Mục lục
Thiên Địa Đại Đạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cốc cốc cốc!”
Tiếng cửa phòng liên hồi vang lên làm Trác Phàm từ minh tưởng tỉnh dậy. Mặc vội y phục bước ra mở cửa đã thấy Lục Phi Thanh khuôn mặt khẩn trương.
“Trác Phàm, ngươi gây chuyện gì với người của Thiên cơ phủ hay sao? Mới sáng sớm một tên đệ tử đã đến đây làm càng còn không ngừng đả thương người khác, luôn mồm bảo muốn gặp ngươi. Triệu Nguyên Chỉ bảo ta đến kêu ngươi không nên ra bên ngoài.”
Trác Phàm nheo mắt lại, theo hắn nhớ thì chưa hề gặp qua người nào của Thiên cơ phủ cả.
“Được rồi, ta đến đó ngay. Ngài cứ đi làm việc tiếp đi.”
“Ta nghe đệ tử nói hắn ta là Thần chiếu thất trọng cảnh. Ngươi đi như vậy có ổn không? Còn nữa, lời dặn của Triệu cô nương…?”
Thấy Lục Phi Thanh lo lắng nói, Trác Phàm mỉm cười trả lời: “Yên tâm đi Lục lão, thần chiếu cảnh muốn đả thương ta e rằng không có nhiều đâu. Bên Triệu Nguyên Chỉ ta sẽ nói giúp cho ngài vài lời” Nói rồi Trác Phàm cất bước rời đi.
Lục Phi Thanh nhìn bóng người kia có chút mờ mịt. Hắn chưa từng thấy Trác Phàm xuất thủ từ lúc trở về cho nên vẫn chưa biết rốt cuộc thực lực của người này tăng tiến đến đâu.
Nhưng nghe giọng điệu của Trác Phàm có vẻ không nói giỡn cho nên cũng có vài phần tin tưởng tiếp tục cầm chổi quét sân.
Tại sân rộng lớn của Hoàng cơ phủ lúc này có rất nhiều đệ tử tụ tập lại. Nếu để ý kỹ sẽ thấy có vài tên bị thương nằm xuống, vết máu còn ở trên khóe miệng.
“La Hợp, ngươi đừng có cậy mạnh ức hiếp người, đợi lát nữa quản sự đến thì ngươi không còn ngông cuồng được nữa đâu. Khôn hồn thì mau cút đi.”
Triệu Nguyên Chỉ lớn tiếng quát mắng. Buổi sáng nàng đã đến đây, định bụng đi gặp Trác Phàm nào ngờ gặp phải La Hợp lại đến gây sự.
Biết mình không phải đối thủ của hắn, nàng không thể ra tay đành phải dùng lời nói hâm dọa. Với lại từ khi biết Trác Phàm là mục tiêu của hắn lần này, nàng lại rất lo lắng bèn kêu Lục Phi Thanh bảo Trác Phàm đừng ra ngoài.
Dường như nhận ra bất an trong mắt của Triệu Nguyên Chỉ, La Hợp cười lên tiếng: “Mỹ nhân đừng lo, ta hôm nay đơn thuần tìm Trác Phàm hỏi tội vì dám giết đệ đệ của ta mà thôi. Cái gọi là giết người đền mạng nàng cũng phải hiểu a.”
“Ngươi nói xằng bậy, rõ ràng lúc đó Trác Phàm khiêu chiến La Thống mà lại hắn không hề động tay chân. Chính La Thống tự cứa cổ mình tự sát mà thôi.”
“Ha ha! Ngươi nói hay lắm. Ta hỏi ngươi đang yên đang lành đệ đệ ta tự sát để làm gì? Còn không phải là dính tà thuật của hắn sao? Tuy nói Thiên Ma Tông có chữ “Ma” trong đó nhưng loại bàn môn tả đạo nhưng vậy ta có trách nhiệm phải thanh trừ.”
La Hợp cười lớn, miệng phun ra một loạt lời lẽ chính nghĩa.
Đúng lúc này, phía bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng nói: “Ta còn đang thắc mắc mình đắc tội gì với Thiên cơ phủ, hóa ra giết đệ đệ ca ca đến tìm a. Lại nói đã là ma đạo thì chỉ cần chiến thắng là được cần gì phải nhiều lời giải thích? Ngươi muốn thay mặt cho đệ đệ mình báo thù thì cứ đi giải quyết thôi cần gì dùng lời lẽ ngụy biện như vậy?”
Triệu Nguyên Chỉ thấy Trác Phàm đi vào vội vàng chạy đến muốn đưa hắn đi, miệng lên tiếng oán trách: “Chẳng phải ta bảo ngươi đừng có ra ngoài hay sao?”
“Lúc trước đám người kia bảo người dùng bàn môn tả đạo ta còn không tin. Bây giờ chứng kiến mới thật sự tin tưởng. Một tên mới đột phá đến thiên huyền cảnh sao lại có khả năng hạ sát đệ đệ của ta? Mau giao mạng ra đây.”
Vừa dứt lời, La Hợp liền lao đến, thẳng tay dùng một trảo đánh tới. Hắn không dùng ý niêm giết người bởi vì theo người khác kể lại thì trên người Trác Phàm hẳn là có một món ma bảo bảo hộ nguyên thần.
Khi chưởng vừa đánh tới, phía trước Trác Phàm đột nhiên có bóng người thình lình xuất hiện nhẹ nhàng vung tay một cái.
Chỉ một cái phất tay vậy mà mang theo ba động khủng bố lập tức chấn lui La Hợp về phía sau mấy chục bước.
La Hợp vừa lùi lại vội vàng định thần muốn xông lên tiếp, đến khi nhìn thấy người đứng trước mặt mới đổ mồ hôi lạnh không dám có động tĩnh gì nữa.
“Tiểu tử, ở Thiên Ma Tông cuộc sống có vẻ khó khăn quá nhỉ?”
Người kia quay mặt lại cười như không cười nhìn Trác phàm nói.
Lúc này Trác Phàm mới mừng rỡ vội vàng ôm quyền nói: “Dương chấp sự ngài trở về rồi.”
Dương Tiêu trở về nghĩa là hắn sắp được đi đến Nam châu tìm thuốc cứu Bạch Vân Vân, điều này hắn làm sao có thể không kinh hỉ cho được.
Dương chấp sự nheo mắt nhìn hắn nói: “Theo lý mà nói, ngươi phải đa tạ ta đã đỡ một chiêu vừa rồi của hắn chứ?”
Trác Phàm cười cười: “Nếu lúc trước thì là như vậy. Có điều hiện tại không cần ngài phải ra tay a.”
La Hợp lúc này kinh ngạc, thì ra Trác Phàm lại có quan hệ với một vị chấp sự đại nhân. Hắn cẩn trọng mở lời: “Chấp sự đại nhân, Trác Phàm này vài ngài trước sát hại đệ đệ của ta…”
Hắn còn chưa nói dứt tiếng, Dương Tiêu đã trừng mắt nhìn lại. Một cảm giác đè nén từ sâu trong linh hồn hiện ra trong khoảnh khắc.
Tuy chỉ là một thời gian ngắn nhưng La Hợp cảm giác như mình vừa từ địa ngục trở về lập tức ngậm miệng lại không nói gì nữa.
Dương chấp sự quay lại nhìn Trác Phàm, khuôn mặt mập mạp dữ tơn lúc trước thay thế bằng nụ cười nói: “Vì cái gì lại không cần đâu. Đúng rồi ta quên mất, khi trước còn là đoán cốt cảnh mà ngươi đã giết mấy tên thiên huyền rồi… Aaaaa.”
Hắn còn chưa nói dứt tiếng, bên cạnh Triệu Nguyên Chỉ lúc này bước lên đưa tay vào hông vặn mạnh một cái làm khuôn mặt thoáng vặn vẹo.
“Dương thúc thúc, ta cũng đang ở đây này. Bộ ngài xem ta không tồn tại hay sao?”
“Đâu có đâu có. Tiểu thư đương nhiên là có tồn tại. Có điều lúc nãy chú ý đến hắn không để ý đến ngươi…Aaaa. Có gì từ từ nói.”
Dương Tiêu thật sự bất lực trước vị tiểu thư này, nàng từ nhỏ đã quậy phá khăp nơi mà lại còn đặt biệt thích đánh vào cái thân hình mập mạp của hắn. Lúc còn nhỏ thì thôi đi, bây giờ lớn lên còn không chịu đổi.
Có thể nói mấy năm nay hắn thường xuyên ra ngoài chấp hành nhiệm vụ thì có một lí do trong đó chính là vị Triệu tiểu thư này.
Triệu Nguyên Chỉ bây giờ mới biết, người tiến cử Trác Phàm làm đệ tử hóa ra chính là vị Dương thúc thúc này.
Trác Phàm nhìn bộ dáng hai người như vậy có chút buồn cười. Nhưng rồi hắn thu lại bộ dạng lạnh băng nhìn La Hợp nói: “Ta cho ngươi một cơ hội báo thù cho đệ đệ. Hiện tại ta ngay chỗ này khiêu chiến ngươi. Đến lúc đó cũng không cần phải sợ người khác tính toán với ngươi.”
Dương Tiêu nghe được lời này hơi nheo mắt lại còn Triệu Nguyên Chỉ kinh hãi vội vàng muốn ngăn cản nhưng không kịp.
La Hợp còn sợ Trác Phàm sẽ đổi ý vội vàng nói: “Được, rất đúng ý của ta. Mau đến đấu trường đài.”
“Không cần đâu, có Dương chấp sự ở đây làm chứng. Ngay tại đây giải quyết luôn đi.” Trác Phàm làm một bộ dạng không để ý nói.
Nghe được lời này, Dương Tiêu lập tức kéo Triệu Nguyên Chỉ tránh ra ở một bên. Hắn cũng muốn biết so với hai năm trước thì bây giờ Trác Phàm đã tiến bộ bao xa.
Lần trước chỉ có đoán cốt cảnh, Trác Phàm đã có thể xử lí hai tên Thiên huyền tu giả, có điều lúc đó vẫn là dùng trận pháp.
Tuy hiện tại Trác Phàm đã đột phá, Dương Tiêu vẫn không tin hắn có thể chọi lại người có tu vi cao hơn một giai trong trận đấu công bằng.
Nhưng mà quy định của tông môn vẫn là quy định. Một khi khiêu chiến cho dù ai cũng không được can thiệp cho nên hắn có muốn cứu thì cũng bất lực, đành đứng ngoài nhìn xem thành quả tu luyên của Trác Phàm đến đâu.
So với La Thống, La Hợp có phần gầy hơn, những bắp cơ tuy không khoa trương nhưng cực kỳ săn chắc.
Hắn cười lạnh trong lòng nhưng không chút khinh địch lấy ra một cây côn dài hai thước to bằng cổ tay. Nếu đem so sánh với đại đao lúc trước của La Thống thì cây côn này nặng không biết bao nhiêu lần.
“Ngũ phẩm ma bảo?”
Dương Tiêu nheo mắt lẩm bẩm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK