“Mau cản bọn chúng lại.”
Dương Thương la lớn sau đó đạp không phi xuống chặn đường binh lính của Đế Vương Phủ đang tiến tới. Kim Lân Long Thương cầm chắc trên tay, hắn đập mạnh xuống một cái. Lập tức toàn bộ mặt đất chống động tạo nên địa ba, đám người kia đang đi đến liền đứng không vững. Một số tên đi đầu vì dư chấn mà bị trọng thương.
Những người khác thấy thế cũng vội vàng bay xuống cản chân. Không ai dám kinh địch mà sử dụng võ kỹ mạnh nhất của mình. Trong chớp mắt, hàng loạt phong cương, đao khí bay ra, mấy ngàn tên lính vì thế mà bỏ mạng.
Thế nhưng mà đâu phải bên Dương Thương mới có cường giả. Nhưng tên cung phụng trưởng lão của Đế Vương Phủ cùng ba nhà kia cũng không phải là để trưng. Tuy thực lực so với đám người của Trác Phàm có chênh lệch nhưng vẫn có thể chống đỡ ít nhiều.
Mà lại, đám linh khôi cũng theo đó bắt đầu truy đuổi diệt sát tứ phương. “Hoàng Thiên Nguyên” thực lực mạnh mẽ, chỉ bằng hai bàn tay liền giống như Dương Thương đi tới đâu binh sĩ chết tới đó như ngả rạ.
Thấy tình thế không ổn, Dương Thương cùng Thiết Trường Cung nhìn nhau gật đầu sau đó bay lên không trung cản trở. Tinh thế vô cùng nguy cấp, bọn họ không thể lo hết được. Quan trọng nhất vẫn là theo kế hoạch đem quân an toàn trở về thành rồi mới có cách không chế cục diện.
Thế nhưng mà điều này sao có thể qua khỏi đôi mắt tinh tưởng của Gia Cát Tinh. Ông lớn tiếng nói với Hoàng Thiên Bá: “Gia chủ, mau cho linh khôi chặn đường lui của bọn chúng.”
Vừa dứt lời, toàn bộ đám linh khôi lập tức bỏ qua phòng thủ nhào về phía trước như mưa sao băng. Những con bị trúng chiêu tan biến rồi hợp lại, tốc độ vô cùng nhanh chóng. Trong lúc nhất thời, đám cường giả bên phía Dương Thương vẫn không biết cách nào chống cự.
Đám linh khôi này không những biết bay, mà có những con thực lực vô cùng mạnh mẽ cho nên bọn họ làm sao cản được.
Đường lui đã bị chặn, đám binh sĩ của hoàng thất biến thành thế bánh mì kẹp thịt. Rơi vào đường cùng, bọn họ điên cuồng giương cao vũ khí liều mạng chống trả.
Dương Thương vẻ mặt vô cùng lo lắng. Nếu như đám chặn đường là binh sĩ bình thường thì còn đỡ, đằng này lại là một đám linh khôi bất tử. Bọn họ chỉ có thần chiếu cảnh thực lực làm sao diệt sát toàn bộ đám người kia.
Hắn đưa tay đón đỡ công kích của “Hoàng Thiên Nguyên” sau đó lùi lại, ánh mắt nhìn về phía Trác Phàm như tràn đầy hi vọng. Muốn diệt sát bọn linh khôi này không cách nào khác ngoài hai vị cao thủ hóa hư cảnh đang ở bên trong thành.
Trác Phàm nhìn cục diện dĩ nhiên biết được mong muốn của Dương Thương. Miệng khẽ nhép, ngay lập tức hai bóng người từ bên trên thành bay ra, khí tức hóa hư thất trọng không chút nào che giấu áp lực lên toàn bộ binh sĩ ở bên dưới.
“Hóa hư thất trọng cường giả? Sao có thể? Chẳng lẽ là hai lão già kia?”
Hoàng Thiên Bá thất thanh nói. Làm sao hắn có thể ngờ được bên trong đế đô còn giấu hai vị cao thủ hóa hư cảnh.
Trong suy nghĩ của vị Phủ chủ này, hai người kia chắc chắn là Âm Dương Song Lão bởi vì ngoài bọn họ hành tung triệt để mất tích, tu vi kinh người ra thì không ai khác trong Thiên Vũ này có thể đột phá hóa hư cảnh cả.
Ngay cả chính Hoàng Thiên Bá cũng phải gặp cơ duyên vô cùng lớn mới có khả năng ngưng tụ ra Tử Lôi Long thần hồn tiến đế hóa hư cảnh. Hắn chưa bao giờ nghe được còn lão quái vật nào khác ngoài hai vị long thần hộ vệ đứng đầu mạnh mẽ đó ra. Bất giác ở sau lưng hắn xuất hiện một chút mồ hôi lạnh.
Hoàng Thiên Bá làm sao có thể đoán ra được thân phận của Hắc Bạch Dạ Xoa, dù sao nơi đây cũng là một nước nhỏ hiểu biết về hai người cũng có hạn. Nếu không phải Dương Tiêu lúc trước thường xuyên đi chấp hành nhiệm vụ thì cũng khó lòng biết danh tánh hai huynh đệ này.
Trác Phàm mặc kệ Hoàng Thiên Bá kinh ngạc thế nào, ánh mắt vẫn cứ nhìn về phía chiến trường. Dù sao bây giờ thần thức của hắn đã đủ cường đại, cho dù Hoàng Thiên Bá bất ngờ đánh lén thì với khoảng cách xa như vậy hắn vẫn có thể né tránh được.
Hắc Bạch Dạ Xoa bay ra, vẻ mặt của bọn họ không hề có chút nào tự nhiên mà ngược lại vô cùng ngưng trọng. Đối phương tuy tu vi yếu kém, bọn họ chỉ cần nhấc tay liền diệt sát.
Tuy nhiên số lượng linh khôi quá lớn cho dù Trác Phàm có truyền âm bảo hai người mở đường cho quân đội hoàng thất trở về thì cũng phải mất kha khá thời gian đại chiến. Những hơn hai mươi vạn linh khôi cho dù có mười tên hóa hư tu giả cũng chưa chắc đủ sức diệt sạch toàn bộ.
Vị trí của của đám binh sĩ cách khá xa cổng thành bởi vì lúc đầu Hoàng Thiên Bá giấu đi đội quân linh khôi làm người của Dương Thương chủ quan khinh địch thuận thế tiến công, đến bây giờ muốn trở về lại gặp trở ngại không nhỏ.
Gia Cát Tinh không chắc chắn bên trong có hóa hư cao thủ hay không. Cái ông e ngại nhất chính là Âm Dương Song Lão.
Chính vì thế Gia Cát Tinh đã bày ra kế “dẫn xà xuất động”. Ông muốn một mẻ diệt sạch cho nên cố tình dụ địch cách xa cổng thành bởi vì đế đô luôn có đại trận thủ hộ. Một khi quân lính hoàng thất vào thành liền sẽ khởi động đại trận thủ hộ ngay. Đến lúc đó thời cơ liền vụt qua. Một khi Âm Dương Song Lão đến khống thủ hộ trận, cho dù là dưới thất cấp trận pháp cũng có thể đơn giản diệt sát toàn bộ đội quân linh khôi. Đây chính là sự khác biệt giữa tu vi người khống chế trận thức.
Ngay khi đội quân hoàng thất thất bại, đương nhiên để đảm bảo lực lượng phải phái ra cao thủ dẫn đường trở về. Việc cao thủ hóa hư cảnh bay ra hỗ trợ đương nhiên cũng nằm trong tính toán của Gia Cát Tinh.
Hắc Bạch Dạ Xoa vừa muốn tiếp cận đại, đại quân linh khôi lập tức vây kín không một kẻ hở để bọn họ thoát ra.
Hắc Dạ Xoa tay trái xuất ra một làn khói đen như mực, toàn bộ đám linh khôi chạm phải lập tức theo gió tiêu tán. Đối với những con tu vi cấp thấp như vậy hắn thật sự không để vào mắt. Mong muốn lúc này chính là nhanh chóng mở đường lui cho đám binh sĩ kia.
Bạch Dạ Xoa cũng đồng dạng như vậy, Thao Thiết U Linh không ham muốn cắn nuốt nữa mà chỉ đơn giản lướt qua. Thần Hồn bay đến nơi đâu, đám linh khôi liền lập tức vỡ trận.
Đám người Dương Thương đang ở phía sau chặng đường binh lính của Đế Vương Phủ nhìn thấy một màn này bất giác cả kinh xen lẫn hâm mộ. Phải biết rằng bọn họ ngay cả một con linh khôi tầm thường không giết được, nội tâm triệt để bất lực. Màn thể hiện của cao thủ hóa hư có thể nói là vô cùng bắt mắt. Mỗi cái nhấc tay đều mang theo lực lượng thần hồn lực vô cùng mạnh mẽ.
“Ha ha. Ta chính là đợi thời điểm này.”
Đột nhiên Hoàng Thiên Bá ở trên không trung cười lớn, ánh mắt đỏ rực nổi lên sát khí. Mấy chục con linh khôi tu vi thiên huyền cảnh trở lên liền bỏ lại đám cao thủ cản trở mà phi thẳng về phía Hắc Bạch Dạ Xoa.
Trác Phàm nhìn thấy một màn này liền đoán được điều gì sắp xảy ra vội vàng la lớn: “Mau dùng thần hồn bảo vệ cơ thể.”
Hắc Bạch Dạ Xoa rùng mình nhìn cả đám linh khôi đang bay đến. Năng lượng xung quanh đang nhiều hơn, cảm giác tử vong ngày càng hiện lên rõ ràng trong thâm tâm mỗi người.
Bước đến cảnh giới này, sự nhảy cảm của tu giả được tăng lên rất cao. Tuy không biết điều gì sắp xảy ra nhưng hai huynh đệ bọn họ lựa chọn tin tưởng cảm giác của mình. Không chút do dự, Hắc Bạch Dạ Xoa lập tức đem thần hồn bao lấy toàn bộ cơ thể bên trong. Một cái kết giới vững chắc chớp mắt được hình thành.
Hàng nghìn con linh khôi đồng thời phát ra ánh sáng chói mắt, lấy Hắc Bạch Dạ Xoa ở giữa làm trung tâm, một loạt những tiếng nổ liên thanh phát ra. Mặt đất bắt đầu rung chuyển, một vùng đường kính vài trăm trượng trong thoáng chốc hóa thành bột mịn, không còn một cái sự sống diễn ra.
Tất cả binh lính ở phía xa chấn động đều thức thời nằm xuống né tránh đất đá văng ra. Đợi đến khi tất cả mọi thứ qua đi, bọn chúng mới từ từ đứng dậy, sâu trong đáy mắt ai ai cũng chưa đầy sự kinh hãi.
Linh khôi bạo hồn uy lực so với lúc còn thực thể còn lớn hơn mấy lần. Hoàng Thiên Bá tạo ra bọn chúng đã kết hợp với Hoàng Long Chân Khí cho nên năng lượng lúc đó còn có cả long uy. Dù sao Hoàng Long Chân Khí cũng là từ Địa Mạch Long Hồn mà ra.
Đám binh sĩ xấu số đứng gần tâm chấn không kịp trốn chạy liền theo vụ nổ mà mất xác, không còn một cái nào toàn thây. Dương Thương đỏ mắt nhìn cảnh tượng trước mặt. Chỉ một lần bạo thể đã lấy đi hơn hai mươi vạn quân của hoàng thất, những người này đều là chiến sĩ cùng hắn vào sinh ra tử đã bao năm, tình cảm không ít thì nhiều vẫn có trong đó.
Dương Thương nhìn “Hoàng Thiên Nguyên” lúc trước không có bay đi ở trước mặt điên cuồng phóng tới, Kim Lân Long Thương không chút giữ lại triệt để phát động công kích. Nhưng mà như vậy cũng không có tác dụng, thân thể của “Hoàng Thiên Nguyên” mấy lần đánh tan đi đều lập tức khôi phục trở lại còn hắn thì hơi thở ngày càng gấp rút.
“Hoàng Thiên Nguyên” nhân cơ hội đó liền nhanh chóng phản kích. Nào ngờ ngay khi quyền phong đến nơi, một mũi tên đột nhiên bắn đến đánh vỡ cánh tay đẩy lui trở về.
Thiết Trường Cung nhanh chóng di chuyển đến cạnh Dương Thương bảo hộ hắn điều khiển khí tức. Hắn quay mặt nghiêm nghị nói.
“Dương huynh, chúng ta còn có nghĩa vụ phải làm. Đừng có nói vọng nhất thời mà bỏ mạng vô ích.”
Dương Thương nghe vậy gật đầu bắt đầu áp sát đoàn quân canh phòng người của Đế Vương Phủ tiến đến. Dù vậy, một phần tâm trí của hắn vẫn đặt tại vị trí trung tâm vị nổ, nơi đó bây giờ vẫn có hai bóng người dần dần xuất hiện sau bức tường màu đen dựng lên bằng thần hồn lực.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK