Mục lục
Thiên Địa Đại Đạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trác Phàm tiến đến cầm lên một cái hộp mở ra. Bên trong chính là Bồ Đề Ngọc Dịch được đặt trong một cái hộp khác bằng ngọc và ba bức ngọc giản chính là công pháp tổ huấn của hai nhà Minh Nguyệt Lâu cùng Dược Thải đường kèm với đan phương giải độc. Trong lúc Trác Phàm đem toàn bộ thu vào trong lôi linh thánh giới thì ở sau hắn đột nhiên có tiếng động.
Hai thân ảnh từ sau lưng một đưa chưởng một đưa trảo từ sau lưng đánh tới Trác Phàm. Một người chính là Đới Ngọc Thạch, người còn lại chính là Lý Minh Thuận.
Hai tên này đều mang ý đồ riêng. Đới Ngọc Thạch muốn xông lên giết Trác Phàm cướp lấy thanh viêm còn Lý Minh Thuận thì có thù với Trác Phàm trước đó, lại thấy hắn giành quán quân của đan hội liền tức giận bay đến đánh lén.
Đang lúc tưởng chừng mình đã đắc thủ, Trác Phàm ở trước mặt độ nhiên biến mất. Hai người chưa kịp hiểu chuyện gì đã xảy ra đã thấy nguyên lực trong cơ thể gấp rút giảm xuống, sinh lực cũng bắt đầu sói mòn mà chết.
Thì ra Trác Phàm không biết từ lúc nào đã xuất hiện phía sau, đưa ta sử dụng Hấp Tinh Đại Hóa Quyết hút cạn sinh lực của bọn chúng. Khán giả ở trên nhìn thấy một màn này liền hoảng sợ bỏ chạy tứ loạn.
Âu Dương Phách ở trên khán đài nhìn một màn này cũng nheo mắt lại. Hắn biết công pháp kia hẳn là một loại ma công cực kỳ tàn độc nhưng nhìn tên “Dạ Tán” này thái độ cực kỳ trầm ổn không có chút nào giống với ma đạo tu giả. “Một con mèo con đùng một cái thành con hổ hãn sao? Có chút ý tứ.” Nghĩ đến đây, Âu Dương Phách liền muốn trở về báo tin.
Khi hắn vừa muốn rời đi thì chợt dừng lại nhìn ở khán đài phía nam có bốn bóng người phân biệt là Hoàng Phi Thanh, Vạn xà cốc tam trưởng lão, Hắc Phong Điện tứ trưởng lão và Dược Thải Đường lục trưởng lão lăng không bay xuống đấu đài. Mà ở phía bắc, Bạch Vân Vân đang muốn cứu giúp Trác Phàm bị đánh lén lại thấy hắn nhẹ nhàng xử lí hai người kia không khỏi ngẩn ra. Sau đó lại thấy bốn cao thủ Thiên huyền cảnh bay ra liền định bay ra thì bị Thái Thanh Vân cản lại nói: “Tổng lâu chủ đừng vôi, hắn trước khi cặn dặn đừng làm gì hấp tấp. Tên này có thù với người của Hắc Phong Điện sâu nặng, nếu ngươi giúp đỡ hắn e rằng Minh Nguyệt Lâu không trụ nổi qua ngày mai đâu.”
Bạch Vân Vân nghe lời này không khỏi kinh hãi. Nàng sao có thể ngờ được một tên “Dạ Tán” lại là tử thù của Hắc Phong Điện. Đột nhiên nghĩ ra điều gì nàng quay sang hỏi: “Ngươi nói hắn là Trác Phàm giết Quỷ Linh Lung?” Thái Thanh Vân mỉm cười gật đầu, đôi mắt cứ nhìn về phía thân ảnh ở phía dưới đài thi đấu. Đường Yên Nhi hiển nhiên muốn cứu trợ dù cho trước đó Trác Phàm cũng có cặn dặn nàng không nên vọng động nhưng lại bị Tứ trưởng lão phía sau kéo lại.
Trác Phàm thu tay lại nghĩ thầm: “Luyện đang vừa rồi tổn thất không ít nguyên lực, hai tên này lại tự lao đầu dâng hiến đúng là đưa than ngày tuyết.” Hắn nhìn về phía thân ảnh bốn người đang đạp không phi đến rồi hạ xuống trước mặt mình.
“Ai da, các vị cũng nhìn thấy là hai tên ngu ngốc kia lao đầu vào đánh lén, ta cũng bất đắc dĩ nên mới ra thay mà thôi.” Trác Phàm nở nụ cười hiền lành, khuôn mặt vô tội nói.
“Đừng nhiều lời, ngươi giết người của Vạn Xà Cốc chúng ta thì mau ngoan ngoãn khoanh tay chịu chết đi.” Tam trưởng lão nói ra lời này liền quay mặt nhìn lục trưởng lão của Dược Thải Đường nói tiếp: “Lục lão đầu, để cho ta trả thù thay đồ đệ yêu quý của ngươi.”
Lục trưởng lão đôi mắt đỏ ngầu muốn xông lên nhưng lại không xông lên mà chỉ gật đầu. Hắn nhìn thấy Trác Phàm một chiêu giết chết đệ tử yêu quý của mình cực kỳ phẫn nộ nhưng ma công tên kia sử dụng làm hắn cũng không tránh khỏi e ngại đôi chút. Hắn nghĩ tốt nhất nên để ma đạo tu giả như Tam trưởng lão xử lí là được rồi.
Khí thế thiên huyền thất trọng nổi lên, Tam trưởng lão nhào tới đưa chưởng đánh tới, độc khí độc màu tím cũng theo đó lượn lờ trên bàn tay. Trác Phàm đứng ở đó lại khinh thường đánh ra một chưởng đối cứng với độc chưởng kia.
“Đùng”
Tam trưởng lão lùi lại năm sáu bước kinh ngạc nhìn Trác Phàm đang đứng vững ở đó.
Lúc này, Bạch Vân Vân ở phía trên nhìn thấy không khỏi kinh hãi. Ai có thể ngờ được một người lấy thực lực đoán cốt tam trọng lại cứng chọi cứng thắng được một vị Thiên Huyền cao thủ cơ chứ.
Thật ra thì với thực lực của Tam trưởng lão muốn đánh lui Trác Phàm không khó, chẳng qua lúc ra tay hắn nghĩ Trác Phàm chỉ có tu vi đoán cốt nên không dùng hết lực mà thôi.
Trác Phàm nhìn tam trưởng lão đánh bay về phía sau lại mở miệng nói: “Ngươi là ai a, ta nghĩ nên xưng danh tính trước, ta không giết hạn người vô danh.” Nói xong, khuôn mặt hắn vặn vẹo một hồi biến thành hình dạng cũ của mình.
Tam trưởng lão đang tức giận muốn mở miệng nói một tên tiểu bối như “Dạ Tán” kia không xứng hỏi tên của mình thì Tứ trưởng lão của Hắc Phong Điện đột nhiên hét to: “Trác Phàm!” Theo tiếng nói phát ra, khí tức khủng bố cũng không hề che dấu phát ra bên ngoài.
Hoàng Phi Thanh lúc này mới kinh ngạc hỏi: “Hắn chính là Trác Phàm đã giết Hắc Quỷ Hành đó sao?”
Tứ trưởng lão mặt đầy thù hận nói: “Đó đã là gì, lục, thất, bát, cửu bốn vị trưởng lão của Hắc Phong Điện chúng ta cũng bị tên này giết chết ở Huyết Vân Sơn, nếu không phải Hắc U Minh nhanh chân chạy thoát e rằng chúng ta đến bây giờ còn chưa hay biết gì.”
Lúc này lục trưởng lão của Dược Thải Đường cũng nói thêm: “Tên này đúng thật là may mắn, lần đó hắn giết bát đệ của ta, nếu không phải Kiếm hộ vệ xuất hiện thì ba người còn lại đã kết liễu hắn rồi.”
Trác Phàm nghe vậy liền lắc đầu cười. Lời này của hắn nói ra hẳn hoàn toàn là do ba tên trưởng lão trở về kể lại nên không biết tình hình lúc đó thế nào. Nếu Kiếm Vân Sơn không xuất hiện e rằng ba tên kia cũng chẳng còn mà về báo cáo tin tức.
“Ta hẳn là nên giới thiệu một lần nữa nhỉ. Tại hạ tên là Trác Phàm, người giết Quỷ Linh Lung một trong tam đại trí tinh sẵn tiện làm thịt vài vị trưởng lão của Hắc Phong Điện cùng Dược Thải Đường. Xin hỏi cao tánh đại danh của các vị.”
Lời nói này của Trác Phàm nói ra cực kỳ to rõ, những người khác chạy chưa xong nghe thấy lại càng thêm kinh hãi lao ra khỏi quảng trường. Âu Dương Phách lúc này mới biết thân phận thật sự của “Dạ Tán” lại nhìn thấy bốn người kia đang ngưng trọng nhìn hắn liền cười lớn một tiếng nói: “Trác huynh đệ đại danh ngưỡng mộ đã lâu. Để ta giới thiệu sơ qua một chút. Vị công tử kia là con trai thứ hai của Phủ chủ đế vương phủ tên là Hoàng Phi Thanh, vị này chính là Tam trưởng lão của Vạn Xà Cốc tên là Lý Nguyên Anh, vị này là Tứ trưởng lão của Hắc Phong Điện tên là Hắc Bá Chí còn vị kia tên là Đới Thiên Hoằng, lục trưởng lão của Dược Thải Đường.”
Trác Phàm ngước lên nhìn Âu Dương Phách nói: “Cảm ta Âu Dương công tử cho biết.”
Hoàng Phi Thanh cũng âm trầm nhìn lên nói: “Âu Dương Phách, ngươi cũng biết hắn là tử địch của bát thế gia sao lại không ra tay còn đứng đó nói nhảm?”
“Ngươi sai rồi, hắn là tử địch của các ngươi còn ta không phải. Ta với hắn chẳng có liên hệ gì nhau, ta tin là Trác huynh đệ cũng là người hiểu lý lẽ.” Âu Dương Phách lắc đầu nói. Hắn sao không nhìn ra đường Hoàng Phi Thanh cũng đang kiên kị Trác Phàm nên muốn hắn góp một tay giết địch. Dù sao Trác Phàm cũng đã giết không ít cao thủ Thiên Huyền cảnh.
Trác Phàm đương nhiên cũng nhìn ra liền mỉm cười nói: “Xưa nay Trác Phàm ta ân oán phân minh, chẳng qua người của Hắc Phong Điện cản trở bước chân ta mà thôi. Chấn Thiên Sơn từ lâu đã không can thiệp thế sự đương nhiên ta cũng không muốn mình có thêm kẻ địch trong lúc này.”
Hoàng Phi Thanh không kiên nhẫn đợi hai người kẻ tung người hứng được nữa liền vận nguyên lực, khí tức thiên huyền tứ trọng của hắn phát ra cực kỳ khủng bố, so với tam trưởng lão Lý Nguyên Anh chỉ hơn chứ không kém.
Mày Trác Phàm hơi nhíu lại, đôi mắt bắt đầu ngưng trọng lên. Hắn không thể xem Hoàng Phi Thanh như người thường để đối đãi, dù sao Đế Vương Phủ nhân tài đông đúc, thực lực không thể nhìn tu vi để xem xét. Chính Trác Phàm cũng hiểu điều này bởi vì hắn là minh chứng rõ nhất.
Âu Dương Phách không tiện làm phiền hai bên liền phi thân về phía khán đài Nam cầm bình rượu ngửa đầu uống cạn nhìn xuống đám người Trác Phàm đang giương cung bạt kiếm.
Người của Chấn Thiên Sơn bọn hắn tuy bề ngoài nói rằng không quan tâm thế sự nhưng thực chất vẫn luôn dè chừng Đế Vương Phủ có ý đồ với những thế gia còn lại. Nhân lần này, Âu Dương Phách đương nhiên không cản trở Trác Phàm ra tay với Hoàng Phi Thanh. Hắn cũng không phải người chính nghĩa gì. Trác Phàm đánh thắng thì tốt, nhuê khí của Đế Vương Phủ sẽ giảm đi. Còn nếu Trác Phàm thua thì hắn chỉ xem như người qua đường nhìn thấy. Dù sao Trác Phàm cũng không phải là đại nhân vật gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK