Trong không gian tĩnh lặng không một tiếng động, Mặc Tử Ngư khinh bỉ liếc nhìn đám võ giả đang ngây ra như phỗng, lạnh lùng nói: "Luân phiên lui lại, xây dựng phòng tuyến. Tốc độ chậm một chút."
Hai trăm bộ giáp hồn máy luân phiên yểm hộ nhau lui lại. Tốc độ của họ rất chậm,t hế nhưng sóng người như bị cản lại, không ai dám tiến lên một bước.
"Bọn chúng thật yếu ớt!"
Một võ giả giáp máy lầm bầm.
"Bọn họ chỉ là cá nhỏ." Mặc Tử Ngư thản nhiên nói: "Thánh giả mới là mục tiêu của chúng ta!"
Câu nói này khiến mọi người lập tức phấn chấn hẳn lên, Thánh giả, trong mắt bọn họ, cường giả tuyệt thế cao tới mức không thể với tới giờ đã là mục tiêu của bọn họ, còn gì khiến nhiệt huyết sôi trào hơn đây?
Nếu chỉ là nói miệng có lẽ không ai tin. Thế nhưng tại thành Khai Dương bọn họ đã giết chết một Thánh giả!
Thực tế đó cổ vũ lòng người hơn mọi thứ khác, nhờ đó họ mới biết, hóa ra Thánh giả cũng có thể bị giết chết. Tên Thánh giả lần trước là bị binh đoàn Sài Lang giết chết, ba binh đoàn còn lại đều cực kỳ đỏ mắt.
Giết chết Thánh giả, đây là vinh quang lớn nhường nào!
Cho dù chết cũng đáng!
Mỗi nhánh binh đoàn đều đang chờ mong trận chiến lần này, ai cũng biết trọng điểm trận chiến lần này là Thánh giả. Vì trận chiến lần này, bọn họ chuẩn bị đã lâu.
Có binh đoàn Thiết Quyền làm bình phong, ba binh đoàn còn lại có thể chuyên tâm đối phó với bốn Thánh giả đang lao thẳng tới.
Khoảng cách giữa binh đoàn và Thánh giả đang không ngừng rút ngắn, không khí tỏa ra sóng năng lượng kinh người, uy thế xung phong đồng thời của bốn Thánh giả như ngọn núi Thái Sơn khiến người ta nghẹn thở.
Binh đoàn Cao Nguyên sáng lên ánh lồng năng lượng khổng lồ.
Binh đoàn Cao Nguyên được bổ sung nhiều võ giả chòm Kình Ngư nhất, vì nó vốn yếu nhất. Chòm sao Tiên Nữ chỉ là chòm sao cấp Bắc Thiên, trình độ bình quân của võ giả thấp hơn nhiều so với mức mà chòm Đại Hùng hiện tại đang cần. Cục diện này có lẽ còn duy trì vài năm, nồng độ tinh lực chòm Tiên Nữ giờ đã cao hơn trước kia, thế nhưng thực lực võ giả vẫn cần thời gian tích lũy.
Khung xương của binh đoàn Cao Nguyên vẫn như trước, thế nhưng máu thịt đã thay đổi, rất nhiều võ giả chòm Kình Ngư tài nghệ xuất chúng gia nhập vào đó.
Các võ giả chòm Kình Ngư mang tới Kim Cương Bích, loại chiến thuật vốn sản sinh vì độc chiến. Có thể kiên trì lâu như vậy giữa bão lốc kiếm của Đường Thiên, thực tế đã chứng minh giá trị của nó. Tatton hiểu rõ trình độ của mình, hắn đã qua tuổi trung niên, lại là người thực tế, không có quá nhiều suy nghĩ không thiết thực.
Hắn cũng nhìn ra giá trị của Kim Cương Bích, bởi vậy binh đoàn Cao Nguyên bỏ đại lượng tâm huyết ra tập trung thử nghiệm nghiên cứu Kim Cương Bích.
Kim Cương Bích của binh đoàn Cao Nguyên hiện giờ còn mạnh mẽ hơn so với binh đoàn Tam Kình trước kia!
Lồng ánh sáng năng lượng phủ kín kinh văn màu vàng.
"Khống chế tốt nhịp điệu!"
"Chú ý hô hấp! Chú ý lực phát ở chân!"
"Đừng hoảng hốt! Tốt, cứ như vậy! Làm tốt lắm!"
Các võ tướng không ngừng cổ vũ cho binh sĩ, sửa chữa sai lầm cả họ, những võ giả may mắn sống sót của binh đoàn Tam Kình, sau trận chiến như ác mộng bão lốc kiếm, họ dần biểu lộ ra vẻ trấn định tự nhiên, binh lý bên dưới cũng dần được cảm hóa, nhanh chóng ổn định lại.
Tatton rất hài lòng, những lão binh này rất hữu ích với binh đoàn, chân lực từ bốn phương tám hướng dần tụ tập lại, nhanh chóng trở nên ổn định.
Kim Cương Bích vận chuyển càng trôi chảy, ánh sáng dần nội liễm, kinh văn màu vàn từ ánh vàng óng chói mắt dần hóa thành màu vàng sậm thâm trầm.
Nhìn từ trên trời xuống, một cái lồng ánh sáng khổng lồ muốn bọc trọn binh đoàn đối phương lại. Muốn tấn công đối phương nhất định phải đánh vỡ cái mai rùa này.
"Ta đến rồi!"
Tiếng hô vang vọng như sấm, một bóng người rực lửa kéo theo một đuôi lửa dài, mang theo tiếng rít trầm trầm thê lương đánh thẳng về phía Kim Cương Bích! Vô số luồng lửa xoay tròn xung quanh hắn, càng lúc càng nhiều, thoáng cái đã lên tới vài chục luồng, xoay quanh như rắn lửa.
Cho dù ngưng tụ thành Kim Cương Bích, uy thế của Thánh giả vẫn khiến rất nhiều người biến sắc.
"Kim Cương!"
Tatton trợn tròn mắt, chân lực lan truyền, gầm lên một tiếng!
Cương trực công chính, không giận mà uy, một tiếng phật xướng này hắn đã tới thỉnh giáo hẳn Ma Địch đại nhân, bỏ vô số tâm huyết mới luyện thành! Sống lâu trong quân doanh, hắn hiểu rất rõ điểm yếu của mình, hắn trước nay vẫn sống tại nơi hẻo lánh như chòm Tiên Nữ, tầm mắt hạn hẹp, không hiểu về sức mạnh cao cấp hơn, tuổi tác cũng lớn, thành tựu tương lai chắc chắn không cao bằng Lư Địch.
Thế nhưng trong số mọi người, cuộc đời quân đội của hắn là dài nhất, cũng là võ tướng kinh nghiệm phong phú nhất. Điểm này ngay cả Hoàng Phủ Hồng cũng còn xa mới bằng hắn.
Tatton kinh nghiệm phong phú, biết trong chiến đấu, thắng bại thường quyết định trong chớp mắt.
Võ giả binh đoàn Cao Nguyên không khỏi đồng thời rùng mình, tiếng ma âm thê lương đầy trời kia chớp mắt đã biến mất không còn tăm hơi, ý nghĩ vốn rối loạn cũng theo đó thanh tỉnh.
Các võ giả chòm Kình Ngư không khỏi gật mình.
Trước mặt chòm sao Kình Ngư, chòm sao Tiên Nữ chỉ là một nơi hẻo lánh quê mùa, võ tướng quê mùa có gì đáng tự hào? Yêu cầu của Binh đối với quân kỷ đạt tới mức cực kỳ nghiêm khắc, không ai dám trắng trợn gây rối, thế nhưng trong lòng vẫn không chịu phục. Mà thường ngày ở chung, tính cách Tatton giản dị kiên nhẫn, lại rất coi trọng ý kiến bọn họ, khiến mọi người từ từ tiếp thu. Dẫu sao một binh đoàn trưởng chịu lắng nghe ý kiến cấp dưới cũng không thường thấy. Nhưng đây chỉ là tiếp nhận tính cách của Tatton chứ không phải tán đồng bản lĩnh của hắn.
Mãi tới tận lúc này, một tiếng phật xướng vừa rồi mới khiến các võ giả chòm Kình Ngư biết mình đánh giá thấp đoàn trưởng.
Xét về kỹ xảo, phật xướng không phải cao thâm, thế nhưng vang lên lúc này lại cực kỳ xảo diệu, phát huy tác dụng cực lớn.
Binh sĩ binh đoàn Cao Nguyên phấn chấn!
Mọi người đồng thanh hô lớn: "Kim Cương!"
Màn bảo vệ đột nhiên sáng lên ánh sáng chói mắt, bóng người rợp lửa lao cũng ầm ầm giết tới.
Ầm!
Ánh sáng chói mắt như ánh mặt trời.
Va chạm mãnh liệt mang theo sức mạnh kinh người lan truyền giữa binh đoàn Cao Nguyên. Mỗi người trong binh đoàn toàn thân run rẩy, miệng mũi chảy máu. Đùng đùng đùng, gần một phần ba binh lính như trúng phải đòn nặng, ngã bay ra ngoài, nằm rạp dưới đất, sắc mặt trắng bệch.
Uy thế một đòn của Thánh giả kinh khủng tới vậy!
Thế nhưng lồng ánh sáng sau khi chấn động một hồi lại ổn định lại.
Thánh giả này cũng không ngờ Kim Cương Bích lại có thể ngăn cản một đòn toàn lực của hắn. Lần công kích này hắn đã vận dụng tới gần bảy phần mười chân lực trong cơ thể mới xuất ra nổi một chiêu thanh thế kinh người tới vậy.
Nhưng vẫn không đánh nát nổi cái mai rùa này.
Hắn không dám tin vào mắt mình, đòn vừa nãy có thể san bằng cả một ngọn núi, xóa sạch cả một thành thị.
Hắn không chú ý tới, lồng ánh sáng cách mình có hơi gần, chỉ không tới hai mươi trượng. Hắn đang chờ đợi đợt tấn công thứ hai của đồng bọn, hắn tin đợt tấn công thứ hai chắc chắn sẽ phá nát lớp mai rùa này.
Viu!
Âm thanh gì vậy?
Hắn bỗng cảm nhận được nguy hiểm, cúi đầu xuống, ngơ ngác phát hiện ánh đao chi chít như mưa, lặng lẽ không chút tiếng động như u linh nổi khỏi mặt nước, bắn nhanh về phía hắn.
Không tốt!
Hắn biến sắc, có điều vẫn ỷ tài cao gan lớn, tuy chỉ còn ba phần mười chân lực nhưng chẳng hề hoảng loạn. Một cái lồng năng lượng lập tức xuất hiện trước mặt hắn.
Lồng năng lượng là hồn thuật thường dùng của Thánh giả, chiếm ít hồn trị, tiêu hao chân lực ít, phát động cực nhanh, tương đối thực dụng. Nếu đối phương là Thánh giả, hắn chắc chắn không dám bất cẩn như vậy, trình độ lồng năng lượng bảo hộ của hắn chỉ có thể tính là bình thường. Nhưng gặp võ giả, hắn cảm thấy như vậy là đủ chắc chắn rồi!
Ánh đao của đối phương đánh lên lồng năng lượng.
Con ngươi của hắn đột nhiên co rút lại.
Lồng năng lượng bị đánh tan.
Không thể nào.
Thế nhưng phản ứng của hắn vẫn cực nhanh,không chút do dự khai triển lồng năng lượng, lồng năng lượng thứ hai lại bị đánh tan.
Một ánh đao ngưng tụ tới kinh người xuất hiện trước mặt hắn, ánh đao sáng như tuyết phản chiếu gương mặt khiếp sợ không dám tin của hắn. Phốc, thân thể hắn bị ánh đao chia thành hai nửa.
Mặc Tử Ngư nghiến răng nghiến lợi nhìn về phía binh đoàn Sài Lang vừa xung phong xong. Đám sói này thật quá thính, hắn vừa thấy cơ hội, còn chưa kịp tấn công, Đường Nhất đã tấn công xong!
Trơ mắt nhìn miếng mỡ đã tới miệng còn bị cướp, cảm giác này thật quá tồi tệ.
Khứu giác chiến đấu của Đường Nhất, hơn nữa trọng mâu xung kích của hắn thật quá mạnh mẽ! Xung phong chỉ không tới mười trượng vẫn có thể múa đao hoàn thành xung kích trọng mâu!
Chết tiệt!
Chiến đấu cũng không gián đoạn vì một Thánh giả ngã xuống, ngược lại lập tức tiến tới cao trào.
Chỉ chớp mắt, ba Thánh giả khác đã giết tới, bọn họ đã để ý thấy Kim Cương Bích lung lay, chỉ cần tấn công thêm một lần, nó chắc chắn sẽ bị phá tan.
Một ánh kiếm lạnh lẽo, một ánh chùy nặng nề đánh thẳng vào lồng ánh sáng.
Rầm rầm!
Lồng ánh sáng bảo vệ ầm ầm bể nát, Tatton phun ra một ngụm máu tươi, bay thẳng ra ngoài. Võ giả xung quanh hắn cũng như trúng một đòn nặng, uể oải ngã trên mặt đất. Nhưng gương mặt bọn họ không chút chán chường, ngược lại trợn tròn mắt nhìn lên bầu trời, nhiệm vụ cua bọn họ đã hoàn thành.
Ngay lúc vòng bảo vệ tan nát, ba bóng người nhanh chóng lao thẳng về phía binh đoàn bên dưới.
Chỉ cần bọn họ xông vào binh đoàn sẽ phát huy được ưu thế cận chiến, hơn nữa trong đội ngũ đối phương, đối phương không cách nào sử dụng công kích quy mô lớn.
Thánh giả căm ghét nhất là công kích quy mô lớn của binh đoàn, đòn tấn công phủ kín bầu trời như vậy khiến họ mất đi năng lực né tránh, chỉ có cứng rắn chống đỡ.
Mà giết vào trong binh đoàn của đối phương, đối phương ngược lại sợ ném chuột vỡ đồ, không dám dùng loại công kích tập thể như vậy, mà thực lực cá nhân cường đại của Thánh giả cũng có thể phát huy nhuần nhuyễn hơn.
Kinh nghiệm chiến đấu của ba Thánh giả đều rất phong phú, ánh sáng Kim Cương Bích còn chưa tan hẳn, bọn họ đã lặng lẽ lao xuống.
Nhưng… đó là gì?
Một quả cầu ánh sáng đường kính lên tới một trượng lơ lửng giữa không trung, như đã sớm chờ bọn họ.
Đùng!
Đột nhiên, quả cầu ánh sáng bùng nổ.
Ánh sáng chi chít dâng trào lên, bao phủ không gian năm mươi trượng, ba Thánh giả đều chìm vào trong đó. Đây là chiến thuật mà Lư Địch sáng chế, cũng là chiến thật mà binh đoàn Liệp võng am hiểu nhất, Thiên La Địa Võng!
Những luồng sáng này không hề có chút lực sát thương nhưng cực kỳ cứng cỏi, quan trọng nhất là tiêu hao chân lực không nhiều, mỗi binh sĩ đèu sản sinh đại lượng tia chân lực. Khuyết điểm duy nhất là cần thời gian chuẩn bị khá dài.
Binh đoàn Sài Lang, binh đoàn Thiết Quyền như hai con dã thú đã sớm vận sức, đồng thời phát động.
Ánh đao xung kích trọng mâu, các loại công kích của giáp hồn máy như mưa rơi, điên cuồng đánh vào lưới ánh sáng!
Lúc này Lư Địch cũng không dám thất lễ, vội vàng chỉ huy binh đoàn Liệp Võng tấn công.
Đây là một kế hoạch điên cuồng, ngoài dự đoán của mọi người, Đường Sửu thiết kế khu vực bầu trời trên không của Kim Cương Bích trở thành bãi tha ma mai táng Thánh giả.
Rầm rầm rầm!
Tiếng nổ dày đặc vang lên không dứt bên tai, lúc này không ai dám đánh cược Thánh giả đã chết hay chưa, mọi người điên cuồng phát động tấn công!
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK