Mục lục
[Dịch]Chiến thần bất bại - Tàng Thư Viện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:




Đám người Đường Thiên rút lui đâu vào đấy, Dư thuận mặc dù hai mắt như muốn phun lửa nhưng vẫn không truy kích.

Hỏa Mã Nhĩ cảm thấy mọi chuyện đêm nay thật không thể tưởng tượng nổi. Nếu không tận mắt chứng kiến nàng tuyệt đối không tin nổi bọn Đường Thiên lại có thể giết ngược lại, khiến đám tinh nhuệ của Bá Võ chật vật như vậy!

Đường Thiên không lừa gạt, gã quả thật là cường giả Thiên Bảng, hơn nữa không chỉ riêng gã, hai người khác và hồn tướng của Đường Thiên đều là cường giả cấp bậc Thiên Bảng!

Bởi nàng nhận ra ba người Dư Thuận, Thủy Thừa và Vĩnh Thu, trong mắt nàng ba người này đã là cường giả cao tới mức không cách nào chạm tới nhưng trước mặt bọn Đường Thiên, họ lại bó tay không cách nào đối phó.

“Sao bọn họ không đuổi theo?” Hỏa Mã Nhĩ không nhịn được hỏi.

Hạc vừa lao đi vừa giải thích: “Bọn họ tuy đông người nhưng chiến lực cấp cao lại không chiếm ưu thế. Ba đấu bốn, chúng ta nhiều hơn một người. Nếu bọn họ dám đuổi theo, ba người chúng ta ngăn cản, còn một người quay lại giết.”

Hỏa Mã Nhĩ lập tức hiểu ra, trong lòng càng bội phục. Đám người này tài cao gan lớn, chiến đấu không hề nương tay, thực lực lại vô cùng cường hãn, bối cảnh thâm sâu khó dò, tiền đồ sáng lạn.

Đây rõ ràng là một cái bắp chân bằng vàng rồi!

Bóng dáng Lăng Húc cưỡi Hỏa Liệt Điểu xuất hiện trước mặt mọi người, đây là điểm tập trung đã được định từ trước.

Đường Thiên để ý thấy sắc mặt Lăng Húc, hơi ngạc nhiên hỏi: “Này, Tiểu Húc Húc, ngươi sao thế? Hôm nay ngươi thật uy mãnh, đánh tốt lắm!”

Lăng Húc vẫn im lặng không lên tiếng, thu hồi Hỏa Liệt Điểu, ôm mũi thương bạc ngồi một góc, sắc mặt thất thần.

Đường Thiên và Hạc nhìn nhau, có ngốc hơn nữa cũng thấy được Lăng Húc không bình thường.

Đường Thiên sáp lại, chìa cái mặt to uỳnh ra trước mặt Đường Thiên: “Ồ, không bị thương, thân thể còn tốt...”

Lăng Húc không nhịn được đẩy mặt Đường Thiên sang một bên: “Đừng làm phiền ta.”

Đường Thiên nhừ lò xo, vừa bị gạt sang một bên đã lập tức bật lại: “Chẳng lẽ luyện công quá độ? Tẩu hỏa nhập ma? Tiểu Hạc Tử, mau tới xem xem!”

“Câm miệng!” Lăng Húc bực tức, giận tím mặt.

Đường Thiên cười hì hì, chẳng buồn để ý tới lửa giận của Lăng Húc: “Khó chịu thì phát tiết đi, tới đây nào, để ta đánh với ngươi một trận! Tiểu Húc Húc, ngươi cứ coi ta như người ngươi ghét nhất, tới đây nào, đánh một trận nào. Nam nhân dũng mãnh là phải nói chuyện bằng nắm đấm!”

Người mình ghét nhất...

Trước mắt Lăng Húc bỗng hiện lên một bóng lưng như đêm tối, bóng lưng này đã xuất hiện trong giấc mộng hắn không biết bao nhiêu lần, đã ép hắn tới mức không thở nổi trong suốt bao năm...

Căm hận vô cùng, máu nóng xộc thẳng lên đầu, con mắt màu cam của hắn rậm rạp tơ máu, hóa thành một ngọn lửa, bàn tay bất giác xiết chặt mũi thương bạc. Hô hấp của hắn chợt gấp gáp hơn, mọi âm thanh xung quanh chợt lặng lại, hắn chỉ nghe được tiếng tim đập của bản thân.

“Tới đây nào! Lăng Húc, chẳng phải trong lòng người đày lửa giận, đầy thù hận ư? Không dám đánh nhau nữa à?”

Câu nói của Đường Thiên lập tức khiến Lăng Húc mất khống chế, nổi giận gầm lên một tiếng, thương bạc như thủy triều đâm thẳng về phía Đường Thiên.

Tiếng chuông gió như có như không lại vang lên.

Ánh bạc lấp lóe!

Lông tóc toàn thân Đường Thiên dựng đứng, khi chiến đấu với Dư Thuận, lực chú ý của gã đều đặt trên người Dư Thuận, tuy biểu hiện của Lăng Húc rất dũng mãnh như gã cũng không mấy để ý.

Tới giờ, một thương này của Lăng Húc lại khiến gã cảm thấy vô cùng nguy hiểm.

Hạc ở bên cạnh cũng lộ vẻ kinh hãi.

“Khổng Tước!”

Chân lực Khổng Tước lạnh lẽo chỉ chớp mắt đã truyền vào cơ thể, ánh mắt Đường Thiên lạnh lùng như băng tuyết. Năm ngón tay như móc câu, bừng bừng ánh lửa màu xanh lam.

Tiếng chuông gió như có như không khiến ngọn lửa võ hồn bạc của Đường Thiên rung rung, suýt nữa mất liên hệ với Khổng Tước.

Keng!

Hỏa Liêm Quỷ Trảo và mũi thương đánh vào nhau.

Đường Thiên lui lại vài bước mới ổn định được thân hình.

Lăng Húc hoàn toàn bùng phát, như con dã thú tức giận thuận thế nhào tới, thương bạc trong tay lại lóe lên.

Ánh mắt Hạc sáng lên, thân thể hơi nghiêng về phía trước.

“Đừng nhúng tay!”

Giọng nói lạnh băng của Đường Thiên bỗng vang lên, Liêm Huyết Miêu Nhận của gã cứng rắn ngăn cản thương bạc.

Hạc lại thẳng người dậy, sắc mặt nghiêm nghị hẳn lên. Hỏa Mã Nhĩ trợn mắt há hốc mồm nhìn hai người, vẻ mặt mờ mịt, nàng không hiểu sao hai người vừa kề vai chiến đấu lúc này lại ra tay với nhau!

Tốc độ của Đường Thiên và Lăng Húc cực nhanh, hai người hóa thành hai bóng mờ. Ánh mắt Hạc hiện vẻ kinh ngạc, Thương Tiêm Hải của Lăng Húc đã trở nên cực kỳ quỷ dị khó lường. Trước đây mặc dù Thương Tiêm Hải của hắn liên miên không ngừng nhưng lực lượng không có gì bất đồng, tới hôm nay, Thương Tiêm Hải nhìn qua không khác mấy trước đây thế nhưng hư thực khó dò, thương thế chợt nhẹ chợt nặng.

Vừa bắt đầu Đường Thiên đã chịu thiệt vài lần, bị Lăng Húc đẩy lùi vài bước.

Thương Tiêm Hải liên miên không dứt, thêm vào những biến hóa này khiến uy lực tăng thêm gấp đôi, lại cả tiếng chuông gió lúc có lúc không...

Con mắt Hạc chăm chú quan sát quả chuông treo trên mũi thương bạc, tỏng lòng thầm nghiêm nghị, những bảo vật có thể quấy rối tâm thần như vậy chắc chắn có lai lịch. Mặc dù mê huyễn nhưng không mang chút tà khí. Khiến hắn càng ngạc nhiên hơn là tiếng chuông gió đó lại dung nhập hoàn mỹ vào Thương Tiêm Hải của Lăng Húc.

๑๑۩۞۩๑๑
Trước Thương Tiêm Hải, Đường Thiên không ngừng lui lại.

Đây là lần đầu tiên gã bị áp chế trong khoảng thời gian này.

Gần đây thực lực Đường Thiên thăng tiến nhiều, lĩnh ngộ Hạc Chi Thế, Khổng Tước tiến hóa, lại mới tu luyện hai loại võ kỹ tử kim Không Khí Thuẫn Kích Thuật và Tàng Phong, thủ đoạn tấn công càngt hêm phong phú. Hơn nữa chân lực Khổng Tước lạnh lẽo tỉnh táo khiến gã có thể đưa ra lựa chọn chính xác trong bất cứ hoàn cảnh nào. Gần đây gã đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.

Nhưng hôm nay lại bị Lăng Húc ấp chế.

Chân lực Khổng Tước vốn luôn linh nghiệm lần này lại không sử dụng được, mỗi khi tiếng chuông kỳ quái vang lên liên hệ giữa bản thân và Khổng Tước sẽ bị quấy rối, chân lực Khổng Tước bất giác rung động, tâm tình lạnh lẽo tỉnh táo của Đường Thiên cũng sẽ xuất hiện khe hở.

Bị áp chế liên tục, con mắt Đường Thiên cũng bắt đầu nổi tơ máu. Bản thân gã vốn là kẻ không thích thua thiệt, tuy chân lực Khổng Tước khiến suy nghĩ gã lạnh lùng như băng tuyết, nhưng sự kiệt ngạo bất tuân và cương liệt đã ăn sâu trong xương tủy, giờ bắt đầu rục rịch.

Chết tiệt!

Mình mà lại bị áp chế!

Chân lực Khổng Tước khiến tâm thần Đường Thiên lạnh lẽo như băng tuyết, mọi thứ xung quanh đều trở nên rõ ràng. Thế tiến công của Lăng Húc đầy rẫy kẽ hở, nhưng Lăng Húc hoàn toàn không để ý tới kẽ hở của bản thân, chỉ điên cuồng xuất thương.

Trong tiếng gào thét như dã thú của Lăng Húc, thương mang như biển sao, tiếng chuông như gió.

Lui, lui, lại lui nữa!

Tơ máu trong mắt Đường Thiên càng lúc càng đậm, song tâm trạng gã lúc này lạnh băng, tất cả mọi chi tiết trong cơ thể đều rõ như lòng bàn tay, gã có thể cảm nhận được sâu trong cơ thể mình, chiến ý đang càng ngày càng rực cháy.

Cảm giác thật mâu thuẫn thật kỳ quái!

Cứ như dưới lớp băng trong suốt là dòng nhảy dung nham lặng lẽ!

Băng và lửa, nóng và lạnh, tương hỗ, đan xen!

Khổng Tước cũng như cảm nhận được chiến ý hừng hực trong cơ thể Đường Thiên, chân lực Khổng Tước chợt mạnh thêm, cảm giác lạnh lẽo thấu xương lan khắp thân thể gã. Thế nhưng mặc cho hàn ý mãnh liệt tới đâu, chiến ý nóng rực trong cơ thể vẫn không hề có dấu hiệu bị áp chế, nó càng như sôi trào, càng thêm rực cháy, nhưng nham thạch nóng chảy tuôn trào.

Cảm giác mâu thuẫn nước lửa giao nhau càng thêm mãnh liệt!

Ầm!

Thân thể Đường Thiên chấn động, cảm giác sâu trong cơ thể như vừa có gì đó mờ ra.

Binh đang trong thành Tam Hồn đột nhiên như cảm ứng được điều gì, lập tức biến sắc. Thiên Không Hổ hóa thành một vệt sáng, chỉ chớp mắt đã tăng tốc độ lên cao nhất, tới của ra vao Võ Hồn Điện!

Rốt cuộc có chuyện gì?

Tiên Võ.

Ánh Võ Đại Thính, kính trận san sát, đệ tử Tiên Võ tới lui như qua lại giữa trận gương. Song đúng lúc này, gương đồng Ánh Võ bỗng bừng sáng, chùm sáng chói mắt bắn thẳng từ gương đồng vào kính trận.

Tia sáng chói mắt khiến đám đệ tử không cách nào nhìn được trong chốc lát, trong sảnh lập tức hỗn loạn.

“Xảy ra chuyện gì vậy?”

“Có chuyện gì vậy?”

Trưởng lão chủ trì kiếm trận hai mắt cũng đột nhiên không nhìn được, lỗ tai hắn bỗng lay nhẹ, khẽ biến sắc, quát lên: “Tất cả im lặng!”

Giọng nói quen thuộc của trưởng lão khiến các đệ tử lập tức im lặng.

Ong!

Tiếng động như ong vỗ cánh.

Âm thanh càng ngày càng trầm, càng lúc càng mạnh, như thủy triều dâng.

Lúc này mọi người mới phát hiện ánh mắt đã khôi phục, nhưng khi thấy rõ cảnh tượng trước mắt đều kinh hãi thất sức.

Vạn kính cùng kêu!

Tiếng động trầm trầm như thủy triều kia không ngờ lại do vạn mặt gương đồng cùng chấn động tạo thành!

Đám đệ tử Tiên Võ trợn mắt nhìn cảnh tượng quỷ dị trước mặt, bọn họ chưa từng thấy kính trận có biểu hiện như bây giờ. Sắc mặt trưởng lão cũng trắng bệch như tờ giấy, như gặp phải quỷ.

Đột nhiên, hai bóng người xuất hiện trước cửa đại sảnh.

Một nam một nữ, nam tử ngọc thụ lâm phong, nữ tử đẹp tựa thiên thần.

Khi đám đệ tử thấy hai người lập tức như bị sét đánh, ngây ra tại chỗ.

Tiên Vương! Tiên Hậu!

Hai người nắm quyền tối cao của Tiên Võ lúc này đều lộ vẻ hoảng sợ nhìn kính trận.

“Nghĩa là sao?” Giọng nói của Tiên Hậu lộ rõ kinh hoàng.

“Không biết.” Giọng điệu Tiên Vương khẩn trương: “Có thể là thánh bảo truyền ký xuất thế, cũng có thể là một cung hoàng đạo nào đó đốt lên tinh hỏa, có thể là huyết mạch lợi hại giác tỉnh, có thể là ai đó thành thánh! Nhưng nhất định là nhân vật khó lường!”

Tiên Hậu lắc đầu: “Thànht hánh không có động tĩnh lớn đến vậy, kiếm thánh gần đây gương đồng cũng không phản ứng như vậy.”

Ánh Võ Đồng Kính có thể phản ánh những dấu hiệu ảnh hưởng tới Thiên Lộ.

“Đừng quên những kiếm thánh mạnh nhất trong lịch sử cũng khiến kính trận trỗi dậy.” Tiên Vương nhắc nhở.

“Chúng ta làm sao đây?” Tiên Hậu nhìn Tiên Vương.

“Yên lặng xem tình hình.” Tiên Vương trầm giọng nói: “Chuyện này cho dù thế nào cũng không thể tiết lộ ra ngoài! Đưa tất cả đệ tử ở đây ra sau núi bế quan khổ tu. Chúng ta cẩn thận quan sát, chắc có thể tìm ra chút dấu hiệu.”

“Ừ!” Tiên Hậu nghiêm nghị gật đầu.

๑๑۩۞۩๑๑
Hạc vốn cẩn thận tỉ mỉ nhanh chóng nhận ra điểm lạ của Đường Thiên, sắc mặt cũng nghiêm nghị hẳn lên.

Đường Thiên tuy vẫn lui lại phía sau nhưng lại tạo cho Hạc một cảm giác hoàn toàn khác. Lúc trước Đường Thiên bị Thương Tiêm Hải của Lăng Húc áp chế, bị ép lùi lại phía sau. Thế nhưng lúc này tuy Đường Thiên vẫn lui lại, nhưng lộ rõ vẻ thong dong. Động tác của gã càng lúc càng đơn giản, Hỏa Liêm Quỷ Trảo bên tay phải cũng ít khi sử dụng, đa phần là Huyết Trùng Thuẫn bên tay trái đẩy Thương Tiêm Hải của Lăng Húc ra.

Đường Thiên càng tĩnh lặng, cảm giác của Hạc càng không tốt, vì khí tức nguy hiểm trên người gã càng lúc càng nặng.

Tới khi Hạc vô ý thấy con ngươi của Đường Thiên, thân thể không khỏi chấn động.

Con mắt Đường Thiên một xanh thẫm, một đỏ sậm.

Xanh thẫm như biển, đỏ sậm như lửa.

Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK