tận mắt, trước đó ta vẫn không tin lắm, giờ ta chỉ có thể bội phục trình độ của cổ nhân, thật là lợi hại." Tỉnh Hào ca ngợi, đứng lên, nói: "Thu lại đi."

"Thu lại?" Đường Thiên ngây người, vội nói: "Khinh công cấp ba của ta không thể đuổi kịp ngươi."

"Nó gây động tĩnh quá lớn, sẽ làm kinh động tinh hồn thú dưới lòng đất." Tỉnh Hào liếc Đường Thiên, nói: "Hơn nữa, thân là võ giả cần phải chú trọng tăng thực lực của bản thân lên chứ không nên dựa vào ngoại lực. Đây là hắc thiết quang minh bài của ngươi, chứng minh ngươi là hắc thiết võ giả. Lương thưởng mỗi tháng của ngươi sẽ được truyền vào nói, nó tương đương với một Thủy Bình Vũ Quỹ có thể truyền tống ở khoảng cách xa. Nếu như ngươi có gì muốn bán cũng có thể thông qua nó gửi cho các võ giả khác của võ hội."

"Ừm." Đường Thiên nhận lấy, tò mò quan sát, tấm hắc thiết bài to khoảng nửa bàn tay, rất cứng, cầm nặng tay, phủ đầy hoa văn tinh xảo. Giữa những hoa văn là một vầng thái dương.

Tỉnh Hào chỉ vào hắc thiết bài, nói: "Chờ đến khi ngươi ngưng tụ được võ hồn thì có thể thông qua nó liên hệ với những người khác trong võ hội. Nó còn rất nhiều chức năng, đừng có làm mất."

Đường Thiên thử liên hệ với hắc thiết bài bằng võ hồn, nhanh chóng có một dãy tên xuất hiện, có cả Tỉnh Hào trong đó, nhưng tên những người khác đều màu xám, chỉ có tên Tỉnh Hào là sáng. Đường Thiên chọn tên Tỉnh Hào.

Tỉnh Hào ngẩn ra, lấy thanh đồng bài của mình ra, nhất thời hắn choáng váng, là Đường Thiên!

Tỉnh Hào không giữ nổi bình tĩnh, bỗng hắn mở mắt ra, kêu thất thanh: "Ngươi đã ngưng tụ được võ hồn?"

"Phải, vừa ngưng tụ được gần đây." Đường Thiên tùy ý nói, hắn chỉ nghĩ một chút mà lời đã truyền đến Tỉnh Hào. Đường Thiên cảm thấy vật này cực kỳ thú vị. Trước đó Đường Thiên cảm thấy Quang Minh Võ Hội cũng thường thôi, không lợi hại như đồn đại. Nhưng khi thấy tấm thẻ này hắn hiểu được Quang Minh Võ Hội lợi hại đến mức nào.

Tỉnh Hào kinh ngạc nhìn Đường Thiên, hắn đánh giá Đường Thiên rất cao, nếu không cũng sẽ không dùng danh hiệu hắc thiết võ giả để lôi kéo Đường Thiên. Nhưng hắn không ngờ Đường Thiên đã ngưng kết được võ hồn. Đường Thiên nói vừa ngưng tụ cách đây chưa lâu, nói cách khác, khi hắn ở cấp ba đã ngưng kết được võ hồn!

Cấp ba ngưng tụ được võ hồn, nếu không tận mắt chứng kiến thì Tỉnh Hào chắc chắn sẽ không tin.

Sức mạnh huyết mạch không thể làm được chuyện này!

Tỉnh Hào biết rằng lần này mình thực sự nhặt được bảo bối rồi.

Tỉnh Hào hít sâu, bình tĩnh lại, hắn ngẩng đầu lên: "Đi thôi, sau này ngươi còn có nhiều thời gian tìm hiểu."

Đường Thiên nghe vậy liền cất hắc thiết quang minh bài đi.

Hai người biến mất trong bóng tối.


Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK