Tống Ngọc bên dưới đấu đài khó khăn đứng dậy lớn tiếng nói: “Không phục, ta không phuc. Lúc nãy chẳng qua ta khinh địch mà thôi, bây giờ đấu lại lần nữa.”
Mọi người nghe vậy không khỏi cười rộ lên. Nếu không phải vừa rồi Triệu Nguyên còn nương tay e rằng Tống Ngọc đã chết rồi, thế mà giờ còn không phục muốn tái chiến.
Triệu Nguyên một mặt cũng là mỉm cười nói: “Tống sư huynh nói đúng a! Chắc chắn lúc nãy là do sơ sót mà thôi. Thật không may bây giờ đệ cảm thấy hơi mệt nên không muốn tái đấu nữa.”
Đột nhiên Triệu Nguyên nhìn sang Trác Phàm cười một cái. Đôi mắt xoẹt qua một tia xảo quyệt nói: “Hay là thế này đi, cùng vào với ta còn có một vị đệ tử khác tu vi đoán cốt cảnh mà thôi. Nếu huynh thắng người này ta có thể trả lại phần tài nguyên vừa đoạt được cho huynh. Thế nào? Nhưng ta nói trước người này thực lực không hề thua ta nha.”
Mọi người nghe thế cũng khẽ giật mình liền vội nhìn ngó xung quanh tìm kiếm người nào lạ mặt, lại thấy ánh mắt của Triệu Nguyên đang nhìn về một người nên đều đưa mắt nhìn sang đúng là Trác Phàm.
Đang ngồi xem đấu nhau tự nhiên mọi người chuyển sự chú ý sang mình làm Trác Phàm không khỏi cười khổ thầm mắng Triệu Nguyên nhiều chuyện. Hắn đứng dậy mở miệng nói: “Chào các vị sư huynh, ta là Trác Phàm vừa mới được nhận làm đệ tử của Thiên Ma Tông.”
Tống Ngọc nhìn sang Trác Phàm, thấy tu vi chỉ có đoán cốt cảnh lục trọng liền mở miệng cười hiền lành nói: “Trác sư đệ, ngươi cũng biết tài nguyên trong tông môn quan trọng với đệ tử chúng ta như thế nào. Hay là thế này đi, ngươi cùng ta tỉ đấu. Nếu ta thắng rồi lấy lại tài nguyên ta chia cho ngươi một phần. Ngươi xem khiêu chiến ta có thất bại cũng không mất mặt ngược lại còn có một phần tài nguyên a.”
Tống Ngọc đương nhiên cũng không chỉ nghĩ vậy. Hắn dụ dỗ Trác Phàm khiêu chiến mình tỉ đấu không hề quy phạm tông quy. Mặt khác, nếu hắn thắng, Trác Phàm tuy được chia cho một phần tài nguyên của mình nhưng bản thân hắn lại nhận được tài nguyên của người thua cuộc. Việc này đối với hắn không hề lỗ mà còn lời nhiều lần.
Suy nghĩ của Tống Ngọc làm sao Trác Phàm không biết được. Hắn tuy tuổi còn nhỏ nhưng đã lăn lộn trong giang hồ đã lâu, nhiều lần còn suýt mất mạng thì một mánh khóe đơn giản như thế nào sao lừa được.
Trác Phàm cười lạnh trong lòng nhưng bên ngoài thì làm mặt nhăn nhó nói: “Như thế cũng tốt. Nhưng mà Tống sư huynh này, nếu như huynh thắng thì không sao mà lỡ như ta thắng thì ta lại chẳng được lợi ích gì cả a.”
Tống Ngọc nghe những lời này không khỏi cười lớn sảng khoái nói: “Trác Sư đệ đúng là lo xa. Cũng được thôi, nếu đệ thắng ta thì tài nguyên những tháng sau của ta sẽ cho đệ một nửa.”
Mọi người nghe vậy không khỏi giật mình ngỡ là mình nghe nhầm. Tống Ngọc vừa nói gì a, nếu Trác Phàm thắng thì từ này về sau một nửa tài nguyên của hắn đều cho Trác Phàm dùng. Cái này đúng thật là chơi lớn a.
Tài nguyên được phát tuy không nhiều nhưng cũng không phải con số nhỏ. Dù sao đây cũng một thượng ma tông nên so với trung ma tông và hạ ma tông phải gấp năm lần trở lên.
Triệu Nguyên ở một bên cười nói: “Tống sư huynh đang chơi lớn đó nha.”
Mặc kệ mọi người đang kinh nghi, Tống Ngọc lần nữa bay lên đấu đài nói: “Trác sư đệ, chúng ta giải quyết nhanh thôi còn để thời gian cho các sư huynh đệ khác tỉ đấu nữa.”
“Được, vậy ta cũng bắt đầu thôi.” Trác Phàm đáp lời sau đó cước bộ đi lên đấu đài.
Đợi Trác Phàm đứng trước mặt mình, Tống Ngọc mở miệng nói: “Được rồi, ta bắt đầu thôi, đệ ra tay trước đi.”
“Vẫn là huynh ra tay trước đi. Ta không biết nên bắt đầu thế nào.”
“Phụt” Triệu Nguyên bên dưới phì cười thầm nghĩ: “Tống Ngọc này lại ăn khổ rồi.”
Từ đợt Trác Phàm ra tay giết mười tám tên kia thì hắn đã biết tên này cũng giống mình giả heo ăn thịt hổ mà thôi, thực lực thật sự e rằng không kém hắn là bao. Đấy là hắn nghĩ vậy thôi còn sự thật thế nào chưa thử nên không biết.
Nhìn thấy Trác Phàm tỏ thái độ không khác gì Triệu Nguyên là Tống Ngọc như máu xông lên não. Hắn cười lạnh trong lòng một cái rồi nhảy tới dùng toàn lực đánh ra một quyền.
Nhìn quyền phong rít gào, Trác Phàm cũng không hề né tránh, tay phải cũng nắm lại thành quyền đánh ra.
Mọi người nhìn một màn này không khỏi ngẩn ra, Trác Phàm tu vi gì còn Tống Ngọc tu vi gì? Rõ ràng là có sự chênh lệch rất lớn, cho dù lúc này Tống Ngọc đã bị thương nhưng quyền hắn đánh ra không phải Đoán cốt cảnh bình thường có thể đỡ được.
Có cùng suy nghĩ với mọi người, Tống Ngọc trong lòng cười như nở hoa, tay hắn không những không thu lực mà còn đánh mạnh thêm mấy phần.
“Oành”
Hai quyền giao nhau, trong đầu Tống Ngọc đã tưởng tượng ra cảnh tượng tay của Trác Phàm bị đánh gãy bay ra phía sau.
Nhưng lúc này Trác Phàm không những đứng đó mà tay của hắn cũng truyền đến cảm giác đau đớn dữ dội rồi cả thân thể bị đánh bay về sau rơi khỏi đấu đài.
“Làm sao có thể?”
Không chỉ Tống Ngọc không hiểu mà cả mọi người chứng kiến cảnh này đều không hiểu. Vị Trác sư đệ này ăn gì để sống mà cơ thể cứng rắn đến như vậy?
Triệu Nguyên cũng cảm thấy choáng ngợp trước một quyền vừa rồi. Hắn tự hỏi nếu mình ngạnh kháng với nó liệu có khả năng đánh lại hay không? Nhưng lập tức hắn lắc đầu, Trác Phàm hẳn là một luyện thể tu giả lực lượng biến thái còn hắn thì không phải làm sao có thể so sánh được? Không ai lấy cái yếu của mình để chọi với cái mạnh của người khác cả.
Tống Ngọc rơi ra ngoài lại phun một ngụm máu tươi, lại cảm thấy cánh tay phải cực kỳ đau nhức nhưng vẫn cố gắng nhịn đau không cho mình phát ra tiếng kêu nào. Thoáng chốc ở sau lưng hắn đã đẫm mồ hôi hột.
Trác Phàm vẫn đứng ở đó nhìn về người đang đau đớn kia mở miệng: “Cảm tạ Tống sư huynh đã nhường. Nếu không phải vừa rồi huynh bị trọng thương e rằng ta đã ăn không ít khổ a. Tài nguyên gì đó của huynh cũng không cần nhường cho ta một nửa làm gì coi như vừa nãy chỉ là tỉ thí cho vui mà thôi đi.”
Mọi người tuy có kinh ngạc nhưng sau lại nghe Trác Phàm phân tích liền gật đầu. “Đúng thế, hẳn là Tống Ngọc bị thương nên đánh không lại mà thôi.”
Chỉ có Triệu Nguyên vẫn không tin như vậy, một quyền kia của Trác Phàm theo hắn nghĩ vẫn chưa hề dùng toàn lực. Cho dù Tống Ngọc ở trạng thái đỉnh phong cũng chưa chắc đỡ được.
“Lời ta đã nói trước mặt mọi người thì không thể nuốt lời được. Thua chính là thua, Tống Ngọc ta mặc dù keo kiệt nhưng đã nói ra thì nhất định phải thực hiện.”
Trác Phàm nghe thế cũng không từ chối mà gật đầu nói: “Như vậy cảm tạ Tống sư huynh.”
Lời nói kia của Tống Ngọc làm Trác Phàm hảo cảm tăng lên không ít. Nhìn qua vị Tống sư huynh này có lẽ là một kẻ thích tính toán nhưng không ngờ lại xứng đáng là một hào kiệt. Đang lúc Trác Phàm định rời khỏi đấu đài thì Triệu Nguyên đột nhiên phi thân bay lên chặn lại.
Thấy Trác Phàm một mặt khó hiểu đang nhìn mình, Triệu Nguyên liền lên tiếng: “Trác Phàm, ta thấy ngươi vừa rồi không thể hiện được gì nhiều. Hay là ta với ngươi luận bàn một phen, nếu ngươi thắng toàn bộ tài nguyên của ta và Tống sư huynh đều cho ngươi. Ngươi thấy thế nào?”
“Không hứng thú!” Trác Phàm cộc lốc trả lời.
“Ngươi!” Triệu Nguyên tức sôi máu muốn chửi nhưng lại không chửi được. Dù sao người gây chuyện là hắn chứ không phải đối phương. Lại nhìn thấy Trác Phàm hướng phía khác đi xuống hắn liền bay tới chặn lại.
“Không được đi, ta muốn đấu với ngươi một trận. Nếu ngươi thắng ta làm người hầu của ngươi chịu không?”
“Không muốn!”
Trác Phàm vẫn kiên quyết từ chối rồi lại tìm một hướng khác rời đi. Kỳ thực hắn không muốn đánh nhau ở Thiên Ma Tông này mà chỉ muốn sống an ổn đợi ngày vị Tiêu chấp sự kia trở về mà thôi.
Nhìn Trác Phàm cứ liên tục né tránh, Triệu Nguyên tức giận mà chửi bới om sòm
“Trác Phàm ngươi là rùa rút đầu, đánh với ta một trận mà thôi cũng không dám hay sao? Như vậy sao xứng đáng là trang nam tử? Không lẽ sau này ngươi có đạo lữ lại đi núp phía sau người ta?”
Trác Phàm đang đi nghe lời cuối cùng liền đứng lại. Quay người nhìn Triệu Nguyên, khuôn mặt âm trầm nói: “Được! Nếu ngươi thích thì ta chiều.”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK