Từng món bảo vật nổi danh trong lịch sử khiến Tô Dịch hám sơn hốc mồm, nhưng cũng khiến hắn thầm an ủi bản thân. Nếu chỉ có một hai món, hắn còn có thể nghĩ liệu có phải đối phương may mắn. Nhưng khi bảo vật xuất hiện thành đống, hắn lại có cảm gicá dở khóc dở cười.
Trên đời này lại có những kẻ tích phỏng chế bảo vật như vậy à!
Thật ra không phải hắn chưa từng gặp người như vậy, trước đây có một hồn bảo sư cực kỳ thích phỏng chế những bảo vật nỏi tiếng. Theo hắn biết thậm chí giờ có một số cao thủ có thể giả tạo giống tới bảy tám phần. Từng có một cuộc đấu giá nhốn nháo một tròn cười, bỏ bao tiề mua phải một bảo vật là hàng nhái, ngay chuyên gia giám định thâm niên của phòng đấu giá cũng không phát hiện.
Nếu đổi lại là người khác chắc chắn đã bị đội hình này dọa cho phát sợ rồi.
Dựa vào sức manh xông pha, Tô Dịch lại kéo giãn khoảng cách, ánh mắt hắn hạ xuống thiếu niên cầm thuẫn, thiếu niên kia hẳn là Đường Thiên. Tô Dịch thầm nghĩ trong lòng, nói thật, tới giờ người làm hắn kinh ngạc nhất chính là Đường Thiên.
Hắn từng nghe tin đồn về Đường Thiên, thậm chí biết Đường Thiên từng gây rất nhiều phiền toái cho Võ Hội Quang Minh, thế nhưng với Tô Dịch chuyện anỳ chẳng có gì to tát. Thánh giả của Thánh Điện không quản thế sự, chuyện thế tục đều do Võ Hội Quang Minh quản lý. Nếu không có phiền phức nuôi nhiều phế vật như vậy làm gì?
Ánh mắt Tô Dịch lộ vẻ tán thưởng.
Có người nói Đường Thiên tu luyện thức hồn, không ngờ lại cường đại như vậy, có thể đỡ được Bá Vương Trảm Phong, thật khiến người ta khó lòng tin nổi.
Đường Thiên toàn thân sung huyết, da dẻ đỏ bừng như tôm luộc, hắn vẫn chưa khôi phục sau đòn thế vừa rồi.
Đầu óc gã trống rỗng, sức mạnh quả Bá Vương Trảm Phong quá lớn, không phải thứ gã có thể chịu nổi trong giai đoạn hiện tại. Tuy gã ngăn cản được nhưng sức mạnh của đối phương đã truyền vào cơ thể gã.
Thân thể của gã không chịu khống chế run lên lẩy bẩy, đây là biểu hiện thoát lực, sắc mặt gã mờ mịt, ngơ ngác đứng tại chỗ.
Chiến pháp của Tô Dịch súc tích gọn gàng, một đòn không được lập tức dùng sức kéo giãn khoảng cách, không cho đối phương cơ hội đánh lén.
Nhưng phản ứng của những Thánh giả khác kém hơn rất nhiều, tất cả ùa lên, ngay cả Thánh giả trên người nhiễm phải Phệ Hồn Diễm trong thời gian ngắn cũng không nhận ra điểm lợi hại của Phệ Hồn Diễm, vẫn hung hãn xông lên.
Tiểu Nhị hơi biến sắc, gã ngốc kia bị đánh cho choáng váng rồi, vẫn đứng yên không nhúc nhích.
Theo kế hoạch ban đầu, lúc này hắn cần lui lại, còn mọi người giết từ hai phía vào, thế nhng giờ gã ngóco không nhúc nhích, lập tức trở thành kẽ hở lớn nhất của bọn họ!
Thánh giả Thánh Điện ai nấy kinh nghiệm phong phú, thấy dáng vẻ mịt mờ của Đường Thiên lập tức coi gã là điểm đột phá.
Chết tiệt!
Tiểu Nhị thầm mắng trong lòng, gã biết lúc này tình cảnh của Đường Thiên không ổn, chỉ cần một hồn thuật kém cỏi nhất cũng đủ giải quyết gã ngốc này!
Nếu gã ngốc chết, mình cũng không sống nổi!
Tình huống nguy cấp, con mắt Tiểu Nhị bỗng sáng lên yêu dị, song chưởng ấn nhẹ lên khoảng không trước mặt, chùm sáng chói mắt hóa thành một bàn cờ khổng lồ.
Chỉ thấy trên bàn cờ ánh sáng nhanh chóng hiện lên từng quân cờ màu đen, hai tay Tiểu Nhị gảy mười ngón liên tục.
Viu viu viu!
Kiếm khí màu đen lượn lờ Hư Không Ám Viêm, như mưa rơi niêm phong không gian trước mặt Đường Thiên.
Hai mắt Tô Dịch sáng lên, hồn thuật mà thức hồn của Đường Thiên sử dụng tuy uy lực nhỏ bé thế nhưng rất xảo diệu, tiềm lực to lớn. Thật xuất sắc!
Thế nhưng với Thánh giả đồng thau của Thánh Điện hiện tại, Dịch Kiếm còn thiếu lực sát thương.
Những Thánh giả đồng thau tại đây có phân nửa hồn thuật phòng ngự hơn 100 điểm, bọn họ chủ động xông lên trước, ánh kiém dung hợp Hư Không Ám Viêm đánh lên lồng năng lượng của họ chỉ tạo thành từng gợn sóng.
Đối phương hung hãn xông qua ơn mưa kiếm.
Cùng lúc đó bọn Mông Tháp cũng như tỉnh giấc chiêm bao, giết từ hai bên lại như thủy triều, che trước người Đường Thiên. Bọn họ không hề du đấu mà lao thẳng tới bảo vệ Đường Thiên ở chính giữa.
Lúc này không ai nghĩ gì tới chiến thuật, không ai nghĩ gì tới tương lai, trong đầu mỗi người chỉ có một suy nghĩ.
. . . Bảo vệ đại nhân
Rầm rầm rầm!
Đám người vừa lao ra như dã thú đụng đầu, bay ngược trở lại. Bọn họ thậm chí không kịp thả hồn thuật, chênh lệch của hai bên quả thật quá lớn.
Trong bọn họ có không ít hồn trị chỉ mới 40 đến 50 điểm, kém xa con số ít nhất 300 của Thánh giả đồng thau của Thánh Điện.
Đòn đánh mãnh liệt trực tiếp đó khiến bọn họ hầu như vừa đối mặt đã bị thương.
Trịnh Vũ là một trong số đó, hắn thiên về tầm bảo, am hiểu hồn thuật luyện nhãn, am hiểu chạy trốn, sức chiến đấu cực thấp, song phương cứng đối cứng, hắn là người đầu tiên bị thương. Giao thủ với hắn là môt quyền thánh, chiêu thức đối phương ẩn chứa sức mạnh cường đại khiến hồn thuật của hắn như lập tức bị nổ tan.
Hắn bay ngược lại, nhìn đối phương cchs mình càng lúc càng xa, thế nhưng vẻ khinh bỉ và coi thường hiện lên rõ ràng trong mắt hắn.
Chân lực đối phương tàn phá cơ thể hắn, phá hoại sinh cơ hắn.
Thật ghét chiến đấu. . . Đau quá. . .
Thiên Nga Hắc Kính đeo trên mắt hắn đột nhiên sáng lên một luồng sáng màu đen, chiến trường hỗn loạn lập tức trở nên sáng tỏ đơn giản, mọi sơ hở của đối phương đều lọt vào mắt hắn, hiện lên rõ từng đường.
Thời gian như trôi chậm lại.
Chân lực còn sót lại tng cơ thể đang cật lực chóng đỡ chân lực phá hoại của kẻ địch để bảo toàn sinh cơ cho hắn.
Đúng là lỗ lã..
Hắn khó nhọc kéo khóe miệng, không biết vì sao hắn nhớ lại Đường Thiên lấy ra cả núi bí bảo, sắc mặt ảo não "biết thế mang nhiều hơn" hắn nhớ lại Đường Thiên đạt Thiên Nga Hắc Kính vào tay mình, còn chính mình kích động tới run rẩy.
Thật không có tiền đồ..
Hắn tự giễu trong lòng, thân là kẻ tầm bảo, sao hắn không biết giá trị của Thiên Nga Hắc Kính! Hắn chạy khắp giang hồ, quen thấy cảnh ngươi lừa ta gạt rồi, đã sớm thành kẻ lõi đời, thế nhưng thời khác đó vẫn phải dao động.
Đúng là thu mua lòng người!
Lúc đó hắn còn nói thầm trong lòng như vậy nhưng tay vẫn nắm chặt lấy Thiên Nga Hắc Kính, đây là hồn bảo tốt nhất hắn từng chạm vào, là bảo bối hắn cả đời cũng không nghĩ tới, giờ khắc đó hắn cảm giác mình có chết đi cũng đáng.
Lúc đó hắn lại nghĩ, bảo bối tốt sao lại đưa thẳng như vậy, sao gã này ngu ngốc như vậy?
Cho rằng làm vậy ta sẽ bán mạng cho ngươi ư? Đúng là ngây thơ. . .
Hắn nhớ tới mình khi đó còn cười nhạo những kẻ rơi nước mắt, mình thì nhiều lắm là sống mũi cay cay thôi. Thế giới trong mắt hắn đã sớm lạnh lẽo tàn khốc, hắn từng chứng kiến nhiều người vì một hồn bảo bình thường nhất, vì một thẻ hồn thuật mà ném đá giấu tay, lừa đảo, vơ vét, không thủ đoạn tồi tệ nào không dùng.
Hắn chỉ là một con người bé nhỏ, nhỏ tới mức không thể nhỏ hơn, nào đáng giá thu mua.
Đúng là thu mua lòng người…
Trịnh Vũ thầm kinh ngạc và tự giễu, trong tầm mắt màu đen, mọi khe hở của kẻ địch đều hiện lên.
Được rồi, bảo bối này cũng đủ mua mạng nhỏ của mình rồi.
Hắn hít sâu một hơi, gương mặt lõi đời lúc này đã cực kỳ chăm chú, tròng mắt hắn hóa thành kiên định, chân lực trong cơ thể hắn dốc sạch vào hồn vực.
Hắn thậm chí còn có thời gian rảnh để suy nghĩ.
Một kẻ ngây thơ hồn nhiên như vây, chết đi thì thật đáng tiếc!
Bầu trời sau lưng đối phương, một quầng Phệ Hồn Diễm chậm rãi rơ lửng, như bị gió thổi bỗng bay lên.
Nó lướt thành một đường cong hoàn mỹ, lặng lẽ bay tới sau lưng Quyền Thánh.
Quyền Thánh như cảm giác được, đột nhiên xoay vung quyền, chân lực mãnh liệt dâng trào, hắn đột nhiên biến sắc, không đánh trúng cái gì!
Vai trái bỗng đau xót, hắn quay sang, một ngọn lửa lớn cỡ nắm tay đang nằm trên bả vai hắn, sau đó nhanh chóng truyền vào cơ thể hắn.
Quyền Thánh biến sắc, chân lực khuấy động, đang muốn loại bỏ ngọn lửa này, thế nhưng bất luận hắn thôi động chân lực ra sao, ngọn lửa này vẫn từ từ thiêu đốt xuống dưới.
Hắn rốt cuộc biến sắc.
Hắn tức giận quay mặt lại, thân hình gầy gò đang bay ngược về phía xa đã hôn mê, gương mặt gầy yếu vô cùng hài lòng, thân thể mất khống chế rơi xuống dưới.
Tô Dịch quan chiến từ xa bỗng nghiêm nghị hẳn lên.
Nếu nói Đường Thiên đỡ Bá Vương Trảm Phong của hắn khiến hắn ngạc nhiên, vậy chiến cuộc khốc liệt trước mặt hoàn toàn ngoài dự liệu của hắn.
Đường Thiên mất đi sức chiến đấu, trở thành mục tiêu tốt nhất, các Thánh giả Thánh Điện sức chiến đấu phong phú, nếu ngay điêu này cũng không thấy, vậy quá thất chức.
Thức hồn của Đường Thiên không cách nào ngăn cản bọn họ, hai bên trực tiếp giao đấu, chiến đấu đến nước này, Tô Dịch cho rằng mình đã chiến thắng. Một đám Thánh giả tự do hồn trị không tới 100 điểm, giao chiến tầm gần như vậy, lại đụng phải Thánh giả đồng thau của Thánh Điện với hồn trị ít nhất 30 điểm, Tô Dịch không nghĩ đối phương còn có cơ hội lật mình.
Mọi chuyện giống như dự liệu của hắn, vừa giao chiến đối phơng đã người ngã ngựa đổ, vài người bị đánh bay thẳng ra ngoài.
Thế nhưng cảnh tượng tiếp theo lại khiến Tô Dịch giật nảy mình.
Cho dù đã bị đánh bay, những Thánh giả tự do này vân liều lĩnh thôi động hồn bảo cùng hồn thuật trong tay, đánh cả ra ngoài.
Tô Dịch hầu như không tin nổi vào mắt mình.
Đây là Thánh giả tự do ư? Đây là Thánh giả tự do nổi tiêng tản mạn nhu nhược ư?
Ý chí chiến đấu kiên định như vậy khiến Tô Dịch suýt nữa tưởng mình gặp phải cận vệ quân của chòm sao nào đó!
Mà lúc này những Thánh giả nhiễm phải Phệ Hồn Diễm cũng phát hiện tình huống không ổn, ngọn lửa này đang thôn phệ hồn vực của họ!
"Phệ Hồn Diễm!"
"Trời đất ơi, là Phệ Hồn Diễm, cứu mạng! Mau mau cứu ta!"
"Bọn chúng là Phệ Hồn Huyết Đoàn!"
Từng tiếng kêu kinh hoảng vang lên từ miệng đám Thánh giả Thánh Điện, sắc mặt đầy vẻ tuyệt vọng và sợ hãi. Những luồng lửa không chút bắt mắt kia truyền vào cơ thể bọn họ, đang không ngừng cắn nuốt hồn vực của họ.
Phệ Hồn Huyết Đoàn!
Bốn chữ này khiến Tô Dịch biến sắc.
Với Thánh Điện, Phệ Hồn Huyết Đoàn là một cấm kỵ, Tô Dịch biết vì bốn chữ này mà năm xưa Thánh Điệ đã phải đánh đổi bao nhiêu.
Phệ Hồn Huyết Đoàn lại bùng lên từ đám tro tàn!
Tô Dịch rùng mình, ánh mắt hắn nhìn đám người Đường Thiên lạnh lẽo thấu xương.
Phải diệt sạch!
Hắn lại thôi động Vi Quang, chân lực trong cơ thể điên cuồng thiêu đốt, thân hình đột nhiên biến mất giữa không trung.
Gần như cùng lúc, hắn xuất hiện trước mặt Đường Thiên, vung cao bàn tay bao phủ bởi ánh sáng nồng đậm, nhu ánh đao tử vong!
Tiểu Nhị nấp sau lưng Đường Thiên con mắt sáng lên uy nghiêm đáng sợ!
Rốt cuộc ngươi cũng ra tay!
Gương mặt Tiểu Nhị lạnh đi, dáng vẻ cực kỳ trang nghiêm, mười ngón tay chậm rãi vẩy ra.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK