Mục lục
[Dịch]Chiến thần bất bại - Tàng Thư Viện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:




Khi Đường Thiên ra khỏi phòng, ánh mặt trời ngoài phòng khiến gã dừng bước. Tắm mình trong ánh mặt trời, gã lặng lẽ đứng đó, cảm động khó tả.

Liên tụ tu luyện, theo đuổi lực lượng, theo đuổi sự lực lượng, song cuối cùng theo đuổi tự hoàn thiện bản thân vẫn là động lực ở sâu nhất trong lòng nhân loại, khiến họ không ngừng tiến bộ.

Thứ động lực này như hàng tỉ ngôi sao kế bên nhau tại Thiên Lộ, từ xa xưa đã hình thành, khi nhân loại ra đời nó đã tồn tại.

Một thế giới thật tươi đẹp.

Con ngươi Đường Thiên lấp lóe vẻ vui mừng.

Lăng Húc đang khiêng mũi thương bạc bước vào trong sân, vô tỉnh ngẩng đầu lên thấy Đường Thiên trong ánh mặt trời, thân hình chấn động, mặt mũi đầy kinh ngạc. Đường Thiên như hòa mình vào ánh mặt trời, rõ ràng gần trong gang tấc nhưng hắn không cảm nhận được chút khí tức nào.

Đường Thiên bỗng tỉnh lại, vừa thoát khỏi trạng thái kỳ dị đó lập tức để ý thấy Lăng Húc, nhếch miệng cười nói: “Tiểu Húc Húc, ta cấp sáu rồi, ha ha, thiếu niên phải cố gắng lên. Ha ha ha!”

Lăng Húc tỉnh lại từ cơn kinh ngạc, thần sắc khôi phục, ngọn lửa trong đôi mắt cam nhấp nháy, hừ lạnh một tiếng: “Thua dưới tay ngươi? Đừng nằm mơ!”

Dứt lời lại quay người ra ngoài.

Hắn quyết định hôm nay phải tu luyện thêm.

Khi Đường Thiên xuất hiện trước mặt mọi người, Địch Hoành Chiến là kẻ đầu tiên phát hiện ra thay đổi của Đường Thiên, hàng mi rậm nhướn lên, tuy nhận ra nhưng vẫn không dám tin tưởng: “Đường sư phụ đột phá rồi?”

Đường sư phụ...

Bước chân Đường Thiên cứng lại, xưng hô như vậy khiến toàn thân gã nổi cả da gà, miệng vẫn cười ha hả: “Cứ gọi ta A Thiên là được rồi! À ừ, vừa mới đột phá cấp sáu.”

“Cứ gọi Đường sư phụ vẫn hơn.” Địch Hoành Chiến vẫn kiên trì nói. Hắn không dám gọi A Thiên, sư phụ của công chúa, phải thể hiện đủ tôn kính. Mặt mũi hắn rất vui vẻ: “Đường sư phụ năm nay hai lăm tuổi? Trẻ vậy đã bước vào cấp sáu thật khiến ta xấu hổ.”

Con mắt Cố Tuyết cong cong, cố nén niềm vui trong lòng.

Đường Thiên thành thật trả lời: “Ta năm nay mười bảy.”

Sắc mặt Địch Hoành Chiến cứng lại, cùng cứng với hắn là khuôn mặt đám người còn lại. Những người khác vốn chỉ nghe nói công chúa có một sư phụ trẻ tuổi rất lợi hại, nhưng đoạn trò chuyện vừa rồi đã chấn nhiếp toàn trường.

Mười bảy tuổi cấp sáu...

Ánh mắt họ nhìn về phía Đường Thiên chẳng khác nào nhìn một con quái vật. Mười bảy tuổi đã bước vào cấp sáu, chẳng phải quái vật thì là gì?

Lại nghĩ tới một con quái vật như vậy còn có cả bộ giáp cấp bạc cùng song huyết mạch, mọi người đều âm thầm líu lưỡi, toàn bộ đại sảnh đều vang lên tiếng hít hơi lạnh.

Ánh mắt tụ tập trên người Đường Thiên lập tức từ vẻ hiếu kỳ, dò xét hóa thành kính sợ.

Chẳng trách người ta trở thành sư phụ của công chúa...

Trong lòng mọi người cũng thoải mái hơn.

Con mắt công chúa Minh Châu lóe sáng, mười bảy tuổi cấp sáu, đúng là hiếm thấy. Có điều nghĩ tới chuyện sắp được đi thám hiểm, ánh mắt cô bé càng sáng bừng lên, trong lòng đầy mong chờ.

Yến hội vừa kết thúc, cô bé bắt đầu nói chuyệnt hám hiểm.

Chuyện đã sớm đáp ứng, Đường Thiên cũng rất dứt khoát: “Ngươi muốn đi đâu?”

“Bất Chu Sơn.” Cô bé hoan hô tung tăng như con chim sẻ, hưng phấn tới mức muốn nhảy dựng lên. Địch Hoành Chiến và Thanh Loan ở bên cạnh bất đắc dĩ nhìn nhau mỉm cười, lúc trước hai người phát hiện công chúa lén lút bỏ trốn, vô cùng căng thẳng, không dám lộ chút động tĩnh nào, tìm thẳng tới đây, may là cũng nhanh chóng tìm ra công chúa.

“Bất Chu Sơn?” Sắc mặt Cố Tuyết rất kỳ quái.

“A Tuyết biết à?” Đường Thiên tò mò: “Có gì đặc biệt?”

“Ừ.” Cố Tuyết gật đầu, thần sắc nghiêm nghị: “Đó là một nơi rất kỳ quái. Phạm vi của Bất Chu Sơn rất lớn, mỗi ngày cứ tới tối sẽ có âm thanh kỳ quái, không ai biết nó dó thứ gì phát ra. Từng có lời đồn trên Bất Chu Sơn này có cường giả ẩn cư, lời đồn này cũng lưu truyền rất lâu. Cũng có người từng vào thăm dò Bất Chu Sơn, nhưng trong đó thường xuyên xảy ra mất tích, rất nguy hiểm.”

Đường Thiên buồn bực, quay sang hỏi cô bé: “Sao ngươi lại thích tới chỗ này?”

“Đây chính là một phát hiện lớn của ta!” Cô bé ngẩng đầu lên, sắc mặt kiêu ngạo: “Có một lần, ta vô tình đọc được về Bất Chu Sơn trong một quyển bút ký. Người ghi lại quyển bút ký này đã tự mình thăm dò Bất Chu Sơn, trong đó ghi lại rất nhiều chuyện thú vị. Hắn nghi ngờ nơi đó có thể có bsi bảo. Hắn còn tra duyệt một lượng lớn tư liệu, trong lịch sử đã từng có một võ giả thực lực cao cường ẩn cư nơi này. Vị võ giả đó vì bị thương nên mỗi đêm đều kêu lên một tiếng đau đớn. Cái tên Bất Chu Sơn chính vì hắn.”

“Có bí bảo?” Đường Thiên tinh thần phấn chấn.

“Ừ, rất có khả năng. Vị võ giả này không có đệ tử, cả đời sống cô đọc ở đây.” Cô bé chuẩn bị rất đầy đủ: “Ta vẫn luôn muốn tới thăm dò Bất Chu Sơn, không chừng nó có chôn dấu bảo tàng gì đó!”

Lúc nói câu này trên mặt nàng lộ vẻ ao ước.

“Lúc nào xuất phát?” Đường Thiên không nhịn nổi hỏi, vừa đột phá cấp sáu gã cũng muốn khai triển quyền cước.

“Lúc nào cũng được!” Cô bé hoan hô liên hồi, nhảy nhót rối rít.

๑๑۩۞۩๑๑
Đám người Đường Thiên đi tới chân một tòa núi lớn. Chân núi trụi lủi, khắpn ơi đều là nham thạch, cỏ dại tùm lum, cực kỳ hoang vu, không hề có vẻ đẹp đẽ hùng vĩ gì.

“Đây là Bất Chu Sơn?” Đường Thiên tò mò, nhìn từ xa ngọn núi này cũng chẳng có chỗ nào lạ. Gã xoay người nhặt một tảng đá màu nâu từ dưới đất lên, tảng đá rất nặng, rất cứng rắn. Nhưng khiến Đường Thiên để ý là viên đá này không ngờ lại làm nhiễu loạn chân lực trong cơ thể gã đôi chút.

Đường Thiên không khỏi rung động: “Trong đá có điểm lạ!”

Những người khác cũng nhặt đá nâu lên cầm trong tay, sắc mặt đều biến đổi. Ánh mắt mọi người lại đưa về phía ngọn núi lớn, thần sắc lúngt úng. Nhất là Địch Hoành Chiến và Thanh Loan lập tức lộ vẻ do dự.

“Tiểu thư, nơi này có điểm lạ!”

Địch Hoành Chiến vẫn cố gắng vớt vát.

Cô bé nhếch miệng: “Không có gi flạ thì tới thám hiểm làm gì?” Nàng dừng lại một lúc rồi mới nói tiếp: “Thứ đá nâu này có tên là Hạt Vân Anh, có điều không được tinh khiết, Hạt Vân Anh tinh khiết gần như trong suốt, giá cả rất đắt. Tuyết tỷ tỷ, không khéo nơi đây có mỏ quặng Hạt Vân Anh đấy!”

Cố Tuyết bỗng hứng thú, giá của Hạt Vân Anh tinh khiết rất đắt. Nếu có một mỏ Hạt vân Anh phẩm chất cao, vậy Cố gia sẽ không thiếu tiền nữa rồi. Quan trọng nhất là Bất Chu Sơn là nơi vô chủ, không thuộc về bất cứ thế lực gia tộc nào.

“Nếu thật như vậy thì tốt quá.” Cố Tuyết mỉm cười nói: “Nếu tìm được thật vậy cũng là công của mọi người, mọi người ai cũng có phần.”

Cô bé kinh ngạc, gia thế của Cố Tuyết kém nàng rất xa, nhưng sự thông minh của nàng lại khiến cô bé kinh ngạc. Cô nhóc đã gặp qua vô số mâu thuẫn, phương diện này cực kỳ mẫn cảm. Nếu nơi đây có mỏ Hạt Vân Anh thật, vậy chỉ Cố gia khai thác được. Bởi chỉ có thế lực bản địa như Cố gia mới có thể khai thác mỏ quặng. Hơn nữa mọi người nể mặt Đường Thiên cũng không tranh cùng Cố Tuyết.

Huống hồ với tài lực của phủ Võ Hầu, chỉ một mỏ quặng Hạt Vân Anh còn chưa lọt mắt cô bé. Nhưng Cố Tuyết lại tự mình nói vậy khiến cô bé cảm thấy đáng quý.

“Cám ơn Tuyết tỷ tỷ.” Cô bé mỉm cười ngọt ngào.

Địch Hoành Chiến tinh thần chấn động, hắn khác với Thanh Loan. Thanh Loan từ nhỏ đã là cô nhi, xem như người trong phủ, tiền tài với nàng không mấy ý nghĩa. Mà Địch Hoành Chiến bản thân có gia tộc của mình, muốn gia tộc mình sống tốt hắn cũng không thể trốn tránh trách nhiệm.

Gia tộc cũng rất cần tiền bạc. Nếu có thể mở một con đường tài nguyên ổn định, với gia tộc cũng là chuyện rất tốt. Có điều hắn cũng ngạc nhiên với thủ đoạn của Cố Tuyết, nếu nói mấy lão gừng càng già càng cay nói câu này, hắn hoàn toàn không kinh ngạc. Nhưng một cô gái trẻ tuổi như Cố Tuyết lại chu đáo như vậy, tương lai của Cố gia chắc chắn rất tươi sáng!

Địch Hoành Chiến bèn cười nói: “Vậy phải tìm cho ra! Ngay cả ta cũng thấy thèm rồi.”

Chỉ có Lăng Húc thấy vô vị, vẫn khiêng thương bạc trên vai, sắc mặt khó chịu. Thật ra hắn không muốn đến đây, Đường Thiên đột phá cấp sáu khiến áp lực của hắn tăng nhiều, mấy ngày nay đều ra sức tu luyện.

Đúng lúc quan trọng này lại theo một cô bé tới đây thám hiểm cái gì, lãng phí thời gian!

Nhưng Đường Thiên kéo hắn tới, hắn cũng bất lực với vẻ vô lại của Đường Thiên. Thằng khốn kiếp không từ hủ đoạn này, không đồng ý thì lúc tu luyện chắc chắn gã sẽ tới quấy rối.

“Hả?” Ánh lắt Lăng Húc đột nhiên tập trung lại.

Những người khác cũng bị tiếng kêu của Lăng Húc thu hút, lao nhao quay sang nhìn. Lăng Húc đã khiêng mũi thương bạc đi thẳng vào một bụi cỏ rậm rạp, trong bụi cỏ không có điểm lạ nào, chỉ có điều sinh trưởng trên một vách núi hiểm trở.

Lăng Húc nâng thương bạc, vén lùm cây, lộ ra một thềm đá đã bỏ hoang lâu ngày.

Những người khác cũng vây lại quan sát.

“Ồ, ở đây còn có thang đá?” Đường Thiên ngạc nhiên: “Xem ra quả thật từng có người ở chỗ này, còn tạo một thang đá nữa.”

Lăng Húc ôm mũi thương bạc, ngồi xuống, quan sát cẩn thận.

Đột nhiên, con ngươi của gã co lại, trầm giọng nói: “Bậc thang này là dùng đao kiếm chém thành.”

Đường Thiên sửng sốt, vội vàng kiểm tra: “Ồ đúng vậy... Là dùng đao kiếm chém ra, ngươi này thật lợi hại!”

Trên thang đá có thể thấy được vết kiếm.

Lăng Húc đột nhiên gỡ mũi thương bạc xuống, đâm thẳng một thương vào vách đá nâu.

Keng!

Tia lửa bay tứ tung, chỉ để lại một cái hố lớn cỡ viên đá.

Hả!

Mọi người hít một hơi lạnh, thực lực của Lăng Húc ra sao mọi người đều hiểu. Ngay cả sắc mặt bản thân Lăng Húc cũng rất khó coi, mức độ cứng rắn của đá nâu tại đây vượt xa sự tưởng tượng của hắn. Dùng kiếm tạo thang đá với loại đá nâu cứng rắn như vậy, thực lực cao tới mức nào?

Võ giả làm ra cái thang đá này có thực lực vượt xa mọi người ở đây.

Nhìn thang đá uốn lượn hướng lên trong lùm cỏ, mọi người đột nhiên ý thức được, lần thám hiểm này có vẻ không nhẹ nhàng như trong tưởng tượng.

Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK