Mục lục
Thiên Địa Đại Đạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bạch Dạ Xoa ngã xuống dưới mặt đất khuôn mặt kinh ngạc nhớ lại. Năm đó ngay khi tên tiêu đầu kia bạo thể, vốn huynh đệ bọn họ đã có thể lần nữa củng cố kết giới tiến hành thôn phệ nhưng lại bị một tia năng lượng đánh tan. Đến bây giờ Bạch Dạ Xoa mới biết người làm hỏng đại sự của bọn hắn chính là tên thiếu niên này đây.

Hắc Dạ Xoa nằm ở gần đó đôi mắt cũng hiện lên huyết hồng nhìn Trác Phàm. Bây giờ thần hồn đã bị tổn thương, cái chết đối với hắn đã ngay trước mắt. Năm xưa chính hắn đã đánh thiếu niên này rơi xuống vực, bây giờ người ta đến trả thù cũng là chuyện hiển nhiên.

Trác Phàm từ từ tiếng tới nhìn hai huynh đệ bọn họ quật cường không tỏ ra chút nào sợ chết, trong thâm tâm khẽ gật đầu một cái.

Trác Phàm khẽ vận chuyển nguyên lực, trong cơ thể bất ngờ vang lên một tiếng rống làm Hắc Bạch Dạ Xoa cảm thấy sâu trong thần hồn mình sợ hãi. Cuối cùng dưới một cái nhìn của Trác Phàm, Hắc Dạ Xoa mất đi thần trí ngã xuống.

“Thần hồn trùng kích? Ngươi vậy mà có được nó? Chẳng lẽ ngươi đã ngưng tụ thần hồn?”

Bạch Dạ Xoa nhìn đôi mắt vô thần từ từ nhắm lại của ca ca mình, trên khuôn mặt hắn lần đầu tiên hiện ra sợ hãi. Thần chiếu cảnh có được thần hồn mà lại có thể làm cho Thao Thiết U Linh rung sợ thì cỡ nào mạnh mẽ. Từ xưa đến nay hắn chưa từng gặp qua trường hợp này bao giờ. Cuối cùng tương tự như Hắc Dạ Xoa, hắn cũng thất thần ngã xuống.

“Ta còn chưa chết sao?” Bạch Dạ Xoa không biết nằm đó bao nhiêu lâu từ từ mở mắt dậy.

Nhớ lại sự việc xảy ra trước đó làm hắn còn có phần kinh hãi. Lúc trước rõ ràng bị Trác Phàm dùng thần hồn trùng kích mất mạng nhưng bây giờ lại còn sống sờ sờ ở đây.

Bạch Dạ Xoa đưa mắt nhìn xung quanh thì thấy Hắc Dạ Xoa đồng dạng cũng nằm ở đó vội vàng đi tới đưa tay lay tỉnh đệ đệ của mình.

“Đệ đệ, ngươi cũng chết rồi sao. Mau đi hớp canh Mạnh bà thôi nào.” Hắc Dạ Xoa lim dim mở mắt thấy khuôn mặt xấu xí của đệ đệ mình cười thản nhiên nói.

Bạch Dạ Xoa nghe thế đen mặt lại liền đưa tay gõ đầu ca ca hắn một cái chửi ầm lên: “Hớp cái đầu của ngươi!”

“Đau đấy có biết không?” Hắc Dạ Xoa vội đưa tay chống đỡ kêu to rồi đột nhiên cảm thấy không đúng, hắn dùng tay đánh lên đầu mình thêm cái nữa.

“Đau? Sau lại cảm thấy đau, ta còn chưa có chết hay sao?” Hắc Dạ Xoa mừng rỡ lên tiếng.

Đúng lúc này, âm thanh của Trác Phàm từ bên ngoài cửa động vang lên: “Không phải là các ngươi chưa chết mà là đã chết qua một lần, ta chỉ là để các ngươi sống lại mà thôi.”

“Tiểu tử, lời này là có ý gì?” Bạch Dạ Xoa lên tiếng.

“Rất rõ ràng, ta đã tha chết cho các ngươi. Bây giờ mạng của hai huynh đệ ngươi là do ta nắm giữ. Hắc Bạch Dạ Xoa trước kia đã bị ta giết chết.”

Hắc Dạ Xoa nghe vậy liền không nghĩ nhiều đứng lên ra hiệu với đệ đệ của mình rồi nói: “Ngươi đừng có nói nhiều, mạng của chúng ta vốn dĩ chỉ thuộc về chúng ta mà thôi.”

Bạch Dạ Xoa cũng đồng dạng gật đầu muốn lập tức vận nguyên lực xuất ra thần hồn tấn công.

Thế nhưng khi hai huynh đệ bọn họ vận nguyên lực thì đột nhiên có cảm giác toàn bộ kinh mạch bị phong bế không cách nào thi triển thần thông. Đầu của hai người hiện lên một ấn kí màu đỏ, theo đó là những đường gân máu hiện lên.

“A…! Tiểu tử kia, ngươi con mẹ nó đã làm gì chúng ta?”

Hắc Bạch Dạ Xoa kêu lên thảm thiết, cảm thấy đầu đau như búa bổ. Tên ca ca nhịn không được chửi ầm cả lên.

“Chà, vẫn còn sức để chửi sao?”

Trác Phàm nghe vậy không tức giận mà còn buông lời mỉa mai. Tâm thần hắn hơi động một chút, đầu của hai tên kia lập tức đau lại càng đau, thất khiếu bắt đầu chảy máu.

Nếu như trước kia Trác Phàm muốn điều khiển huyết tằm bên trong cơ thể của kẻ khác đều phải kết ấn thì lúc này, khi nguyên thần của hắn đã cường đại thì chỉ cần suy nghĩ trong đầu liền có thể nắm lấy tính mạng của đối phương.

Hắc Bạch Dạ Xoa dường như rất tâm đầu ý hợp, nguyên lực lần nữa thúc động, cơ thể lập tức phồng to ra cơ hồ như quả bóng căng hết cỡ chuẩn bị phát nổ. Thế nhưng chưa kịp bạo thể, toàn bộ nguyên lực lần nữa ngưng trệ, thân thể hai người cũng trở về trạng thái bình thường.

“Tiểu huynh đệ, tiểu tổ tông. Ngươi muốn giết ta thì cho ta một cái kết thống khoái có được hay không?” Bạch Dạ Xoa nhìn không được nữa mở lời cầu xin.

“Ta nói rồi, mạng của các ngươi chính là nằm trong tay ta. Chỉ cần ta chưa đồng ý, cho dù chết thì cũng không chết được đâu.”

Hai người nghe vậy một mặt mộng bức, cuối cùng lựa chọn buông tay không phản kháng nữa, để cho cơn đau giày vò cơ thể của mình. Mỗi khi không chịu được bọn họ lai kêu lên âm ỉ.

Trác Phàm thấy bọn họ bỏ cuộc liền dừng tra tấn. Hắn không có nói ra cái gì chỉ ngồi ở một bên bình tĩnh nhìn hai huynh đệ kia điều tức.

Một lúc sau, Hắc Dạ Xoa còn có chút thù hằng không nói, Bạch Da Xoa mới đứng lên mở miệng.

“Lúc trước ta nghe tên mập kia gọi ngươi là Trác Phàm. Đó hẳn là tên của ngươi đi.”
Thấy Trác Phàm gật đầu xác nhận, Bạch Dạ Xoa lại nói tiếp.

“Ngươi nói mạng của huynh đệ bọn ta đều nằm trong tay ngươi nhưng đáng tiếc, từ lâu chúng ta đã là quyết tâm nghe theo Nam Dung Thừa Tướng rồi.”

“Đó là chuyện trước kia, chẳng phải vừa nãy ta đã nói rồi sao. Dù có được tên kia cứu mạng đi nữa, những năm tháng qua cũng đã trả đủ. Huống hồ thời gian qua huynh đệ bọn ngươi cũng đã làm rất nhiều chuyện cho hắn. Nếu không phải ta coi trọng tu vi hóa hư cảnh của hai ngươi thì lúc này các ngươi đã chết rồi.”

Lúc này Hắc Dạ Xoa mới bất mãn đứng dậy lớn tiếng nói.

“Ngươi nói vậy cũng đúng, có điều hiện tại thực lực của ngươi đã vượt qua bọn ta rất nhiều. Còn nữa, bởi vì lần đó dùng huyết độn thuật chạy trốn cộng thêm lúc trước ngươi đả thương, bọn ta căn cơ đã bị hủy. E rằng cả đời này cũng không đạt được tới Dung hồn cảnh. Theo ngươi thì có lợi ích gì đâu?”

“Đó là nếu các ngươi không chịu theo ta mà thôi. Còn nếu như chấp nhận nghe lời thì lại khác. Ta đảm bảo tu vi của các ngươi không những khôi phục mà còn tuyệt đối có cơ hội trùng kích Dùng hồn cảnh.”

“Sao có thể?”

Nhìn thấy đôi mắt tự tin đầy dụ hoặc của Trác Phàm, hai huynh đệ bọn họ có chút khó chấp nhận. Nhưng rồi nghĩ lại đến thực lực của đối phương cuối cùng bọn hắn không thể không đồng tình.

Bạch Dạ Xoa nhìn ca ca của hắn một cái. Thấy Hắc Dạ Xoa cũng hiểu ý gật đầu liền đứng dậy ôm quyền với Trác Phàm nói.

“Chúng ta là Hắc Bạch Dạ Xoa, nếu như ngươi có thể giúp bọn ta khôi phục căn cơ đột phá Dung hồn cảnh thì mạng của huynh đệ chúng ta tùy ngươi định đoạt.”

“Thôi đi. Bây giờ còn không phải là ta tùy ý định đoạt hay sao? Nói khoác không chuẩn bị bảo thảo a.”

Trác Phàm khinh thường một tiếng sau đó lấy trong chỉ giới ra hai bình đan dược ném cho bọn họ.

“Đây là thông thiên đan có thể cải thiện kinh mạch khôi phục thực lực vốn có cho các ngươi.”

Hắc Bạch Dạ Xoa cầm bình đan dược trên tay hơi nghi hoặc: “Sẽ không phải là thuốc độc chứ?”

“Có uống nhanh hay không? Đừng lãng phí thời gian của lão tử. Ta muốn giết hai ngươi cần gì dài dòng đến vậy.”

Hai người nghe thế nghĩ lại thì cũng đúng vội vàng mở nắp bình một mùi hương nồng nặc lập tức tràn ra. Đôi mắt của Hắc Dạ Xoa co rụt lại thất thanh kêu to: “Thập…Thập phẩm đan dược!”

Chỉ nói xong câu này, hắn liền không do dự nuốt nó vào trong miệng, Bạch Dạ Xoa cũng là như vậy. Hai người cảm nhận dược lực nóng ran trong người liền vội vàng ngồi xuống vận khí chữa trị.

Không bao lâu sau, từng tiếng oành oành nổi lên. Tu vi của hai người không những khôi phục mà còn đột phá đến hóa hư thất trọng.

Đôi mắt không che dấu được kích động, Hắc Dạ Xoa bước tới trước mặt Trác Phàm, tay phải bắt chéo lên vai cuối đầu nói: “Chủ nhân, từ nay về sau Hắc Dạ Xoa ta nguyên nghe theo lệnh của ngài.”

Bạch Dạ Xoa lúc này cũng đứng dậy cuối đầu hành lễ thật sâu.

Trác Phàm hài lòng gật đầu nói: “Đừng gọi ta là chủ nhân. Từ nay về sau cứ gọi ta công tử là được.”

“Vâng! Trác công tử.” Hai người nghe vậy đồng thanh kêu to.

“Được rồi, trước mắt rời khỏi đây thôi. Ta còn có việc phải đi.” Trác Phàm ngồi dậy nói

“Đi? Đi đâu?”

“Tây châu.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK