Trác Phàm ở phía xa nhìn thấy Bạch Vân Thiên luyện đan một cách lô hỏa thuần thanh như vậy không khỏi khen thầm. Thủ pháp khống hỏa bao bọc xung quanh dược dịch để tránh tiếp xúc với không khí không phải ai cũng không biết. Chẳng qua để làm được như vậy thì yêu cầu về khống hỏa là cực kỳ khắc khe. Hắn đang tùy tiện luyện một viên nhất phẩm đan dược mà thôi, chỉ cần không cho linh dược bị hỏng thì chắc chắn thành đan. Dù sao vòng chỉ là so về thủ pháp, ai nhanh hơn người đó thắng.
“Keng”
Tiếng chuông đầu tiên rung lên đến từ phái Bạch Vân Thiên. Ở bên trên khán đài bắc, Quỳnh Hoa lâu chủ một mặt hứng phấn vỗ tay, Bạch Vân Vân cũng là mỉm cười gật đầu, đôi mắt của nàng chuyển hướng sang nhìn Trác Phàm.
Ngay sau khi tiếng chuông đầu tiên vang lên, Đới Ngọc Thạch cũng bắt đầu rung lên, khuôn mặt hắn cực kỳ âm trầm. Vừa rồi hắn dùng mọi lời nói để nhiễu loạn tâm cảnh của Bạch Vân Thiên nhưng lại không có hiệu quả, ngược lại là hắn vì bất ngờ trước thủ pháp của đối phương mà suýt chút phạm sai lầm.
Ở một bên, Đường Liên cũng khẽ thở dài rung chiếc chuông trên bàn. Hắn là người ở vị trí thứ ba.
Một khắc sau đó, những tiếng chuông khác lần lượt vang lên. Trác Phàm với nhất phẩm đan dược cố tình rung chuông chậm môt chút ở vị trí thứ hai mươi. Còn tên Tiết Định Thiên vì muốn thể hiện mình luyện chế tam phẩm đan dược mà thời gian thành đan lâu hơn những người khác xếp ở vị trí chín mươi bảy.
Nhìn thấy một trăm vị trí đầu đã đủ, Tiểu Lam lièn rung chiếc lục lạc trên tay mình lần nữa nói: “Như vậy một trăm thí sinh đầu tiên thành đan đã có mặt. Xin mời hai mươi người ở vị trí đầu tiên bước đến lo đan ở giữa sân đấu. Đây là vinh dự các vị xứng đáng nhận được.”
Ở khán đài phía Nam, Hoàng Phi Thanh sắc mặt âm trầm nhìn vào lò đan số mười. Hắn đương nhiên nhận ra người đang đứng đó là tên tiểu tử làm hắn bẻ mặt trước bao nhiêu người. Lục trưởng lão của Dược Thải Đường ở bên cạnh nhìn thấy sát khí trên người hắn liền mở miệng cười nói: “Hoàng công tử, chỉ là một con sâu kiến mà thôi. Đợi sau khi lấy được Bồ Đề Tu Căn cùng Hàn Băng Chưởng thì ngài tự nhiên có thể giải quyết hắn. Dù sao Minh Nguyệt Lâu cũng sắp đi đến những ngày cuối cùng.”
Hoàng Phi Thanh nghe vậy khẽ gật đầu. Lý Minh Thuận nghe được những lời như vậy cũng nở ra một nụ cười lạnh. Hai lần hắn ra tay muốn giết Trác Phàm đều bị người khác ngăn cản, cục tức này đương nhiên hắn nuốt không trôi muốn tìm cách trả thù. Bây giờ, Hoàng Phi Thanh muốn ra tay giải quyết Trác Phàm đương nhiên hắn không tránh khỏi cao hứng.
Còn ở khán đài phía Bắc, nhìn thấy Bạch Vân Thiên đứng ở vị trí số một làm mọi người không khỏi thở phào. Thái Thanh Vân mở miệng nói: “Tên Trác Phàm nói cái gì mà Bạch công tử bị thương nặng e rằng không thể luyện đang. Rõ ràng là hù mình hù người mà. Bây giờ thì sao, y đang ở vị trí thứ nhất kia kìa.”
Một bên tứ trưởng lão của Đường môn nghe vậy không cười mà chỉ nghiêm mặt giải thích: “Thái công tử lời này nói sai rồi. Bạch công tử luyện chỉ là nhị phẩm đan dược mà thôi. Luyên chế đang dược cấp thấp không cần phải dùng quá nhiều nguyên lực. Vòng yêu cầu về tốc độ, luyện dược sư có tâm cảnh càng cao, thủ pháp khống hỏa càng tốt thì luyện chế đang dược càng nhanh. Ở các vòng tiếp theo e rằng yêu cầu phẩm chất đan dược sẽ càng cao hơn, đây sẽ là điểm mất lợi đối với một người thân mang trọng thương như Bạch công tử.”
Những người còn lại nghe thấy vậy đều đen mặt, bọn họ đều biết Tứ trưởng lão là một kẻ cuồng luyện đan, những lời hắn nói đều là nhận xét có tính công bằng trong tình huống này.
Nhưng dù cho có lo lắng cũng sẽ có người ngoại lệ, Đường Yên Nhi từ đầu tới cuối không quan tâm hai người kia tranh đấu thế nào, ánh mắt nàng thủy chung nhìn về phía Trác Phàm. Lúc nghe tứ trưởng lão phân tích, nàng mới quay sang mỉm cười nói: “Yên tâm đi, nhất định Dược Thải Đường sẽ thua một cách khuất nhục.”
Lời nàng vừa nói ra, mọi người đều nhìn về phía nàng như muốn hỏi “ngươi nói vậy là có ý gì?”
Đường Yên Nhi một mặt kiêu ngạo giải thích: “Các người phải tin ta, nếu Bạch công tử không được thì còn có hắn.” Nói xong nàng chỉ tay về phía Trác Phàm
“Dạ Tán?” Quỳnh Hoa lâu chủ thấy thế không khỏi nghi ngờ. Nàng nhớ rõ lúc trước Đường Yên Nhi còn mắng hắn vì sỉ nhục sư phụ của vị tiểu thư này.
Thái Thanh Vân ở bên cạnh cũng thở dài nói: “Xem ra cũng chỉ có thể trông cậy vào hắn mà thôi.”
Lần này, Quỳnh Hoa lâu chủ đã triệt để ngây người, những người này bị làm sao hai ngày trước còn đánh còn mắng tên “Dạ Tán” kia, sao bây giờ lại làm ra vẻ tin tưởng hắn như vậy? Nàng quay mặt về phía Bạch Vân Vân tỏ ý mình không hiểu, nhưng lại thấy vị tổng lâu chủ này cũng khẽ gật đầu đống ý với lời nói của Đường Yên Nhi. “Đây là có chuyện gì nha, không phải mọi người đều bị trúng bùa của tên Dạ Tán kia đấy chứ?”
Thái Thanh Vân nhìn biểu cảm của Bạch Vân Vân không khỏi bất ngờ liền quay mặt nhìn nàng lên tiếng: “Tổng lâu chủ, không biết vì sao ngươi cũng tin tưởng tên kia như vậy?”
Làn da bên dưới lớn khăn che mặt đỏ lên, Bạch Vân Vân hơi né đi ánh mắt dò hỏi của hắn trả lời: “Bởi vì hắn đã từng chữa bệnh cho ta.” Nói xong, nàng chợt nhớ đến lúc cơ thể bị hàn băng phản phê, Trác Phàm muốn cứu nàng nên kéo xuống y phục chữa trị. Nghĩ tới đây, khuôn mặt nàng liền nóng bừng bừng.
Dương như nhìn ra sự việc bên trong ắt có ẩn tình, Thái Thanh Vân cười mà không cười nói tiếp: “Tổng lâu chủ a, ngươi đã thấy diện mạo thật sự của hắn chưa? Nếu mà ngươi biết hắn là người như thế nào e rằng sau này ngươi sẽ khóc thét nha.”
Lời hắn nói ra rơi vào tai của Đường Yên Nhi, nàng quay lại trợn hắn một cái nói: “Thế nào, người đó có gì mà phải khóc thét. Hắn đang thi đấu dưới kia chứ không phải ngồi trên khán đài nói xấu người khác như ngươi.”
Bạch Vân Vân nhìn thái độ của Đường Yên Nhi không khỏi nghi ngờ: “Tên Dạ Tán chết tiệt này lúc nào còn tán tỉnh cả tiểu thư của Đường môn.” Nhưng nàng càng nghi ngờ hơn là lời nói của Thái Thanh Vân bèn hỏi: “Thái công tử, ngươi nói người ở bên dưới kia không phải là Dạ Tán của tam lưu gia tộc ở Thanh Sơn trấn sao? Vậy thì hắn là ai? Ngươi có quan hệ gì với hắn?”
“Ngươi đừng có hỏi dồn dập thế chứ!” Thái Thanh Vân hơi lùi về sau, đưa tay che mặt mình khỏi tầm mắt của nàng rồi nói tiếp: “Thật ra hắn không phải là tên Dạ Tán gì kia. Nếu hắn giả dạng tên này đến đây thì e rằng tên Dạ Tán thật sự đã chết khô ở đâu đó rồi. Lại nói hắn là ai thì sau khi Đan hội kết thúc ngươi nên tự mình hỏi hắn thì hơn. Còn ta với hắn có quan hệ gì sao. Cứ cho là bạn từng cùng vào sinh ra tử đi.”
Nói xong lời này, Thái Thanh Vân không khỏi nhớ đến lúc trước cùng Trác Phàm và Trác Thùy Vân ở Vạn Thú Sơn. Tuy hung hiểm vô cùng nhưng đó là khoảng thời gian vui vẻ nhất.
Đường Nhiên Nhi nhìn thấy Bạch Vân Vân hỏi dồn dập như vậy không khỏi nắm chặt tay nghĩ thầm: “Sư phụ từ lúc nào còn tán tỉnh được cả Tổng lâu chủ a.”
Cảm nhận được ánh mắt như chớp điện của Đường Yên Nhi, Bạch Vân Vân cũng không hề né tránh mà nhìn thẳng vào nàng. Thái Thanh Vân nhận ra có gì đó không đúng liền quay lại thấy giữa hai vị mỹ nhân mơ hồ có tia điện lóe lên. Những người khác cũng giả vờ như không thấy tiếp tục xem thi đấu.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK