Lăng Húc nhìn hai người trước mặt, híp mắt: "Các ngươi muốn học thương pháp của ta?"
Trước mặt hắn là Âu Dương Thạch và Trác Ngạn đang đứng nghiêm chỉnh.
Lăng Húc hiện tại đã sớm không phải thiếu niên non nớt năm xưa, chinh chiến không ngừng, đặc biệt là tại Bắc Đẩu, một người một ngựa chém giết với vài Thánh giả khiến hắn càng thêm cường đại. Hai người trước mặt hắn Âu Dương Thạch và Trác Ngạn đều cảm thấy kinh hãi khiếp đảm, Lăng Húc như sát thần bước từ địa ngục ra, toàn thân lập lờ sát khí.
Gương mặt nhai người lộ vẻ sùng kính, sát ý trên người Lăng Húc nồng đậm như thực chất nhưng không chút khí tức thô bạo khát máu.
Bị ánh mắt Lăng Húc đảo qua, hai người đều thầm chột dạ thế nhưng đều không lùi bước. Quãng đường gian khổ vừa qua đã đánh bóng ý chí của họ, khiến nội tâm họ trở nên kiên định vững chắc.
Âu dương Thạch ưỡn thẳng sống lưng, lớn tiếng nói: "Xin đại nhân thu nhận chúng ta!"
"Vì sao ta phải dạy các ngươi?" Lăng Húc sắc mặt không cảm xúc.
Câu hỏi thẳng thừng này khiến Âu Dương Thạch sửng sốt không đáp lại được. Đúng vậy, vì sao Lăng Húc đại nhân phải dạy bọn họ? Bọn họ vốn không có quan hệ gì với Lăng Húc, thậm chí còn là đệ tử thế lực đối đầu, vì sao Lăng Húc đại nhân phải dạy bọn họ?
Trác Ngạn vốn vẫn im lặng đột nhiên mở miệng: "Vì Ngân Sương Kỵ không thể chỉ có một người!"
Ngân Sương Kỵ. . .
Lăng Húc nheo mắt, khí thế đột ngột ác liệt, hô hấp của hai người cứng lại, cơ thể run rẩy. Thực lực bọn họ quá nhỏ bé trước Lăng Húc.
Trác Ngạn sắc mặt mặc dù trắng bệch nhưng vẫn có dốc dũng khí nói: "Đại nhân, chỉ Ngân Sương Kỵ mới có thể tái tạo Bạch Dương! Chỉ Ngân Sương Kỵ mới có thể khiến mọi người lấy lại vinh quang thất lạc đã lâu của chòm Binh đoàn! Đại nhân, thời cơ xây dựng lại Ngân Sương Kỵ đã tới!"
"Xây dựng lại Ngân Sương Kỵ?" Lăng Húc nhìn hai người không khỏi cười nhạo: "Chỉ bằng hai người các ngươi cũng đòi trùng kiến Ngân Sương Kỵ?"
Sắc mặt Âu Dương Thạch và Trác Ngạn lập tức căng cứng tới mức đỏ bừng.
"Đại nhân, xin đừng coi thường người khác!"
"Đại nhân, bất luận có thử thách gì, chúng tôi đều nhận!"
Lăng Húc không tỏ rõ ý kiến: "Đợi các ngươi qua được huấn luyện tân binh đã. À, quên không nói với các ngươi, huấn luyện tân binh của chòm Đại Hùng là tàn khốc nhất đấy, có người chết là chuyện thường. Không cố được cũng đừng miễn cưỡng."
Thấy hai người sắc mặt kích động, Lăng Húc không cho hai người cơ hội phản bác, kêu hộ vệ đưa hai người tới trại tân binh.
"Lăng đại ca, huynh định thành lập Ngân Sương Kỵ thật sao?" Vivian tò mò hỏi.
"Không biết!" Lăng Húc suy nghĩ một chút rồi lầm bầm nói: "Sư phụ chắc sẽ hy vọng ta làm vậy, nhưng ta không có lòng trung thành gì với chòm Bạch Dương, ta không muốn thủ hộ chòm Bạch Dươg. A, ta tới tìm Đường Thiên, bảo hắn đánh chiếm chòm Bạch Dương là được rồi, làm vậy nhất cử lưỡng tiện."
Nhưng đúng lúc này, bí bảo liên lạc trên người hắn lay động.
"Đường thần kinh tập hợp mọi người." Lăng Húc hừ một tiếng: "Gã này lại định chơi trò gian gì? Đi thôi, vừa hay tìm hắn đánh một trận."
Chiến ý của hắn dâng trào.
Trong sân, ý xuân dâng dầy, nhành hoa rung động, chiếu trúc trên đất, chén bàn thưởng trà, Hạc ngồi ngay ngắn, gương mặt mỉm cười: "Đã lâu không gặp, Tiểu Đóa càng ngày càng xinh đẹp."
Tiểu Đóa không khỏi mỉm cười: "Cám ơn điện hạ khích lệ!"
Bên cạnh Tiểu Đóa là vài nữ tử dung mạo mỹ lệ, sóng vai ngồi ngay ngắn. Các nàng thấy Hạc điện hạ nho nhã ôn hòa trước mặt, không khỏi lộ vẻ tán thưởng, một nữ tử hơi lớn tuổi mở miệng nói: "Trước ngày xuất hành, bệ hạ đã căn dặn chúng tôi phải nói với bệ hạ, nế có gì khó xử, chòm Xạ Thủ vĩnh viễn là hậu thuẫn của điện hạ."
Cô gái này tên là Nghê Vũ Hồng, là nhân vật thực quyền của chòm Xạ Thủ, rất được Thiên Hậu tín nhiệm.
Hạc hơi khom người cảm tạ: "Thay ta cám ơn bác."
Hạc hiện tại càng lúc càng thành thục, tâm thánh bình thản, lòng dạ cũng rộng rãi hơn trước nhiều. Đối mặt với thiện ý của người bác này, hắn không còn vẻ lạnh lùng cự tuyệt ngàn dặm nữa mà mỉm cười cảm tạ.
Đệ tử Hạc Phái không ngừng đưa tới chòm Đại Hùng, thậm chí Đại trưởng lão đã nghĩ tới chuyện chuyển Hạc Phái tới chòm Đại Hùng. Hoàn cảnh tu luyện tại chòm Đại Hùng tốt hơn chòm Thiên Hạc không biết bao nhiêu lần. Không riêng gì Hạc Phái, Thượng Quan gia của chòm Anh Tiên cũng đã chuyển tới chòm Đại Hùng.
Mà danh vọng của Hạc tại Hạc Phái giờ cao vợi, không ai vượt qua được. Hắn là Thánh giả thứ hai sau Hạc chân nhân năm xưa, hơn nữa tổi còn rất trẻ, là một trong những thành viên nòng cốt của chòm Đại Hùng, đây là chuyện trước đây bọn họ không dám tưởng tượng.
Ánh mắt Nghê Vũ Hồng hiện vẻ tán thưởng, phong độ khí độ mà Hạc đại nhân thể hiện quả thật không có chỗ nào soi mói được. Nàng theo Thiên Hậu đã lâu, cũng hiểu ý của Thiên Hậu. Thiên Hậu cả đời không xuất giá, không có con cái, rất quan tâm tới đứa cháu này của mình. Biểu hiện của Hạc hai năm qua cũng chứng minh hắn có năng lực kế thừa chòm Xạ Thủ.
Nàng cười nói: "Bệ hạ từng nói, điện hạ là đại biểu cho tương lai, trước đây trong lòng ta còn nghi ngờ, nay tận mắt thấy điện hạ mới biết bệ hạ anh minh nhường nào. Tương lai chòm Xạ Thủ trong tay điện hạ chắc chắn sẽ tỏa sáng rực rỡ."
Ánh mắt những người bên cạnh nàn không khỏi lộ vẻ kinh sợ, tuy lời đồn Hạc điện hạ sẽ nắm quyền chòm Xạ Thủ đã sớm không phải tin gì mới, thế nhưng Nghê Vũ Hồng chính miệng nói ra, ý nghĩa lại tuyệt đối bất đồng.
"Bác ấy quá đề cao người cháu này rồi." Hạc vẫn mỉm cười, giọng nói uyển chuyển: "Thanh thế của bác vẫn còn cường thịnh, chuyện này còn rất sớm. Hơn nữa ta ở chòm Đại Hùng cả giác rất thoải mái, không muốn đổi chỗ."
Nghe Vũ Hồng nhìn chằm chằm vào Hạc ý vị thâm trường: "Chòm Đại Hùng tuy tốt nhưng điện hạ không phải chủ nhân chòm Đại Hùng. Mà chòm Xạ Thủ, ba đến năm năm sau điện hạ có thể một mình nắm giữ một phương."
Hạc khẽ mỉm cười: "Vì sao phải lên làm chủ nhân chòm sao? Chí nguyện bình sinh của Hạc chỉ là chấn hưng Hạc Phái, kiếm một vùng đất cho Hạc phái đặt chân, giờ ước nguyện đã thành, thậm chí vượt xa mong đợi của ta, ta còn gì không vừa lòng?"
Nghê Vũ Hông còn lời muốn nói, Hạc vung tay: "Dì Nghê không cần khuyên nữa. Hạc không ôm chí lớn không có tham vọng làm vương. Chòm Đại Hùng đi tới ngày hôm nay rất không dễ dàng, có thể nói tấc đất tấc máu, mọi người kề vai chiến đấu, mọi người dông tâm hiệp lực, sức mạnh như thành đồng vách sắt mới có thành tựu hôm nay. Hạc cùng chiến đấu với mọi người ở đây, cho dù có gian khổ thương tổn cũng chưa từng nghĩ rời đi. Chòm Xạ Thủ tuy tốt nhưng không phải nơi Hạc thủ hộ."
Chúng nữ im lặng.
Bí bảo liên lạc trên người Hạc rung động, Hạc đảo tâm thần qua, ngẩng đàu nói với chúng nữ: "Xin lỗi, Đường thần kinh tìm ta bàn chuyện, không bồi tiếp."
Nghê Vũ Hồng mỉm cười: "Chính sự quan trọng hơn."
Hạc thi lễ với mọi người, quay người bước đi.
Trong phòng họp, Hạc, Lăng Húc, Tỉnh Hào, Ma Địch, Đinh Mạn thủ lĩnh Thánh Bộ, Amaury, Hàn Băng Ngưng, từng người nối tiếp nhau đi vào, thế nhưng khi bước vào phòng họp, vẻ mặt ai nấy không khỏi cứng đờ.
Trong phòng họp chất một đống hồn bảo.
Biểu hiện của mọi người đều có vẻ chná động, ngay cả Tỉnh Hào trước giờ luôn trấn định nhất cũng phải hồn bay phách lạc. Từ khi bước vào phòng họp, ánh mắt hắn không thể dời khỏi thanh kiếm đen ở giữa đống hồn bảo.
"Gọi mọi người tới đây là để chia của.. Nhầm, là phân chia chiến lợi phẩm."
Giọng nói của Đường Thiên vang tới tai mọi người có vẻ xa xôi như vang vọng từ tầng mấy, mọi người như đạp trên cây bông, dưới chân nhũn ra.
Đường Thiên đứng bên chồng hồn bảo, như một người bán hàng.
"Tỉnh Hào đại ca, thanh Thánh Huyết Ẩm này cho huynh!" Đường Thiên không chút do dự ném thanh kiếm đen cho Tỉnh Hào, Tỉnh Hào theo bản năng nhận lấy, kiếm vừa tới tay, một luồng kiếm ý xộc thẳng vào trái tim hắn, hắn giật mình, như mùa đông bị dội một gáo nước lạnh, lập tức tỉnh táo lại.
Kiếm y thật cường đại.
Gương mặt Tỉnh Hào vui mừng không thôi, bất cứ kiếm khách nào cũng yêu thích bảo kiếm.
Đây là thanh kiếm duy nhất trong số tích trữ của Quỷ Ngô tiền bối!
Thân kiếm ngăm đen cổ phác, dày nặng vô cùng,c ó khắc hai hàng chữ cực nhỏ: "Uống dủ Thánh huyết, mới biết vị!"
Trong điển tịch của Quỷ Ngô tiền bối, gã biết được lai lịch của Thánh Huyết Ẩm, lập tức đọc lên.
"Thanh Thánh Huyết Ẩm này rất có lai lịc, rất nhiều năm về trước, một kiếm si đột nhiên xuất hiện, tung hoành Thiên Lộ, khiêu chiến Thánh giả xung quanh, không ai địch nổi mười chiêu, danh tiếng vang xa. Những Thánh giả bại dưới tay hắn âm thầm liên hợp, bố cục muốn phục kích hắn, kết quả bị hắn chém liên tục ba mươi người, thong dong bỏ đi, không ai dám truy kích. Thanh kiếm này chính là kiếm của hắn, uống đủ máu của Thánh giả nên đổi tên thành Thánh Huyết Ẩm, chỉ uống máu của Thánh giả."
Tỉnh Hào cực kỳ kích động, hắn vuốt ve thân kiếm, trước mắt không khỏi hiện lên bóng lưng cao ngạo của vị kiếm khách tuyệt thế kia. Hắn biết chuyện này, vị tiền bối kia cũng không để lại tên, câu chuyện này cũng trở thành đề tài cấm kỵ, không thể kể rõ được. Võ Hội Quang Minh lúc đó cũng là người tham dự, thế nhưng chỉ đôi ba câu đã đủ khiến hắn lãnh hội phong thái vị kiếm khách tuyệt thế này rồi.
Đường Thiên nói hết những gì mình biết, lại nắm một cặp cánh thủy tinh cho Hạc.
Cầm trên tay nhẹ như không, mỗi chiếc lông vũ đều long lanh như mặt nước, bên trên phủ một lớp ánh sáng rực rỡ. Cặp cánh thủy tinh tỏa ra sóng năng lượng không mạnh, nhưng vận luật đặc biệt, trực tiếp kích thích tiếng lòng của Hạc.
"Cặp cánh này hình như tên là Thiên Ma Vũ, hồn bảo lưu truyền từ phương đông xa xôi, những thứ khác ta không biết. Truyền thừa Hạc Phái của Tiểu Hạc Tử xuất phát từ phương đông, ta cảm thấy Thiên Ma Vũ này rất thích hợp với ngươi. Phương đông cũng có hồn bảo, thật khiến người ta tò mò."
Đường Thiên thầm nghĩ nham hiểu, he he, Tiểu Hạc Tử thêm cặp cánh chắc chắn xinh đẹp tới mức phụ nữ cũng phai đố kỵ.
Sau này đạp thẳng Tiểu Hạc Tử vào hàng ngũ nữ nhân, vậy không ai đẹp trai hơn Thiếu Niên Như Thần rồi!
Hạc đã hoàn toàn mê muội trong sự thăm thẳm thâm thúy của Thiên Ma Vũ, tràn ngập nhịp điệu ý vị thần bí, Hạc Thân Kình trong cơ thể Hạc bất giác lưu chuyển chậm rãi thep nhịp điệu này.
"Tiểu Húc Húc, cái Ngân Sương Dương Giác Ấn này chắc chắn là của ngươi, có người nói thủ lĩnh Ngân Sương Kỵ mới được chấp chưởng, khẩu vị Quỷ Ngô tiền bối này cũng rõ tạp, sao cái gì cũng lấy. . ."
Đường Thiên nói thầm, ném Ngân Sương Dương Giác Ấn cho Lăng Húc.
Ngân Sương Dương Giác Ấn. . .
Lăng Húc đầu óc trống rỗng, tiếp lấy vật Đường Thiên ném tới theo bản năng. Con ấn này trong không có điểm gì đặc biệt, sừng dê thẳng tắp như kiếm, án triện hình tròn, trên có khắc huy chương của Ngân Sương Kỵ.
Lăng Húc lại biết giá trị của nó, Ngân Sương Giác Án binh phù của Ngân Sương Kỵ, là tượng trưng cho quyền lực của Ngân Sương Kỵ, chỉ thủ lĩnh Ngân Sương Kỵ mới có tư cách chấp chưởng.
Ngân Sương Dương Giác Ấn đột nhiên sáng lên ánh sáng thăm thẳm, hóa thành một luồng sáng bạc tiến vào cơ thê Lăng Húc.
Đường Thiên không để ý tới hắn nữa, tiếp tục đại hội chia của của gã.
Trong Năng Lượng Lô, Tiểu Nhị lệ rơi đầy mặt, lòng đau như cắt. . .
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK