Trên trán xuất hiện mồ hôi lạnh, Hắc Quỷ Hành làm sao cũng không nghĩ đến những tên tiểu tử này chẳng qua từ mười đến mười lăm tuổi lại có thể bày ra Ngũ cấp trận thức lợi hại như vậy.
Đây là lần đầu tiên kể từ khi hắn tiến tới cảnh giới thiên huyền cảm thấy nguy cơ sinh tử. Mà nguy cơ này lại đến từ những tên tiểu tử trẻ tuổi tu vi thấp kém.
Điều này không khỏi khiến hắn tức giận, đưa tay lên đầu, hắn tháo chiếc mũ mình đội vung quanh người một vòng. Trong phút chốc, áp lực từ đại trận giảm bớt, hắn cười gằn đưa chiếc mũ đang biến thành một tấm vải hai màu hộ thân.
“Tứ Phẩm ma bảo” Thấy tấm vải kia, Trác Phàm hô to. Nhưng động tác không đình chỉ, tiếp tục tấn công không cho Hắc Quỷ Hành thời gian thở gấp.
“Vô dụng thôi, chỉ cần ta ở trong vùng hộ thân của Tử Mẫu Song Thải Bối này thì các ngươi đừng hòng làm gì được ta.” Hắc Quỷ Hành cười ha hả nhìn về phía ba người rồi dừng lại ở Trác Thùy Vân.
“Vô dụng sao? Ngươi có thể thủ hộ ở đó, nhưng lại không thể đứng yên một chỗ mãi được. Dùng cái gọi là Tử Mẫu Song Thải Bối kia hộ thân e là tốn không ít nguyên lực đâu. Trong khi đó trận pháp của bọn ta sử dụng nguyên tố tự nhiên, chỉ cần ngươi còn ở trong trận này thì tùy thời bọn ta đều có thể phát động công kích.”
Trác Phàm cũng một mặt mỉm cười, giải thích tình huống cho Thái Thanh Vân cùng Trác Thùy Vân hiểu được.
Hắc Quỷ Hành trầm lại, hắn không ngờ được tên tiểu tử nhìn qua còn nhỏ thế kia nhưng lại có thể phân tích kĩ càng đến như vậy. Nhưng ánh mắt hắn từ đầu đến cuối không rời mắt khỏi Trác Thùy Vân.
“Nếu ta đoán không nhầm, ngươi ta con gái của tên Trác Vũ thành chủ kia. Dám ra tay với lão phu, ngươi không sợ ta về huyết tẩy cả gia tộc ngươi hay sao?” Hắc Quỷ Hành nhìn về phía Trác Thùy Vân la lớn.
Âm thanh hắn có phần uy hiếp làm Trác Thùy Vân không khỏi dừng tay công kích một chút. Nàng từ nhỏ đã là một con người hiền lành, mặc dù cha nàng muốn đem nàng hiến nạp cho Hắc Phong Điện nhưng dù thế nào Trác Vũ vẫn là cha của nàng. Nàng không thể không nghĩ đến an nguy của hắn.
Chớp lấy thời cơ Trác Thùy Vân đang khựng lại, Hắc Quỷ Hành vẫy tay, Tử mẫu Song Thải Bối liền bay thẳng tấn công Trác Thùy Vân.
“Vân Nhi cẩn thận!” Thái Thanh Vân hô lớn đánh tỉnh Trác Thùy Vân nhưng nàng không kịp né tránh. Tình thế nguy cấp, Thái Thanh Vân vội vàng chạy đến vung trường thương đỡ lấy đòn công kích kia.
Một ngụm máu tươi ngay lập tức phun ra, Thái Thanh Vân cùng Trác Thùy Vân bị đánh bay đụng vào gốc gây đằng sau, khí tức liền trở nên yếu ớt.
Xử lí xong hai tên, Hắc Quỷ Hành cười mà không cười chuyển mắt sang nhìn Trác Phàm cùng vẻ mặt châm biếm: “Tiểu tử, ngươi là ngũ cấp trận sư? Có muốn gia nhập Hắc Phong Điện hay không? Ta có thể tha cho ngươi một mạng, thậm chí sau đó có thể cho ngươi một phần Ngân Hà Kim Sa, chỉ cần ngươi bái ta làm đồ đệ. Với thiên phú của ngươi, sau này theo ta sẽ trở nên tiền đồ vô lượng.”
“Muốn Trác Phàm làm đồ đệ ư? Trưởng lão của Tinh Vẫn Các hắn còn không thèm làm, ngươi còn chưa xứng!” Thái Thanh Vân miệng trào máu lấy trường thương trên đất, vận hết sức bình sinh phóng ra.
“Thanh Giao thương? Ta tưởng hóa ra là ai, thì ra là nhị công tử của Tinh Vẫn Các. Ngươi không biết rằng hai đại thế gia đang có thù với nhau sao còn dám xuất hiện trước mặt lão phu. Ngươi cứ đợi đó đi, một hồi sau khi xử lí tên nhãi này, ta sẽ mang ngươi về đòi Tinh Vẫn Các một món hời. Haha”
Đưa Tử Mẫu Song Thải Bối gạt đi thanh trường thương. Hắc Quỷ Hành chậm rãi bước tới Trác Phàm tiếp tục lên tiếng: “Tiểu tử, ngươi đã suy nghĩ kĩ chưa, làm đồ đệ của lão phu hoặc chôn xác ở nơi này. Nếu ta đoán không nhầm, trong đại trận này ngươi không chế hỏa nguyên tố, nếu không có phong nguyên tố phụ trợ thì không thể làm được gì lão phu đâu. Nhưng không ngờ ngoài dự đoán của lão phu, tên nhị công tử kia lại đỡ lấy lấy một đòn kia của ta làm ta giảm không ít việc.”
Trác Phàm cắn răng, như không để ý lời nói của Hắc Quỷ Hành, ba quả hỏa cầu hiện ra, bay thẳng đến Hắc Quỷ Hành.
“Điếc không sợ súng.” Hắc Quỷ hành mỉa mai không nhanh không chậm né tránh ba hỏa cầu.
“Ai nói không có phong nguyên tố?” Trác Phàm mở miệng nói mang theo trên khóe miệng một đường cong, hai tay kết ấn. Đột nhiên ba đạo phong nhận từ đâu xuất hiện làm hỏa cầu nổ tung.
Tình huống bất ngờ làm Hắc Quỷ Hành không kịp lập tức thu Song Thải bối phòng vệ, nhưng vẫn không đỡ hết. Hắn bị một quả cầu trực tiếp đánh phun máu, bên hông đã xuất hiện vết cháy trên da.
“Thật không ngờ tiểu tử ngươi tâm cơ thâm sâu đến như vậy, rõ ràng có thể sử dụng phong nguyên tố nhưng lại đưa cho một con bé Tụ khí đỉnh phong khống chế nhằm để ta không đề phòng.”
Gương mặt Hắc Quỷ Hành càng trở nên âm trầm, sát khí trong mắt cũng dần dần tỏa ra không hề che dấu chút nào.
“Ngũ trưởng lão quá khen, với trí tuệ của ngươi, ta đương nhiên biết khi áp trận, ngươi sẽ tìm sơ hở của trận pháp, với thực lực của ta chỉ đủ miễn cưỡng khống chế ba loại nguyên tố, nhưng nó hơi quá sức so với ta. Nếu ngươi nhìn ra được điểm này đương nhiên ta sẽ ăn thiệt thòi không nhỏ. Vì thế tại sao ta không thuận nước đẩy thuyền, ngươi muốn tìm sơ hở ta sẽ tạo ra sơ hở cho ngươi nhìn. Trác Thùy Vân được ta trao quyền khống chế phong nguyên tố có tu vi thấp nhất đương nhiên sẽ tạo ra lổ hổng lớn cho ngươi đánh vào.”
Sau khi nghe Trác Phàm nói xong, Thái Thanh Vân đang ôm Trác Thùy Vân bị ngất đi ở trong ngực mới hiểu ra hết thảy. Nguyên lai Trác Phàm có thể khống chế ba loại nguyên tố, lợi dụng Hắc Quỷ Hành đánh gục Trác Thùy Vân làm hắn chủ quan liền đánh một đòn bất ngờ.
Nhưng đáng tiếc bây giờ Thái Thanh Vân cũng không còn khả năng khống chế lôi nguyên tố nữa. Hắn đành phải ngồi nhìn Trác Phàm một mình áp trận chiến đấu với Hắc Quỷ Hành.
“Trác Phàm ư, đáng lẽ ra ta có thể nhận ngươi làm đồ đệ, nhưng sau một đòn vừa rồi, ta quyết định phải giết ngươi để rửa mối hận này.” Hắc Quỷ Hành điên cuồng gào thét, khí thế ngày một gia tăng.
Huyền giai trung cấp võ kỹ Quỷ Hồn Phệ Thiên
Một luồng khí đen phát ra từ cơ thể Hắc Quỷ Hành, từng bóng ma như oan hồn gào thét xuất hiện lao thẳng tới Trác Phàm, những tiếng la ó thảm thiết không ngừng phát ra từ đám oan hồn kia.
Trác Phàm đưa tay kết ấn, ba nguyên tố Phong, Viêm, Thổ hợp thành một viêm trụ phóng thẳng tới đối chiến với đám oan hồn kia.
“Vô ích thôi, nếu ngươi đã mất đinh lôi điện thì không thể nào tịnh hóa được đám oan hồn này của ta đâu. Đừng làm điều vô ích nữa, ngươi thua rồi tiểu tử. Hãy trở thành một phần của công pháp của ta đi thôi,”
Điên cuồng cười ha hả, Hắc Quỷ Hành đôi mắt dần chuyển sang màu đỏ nhìn Trác Phàm tràn ngập sát khí. Hắn tin chắc mình đã chiến thắng trận chiến này. Hắn nhìn Trác Phàm với mong đợi nghe thấy tiếng la thảm thiết kia, rồi hồn của hắn sẽ bị đám quỷ hồn kia kéo ra biến hắn thành một trong số chúng.
Nhìn đám quỷ hồn kia sắp chạm vào viêm trụ, Trác Phàm khuôn mặt đang ngưng trọng đột nhiên hiện ra một nụ cười quái dị. “Ai nói ta không có lôi điện” Đột nhiên đám oan hồn kia càng la hét thảm thiết, nơi viêm trụ đi qua, đám oan hồn liền tan biến. Thì ra bên trong viêm trụ có chưa một lượng tia sét được giấu đi khéo léo làm Hắc Quỷ Hành không phát hiện.
Hắc Quỷ Hành phi thân né tránh viêm trụ, khuôn mặt hắn càng trở nên dữ dằn hơn. Số oan hồn đó là hắn phải mất mấy năm để rút ra từ những đứa trẻ được cống nạp, không ngờ hôm nay bị Trác Phàm một hơi đánh tan hết phân nửa.
Hắc Quỷ Hành di chuyển ra phía sau một gốc cây to, sau đó nhảy ra liền lao tới đem một chưởng đánh về phía Trác Phàm.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK