Võ Hội Quang Minh, phân hội hoàng kim thứ ba, bầu không khí nghiêm nghị.
Binh đoàn Quang Kiếm được thành lập tức nòng cốt của phân hội hoàng kim thứ ba, tin tức binh đoàn Hồng Diệp bị diệt sạch đã sớm truyền tới. Phân hội hoàng kim thứ ba cũng cực kỳ sốt sắng, chắc chắn mục tiêu tấn công kế tiếp của đối phương sẽ là binh đoàn Quang Kiếm.
"Thế nào?" Vưu Lý trầm giọng hỏi.
So với phân hội hoàng kim thứ mười của Tiêu Ân, phân hội thứ ba cường đại hơn nhiều. Hiện tại các phân hội hoàng kim đã dần không được như trước đây, phân hội hoàng kim thứ chín bị diệt, phân hội hoàng kim thứ bảy trọng thương chỉ còn thoi thóp. Tuy giới cao tầng quyết định xây dựng lại phân hội hoàng kim thứ chín, cũng chống đỡ cho phân hội hoàng kim thứ bảy, thế nhưng ít nhất tới hiện tại vẫn chưa có gì khởi sắc.
Không chỉ có vậy, võ giả hoàng kim ở tiền tuyến cũng hao tổn kinh người, thực lực các phân hội đều tổn thất mức độ nhất định, thành lập binh đoàn cũng trở thành lựa chọn bất đắc dĩ của các phân hội.
"Thủ Tâm thành lập cứ điểm bí bảo." Phó hội trưởng thở phào một hơi: "Hắn đem tất cả bí bảo ra thành lạ cứ điểm bí bảo."
"Vậy thì tốt." Vưu Lý cũng thanh tĩnh lại, gương mặt lộ vẻ tươi cười: "Xây dựng công sự là thủ đoạn sở trường của Thủ Tâm đã quyết định tử thủ, người khác muốn công phá phòng tuyến của hắn cũng chẳng dễ dàng gì."
"Đúng vậy, bản lĩnh xây dựng công sở của Thủ Tâm không ai bằng được." Phó hội trưởng cũng cười nói: "Huống hồ, lần nà Thủ Tâm xây dựng một cứ điểm bí bảo quy mô chưa từng có!"
"Hả, quy mô lớn tới mức nào?" Vưu Lý tò mò hỏi.
Phó hội trưởng giơ hai ngón tay, giọng điệu đầy vẻ tán thưởng: "Hơn hai ngàn bí bảo! Thủ Tâm đúng là cam lòng dốc hết vốn liếng ra rồi!"
"Hai ngàn!" Vưu Lý biến sắc, chợt cười ha hả: "Vậy chắc chắn vững như thành đồng vách sắt rồi! Thật muốn thấy vẻ mặt đám Thánh giả kia. Hừ, Đường Thiên cho rằng dẫn theo một đám Thánh giả tự do là có thể tự tung tự tác ư? Đúng là ngây thơ! Chờ tới khi giao thủ với Thánh giả của chúng ta, bọn chúng sẽ hiểu thế nào mới thật là Thánh giả!"
Phó hội trưởng đầy đồng cảm, trong cảm nhận của bọn họ Thánh giả tự do cũng chỉ cùng trìn độ với họ, ngoại trừ hồn vực ra không còn gì hơn được họ. Hắn đồng ý đáp: "Nếu Thánh giả không tới Thánh Điện, chỉ riêng Thánh giả phân hội chúng ta cũng đủ diệt sạch bọn họ rồi!"
Phân hội hoàng kim võ giả đông đảo, bởi vậy cũng thường có võ giả phong Thánh, thế nhưng căn cứ theo quy định của Võ Hội, phàm là võ giả Quang Minh phong Thánh đều phải tiến vào Thánh Điện.
Thánh Điện là mục tiêu phấn đấu cuối cùng của võ giả Quang Minh, chỉ cần bước vào Thánh Điện vậy nghĩa là đã đạt được mơ ước mình tha thiết bấy lâu.
Thánh Điện cao quý và thần bí, cho dù là hai người bọn họ cũng không có tư cách đi vào. Cho dù trưởng lão Quang Minh quyền cao chức trọng, trước khi bước vào Thánh vực cũng không có tư cách bước vao Thánh Điện. Chỉ có Thánh giả mới có tư cách bước vào Thánh Điện, đây là thiết luật trăm ngàn năm qua của Thánh Điện.
"Chúng ta chỉ cần ngồi xem Đường Thiên vỡ đầu chảy máu trên tay Thủ Tâm thôi!" Vưu Lý cười ha hả: "Trận chiến này Thủ Tâm chắc chắn vang danh thiên hạ!"
Toàn bộ phân hội hoàng kim thứ ba vui mừng như điên.
Trước đây Võ Hội Quang Minh có rất nhiều giáo điều cứng nhắc, thăng chức rất khó khăn, thế nhưng theo tình hình chiến sự càng lúc càng kịch liệt, chiến công được đưa lên cao chưa từng có. Binh đoàn Quang Kiếm lập được đại công sẽ là căn cứ để đẩy địa vị phân hội hoàng kim thứ ba lên như thuyền theo nước.
"Nghe nói Hồng Diệp Chi Quang của phân hội hoàng kim thứ mười có tiến triển rất lón." Phó hội trưởng có ý kiến.
Vưu Lý gật đầu ra vẻ hiểuý. Binh đoàn Hồng Diệp bị hủy diệt là đả kích rất lớn với phân hội thứ mười. Nếu trận chiến này Diệp Thủ Tâm có thể thắng, bọn họ có thể nhân cơ hội chiếm đoạt phân vị của phân hội thứ mười, như vậy thực lực bọn họ sẽ tăng vọt về chất.
Diệp Thủ Tâm, phải nhờ ngươi rồi!
Vưu Lý nghĩ thầm trong lòng, hắn biết tầm quan trọng của trận chiến lần này, hiện giờ ánh mắt tất cả các trưởng lão Quang Minh đều đang tập trung vào trận chiến lần này.
Giấy không gói được lửa, hơn nữa Võ Hội Quang Minh cũng không có ý che dấu, bọn họ là người đầu tien tuyên bố tin tức này, lập tức khiến cả Thiên Lộ xôn xao.
Đường Thiên chỉ huy hơn bốn mươi Thánh giả đồ sát binh đoàn Hồng Diệp!
Tin tức kinh người đó như làn gió bão truyền khắp Thiên Lộ, các chòm sao lớn cùng tắt tiếng. Võ Hội Quang Minh càng nghiêm khắc chỉ trích Đường Thiên bày mưu ám hại Phục Anh, còn những Thánh giả bị bức ép trong cơn phong ba của PHục Anh đều là đồng lõa, bọn họ trợ giúp Đường Thiên hãm hại Phục Anh cùng Võ Hội Quang Minh.
Võ Hội Quang Minh đồng thời tuyên bố sẽ dùng tất cả thủ đoạn trừng phạt chòm sao Đại Hùng.
Chòm Sư Tử lên tiếng hoan nghênh chòm Đại Hùng đầu tiên, đồng thời công bố có thể sẽ trợ giúp chòm sao Đại Hùng. Lời tuyên bố này khiến Võ Hội Quang Minh như gặp đại địch, so với chòm sao Đại Hùng, chòm Sư Tử là một kẻ địch cấp bậc khác.
Bỗng chốc cả Thiên Lộ cực kỳ náo nhiệt, gió thổi mây vần.
Ánh mắt mọi người bất giác bị Đường Thiên cùng bốn mươi hai Thánh giả mà gã chỉ huy thu hút, không ai ngờ tới ở một vùng đất khác, một trận chiến khác đang mở màn. Khi binh đoàn Quang Kiếm còn đang tìm kiếm binh đoàn giáp máy, Binh đã thần không hay quỷ không biết suất lĩnh binh đoàn giáp máy quay lại chòm sao Đại Hùng.
Một đội ngũ giáp hồn máy phi hành cao tốc sát theo dãy núi.
"Đuổi theo! Đừng để bị tụt hạu!"
A Luân dốc sức cổ vũ mọi người, hắn cảm thấy toàn thân đã mất cảm giác, trong lồng ngực như có lửa cháy. Ba ngàyba đêm không ngừng hành quân, cho dù kiên nhẫn như hắn cũng cảm thấy sắp tới cực hạn.
Đột nhiên như có tàn ảnh lóe lên trong tầm mắt, A Luân giật mình, giáp hồn máy trầm xuống, bắt được một bộ giáp hồn máy mất khống chế.
Trong giáp hồn máy, võ giả đã thoát lục hôn mê, A Luân không nói một lời, đặt bộ giáp hồn máy của đối phương lên vai bộ giáp của mình.
Hắn liếc mắt nhìn Thiên Không Hổ phía trước nhưng không hề lên tiếng, trong đội ngũ quân số đã giảm hơn một phần năm, bọn họ đều đã thoát lực tới hôn mê.
"Đến rồi!"
Giọng nói mệt mỏi của Binh vang lên bên tai mọi người như âm thanh của tự nhiên, tất cả giáp hồn máy rơi thẳng xuống mặt đất, ngã trái ngã phải.
"Các ngươi có một đêm nghỉ ngơi!"
Binh nói xong, Thiên Không Hổ cũng không nhúc nhích, tất cả yên tĩnh lại. Mọi người đều đã tới cực hạn, không quá một phút, tiếng ngáy liên tiếp vang lên.
Ánh sáng buổi sớm đánh thức A Luân, hắn vội vàng bò dậy, đã thấy Thiên Không Hổ đứng tại chỗ trống của dãy núi quan sát.
"Chuẩn bị chiến đấu!"
Mệnh lệnh của Binh khiến toàn bộ binh đoàn sốt sắng, tất cả mọi người đều bắt đầu chuẩn bị tác chiến.
Binh chăm chú quan sát binh đoàn Thự Quang xuất hiện phía xa, binh đoàn Thự Quang cách nơi này rất xa, cả binh đoàn chỉ là một điểm đen nhỏ.
Rốt cuộc cũng bắt được các người.
Binh đoàn Thự Quang hành quân không chút e dè, khiến tốc độ của họ rất nhanh.
Khóe miệng Binh nhếch lên cười khẩy, đối phương rõ ràng không coi trọng chòm sao Điện hạ, hành quân ngày đêm lại không tung do thám, không hề kiêng kỵ, toàn lực hành quân về phía trái tim chò Đại Hùng, thành Hùng Thủ.
Binh hoàn toàn không láy làm lạ, đối phương có thực lực như vậy.
Binh đoàn dùng võ giả hoàng kim làm nòng cốt,kéo dài tới tận tiểu đội trưởng, toàn bộ binh đoàn xứng danh với hai chữ hoàng kim. Có điều, các ngươi co rằng chỉ đem một đám võ giả xuất sắc chắp vá lại là thành binh đoàn ư? Các ngươi quá coi thường binh đoàn, quá khinh thường chiến tranh rồi!
Khi Binh bay từ phía chỗ trống trở lại, đội ngũ đã chỉnh lý xong xuôi.
Nhìn binh đoàn giáp máy chỉnh tề uy nghiêm tới dáng sợ trước mặt, Binh bỗng thấy vui mừng. Hành quân ba ngày ba đêm, điên cuồng tăng hết tốc lực đã khiến bọn họ chiếm quyền chủ dọng trong trận chiến lần này, đối phương tuyệt đối không ngờ rằng bọn họ đã vòng tới trước chúng.
Những chuyện này Binh chưa hề nói cho bọn họ, hắn chăm chú quan sát binh đoàn mình tự tay chế tạo này, chậm rãi mở miệng.
"Ta không nghĩ cần phải nói trận chiến lần này quan trọng như thế nào đối với các ngươi, đối với chòm sao Điện hạ. Ta chỉ muốn nói với các ngươi, các ngươi dã không còn đường lui, đất dưới chân bọn họ là lãnh địa của các ngươi! Nơi này là chòm sao Đại Hùng, là nhà của các ngươi, nhà của các ngươi, tương lai của các ngươi cùng người thân của các ngươi đều chung một nhịp thở với vùng đất này. Các ngươi còn nhớ chòm sao Sài Lang chứ? Ai còn muốn trở lại? Về chòm sao Sài Lang cằn cỗi hoang vu, chẳng có bất cứ thứ gì?"
Giọng nói của Binh rất bình thản, thế nhưng lại khiến sắc mặt đoàn người trở nên nghiêm túc, hít thở nặng nề dần, hai mắt ai cũng như sung huyết. Không ai quên chòm sao Sài Lang, không ai quên cảnh bần cùng tuyệt vọng khi đó, không ai quên sinh mệnh hèn mọn như rơm rác lúc đó. Tộc nhân họ giờ đã có cuộc sống mà mình ao ước, bọn họ cũng có tương lai tươi sáng.
Trở lại? Trở lại với quá khứ ư, tuyệt đối không!
Trong giáp hồn máy, thân thể A Luân bất giác run lên lẩy bẩy, hắn nghĩ lại cuộc sống khi xưa, nhớ lại những ngày đói khát, nhớ lại những tháng ngày xám xịt không chút hy vọng, đen kịt hư bầu trời.
Hiện tại chẳng khác nào thiên đường.
Nắm đấm hắn bất giác xiết chặt, lộ cả gân xanh, thầm thề trong lòng, đừng hòng cướp mọi thứ đi!
"Vua của các ngươi đánh hạ cho các ngươi một vùng đất dồi dào, như vậy giờ tới phiên các ngươi bảo vệ nó!"
"Các ngươi chuẩn bị xong chưa?"
"Dùng máu tươi cùng sinh mệnh của cac ngươi để bảo vệ nhà cửa của các ngươi, bảo vệ người thân của các ngươi, bảo vệ tôn nghiêm của các ngươi!"
Gương mặt Binh không chút ý cười, sắc mặt nghiêm nghị lạnh lẽo như sắt đá, ghốc cạnh lộ rõ vẻ sắc bén, phản chiếu lên bộ giáp hồn máy thâm trầm uy nghiêm đáng sợ.
Không có tiếng hô hào như núi lở, thế nhưng nhịp thở nặng nề như tiếng trống sục sôi, hư cuồng phong dần dần tụ tập, trong lòng ai nấy điên cuồng gào thét, máu tươi như sôi trào, đốt cháy mỗi tấc da thịt bọn họ!
Không có đường lui!
Binh lạnh lùng quan sát các binh sĩ non nớt này, so với võ giả hoàng kim, bọn họ kém quá xa. Nhưng hắn vẫn đầy tự tin, vì đây là những thiếu niên có niềm tin, những thiếu niên dũng cảm có niềm tin của mình.
Hắn bỗng nhớ tới A TÍn, nhớ tới Loa Ti, nhớ tới khi xưa bọn họ cũng như những thiếu niên trước mắt.
Chỉ vì những lý do hư vô mờ ảo, chỉ vì niềm tin ngu ngốc tới nực cười, chì vì ngọn lửa ấm áp trong lòng, chỉ vì muốn bảo vệ những người mà mình không muốn mất đi!
Trong ksy ức hai màu đen trắng, dòng ũ đồng hau uy chấn thiên hạ khi xưa như trùng điệp với biên đồng thau trước mặt.
Thiên Không Hổ vung cánh tay xanh lam.
"Xuất phát!"
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK