Mục lục
[Dịch]Chiến thần bất bại - Tàng Thư Viện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:




Đường Thiên đột nhiên xoay người, sát ý như hồng thuỷ ập thẳng về phía Cam Hào.

Sát ý cường đại gần như lập tức bao phủ Cam Hào, khiến Cam Hào biến sắc.

Hắn đặt câu hỏi trên buổi tiệc chính là vì cho rằng đang trong bữa tiệc, Đường Thiên sẽ có kiêng dè. Thế nhưng hắn hoàn toàn không ngờ Đường Thiên dám làm khó dễ cho sứ đoàn ngay trước mặt mọi người như vậy.

Gã này. . . chẳng lẽ hắn không biết làm vậy sẽ khiến các sứ đoàn phản cảm? Chẳng lẽ hắn không biết nhỏ mà không nhịn sẽ loạn mưu lớn? Rốt cuộc hắn làm sao mà thành được bá nghiệp như vậy?

Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng như mưa, sát cơ cường đại như bóng tối bao phủ lấy hắn.

Cam Hào cố gắng tự trấn định, trong lòng lại không ngừng tự động viên. Hắn không dám động thủ. . . Chắc chắn hắn không dám động thủ, hắn chỉ giả bộ thôi. . .

Tất cả mọi người đều bị hành động của Đường Thiên làm cho kinh ngạc, không ai ngờ Đường Thiên lại công nhiên động thủ trong bữa tiệc.

Cam Hào xốc lại tâm thần, dốc chút sức còm: "Chẳng lẽ bệ hạ chột dạ. . ."

Bóng người trước mắt hoa lên, hắn mất đi bóng dáng Đường Thiên. Cam Hào rốt cuộc triệt để biến sắc, Đường Thiên dám động thủ thật!

Hắn vừa định hành động, đột nhiên sau gáy căng cứng, một bàn tay như gọng kìm thép nắm lấy cổ hắn, nhanh quá. . .

Cam Hào sắc mặt khó tin, hắn bị Đường Thiên dùng một tay tóm lấy.

Andrey biến sắc, trong lòng ngơ ngác, nhanh quá! Vừa rồi hắn lại không nắm bắt được động tác của Đường Thiên, so với khi ở chòm Tiên Nữ, Đường Thiên cường đại hơn quá nhiều, như đổi thành một người khác.

Scarlett bên cạnh há hốc mồm, từ nhỏ đến lớn nàng đã tham gia vô số bữa tiệc, minh tranh ám đấu trong các buổi tiệc nhiều vô số kể, thế nhưng trước nay chưa từng thấy chủ nhân buổi tiệc nào, còn là một quân chủ ra tay với khách nhân của mình! Ngay cả vị phụ thân nổi tiếng tính khí nóng nảy của nàng cho dù tức giận cũng không trở mặt với khách khứa ngay trong buổi tiệc.

Đây là quy định bất thành văn của xã hội thượng tầng, mà đảm bảo an toàn cho sứ đoàn đối phương cũng là lễ nghi cơ bản của người đứng đầu bất cứ chòm sao nào!

Nhưng. . . giờ mình đang thấy cái gì đây?

Scarlett hầu như không tin nổi vào mắt mìh, Đường Thiên một tay nắm lấy cổ Cam Hào, nhấc bổng hắn lên giữa không trung!

Trời đất ơi!

Lại có quân vương thô lỗ dã man như vậy sao?

Ngay khi Đường Thiên hành động, khí thế Minh Nguyệt gần như khẽ động theo bản năng, trong lòng nàng hơi kinh ngạc! Nàng trời sinh kiếm thể, trực giác đối với nguy hiểm cực mạnh, loại bản năng này hoàn toàn không chịu khống chế của nàng, đây là lần đầu tiên nàng gặp phải.

Chứng tỏ ngay khi Đường Thiên động thủ, bản năng của nàng cảm thấy nguy hiểm mãnh liệt!

Lúc trên sân tu luyện thấy Tỉnh Hào luyện kiếm pháp cơ bản nàng đã cực kỳ chấn động, kiếm pháp cơ bản đơn giản nhất nhưng trong lại ẩn hàm pháp tắc nhắm thẳng lòng người, khiến Minh Nguyệt không khỏi biến sắc.

Mà Đường Thiên lại tuyệt đối bất đồng, gã như con dã thú cực kỳ nguy hiểm, xúc động khí thế trong cơ thể nàng là sát cơ Đường Thiên buông ra! Sát cơ nồng nặc như thật!

Gã này đã hoàn toàn động sát tâm. . .

Một kẻ thật đáng sợ!

Minh Nguyệt sắc mặt tái nhợt nhìn bóng người giơ Cam Hào lên, lạnh lùng và thô bạo, cùng Đường Thiên tại chòm Tiên Nữ nhiệt tình rộng rãi trong ấn tượng của nàng như hai người khác biệt.

Mọi ánh mắt đổ lại từ mỗi phương hướng, một luồng nhiệt huyết xốc thẳng sau đầu, Cam Hào cảm thấy nhục nhã chưa từng có!

Không! Hắn chắc chắn không dám động thủ!

"Bệ hạ đang có ý gì?" Một giọng nói lạnh băng vang lên, một ông lão sắc mặt âm lãnh đi lên trước mọi người: "Tuy ngữ khí Cam Hào có phần không đúng nhưng bệ hạ làm nhục Hắc Hồn của ta như vậy chẳng lẽ thật sự nghĩ Hắc Hồn chúng ta sợ chòm Đại Hùng?"

Cam Hào thấy Phục trưởng lão đi ra lập tức vui vẻ, đúng vậy, Đường Thiên chắc chắn không dám!

"Đường Thiên! Chuyện hôm nay không yên đâu. . . "

Rắc, lời của Cam Hào ngưng bặt, hắn trợn mắt, như có chết cũng không tin nổi Đường Thiên lại dám động thủ thật.

"Còn mười tám giây.|

Đường Thiên lạnh lùng buông bốn chữ không ai hiểu, tiện tay vứt Cam Hào đã tắt thở xuống đất, không coi ai ra gì xoay người bỏ đi.

Phục trưởng lão của Hắc Hồn nổi giận: "Muốn chết!"

Thân hình lão lao về phía Đường Thiên.

Một điểm sáng bạc bỗng loé lên trong tầm mắt lão, tâm thần lão kinh hoảng, cuống cuồng thối lui theo bản năng bứt ngược lại.

Lăng Húc mặt không cảm xúc chặn trước mặt lão, mũi thương nhắm thẳng Phục trưởng lão.

"Được được được!" Phục trưởng lão cười giận dữ: "Giết khách trong buổi tiệc, các vị, đây chính là chòm Đại Hùng!"

Ánh mắt mọi người đều tập trung về phía Đường Thiên không buồn quay đầu lại bỏ đi kia. Gã nghe Phục trưởng lão nói câu này xong vẫn không quay đầu lại, phất tay coi như cáo biệt.

Mọi người còn chưa phục hồi sau cơn khiếp sợ, Phục trưởng lão nói vậy đúng với ý nghĩ của họ. Chuyện như vậy chưa từng nghe nói.

"Không sai, đây chính là chòm Đại Hùng!"

Một âm thanh vang lên, Hạc chậm rãi bước khỏi đoàn người, thu hút ánh mắt mọi người, gương mặt lúc thường bình thản ôn hoà thân thiện lúc này lại đăm đăm túc sát.

"Chòm Đại Hùng không chấp nhận bất cứ khiêu khích nào, chòm Đại Hùng cũng không cần giải thích với ai chuyện gì." Ánh mắt Hạc lạnh lẽo âm trầm: "Di vật Quỷ Ngô tiền bối đúng là trên tay chúng ta, nếu Hắc Hồn muốn? Đơn giản thôi, cướp trên thi thể chúng ta."

Xoạt, toàn bộ hội trường hít một hơi lạnh.

Nghê Vũ Hồng không tin nổi nhìn Hạc, nàng như chưa từng quen biết Hạc. Nói thật lòng nàng cũng cảm thấy hành động của Đường Thiên quá mức, đương nhiên cũng thấy Cam Hào không có ý tốt. Thế nhưng theo nàng thấy chỉ cần có đủ biện pháp và thủ đoạn hoá giải, hoàn toàn không cần thủ đoạn thô bạo kịch liệt như vậy.

Giết chết Cam Hào vô hình trung đắc tội với tất cả khách khứa, chỉ khiến mọi người cảm thấy chòm Đại Hùng hung hăng càn quấy, đẩy chòm Đại Hùng về phía đối lập với mọi người.

Theo nàng thấy hành động của Đường Thiên là hoàn toàn thiếu kiến thức chính trị cơ bản.

Một tên mãng phu!

Đây là đánh giá thờ ơ lạnh nhạt trong lòng Nghê Hồng Vũ, nhưng khi Hạc cũng đứng ra nói những lời bá đạo quyết liệt như vậy nàng mới ngây người. Đường Thiên là kẻ mãng phu nàng không lấy làm lạ, thế nhưng nàng biết Hạc vốn thông tuệ, sao lại làm chuyện hoang đường như vậy.

"Khách nhân? Sao ta không nhớ chúng ta có mời Hắc Hồn tới chòm Đại Hùng làm khách? Món nợ Đồng Cách tại thành Hàn Cổ chúng ta còn chưa tính sổ, cá ngươi đã tự kéo tới tự coi mình là khách nhân?" Ngữ khí của Hạc càng lúc càng lạnh lẽo âm tràm, khí tràng quanh người thâm sâu khó dò.

Thánh giả trấn giữ xung quanh sắc mặt âm trầm, đặc biệt là những Thánh giả tham gia trận chiến tại thành Hàn Cổ sắc mặt càng tối sầm lại.

Nhiều Thánh giả cùng phóng thích khí thế như vậy, toàn bộ không khí hội trường khiến người ta nghẹt thở.

Nghê Hồng Vũ lúc này mới tỉnh ngộ, ánh mắt không khỏi lộ vẻ tán thưởng. Lời của Hạc miệng nam mô bụng một bồ dao găm, ngoài là nói cho Phục trưởng lão nghe, thực chất là nói cho mọi người cùng nghe.

Ý tứ của Hạc rất đơn giản, các ngươi không phải ta mời tới, là các ngươi tự tới cửa cầu ta, đừng tự coi mình là khách quý!

Quả nhiên đám khách khứa vốn sắc mặt không vui đều trầm mặc.

"Ngươi đã đại biểu Hắc Hồn, vậy hôm nay chúng ta tính luôn khoản nợ này!" Hạc lạnh lùng nói.

Phục trưởng lão lúc này cũng biết không ổn, nếu thật sự khiến Hắc Hồn và chòm Đại Hùng nảy sinh chiến tranh, mình có chết cũng không được, sống cũng không xong, lão cố tranh biện: "Ta là ta, Hắc Hồn là Hắc Hồn!"

"Ngồi tại đây đều là quý khách, đều đại biểu cho thế lực của bọn họ. Ngươi không thể đại biểu Hắc Hồn, ai cho ngươi vào? Lẻn vào buổi tiệc, khiêu khích bệ hạ, điếc không sợ súng!" Hạc lạnh lùng nói: "Bó tay chịu trói đi, ta không muốn kinh động các vị đang ngồi tại đây, chúng ta sẽ thảo luận với Hắc Hồn về chuyện này."

Nghe Vũ Hồng suýt nữa cất tiếng thở dài, nếu nói biểu hiện của Đường Thiên không chút trí tuệ chính trị, vậy biểu hiện của Hạc điện hạ lại là một cực đoan hoàn toàn khác.

Hạc điện hạ không chỉ chụp mũ cho Phục trưởng lão, cũng quyết định luôn chuyện này, đồng thời âm thầm nhắc nhở mọi người: các ngươi cần nghĩ cho kỹ, các ngươi đang đại biểu chòm sao của mình.

Phục trưởng lão lên tới địa vị như vậy cũng biết hôm nay ngã xuống triệt để rồi.

Nếu lão dám đại biểu Hắc Hồn, vậy tức là đánh cược chòm Đại Hùng không dám tuyên chiến với Hắc Hồn, lão không dám cược. Mà là cá nhân, hành động hôm nay là lão đuối lý.

Lão biết nếu lúc này mình lựa chọn phản kháng, chòm Đại Hùng sẽ không hề do dự giết chết bản thân. LÃo thậm chí biết Hắc Hồn tuyệt đối không vì chuyện này mà trở mặt thành thù với chòm Đại Hùng.

Cam Hào chết tiệt!

Nếu không vì ngươi, chuyện cũng không thành thế này. Cam Hào lòng tham di vật của Quỷ Ngô tiền bối, thật không biết tự lượng sức mình.

Nhiệm vụ lần này hoàn toàn thất bại, trở về phải chịu trừng phạt, sống sợ rằng còn khó chịu hơn chết.

"Được được được!" Phục trưởng lão cười thảm: "Lão già ta nhận thua! Mọi chuyện hôm nay đều là hành động cá nhân của ta và Cam Hào, không liên qua gì tới Hắc Hồn!"

Vừa dứt lời, mạch máu toàn thân lão nổ bung, máu bắn đầy trời, ngửa mặt ngã xuống, khí tức sinh cơ đoạn tuyệt.

"Quả là hán tử!"

Lăng Húc bỏ lại một câu rồi xoay người bỏ đi.

Nhanh chóng có người tới quét dọn, bữa tiệc lại tiếp tục, thế nhưng mọi người đã chẳng còn tâm trạng ăn uống. Mọi chuyện xảy ra trong buổi tiệc hôm nay ẩn chứa quá nhiều tin tức, bọn họ cần thời gian tiêu hoá.

Thế nhưng có một điểm nhất trí tới lạ kỳ.

Không ai dám coi thường chòm Đại Hùng nữa.

Vẻ cường thế mà chòm Đại Hùng biểu hiện, sự quả quyết lãnh khốc điên cuồng cùng Đường Thiên, thủ đoạn cao siêu tuyệt luân của Hạc, một thương kinh diễm của Lăng Húc, vẻ kiên cường củ Long Thủ Tĩnh gầy yếu khi đối mặt với sự khiêu khích của Hắc Hồn, tất cả đều khiến mọi người ấn tượng sâu sắc.

Buổi tiệc này khiến tất cả mọi người thấy được thực lực và ý chí của chòm Đại Hùng.

Đường Thiên rời khỏi bữa tiệc, trực tiếp tiến vào Võ Hồn Điện, gã lao như điên về phía cánh cửa sao đồng thau, bên cạnh hắn là Binh cõng theo quan tài trong suốt, bên trong là Loa ti khuyết tật.

Khi Đường Thiên tới cánh cửa sao, sát ý sôi trào đã biến mất không còn tăm hơi, gương mặt lãnh khố đã tan rã như khối băng, trở nên nhu hoà.

Cũng may, còn hai phút!

Đường Thiên vỗ ngực, sắc mặt sợ hãi.

Binh đứng bên không lên tiếng, hắn đặt quan tài băng trên lưng xuống, gương mặt phẳng lỳ lộ vẻ sốt sắng hiếm thấy.

Hắn ngồi dưới đất, dựa vào quan tài băng, tán gẫu với Loa Ti như lúc dựa vào giáp hồn máy cả vạn năm trước.

Loa Ti trong quan tài băng không hề có cảm giác, chỉ vung hai tay không ngừng như động kinh, miệng lẩm bẩm.

Binh chăm chú nhìn cánh cửa sao đồng thau, nhẹ giọng nói: "Loa Ti, chúng ta sắp gặp A Tín rồi!"

Cánh cửa sao đồng thau sáng lên ánh sáng thăm thẳm, soi rọi nhu tình thiếu niên, soi rọi ký ức trắng xám của chú già.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK