Mục lục
[Dịch]Chiến thần bất bại - Tàng Thư Viện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Long Trúc da trắng, hai mắt hẹp dài, đuôi mắt hơi xếch, mài tóc dài xõa vai, dẫu là nam tử nhưng lại toát lên vẻ quyến rũ. Vì điểm này hắn lọt mắt xanh rất nhiều nữ tử.

Họ Long là họ chủ yếu ở chòm Thiên Long, cao tầng chòm Thiên Long hầu như bảy phần mười mang họ Long. Long Trúc xuất thân cao quý, tổ phụ của hắn là một trong hai thánh giả của chòm Thiên Long. Thế nhưng từ nhỏ hắn đã không mấy hứng thú với việc tu luyện, ngược lại mê luyến khói hoa, cả ngày không làm được việc gì đàng hoàng.

Vốn dĩ lúc đó nhiều người thở dài, con cháu thánh giả sao lại sa đọa như vậy, thật không thuốc nào cứu nổi.

Cha hắn không có cách nào đành hạ quyết tâm đưa hắn vào binh đoàn, muốn hắn chịu mài giũa vài năm. Không ngờ mấy năm sau hắn trở về nhà lại như đổi thành một người khác, khí độ phi phàm. Phụ thân hắn sau khi kinh hỉ bắt đầu ầm thầm hoạt động muốn đẩy hắn lên một chức vị quan trọng.

Mà đúng lúc này nguyên binh đoàn trưởng binh đoàn Hám SƠn thân mắc bệnh lạ, không thể không chọn lựa đoàn trưởng mới. Long Trúc đánh bại vài nhân tuyển, nhảy lên thành thống lĩnh binh đoàn mạnh nhất chòm Thiên Long.

Long Trúc ăn nói xuất chúng, tình nghĩa thạo đời, rất đượng Thiên Long Vương yêu mến, mà tính cách phong lưu hào sảng của hắn càng khiến giới cao tầng tán dương.

Thủ đoạn của Long Trúc cực kỳ lợi hại, ráta nhanh chóng tổ chức binh đoàn Hám Sơn kiên số như sắt đá.

Hắn chăm chú nhìn vào xa xăm, tâm tư phấn chấn. Dẫu sao hắn vẫn còn trẻ tuổi, tư lịch nông cạn, chỉ huy binh đoàn mạnh nhất chòm Thiên Long tới giờ tranh đấu không ngừng. Hắn rất cần một trận thắng để ngồi vững vị trí của mình.

Biến cố của chòm Đại Hùng chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, toàn bộ chòm Thiên Long đối diện với biến cố đó đều mịt mờ khó xử. Nếu bàn về sức chiến đấu, trong Cực Địa Ngũ Vực chòm Đại Hùng mạnh nhất. Nếu xét thực lực tổng hợp, chòm Tiên Vương và chòm Tiên Hậu xác nhập thành Tiên Vũ xứng danh đệ nhất. Còn chòm Tiểu Hùng và chòm Thiên Long còn kém một quãng dài.

Ngay khi trên dưới chòm Thiên Long còn đang mờ mịt luống cuống, Long Trúc lại nhận được một tin chấn động, Yến Vĩnh Liệt đã chết, Đồ Thanh bị vây…

Long Trúc lập tức ý thức được đây là một cơ hội tuyệt hảo.

Tinh nhuệ chòm Đại Hùng đã dốc hết, giờ bản thổ trống rỗng, nếu có thể nhân lúc vắng này tiến vào có khả năng tương đối lớn một lần bắt trọn chòm Đại Hùng. Cho dù không thể nuốt toàn bộ chòm Đại Hùng, chiếm cứ vài tinh cầu cũng là công lao lớn rồi.

Huống hồ mình còn minh hữu mạnh mẽ!

"Đám ruồi muỗi kia làm phiề Vương tiên sinh." Long Trúc khom người, mặt mỉm cười ra hiệu với người trung niên.

"Không thành vấn đề." Người trung niên đáp rất sảng khoái.

Vương tiên sinh thầm cười gằn, Long Trúc dã tâm bừng bừng, không cam lòng im lặng, nếu không vậy há thuyết phục được hắn? Hơn nữa Long Trúc vẻ ngoài nhìn như tùy ý thật ra trong lòng tính toán kỹ lưỡng, người như vậy nếu không để hắn thấy thực lực phe mình, sao có thể chịu phục?

Nếu thu phục được người này sẽ giúp ích rất lớn cho chủ thượng. Long Trúc tuổi trẻ đã trên ngôi cao, tiền đồ tương lai không thể ước lượng được. Tiếp tục phát triển không chắc không thể thành Thiên Long Vương.

Vương tiên sinh hạ lệnh với vài võ giả bên cạnh: "Đi đi, thanh lý những kẻ cản trở kia đi."

"Rõ!" Vài võ giả nhận lệnh, nhanh chóng nhảy xuống.

Vài hộ vệ bên cạnh Long Trúc lộ vẻ khinh thường, thực lực khinh công của những võ giả vừa nhảy xuống nhìn đã biết không ra sao. Bọn họ thật sự không hiểu vì sao đại nhân lại để ý tới đám người này.

Vương tiên sinh thần sắc bình tĩnh, hắn đã quen với vẻ mặt như vậy.

Hắn rất mong chờ một lúc nữa thôi, vẻ mặt đám người này sẽ ra sao.

Thu Chi Quân bẩm báo: "Binh đoàn Hám Sơn đã tiến vào chòm Đại Hùng, chẳng mấy chốc họ sẽ chạm trán với Đường Thiên."

"Đáng tiếc không thể tận mắt chứng kiến trận chiến này, thật khiến người ta tiếc nuối." Tư Mã Tiếu vẻ mặt tiếc nuối, nhón tay lại lướt nhanh qua món điểm tâm, các món ăn bay như mưa vào trong miệng hắn.

"Vương Dạ đánh giá về Long Trúc là lòng dạ thâm sâu, giỏi tính toán, dã tâm rất lớn." Thu Chi Quân liếc mắt nhìn Tư Mã Tiếu: "Người như vậy cho dù quy thuận sợ rằng cũng là hai mặt."

Tư Mã Tiếu xì một tiếng: "Chẳng lẽ ngươi còn hy vọng hắn trung thành tuyệt đối? Dã tâm của hắn càng lớn càng tốt, dã tâm lớn mới dám hành động to. Có năng lực, dã tâm lại lớn, vậy không thể tốt hơn. Ta có thể nâng đỡ hắn lên làm Thiên Long Vương, còn khống chế? Ta căn bản chưa từng nghĩ tới chuyện khống chế Cực Địa Ngũ Vực. Nơi nghèo nàn rách nát đó bảo đi ta cũng lười."

"Nói như vậy, mục tiêu của ngươi chỉ có thể là Đường Thiên!" Thu Chi Quân hơi ngạc nhiên: "Nói lại ta cũng vẫn thấy lạ. Đường Thiên cùng chúng ta căn bản không có bất cứ xung đột gì, nước giếng không phạm nước sông, ta không hiểu vì sao ngươi vẫn chú ý tới bọn họ, thậm chí kiêng kỵ bọn họ."

Tư Mã Tiếu ngưng lại, đặt miếng đồ ăn đã tới miệng xuống đĩa, sắc mặt nghiêm túc nói: "Vì ta rất coi trọng bọn họ."

"Rất coi trọng?" Thu Chi Quân ngạc nhiên: "Chòm Sài Lang chẳng qua chỉ là chòm sao sa sút thấp kém gần nhất trong Nam Thiên Tứ Thập Nhị Túc, cho dù chòm Tiên Nữ cũng chỉ là chòm sao Bắc Thiên. Ngần ấy thế lực nhỏ, ta thật sự không thấy nổi Đường Thiên có chỗ nào khiến ngươi kiêng kỵ và coi trọng như vậy."

Tư Mã Tiếu nhíu mày, một lúc sau lại nói: "Thật ra ta cũng không hiểu vì sao thế nhưng mỗi lần ta thấy Đường Thiên hoặc nghe tin về Đường Thiên là lại cảm thấy người này sau sẽ tạo thành uy hiếp với ta."

Câu nói này khiến Thu Chi Quân càng thêm ngạc nhiên: "Thực lực Đường Thiên không tồi, tiềm lực lại lớn, là một võ giả xuất sắc, điểm này ta cũng thừa nhận. Thế nhưng ngươi lại coi hắn như đối thủ của mình, ta thật không thể hiểu nổi."

Thu Chi Quân nói tiếp: "Với tính cách của ngươi, nếu đã coi hắn là đối thủ vậy ngươi chắc chắn sẽ ẩn giấu mai phục. Ta hiểu rồi, Long Trúc chính là kẻ địch ngươi chuẩn bị cho Đường Thiên phải không?"

"Quả nhiên không hổ là sư huỵnh!" Tư Mã Tiếu nở nụ cười vô tà như ánh mặt trời: "Nếu ta cảm giác có uy hiếp, ta chắc chắn sẽ nhìn chằm chằm vào điểm uy hiếp này. Nguy hiểm phải bóp nát trừ trong trứng nước mới là ổn thỏa nhất. Nếu hắn chết đi, mọi việc đều yên ổn."

"Nếu hắn thắng thì sao?" Thu Chi Quân đột nhiên nói.

"Vậy hắn sẽ thành mục tiêu tấn công." Tư Mã Tiếu như không việc gì nhặt một miếng bánh đưa lên miệng: "Long Trúc chiếm chòm Đại Hùng, hắn có thể bảo vệ nổi không đều rất khó nói. Mà nếu Đường Thiên chiếm lĩnh chòm Đại Hùng, vậy xung quanh sẽ có biết bao người đỏ mắt? Một miếng thịt lớn như vậy có ai không muốn xẻo một đao?"

"Thủ đoạn của ngươi thật quá âm trầm." Thu Chi Quân nhíu mày.

Tư Mã Tiếu cười hì hì nói: "Sai rồi, ta không phải âm trầm mà là không chừa thủ đoạn nào. Chỉ cần thắng lợi, cần quang minh chính đại ta sẽ quang minh chính đại. Hơn nữa ta cảm thấy rất hứng thú với hồn tướng trên tay Đường Thiên, nếu chúng ta có thể làm ra hồn tướng lợi hại hơn, vậy thật quá tốt."

"Hội trưởng lão thường lệ trong liên minh ngươi tính tham gia không?" Thu Chi Quân hỏi.

"Đi làm gì?" Tư Mã Tiếu coi thường nói: "Hai lão già bảo thủ, nói toàn thứ rỗng tuếch, phí cả thời gian. Ai, bọn họ quá già rồi, già đến mức không theo kịp thời đại này rồi. Người già thì không sao, nhưng người đã già rồi còn cố chấp thì thật quá ngu ngốc. Lại nói, ta không thích người không có lòng tiến thủ."

Thu Chi Quân nghe vận mệnh của hai vị trưởng lão, đột nhiên hỏi: "Mười hai ghế, ngươi đã chiếm được chín ghế ủng hộ, ta thật hiếu kỳ vì sao ngươi không cướp vị trí minh chủ?"

Tư Mã Tiếu ra sức nhét thức ăn vào miệng, không buồn ngẩng đầu lên đáp: "Vậy có gì tốt? Một con rối mà thôi, ta không muốn. Cái ghế gia chủ Tư Mã gia đó ta không thèm, để chi thứ nhất đi mà làm. Như giờ chẳng tốt sao, muốn làm gì thì làm đó. Không ai dám phản đối ta lại có người làm bia đỡ đạn giúp, chuyện tốt như vậy biết đi đâu tìm?"

Thu Chi Quân đột nhiên nói: "Ngươi cảm thấy Long Trúc và Đường Thiên ai sẽ thắng?"

"Không biết." Tư Mã Tiếu lắc đầu: "Có điều Vương Dạ mang đi rất nhiều hồn tướng đỉnh cấp, ta rất hiếu kỳ về biểu hiện những hồn tướng này."

Thu Chi Quân có vẻ nghi ngờ: "Chẳng phải kỹ thuật vẫn chưa thuần thục à?"

"Chính vì chưa thuần thục nên mới cần thực chiến kiểm nghiệm một chút." Ttm ngừng lại, hơi bất mãn đáp: "Chúng ta đã lãng phí quá nhiều thời gian. Khó khăn lắm mới phát hiện một loại chiến pháp độc đáo, cuối cùng cả ngày so đấu tâm kế, phí hết cả thời giờ. Nếu từ trước đó chúng ta đem tinh lực đặt lên việc nghiên cứu hồn tướng cao cấp lợi hại hơn, vậy đã mạnh hơn giờ không biết bao nhiêu lần!"

"Ngươi cảm thấy con đường này đi được sao? Hồn tướng mạnh mà võ giả yếu, xưa nay đều không có kết quả tốt." Thu Chi Quân là võ giả truyền thống, không thể nói là bài xích hồn tướng nhưng cũng không mấy ưa thích. Mà con đường của Tộc Minh lấy hồn tướng làm chủ, theo hắn thấy là đi vào đường rẽ.

"Ai mà biết." Tư Mã Tiếu nhìn sư huynh, cười khẽ: "Thế nhưng đáng để mạo hiểm. Đây là cơ hội quật khởi duy nhất của Tộc Minh. Luận võ kỹ bí bảo, chúng ta không phải đối thủ của võ hội Quang Minh. So đấu binh đoàn, chúng ta không phải đối thủ của chòm Sư Tử. So huyết thống chúng ta thua Hắc Hồn. Chúng ta cần một số thứ thuộc về mình để trở nên mạnh mẽ hơn. Con đường này tuy không rõ tiền đồ thế nhưng ít nhất giờ nhìn lại vẫn là con đường có khả năng nhất."

"Thật ra ngươi không muốn làm kẻ dưới đúng không, cho dù là võ hội Quang Minh, Hắc Hồn hay chòm Sư Tử, ngươi đều không muốn cúi đầu." Thu Chi Quân thản nhiên cười nói: "Sư phụ nói tính cách ngươi kiêu ngạo, quả thật không sai."

Tư Mã Tiếu cười híp mắt nói: "Con người là phải có mục tiêu."

Ngoài dự đoán của mọi người, binh đoàn Hám Sơn của Long Trúc dừng lại, bốn võ giả rời khỏi đội ngũ, lao về phía vương cung.

Thế nhưng nửa đường lại bị người khác chặn lại.

"Rốt cuộc cũng coi như không đến quá muộn." Lương Thu thở phào một hơi, trên mặt hắn còn nguyên vết máu, vẻ mặt trầm tĩnh.

Bốn người bọn họ bị hai võ giả Vương Hùng ngăn chặn, hao hết khí lực mới giành được thắng lợi, cả bọn cũng bị thương tích khác nhau.

"Ha ha ha ha! Đến sớm chẳng bằng đến đúc lúc! Tới là có người để đánh, thật sảng khoái!" Amaury vung nắm tay, nhếch miệng cười, y phục rách rưới tả tơi.

Hàn Băng Ngưng ôm kiếm đứng đó, không nói một lời, nàng quay mặt sang liếc nhìn cột sáng xa xa, rồi thu ánh mắt lại.

Tư Mã Hương Sơn ôm hai tay, một làn sương mù lơ lửng giữa không trung khiến người ta có cảm giác âm trầm.

Lương Thu trên cao khẽ ồ lên một tiếng, quay sang cười với Vương Dạ: "Không ngờ nhân số vừa vặn."

Hắn đột nhiên quay sang nói với võ giả bên cạnh: "Ngừng tiến tới, nhường chiến trường, để mọi người thưởng thức trận long tranh hổ đấu này."

Vương Dạ cười ha hả: "Đại long đã có lòng như vậy xem ra đã tính kỹ từ trước, tiểu đệ xin phép phụng bồi!"

"Được!" Long Trúc vỗ tay cười: "Trận chiến này chúng ta đứng ngoài xem trợ hứng. Lý Cổ, bảo các huynh đệ cổ vũ các dũng sĩ."

Một thiếu niên dáng vẻ nhanh nhẹn bên cạnh Vương Dạ tuận mệnh: "Rõ!"

Hắn bay khỏi tòa đình, chân lực khuấy động, lạnh lùng cất tiếng: "Phụng lệnh tướng quân, toàn quân cổ vũ, tăng sĩ khí!"

Năm trăm con Hám Sơn Tích đều đều dậm đất, như gõ trống.

Ầm ầm ầm!

Vương Dạ chỉ cảm thấy dưới chân như trời rung đất chuyển, kinh hãi đến biến sắc, thân thể suýt bay ra ngoài, bên tai vang lên tiếng rống giận rung trời.

"Chiến! Chiến! Chiến!"

Tiếng rống giận dùng mặt đất rung chuyển cuồn cuộn trộn lại với nhau, Vương Dạ chỉ cảm thấy mìh như đặt thân trong cơn sóng dữ, không khỏi ngươ ngác. Ánh mắt hắn đảo qua đám người Long Trúc, đám người ai nấy lộ vẻ phấn khởi hung hãn.

Trong đầu Vương Dạ không khỏi hiện lên bốn chữ: "Kiêu binh hãn tướng!"

Long Trúc này quả có chút trình độ, binh đoàn Hám Sơn dường như mạnh hơn dự đoán của mình.

Khóe mắt Long Trúc thu hết biểu hiện của Vương Dạ, trong lòng cười thầm, có điều khi hắn phát hiện tám võ giả đối lập lại không hề bị kinh hãi, lại ngạc nhiên. Võ giả bình thường đối mặt với khí thế đột nhiên bùng phát của binh đoàn căn bản không cách nào chống đỡ tự nhiên.

Bốn võ giả bên cạnh Vương Dạ nhìn như thực lực yếu kém không ngờ lại thật trấn tĩnh.

Xem ra thực lực Tộc Minh mạnh hơn tưởng tượng của mình…

Mà bốn người đột nhiên chặn giết cũng rất hờ hững.

Thú vị, không khéo là một trận long tranh hổ đấu…

Long Trúc đang suy nghĩ, đột nhiên mặt đất rung chuyển.

Long Trúc phản ứng cực nhanh, trầm giọng nói: "Toàn quân quẹo phải, duy trì đề phòng, có binh đoàn đang áp sát!"

Lời còn chưa dứt, đường chân trời bên phải bỗng hiện lên ánh đồng xanh. Mặt đất rung chuyển càng lúc càng kịch liệt, tiếng động ầm ầm vang vọng tầng mây, cuồn cuộn đánh tới. Long Trúc biến sắc, hắn hiểu rõ âm thanh này, đây là binh đoàn hạng nặng đanh hành quân cấp tốc.

Binh đoàn hạng nặng này từ đâu ra?

Dưới trướng Đường Thiên chẳng phải chỉ có một binh đoàn Sài Lang sao? Sao lại có một binh đoàn hạng nặng nữa?

Long Trúc và Vương Dạ đưa mắt nhìn nhau.

Allen cố gắng khống chế chân lực trong cơ thể, mấy ngày nay hành quân gấp gáp cả ngày lẫn đêm, lúc bắt đầu mọi người tiêu hao thể lực cực nhanh, thế nhưng cũng may ngày thường huấn luyện không uổng công, tất cả nhanh chóng tìm được nhịp điệu, dần trở nên thành thạo điêu luyện.

Đến giờ Allen vẫn không hiểu bọn họ cần đến đâu, chỉ có điều dưới mệnh lệnh của Binh đại nhân, chỉ có thể tiếp tục đi tới. Ven đường bọn họ cũng không gặp phải bất cứ kẻ địch nào, điều này hoàn toàn khác với dự liệu của mọi người.

Hay đây là một đợt huấn luyện đường trường?

Rất nhiều người âm thầm nghĩ vậy.

Allen không có nhiều suy nghĩ như vậy, với hắn mà nói, phục tùng mệnh lệnh mới là quan trọng nhất.

Đột nhiên phía trước vang lên tiếng do thám hô lớn: "Chuẩn bị chiến đấu, phía trước phát hiện kẻ địch!"

Allen giật mình, máu nóng trong cơ thể xộc thẳng tới đầu, chuẩn bị chiến đấu?

Lập tức xung quanh hỗn loạn tưng bừng, tiếng hô hào của các tiểu đội trưởng lập tức bùng nổ, tràn ngập cả đội ngũ.

"Xốc lại tinh thần, chúng ta tuyệt đối không thể kém được, lúc này ai dám chậm chạp sau khi về mọi người sẽ cùng trừng phạt hắn!"

"Chú ý vị trí!"

"Ổn định ổn định!"

"Buông lỏng một chút, không cần sốt sắng, cứ như bình thường đi. . ."

Tiếng hò hét loạn cào cào, với đám lính mới này, lần đầu tiên gặp phải kẻ địch đừng mong bọn họ có thể làm được như lúc huấn luyện.

Binh không nói một lời, hắn như không thấy đôi ngũ mình hỗn loạn không tả nổi, vẫn tiếp tục đi tới.

Long Trúc sau cơn kinh ngạc ban đầu nhanh chóng trấn tĩnh lại, nhìn đội hỉnh rối loạn của đối phương không khỏi mỉm cười: "Hóa ra là một đám lính mới, thanh thế vừa rồi thật đáng sợ."

Võ giả xung quanh đều im lặng trở lại, chợt cười vang.

Cảnh tượng hôn loạn vừa rồi của binh đoàn lọt hết vào mắt họ. Trên chiến trường chênh lệch giữa lính mới và lão binh luôn là khác biệt sinh tử. Cho dù lính mới lúc thường huấn luyện có tốt đến đâu lúc lên chiến trường phát huy được nửa thực lực cũng đã là tốt lắm rồi.

Binh đoàn Hám Sơn là binh đoàn mạnh nhất chòm Thiên Long, mỗi người đều có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, thấy một binh đoàn tân binh như vậy chẳng khác nào thấy một trò cười lớn, tất cả xôn xao ồn ào.

"Ai da, bọn họ bắt đầu xung phong về phía chúng ta kìa!" Một võ tướng như phát hiện đại lục mới, hưng phấn nói.

"Ha ha ha ha, xa như vậy đã xung phong, thật đúng là gà con!"

"Rõ là ngu ngốc tới không muốn sống!"

Gương mặt Long Trúc không khỏi mỉm cười, đối phương xung phong thật quá nghiệp dư. Với bất cứ binh đoàn nào, xung phong là một trong những thủ đoạn chiến đấu chủ yếu nhất, bởi vậy huấn luyện xung phong thường là nội dung huấn luyện thường ngày.

Bắt đầu xung phong có rất nhiều điểm cần chú ý, tỷ như tinh thần quyết chí tiến công, tỷ như xung kích cao tốc có thể xé tan trận hình đối phương, mà một điểm quan trọng trong đó là khoảng cách. Khoảng cách quá xa, chạy đường trường sẽ tiêu hao thể lực khiến tốc độ binh đoàn chậm đi, sĩ khí trượt xuống, khiến thế xung phong thiếu lực trùng kích.

Vì thế khi đám người Long Trúc thấy đối phương còn ở cách xa đã hò hét loạn xạ định bắt đầu xung phong, lập tức cười ha hả.

Khoảng cách xa như vậy, đến lúc xông tới nơi đã sớm mệt mỏi vô lực, mặc người ta xâu xé rồi!

Võ tướng đối phương rốt cuộc nghiệp dư tới mức nào?

Trong lúc nhất thời chút mịt mù cuối cùng cũng tiêu tan, đám người tự làm nóng, chờ đối phương lao tới trước mặt, chuẩn bị đánh phủ đầu.

Binh không nói một lời, điều khiển Thiên Không Hổ xông lên trước nhất.

Đội ngũ phía sau sau cơn hỗn loạn ban đầu bắt đầu trở lại nghiêm chỉnh. Dẫu sao ngày thường cũng được huấn luyện cực kỳ nghiêm khắc, hơn nữa tố chất các học viên ở đây đều là trăm người chọn một, cũng khá xuất chúng.

Thế nhưng rơi vào mắt đám người Long Trúc vẫn khiến họ không nhịn cười nổi.

"Võ tướng của đối phương thật quá lợi hại! Ngươi nhìn kìa, còn định xung phong theo cơ đấy, ha ha, đội ngũ này còn định làm loạn tới mức nào? Sao đây, chẳng lẽ kéo dài khoảng cách, được rồi, xung phong khoảng cách hai dặm, ta lùi bốn dặm đi. Ai da, hơi ngắn, ta lui sáu dặm chắc đội ngũ cũng chỉnh tề rồi chứ..."
Một võ tướng thủ hạ Long Trúc giả vờ như thật, mọi người không khỏi cười ồ lên.

Long Trúc cũng mỉm cười vỗ tay một cái: "Được rồi, ta thấy đối puhơng xung phong như vậy ít nhất còn hai phút nữa mới tới trước mặt chúng ta."

Đám người cười lớn, có người chảy cả nước mắt.

"Nhưng ta cảm thấy chúng ta nên dạy cho chúng một khóa học, cho chúng biết thế nào mới là xung phong."

Tất cả mọi người vội vàng ngưng cười.

Long Trúc sắc mặt nghiêm nghị: "Chuẩn bị xung phong!"

"Rõ!" Mọi người ầm ầm tuân mệnh.

Mệnh lệnh vừa được truyền xuống, tất cả Hám Sơn Tích đều nằm phục xuống, ngẩng đầu dậy, các võ giả trên lưng nó đều lộ vẻ nghiêm nghị.

"Tất cả chuẩn bị!"

Binh đoàn Hám Sơn khổng lồ im lặng không chút tiếng động.

Vương Dạ tập trung cao độ, thanh danh binh đoàn Hám Sơn còn xa mới rạng rỡ như binh đoàn Bạo Hùng, thế nhưng hôm nay tận mắt chứng kiến lại phát hiện binh đoàn Hám Sơn thực lực kinh người.

"Xung phong!"

Một tiếng hiệu lệnh vang lên, lập tức nghe tiếng ầm lớn, vài trăm con Hám Sơn Tích đồng thời phát lực, tiếng động trầm trầm khiến Vương Dạ tức ngực. Hám Sơn Tích hình thể to lớn, động tác lại cực kỳ nhạy bén, xung kích cao tốc sản sinh lực lượng không gì sánh được. Mà vài trăm con Hám Sơn Tích cùng lao nhanh đi, tình cảnh chấn nhiếp lòng người, lại như một dòng lũ lớn thế không thể đỡ nổi.

Đặt mình trong đó Vương Dạ mới thấy mình nhỏ bé biết bao. Hắn biết đây là Long Trúc khoe khoang vũ lực với mình, thế nhưng hắn vẫn không khỏi rung động, thậm chí cảm thấy tin tưởng.

Tất cả chướng ngại đều sẽ bị dòng lũ này nghiền nát!

Khoảng cách hai bên nhanh chóng rút ngắn, Hám Sơn Tích gia tốc điên cuồng, ngay khi hai bên va chạm, tốc độ của Hám Sơn Tích sẽ đạt tới cực đại.

Long Trúc cười gằn, binh đoàn giáp máy thì sao? Trước mặt binh đoàn Hám Sơn của mình chỉ yếu ớt như một tờ giấy thôi.

Nhưng đúng lúc này, một tiếng động lạ vang lên từ một hướng khác.

Long Trúc khóe mắt giật giật.

Hắn vội vàng quay sang phải, một binh đoàn lóng lánh ánh bạc như xuất hiện từ hư không.

Không tốt, có mai phục!

Long Trúc biến sắc, đối phương xung phong vụng về chỉ là mồi nhử, sát chiêu chân chính là binh đoàn mai phục bên cạnh này. Binh đoàn Sài Lang! Long Trúc lập tức ý thức được binh đoàn lóng lánh ánh bạc này chính là binh đoàn Sài Lang dưới trướng Đường Thiên!

Sao mình lại không phát hiện ra…

Ánh mắt Long Trúc hạ xuống chiến báo cao cấp lòng lánh ánh bạc kia, chiến bào Tiên Nữ! Ra là chiến bào Tiên Nữ! Chắc chắn là tác dụng của chiến bào Tiên Nữ… chẳng lẽ tác dụng của chiến bào Tiên Nữ là ẩn thân?

Long Trúc trong lòng tuyệt vọng, Lúc này tốc độ Hám Sơn Tích đã tăng nhanh, hình thể kinh người của nó khiến thế xung phong không thể đỡ nổi nhưng cũng mang theo một nhược điểm khác, một khi tăng tốc hầu như không thể chuyển hướng.

Tốc độ của binh đoàn Sài Lang khiến Long Trúc giật mình. Hơn nữa đối phương rõ ràng là một binh đoàn được huấn luyện nghiêm chỉnh, cho dù xung phong, đội hình vẫn nghiêm chỉnh như được đo bằng thước.

Long Trúc bỗng thấy lạnh người, tuy không biết chiến thuật xung phong của đối phương sẽ ra sao, thế nhưng chỉ riêng tác phong này cũng đủ khiến hắn hiểu, đối phương chắc chắn rất mạnh.

"Bỏ vật cưỡi!'

Long Trúc gào lên, gương mặt vặn vẹo dữ tợn, sớm không còn vẻ phong độ vừa rồi. Hắn như con dã thú trong tuyệt cảnh đang gào lên lần cuối.

Tất cả mọi người biến sắc, trước đây cho dù trong lúc nguy hiểm đại nhân cũng chưa từng bảo bọn họ từ bỏ Hám Sơn Tích. Bọn họ ở chung với Hám Sơn Tích bên dưới đã lâu, tình cảm cực sâu, lúc này bảo họ bỏ vật cưỡi, rất nhiều người không khỏi do dự.

Hơn nữa trong mắt nhiều người, tuy trúng mai phục nhưng binh đoàn Sài Lang không phải binh đoàn hạng nặng, tuy phe mình sẽ phải trả giá một phần thương vong, thế nhưng trận hình đầy đủ, hình thể khổng lồ của Hám Sơn Tích đủ để khiến tốc độ của đối phương trì trệ lại. Một khi tốc độ đối phương giảm xuống, cho dù thương vong một nửa bọn họ cũng tuyệt đối tin tưởng có thể giết chết binh đoàn Sài Lang cực kỳ đơn bạc kia.

Gương mặt Long Trúc không khỏi lộ vẻ tuyệt vọng.

Chỉ do dự một chút như vậy, binh đoàn Sài Lang đã lao tới cách binh đoàn Hám Sơn không đến năm mươi mét.

Đường Nhất hai mắt như điện, bừng sáng lấp lánh, trảm mã đao trên tay hắn vung lên, binh đoàn Hám Sơn trước mặt không khiến hắn đổi sắc. Thế xung phong của binh đoàn Hám Sơn với người khác có lực trùng kích rất lớn, thế nhưng Đường Nhất lại chẳng hề để trong mắt.

Cho dù là xung phong chính diện hắn cũng chẳng sợ hãi.

Vô song của hắn chính là xung phong!

Xung phong của hắn, thiên hạ vô song!

Một khi bắt đầu xung phong, binh đoàn Hám Sơn cũng vậy, binh đoàn khác cũng thế, trong mắt hắn không có gì khác nhau!

Tách ra sấm chớp, trảm mã đao ầm ầm vung tới.

Binh đoàn Sài Lang gầm lên giận dữ, cùng múa đao, vô số ánh đao như mưa rơi tụ tập trên người Đường Nhất.

Một thanh mâu ánh sáng vung từ tay Đường Nhất ra như một thanh sắt nung đỏ xẹt qua tảng mỡ đông. Đội hình Hám Sơn Tích dày nặng như núi nhanh chóng bị chẻ làm hai.

Trùng mâu xung phong!

Theo sát phía sau là ba mươi mũi mâu nhỏ, xếp thành hình quạt tầng tầng lớp lớp đánh vào binh đoàn Hám Sơn đang hỗn loạn. Những mũi mâu này cực kỳ sắc bén, chẳng chút tốn sức xuyên qua thân thể Hám Sơn Tích, tiếp tục bay về phía trước, xuyên qua năm sáu con Hám Sơn Tích mới đổ nát biến mất.

Long Trúc tay chân lạnh đi.

Hắn đã nghĩ đối phương rất mạnh, thế nhưng thật không ngờ xung phong của đối phương lại cường đại đến vậy!

Một binh đoàn hạng nhẹ không ngờ lại chẳng chút tốn sức xuyên thủng một binh đoàn hạng nặng.

Chuyện ngoài lẽ thường này cứ thế diễn ra trước mắt hắn.

Thế nhưng giờ hắn cũng chẳng lo được chuyện khác, binh đoàn Sài Lang đã xuyên thủng binh đoàn Hám Sơn, bọn họ cần quay đầu lại, gia tốc lại mới có thể tiếp tục vòng xung phong kế tiếp.

Với Long Trúc, đây là cơ hội duy nhất.

Long Trúc đột nhiên quát lên chói tai: "Lao, lao thẳng vào binh đoàn giáp máy kia!

Thủ hạ của hắn lập tức phản ứng lại, không sai, chỉ cần xông vào binh đoàn giáp máy, hai bên lẫn lộn, đối phương kiêng kỵ đồng bọn sẽ không cách nào phát huy ra thế xung phong kinh khủng vừa rồi.

Phía trước hỗn loạn khó tả, Long Trúc bỗng ngẩng đầu lên, ánh mắt ngạc nhiên, đối phương từ lúc nào đã bắt đầu… tăng tốc!

Trong lúc binh đoàn Hám Sơn bị binh đoàn Sài Lang nửa đường giết ra thu hút tâm thần, Binh đột nhiên hạ lệnh tăng tốc, đây là mệnh lệnh đầu tiên của hắn từ khi khai chiến đến giờ.

Mà sau quãng xung phong cực dài, tâm trạng đám lính mới đã từ từ điều chỉnh, lần gia tốc này miễn cưỡng tập hợp lại, hoàn thành.

Binh từ lúc đầu đã không đặt cược vào đám học viên Thiên Vũ Lang Viện này. Trong mắt hắn đây là một cơ hội thực chiến tuyệt hảo, huống hồ trên tay hắn còn có vương bài binh đoàn Sài Lang được trang bị chiến bào Tiên Nữ, hắn có đủ lực.

Binh đảm nhiệm giáo quan thủ tịch đã nhiều năm, hiểu biết về tân binh vượt xa các võ tướng khác. Hắn biết tùy tiện vứt tân binh vào một trận chiến tàn khốc kịch liệt chẳng khác nào giết người. Nếu cứng đối cứng với binh đoàn Hám Sơn, cho dù Binh thống lĩnh vẫn sẽ thất bại thảm hại.

Binh hao tâm tổn trí sắp xếp chỉ là vì dục diện hiện giờ.

Binh đoàn Sài Lang sau khi xuyên thủng binh đoàn Hám Sơn đã thoát ly chiến trận của đối phương, lưu lại một đoạn khoảng năm mươi mét trống không. Nói cách khác, đối phương trươcs sau tách rời. Lúc trước khi trung kích Binh cũng lựa chọn vị trí cách đội phũ đối phương một phần tư phát động tấn công vào.

Nói cách khác trong thời gian ngắn, toàn bộ bdgm chỉ đối mặt với khoảng một trăm kẻ địch.

Binh không chút do dự suất lĩnh binh đoàn giáp máy đột nhiên tăng tốc.

Binh đoàn giáp máy ầm ầm va vào đội ngũ đối phương.

Trong lượng của giáp hồn máy không hề kém hơn Hám Sơn Tích, thế xung kích cực kỳ kinh người. Đám học viên này tuy mới vào trận đầu thế nhưng ai nấy đều nóng máu, bạo phát toàn lực.

Tiếng va chạm khiến da dầu tê dại, vừa nhanh vừa mạnh, hai bên như hai dòng lũ khổng lồ va thẳng vào nhau.

Thế nhưng tinh thần hai bên đặt vào những phương diện bất đồng.

Binh đoàn Hám Sơn vẫn chưa khôi phục tinh thần từ đợt tập kích vừa rồi, đối diện với binh đoàn tân nhân này cũng chẳng để trong mắt. Mà binh đoàn giáp máy mà Binh suất lĩnh lại chẳng có nhiều ý nghĩ, những thiếu niên này chẳng những không bình tĩnh lão luyện mà còn cực kỳ bốc đồng, quan trọng là họ nắm giữ ưu thế áp đảo về số lượng.

Thường là vài giáp hồn máy, đồng thời tấn công một con Hám Sơn Tích, đám thiếu niên máu nóng ập thẳng lên đầu này thậm chí quên cả võ kỹ lúc thường tu luyện, chỉ dùng sức đánh.

Nhưng nhân số đông đảo.

Sau khoảng khắc giằng co ngắn ngủi, Hám Sơn Tích ầm ầm bay ngược, hình thể khổng lồ như ngọn núi nhỏ của Hám Sơn Tích bị đánh bay lên, tình cảnh cực kỳ rung động.

Những con Hám Sơn Tích bị đánh bay này lại va vào đội ngũ phía sau, tạo thành một đợt hỗn loạn.

Long Trúc hoàn toàn không ngờ tình cảnh lại đến nước này, toàn thân lạnh lẽo thấu xương. Nếu tất cả những thứ này đều là bố trí, vậy chủ tướng của đối phương đáng sợ tới mức nào…

Binh đoàn cực kỳ hỗn loạn, binh đoàn Hám Sơn trải qua rất nhiều trận chiến, thế nhưng chưa bao giờ chịu một trận đấu thảm thiết quỷ dị như hôm nay.

Song lúc này Long Trúc đã không còn dường lui, nếu như binh đoàn Sài Lang quay đầu lại, vậy tất cả mọi người đều sẽ chết tại đây.

Long Trúc nhảy lên đỉnh đầu con Hám Sơn Tích cấp tám của mình, đột nhiên gõ đầu Hám Sơn Tích, thôi động chân lực, gầm lên: "Xung phong! Xông tới! Ai thối lui, chết!"

Tất cả võ tướng nhìn chủ tướng tóc tai bù xù như trong cơn điên cuồng xông lên trước nhất, con mắt đỏ lên.

"Liều mạng!"

Tất cả mọi người điên cuồng thôi thúc Hám Sơn Tích lao tới, bọn họ không để ý tới đội ngũ giãy dụa kêu rên cùng Hám Sơn Tích ngã xuống chưa chết, dòng lũ đạp lên, tất cả hóa thành thịt nát.

Binh biết khảo nghiệm chân chính giờ mới bắt đầu.

Đối phương phản công trước lúc chết, chắc chắn sẽ càng thêm hung mãnh.

"Tiểu Ngũ! Phòng thủ!"

Giọng nói lạnh băng của Binh vang lên khiến toàn đội nghe rõ, hắn lắc mình vài cái, nắm vài giáp hồn máy còn đang choáng váng vứt ra sau đội ngũ.

Trong học viện uy tín của Binh cực lớn, tuy thắng lợi vừa rồi kích thích nhiệt huyết nhưng mọi người cũng tỉnh táo lại.

Mà Tiểu Ngũ đã sớm chuẩn bị, suất lĩnh một đội giáp hồn máy lao lên trước nhất, vững vàng đứng lại. Những bộ giáp hồn máy, này khác với giáp hồn máy khác, bọn họ là giáp hồn máy chuyên môn phòng ngự. Tính cách Tiểu Ngũ cực kỳ bình tĩnh, núi lở trước mặt cũng không biến sắc, tính cách đó khiến Binh để hắn thống lĩnh tiểu đội phụ trách phòng ngự.

Thuẫn đồng thau cao hơn mười mét, bên trên xen kẽ gai nhọn, thanh thế kinh người, như một bức tường đồng thau đầy gai nhọn. Mà bên cạnh bọn họ là nhân viên bổ sung trong thế nửa ngồi nửa quỳ, sẵn sàng tiếp ứng bất cứ lúc nào. Phía sau bọn họ là khu vực trống hơn mười lăm mét, một đội giáp máy mang thuẫn nửa ngồi nửa quỳ, nhiệm vụ của họ là đối phó với những kẻ thù có ý định nảy vào.

Trận phòng ngự co rút lại, gió thổi không lọt.

Thấy phòng tuyến trước mắt, Long Trúc lập tức hiểu tất cả đều nằm trong bố trí của đối phương.

Thật đáng sợ…

Thế nhưng lúc này hắn đã không có cường lui, ngoại trừ xung kích về phía trước, không còn lựa chọn nào khác.

Long Trúc rống lên giận dữ, lao thẳng lên trước. Võ giả phía sau không ngừng vung ra từng tia sáng như mưa rơi truyền vào cơ thể Long Trúc.

Trên người Long Trúc cùng Hám Sơn Tích bên dưới đột nhiên sáng lên một quầng sáng hình chùy, quầng sáng nhắm thẳng phía trước như chùy công thành.

Đây mới là chiêu xung phong của họ, Hám Sơn Trùng!

Song phương không chút hoa mỹ va chạm.

Các học viên đối mặt với Long Trúc, ngay khi tấm khiên chạm vào lồng ánh sáng của đối phương đã biết không ổn, luồng sức mạnh này mình căn bản không chịu được, ngay lúc bị đánh bay, hắn ra sức nhảy lên.

Đây là lời dặn của giáo quan khi huấn luyện, binh lính phòng ngự ưu tú không phải là có thể ngăn cản tất cả công kích mà là luôn làm ra lựa chọn chính xác.

Giáp hồn máy của hắn bay thẳng lên không, trong lòng buông lỏng, may quá không quấy rối phòng tuyến phía sau.

Long Trúc thế không thể đỡ, xuyên qua năm phòng tuyến mới bị ngăn lại.

Nhưng hắn đã mất ưu thế tốc độ, chìm vào trong trận, tràn ngập nguy cơ. Bết bát hơn là lỗ hổng hắn tạo thành cũng bị Tiểu Ngũ nhanh chóng tu bổ.

"Ba người một tốp, tiến lên!"

Binh không ra tay mà nhanh chóng hạ lệnh triền đấu. Chủ tướng hãm trong trận chỉ là dã thú rơi trong lưới, có giãy thế nào cũng không thoát nổi.

Hơn nữa đây là một cơ hội thực chiến tuyệt hảo.

Muốn tìm một võ tướng cường hãn như vậy để bồi luyện cũng chẳng dễ gì.

Thấy Long Trúc xông trái xông phải trong vòng vây ba người, thần sắc Binh vẫn bình tĩnh.

Hắn không ngừng chỉ huy các học viên bát đầu cắt chém binh đoàn đối phương.

Từng đơn vị dưới sự chỉ huy của Binh không ngừng từ trong phòng tuyến giết ra, như thanh đao đan xen giữa binh đoàn Hám Sơn. Binh đoàn Hám Sơn mất đi chủ tướng cứ thế bị cắt gọt, tách rời.

Từ đầu đến cuối Binh vẫn rất thong dong.

Binh đoàn Hám Sơn nhanh chóng bị chém thành vài chục mảnh, bọn họ xung phong điên cuồng muốn lao khỏi vòng vây, thế nhưng nhân số của đối phương quá nhiều, phối hợp lại dần ăn ý, binh đoàn Hám Sơn cảm giác bó buộc gắp nơi, sợi dây xung quanh càng ngày càng chặt.

Binh đoàn Sài Lang hoàn toàn không có ý định xung phong, nhiệm vụ của Đường Nhất thật ra chỉ có một đợt xung phong đó.

Hắn cũng bái phục thủ đoạn đại nhân sát đất.

Chẳng lẽ từ đầu đại nhân đã định dùng binh đoàn này để các thiếu niên của Thiên Vũ Lang Viện luyện tập?

Khí phách lớn vậy chắc chỉ đại nhân mới có.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK