Mục lục
Thiên Địa Đại Đạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Lần này đến lượt ta.” Phương Thanh Đồng đứng dậy nói.
Trời đã tờ mờ sáng, tuy ánh mặt trời thủy chung vẫn không có dấu hiệu xuất hiện nhưng bảy người Trác Phàm đã ở bên trong vòng lửa được sáu canh giờ. Lúc này khuôn mặt bất kỳ người nào cũng đều hiện lên vẻ mệt mỏi.
“Nàng ở đây đi, để ta đi.” Trương Định mở miệng nói.
Phương Thanh Đồng không đồng ý, ánh mắt chuyển sang nhìn Trác Phàm, mọi người cũng theo đó nhìn đến.
Lần trước Trác Phàm đi ra đem nhiều hơn một phần củi trở về cho nên hiện tại bên trong vẫn còn một ít đủ để kiên trì thêm nửa canh giờ.
“Trác huynh đệ ngươi đang nghĩ gì vậy?” Trương Định có chút tò mò hỏi.
“Ta đang tìm cách để thoát ra khỏi đây.” Trác Phàm trả lời.
Trác Phàm đứng dậy, đôi mắt chú ý đến đống than tàn lúc trước Phương Thanh Đồng đốt lên sưởi ấm. Khói trắng nghi ngút bốc lên cao sau đó bị gió quét ngang tan đi.
Phía bên ngoài, đàn Phi Xuyên Ngai Lang vẫn không chịu từ bỏ. Đôi mắt luôn chực chờ chỉ cần có người đi ra liền xông đến cắn xé. Không những thế, từ đêm hôm qua đến nay số lượng đàn sói còn nhiều hơn năm con. Phân của chúng thải ra tại chỗ, mùi hôi bốc ra nồng nặc.
Lúc này, vòng lửa có chỗ đã cháy ít lại, một đầu Phi Xuyên Ngai Lang thấy thế liều mạng nhảy vào bên trong. Trác Phàm nhanh tay rút kiếm xiên qua kết liễu nó đôi mắt ngưng trọng nhìn một con khác cũng đang có ý định nhảy vào.
Thái Lai vội vàng nhặt vài cành cây khô châm vào, ngọn lửa lần nữa bốc lên cao khiến chúng không dám mạo hiểm nhảy vào lần nữa.
Đói bụng, Vương Hội liền xé lấy một miếng thịt đặt lên đống lửa nướng lên. Nhưng ngay sau đó Trác Phàm đã đi đến giật lấy vứt đi.
“Trác Phàm. Ngươi làm cái gì?” Vương Hội tức giận nói. Từ ngày hôm qua đến nay vẫn chưa ăn gì, hắn không phải là tu giả cho nên không khỏi có cảm giác đói bụng.
“Ta mới là hỏi ngươi muốn làm gì? Bộ chê mình sống không thọ hay sao?” Trác Phàm âm trầm nói.
Vương Hội ngơ ngác, những người khác cũng vậy. Chỉ là nướng thịt ăn mà thôi làm sao sẽ lại chết được.
Trác Phàm thâm ý nói: “Bên ngoài kia một đàn Phi Xuyên Ngai Lang háu đói chờ chực, ngươi cảm thấy mùi thịt nướng kia khi vào trong mũi chúng thì sẽ thế nào?”
Không đợi bọn hắn nhận ra, một con bạch lang liền bất chấp lửa lớn bay vào bên trong, nó điên cuồng tru lên một tiếng trước bộ mặt thất kinh của mọi người.
Phương Thanh Đồng vội vàng vác kiếm che trước mặt Văn Tử, năm người còn lại thấy thế cũng cầm kiếm lên đôi mắt đề phòng. Trác Phàm chạy tới đầu tiên, Mê Tung Quỷ Ảnh bộ không có nguyên lực kèm theo tốc độ chậm hơn rất nhiều nhưng cũng đủ để áp sát con vật kia.
Con sói há cái miệng còn to hơn cơ thể của Trác Phàm cắn tới. Chỉ một kiếm tạt sang ngang, Trác Phàm liền làm mồm nó rộng hơn mấy phần. Máu từ miệng chảy ra, con sói điên cuồng cắn tiếp làm hắn vội vàng né tránh.
Vương Chung cùng Vương Hội từ hai bên cũng chém tới, con sói muốn tránh né nhưng không gian lại chật hẹp chỉ có thể nhịn đau xông đến chỗ của Trương Định.
Phát hiện con vật kia nhào đến, Trương Định dựng thẳng kiếm lên xông đến muốn chém nó ra làm hai. Vậy mà con Phi Xuyên Ngai Lang này lại vô cùng lanh lợi chuyển đổi mục tiêu sang Phương Thanh Đồng đang đứng ở giữa vòng lửa.
Chuyện này diễn ra quá bất ngờ làm nàng kinh hãi vung kiếm xung quanh. Đến khi miệng con sói cách nàng nữa thước bắt đầu ngoặm lại.
“Thanh Đồng!!”
Bốn tên nam tử thấy thế kêu lên kinh hãi vội vàng ứng cứu nhưng đã không kịp.
Bạch Quang Thần Đồng – Thuấn Di
Đôi mắt Trác Phàm sáng lên, thân ảnh nháy mắt xuất hiện trước mặt Phương Thanh Đồng hai tay đưa ra giữ lấy bộ hàm to khỏe kia. Răng nanh của nó bắt đầu cắt vào tay, máu của hắn chảy xuống rơi vào miệng của con sói.
Cảm nhận mùi vị huyết tanh nồng nặc, con Phi Xuyên Ngai Lang lại càng điên cuồng dùng sức hơn, lúc này Phương Thanh Đồng cũng đã kịp bình tĩnh trở lại chém ra một kiếm. Miệng con sói bị đứt làm hai, nó tru lên một tiếng dữ dội đã bị Trác Phàm một quyền đánh vỡ đầu.
Hắn đem xác con sói vung ra ngoài tường lửa sau đó ném luôn miếng thịt vừa bị Vương Hội nướng kia vứt theo sau.
Bầy Phi Xuyên Ngai Lang thấy có vật bay ra ngoài liền nhào ra xâu xé từng miếng thịt của đồng loại nốt vào. Cảnh tượng vô cùng rùng rợn làm Phương Thanh Đồng buồn nôn.
Lúc này Vương Hội mới biết điều mình làm là ngu xuẩn đến thế nào vội vàng đứng trước mặt Trác Phàm quỳ xuống: “Trác huynh đệ. Là ta ngu ngốc không biết miếng thịt kia sẽ thu hút những con sói đang đói khát kia. Ngươi cứ đánh ta đi, mắng ta đi.”
Những người khác thở dốc vài hơi cũng đi đến nhìn Trác Phàm. So về độ tuổi, Trác Phàm nhỏ hơn bọn hắn rất nhiều nhưng kinh nghiệm sinh tồn e rằng bọn hắn thua xa.
“Ngươi đứng dậy đi, đừng nướng thịt nữa là được.”
Vương Hội gật đầu, bên trong vẫn còn cái xác của một con Phi Xuyên Ngai Lang, hắn đi lại đó xé lấy một miếng thịt tươi ăn ngấu nghiếng.
Lại thêm một canh giờ nữa trôi qua, Trương Định trở về bên trong tường lửa mang theo hai bó củi khô. Trên người hắn lúc này đã xuất hiện vài đạo vết thương, máu chảy nhuộm kín cả cái áo bằng da thú.
“Xung quanh đây đã không còn cái cây nào nữa, e rằng lần sau chúng ta phải đi xa hơn.” Trương Định thở đốc vài hơi đem một cành cây ném vô đống lửa.
Phương Thanh Đồng sau khi băng bó xong cho Trác Phàm cũng chỉ yên lặng ngồi ở đó tự trách. Nếu lúc nãy nàng bình tĩnh hơn thì đã không xảy ra chuyện Trác Phàm nhảy ra cứu. Nghĩ lại cảnh lúc đó, nàng bất giác quay sang nhìn Trác Phàm nhiều hơn một chút.
Thấy nàng nhìn mình, Trác Phàm lên tiếng hỏi: “Trên mặt ta có cái gì sao?”
Đỏ mặt quay đi, Phương Thanh Đồng nói: “Không có gì.”
Nhìn Trương Định châm lửa xong cảm thấy đói bụng liền xé ra một miếng thịt sói ăn ngấu nghiếng làm nàng thấy ớn lạnh nôn ra cả mật xanh mật vàng. Tuy đói bụng nhưng nàng vẫn nhất quyết không ăn thịt sống.
“Phải rồi. Lúc nãy ngươi làm sao có thể nhanh như vậy xuất hiện trước mặt ta?”
“Đó là kỹ năng riêng của ta. Nó có thể trong thời gian ngắn tăng tốc đến một nơi gần đó.”
Trác Phàm qua loa trả lời. Kỳ thật không có sự hỗ trợ của nguyên lực, chỉ với nguyên thần thì hắn không thể nào phát huy toàn bộ công dụng của Bạch Quang Thần Đồng. Chỉ có thể miễn cưỡng sử dụng một vài chiêu thiên về nguyên thần mà thôi, còn như phá không thì lại không thể thi triển được.
Thái Lai cũng đi đến xé một miếng thịt ở phần mông của xác con Phi Xuyên Ngai Lang đằng kia. Thấy nó đã chết lại còn để lại một đống phân hôi hám, hắn tiện tay dùng kiếm hất nó vào tường lửa.
Trác Phàm cũng chú ý hành động này của Thái Lai, lại thấy nơi đó bốc lên một cái trụ khói nhỏ rất đậm, gió thổi qua cũng không bị tan đi mà hóa thành đám mây đen bay mất.
“Có cách rồi.” Trác Phàm đột nhiên la lớn làm mọi người vô thức nhìn lại.
“Ngươi có cách gì để chúng ta thoát ra hay sao?” Phương Thanh Đồng sáng mắt.
“Thoát ra thì không thể nhưng gọi người cứu thì có một cơ hội.”
Trác Phàm chỉ vào phân sói bên ngoài nói tiếp: “Việc cần làm chính là gôm lại những đống phân sói đằng kia.”
“Ngươi dùng phân sói để làm gì. Trét lên người sao?” Vương Hội có chút khó hiểu.
Trác Phàm vỗ đầu một cái, lười giải thích nói: “Trước mắt cứ thu chúng lại đi rồi ta sẽ nói sau.”
Mọi người nghe thế gật đầu. Trác Phàm dù sao cũng đã cứu họ lúc trước, nếu không bây giờ sáu người Phương Thanh Đồng đã nằm gọn trong bụng của đám Phi Xuyên Ngai Lang rồi. Vậy thì còn lí do gì để mà không tin tưởng hắn đây?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK